Chiếc chiến đấu cơ kiểu Tia Chớp theo sự hướng dẫn của một người lính trong đội đột kích từ từ di động tiến vào đường băng, cuối cùng nó dừng lại đúng vị trí mà lúc này chiến đấu cơ của thiếu tá Sonia vừa cất cánh. Thụy Sâm ló đầu ra khỏi khoang lái, bồn chồn ngó về phía sau. Chiếc Tia Chớp đã chuẩn bị xong tất cả các công tác cần thiết để cất cánh, chỉ còn chờ trung tá Taylor đến là cậu có thể xuất kích ngay lập tức. Chỉ hai phút trước, trung tá đã báo với Thụy Sâm rằng ông đang đi tới hangar số 2.

“Đến rồi! Đến rồi! Trung úy, trung tá Taylor đã đến.” Một người lính đột kích chạy vội đến báo với Thụy Sâm, sau lưng anh ta là trung tá Taylor được hai người lính khác dìu đang bước vội những bước tập tễnh về phía chiến đấu cơ của cậu.

“Trung tá!” Tình trạng của trung tá khiến Thụy Sâm giật mình, những vết thương trên người ông hoàn toàn không nhẹ như những gì đã nói trên hệ thống liên lạc, cánh tay phải bị băng dày suốt từ cổ tay đến bả vai nhưng vẫn có thể nhìn thấy những vệt máu đỏ và những vết cháy đen ẩn hiện dưới lớp băng vải, không những thế, bắp chân trái của trung tá cũng được băng dày cộm. Thụy Sâm biết rõ những vết thương trên người ông rất nặng, nếu không với ý chí kiên cường, trung tá nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội cất cánh trên Tia Chớp, cậu vội đứng dậy từ trong khoang lái.

“Trung úy! Cứ ngồi nguyên trên ấy!” Trung tá lập tức lớn giọng ngăn cử động của Thụy Sâm lại, đi đến bên dưới khoang lái, ông dùng tay trái đưa cho Thụy Sâm một cái ổ cứng nhỏ. “Giữ lấy nó.”

Thụy Sâm cẩn thận cầm lấy chiếc ổ cứng từ tay trung tá, cậu cảm thấy hơi nằng nặng, không chỉ là trong lượng của chiếc ổ cứng mà còn biết bao sinh mệnh, máu và mồ hôi đã đổ hôm nay vì những số liệu được lưu trong cái khối thủy tinh vuông vắn chỉ to bằng bàn tay này, điều đó khiến cậu thấy nó như đè nặng lên tâm lý mình, tiếp nhận nó có nghĩa là Thụy Sâm nhận lấy một trách nhiệm rất nặng nề trước các đồng đội còn sống và cả những người đã hi sinh.

“Trung úy, tôi cho cậu mệnh lệnh cuối cùng.” Trung tá dùng tay trái nắm chặt lấy tay Thụy Sâm, trầm giọng nói. “Bất kể tình huống như thế nào, cậu cũng không được phép bị bắn rơi, nếu tình huống quá nguy cấp hoặc tàu con thoi bị bắn hạ, tôi cho cậu đặc quyền dùng tất cả những biện pháp cậu cảm thấy cần thiết, miễn là mang được chiếc ổ cứng này về đến căn cứ. Cậu hiểu rõ chứ?”

“Rõ, thưa trung tá.” Nhìn ánh mắt nghiêm túc của trung tá, Thụy Sâm giơ tay lên mũ chào. Từ mệnh lệnh bất thường của ông, Thụy Sâm cảm thấy một trách nhiệm nặng nề đè lên vai mình, lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy sự sống của mình có giá trị, lần đầu tiên mạng sống của cậu được coi trọng đến thế. Không kể những thứ khác, chỉ bằng vào sự tín nhiệm của trung tá, Thụy Sâm thề dù bằng bất cứ giá nào cậu cũng sẽ mang những số liệu về căn cứ an toàn.

“Được rồi! Cất cánh đi!” Trung tá Taylor buông tay Thụy Sâm ra, từ ánh mắt của chàng trai trẻ, ông đọc được điều mà ông hi vọng nhìn thấy, trung tá biết mình không cần dặn dò gì nữa.

Cánh cửa thép dày phía sau đường băng đóng lại trong những tiếng động ầm ầm, Thụy Sâm lại một lần nữa khởi động động cơ của Tia Chớp, bốn luồng lửa màu xanh lam phóng ra mãnh liệt từ sau chiến đấu cơ, chiếc Tia Chớp rung lên nhè nhẹ, giống cảm giác như khi ngồi trên Nữ Yêu, Tia Chớp chuẩn bị xuất kích cũng như một con ngựa hoang vùng vẫy muốn thoát khỏi dây cương.

“Trung úy! Cửa ra ngoài đã mở, anh có thể cất cánh!”

“Rõ thưa trung tá!”

Chiếc Tia Chớp như một mũi tên rời khỏi dây cung lao vút ra khỏi trạm TAU-7, vừa ra đến khoảng không, Thụy Sâm lập tức tìm thấy Sonia trên màn hình rada, ân, còn có mấy chiếc Nữ Yêu đang làm phiền thiếu tá cùng với chiếc tàu đột kích thứ ba đang muốn tìm chỗ chết nữa, cần phải cho chúng nềm mùi đau khổ. Thụy Sâm đẩy cần ga lên mức cao nhất, khởi động After-Burn, chiếc Tia Chớp lao thẳng về phía chiến trường.

“Trung tá! Cậu ta có thể làm được không? Nhiệm vụ nặng nề như vậy mà tôi cảm thấy anh chàng này còn quá trẻ, hay là gọi thiếu tá về giao chiếc ổ cứng cho cô ấy, như thế sẽ yên tâm hơn.” Một người lính đột kích nhìn chiếc Tia Chớp lao đi xa dần lo lắng nói.

“Chúng ta không còn thời gian nữa, cậu ta phải làm được. Đừng đánh giá thấp anh chàng này, tuổi tuy còn trẻ nhưng chiến công của anh ta không phải là bong bóng xà phòng, nếu anh ta không có hy vọng thành công tôi đã không giao nhiệm vụ nặng nề ấy cho anh ta.” Trung tá thở phào một tiếng như vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ gian khổ. “Hai chiếc Tia Chớp còn lại đã đặt mìn cẩn thận chưa?”

“Đã gài đầy thuốc nổ, xin cam đoan sẽ phá hủy triệt để!”

“Tốt, chúng tôi cũng đã phá hủy trung tâm khống chế, giờ chỉ còn lại hai chiếc chiến đấu cơ nữa thôi, chờ khi chúng ta rời khởi hangar lập tức phá hủy”

“Rõ thưa chỉ huy!”

------------------------------

Thiếu tá Sonia cảm thấy thực sự mình quá không may, bản thân cô bây giờ đã không còn cách gì kiềm chế chiếc tàu đột kích cuối cùng nữa. Sau khi cô bắn hạ một chiếc và bắn bị thương một chiếc tàu đột kích khác, sáu chiếc Nữ Yêu giống như những cái bóng cứ nhằng nhẵng bám sát sau lưng cô, mỗi khi Sonia chuyển mũi chiến đấu cơ về phía chiếc tàu đột kích cuối cùng là y như rằng một loạt tia năng lượng bay sát qua Tia Chớp, mặc dù màn chắn năng lượng trên chiến đấu cơ có cường độ vượt trội nhưng cũng không thể chịu nổi những phát bắn trúng liên tục, đã mấy lần màn chắn phía sau của Tia Chớp suýt nữa bị bắn thủng. Nhưng Sonia cũng không thể để mặc cho chiếc tàu đột kích bình yên hạ cánh xuống trạm, mất liên lạc, cô không biết trung tá Taylor đã lấy dữ liệu đến đâu, do đó, cô nhất định phải kìm chế bằng được nó, nếu chỉ lo đối phó với đám Nữ Yêu mà để cho lính đột kích đổ bộ lên trạm, những nỗ lực từ trước tới nay của toàn đội coi như bằng không.

Khi thiếu tá Sonia đang cuống lên không biết làm thế nào để chặn chiếc tàu đột kích đang tiếp cận trạm không gian ngày càng gần, đột nhiên, từ khoảng không vũ trụ, một loạt các tia năng lượng liên tục bắn trúng thân trước chiếc tàu đột kích, tia năng lượng và màn chắn bên ngoài tàu va vào nhau tạo thành những chùm sáng chiếu rõ thân tàu, viên phi công Đế Quốc vội hoảng hốt quay đầu tháo lui, chạy xa khỏi trạm không gian, nhưng tàu đột kích tốc độ chậm làm sao thoát nổi chiến đấu cơ? Những chiếc Nữ Yêu thì đang quần chiến với Sonia ở xa mà quên mất nhiệm vụ hộ tống của mình.

“Tia Chớp 03, tôi là Tia Chớp 04, tôi đến chi viện đây.” Một giọng nói đã trở nên khá quen thuộc xuất hiện trong khoang lái của Sonia.

“Cám ơn cậu, trung úy!” Cô gái thở ra một hơi nhẹ nhõm, bây giờ cô không cần lo đến chiếc tàu đột kích nữa mà có thể tập trung xử lý lũ “tiểu yêu” đáng ghét cứ nhằng nhẵng bám mãi sau lưng cô nãy giờ.

Thụy Sâm điều khiển chiến đấu cơ lượn xuống thấp, cậu đưa chiếc Tia Chớp vào sau lưng tàu đột kích, tuy đây là lần đầu tiên bay trên loại chiến đấu cơ này nhưng cậu cảm thấy cách điều khiển của nó không khác mấy so với Nữ Yêu. Không nghi ngờ gì nữa, khi thiết kế công ty Đế Khang đã suy tính đên việc tiếp cận với cách điều khiển của loại chiến đấu cơ đang được trang bị đại trà lúc đó như Nữ Yêu để giảm thời gian chuyển loại của phi công.

Siết chặt cò súng, Thụy Sâm bắn bằng cả sáu khẩu pháo trên chiến đấu cơ, từng luồng sáng đỏ từ bốn khẩu pháo lazers nhiều nòng và những tia ion bạc trắng từ hai khẩu pháo ion liên tiếp lao vào chiếc tàu đột kích đang rung lên bần bật và cố cơ động để tránh né. Bốn chiếc Nữ Yêu vội bỏ mặc Sonia lao về phía Thụy Sâm hòng cứu lấy mục tiêu cần bảo vệ nhưng đáng tiếc cự ly của chúng hơi xa. Khi Thụy Sâm tiếp cận gần như sát chiếc tàu đột kích, một quầng sáng bùng lên trước mắt cậu, chiếc tàu đột kích biến thành một quả cầu lửa khổng lồ.

“Chiếc thứ bốn mốt, không phải nói là chiếc thứ nhất mới đúng.” Thụy Sâm trầm mặc vài giây, khẽ đọc hai con số trong cổ họng. Chiếc tàu đột kích này là mục tiêu đầu tiên của Đế Quốc bị bắn hạ dưới tay cậu, đó cũng là một đường ranh giới, nó thể hiện trận đánh giữa cậu và Đế Quốc đã bắt đầu. Trong một giây, Thụy Sâm chợt cảm thấy thương cảm, những người vừa chết dưới tay cậu đều là đồng đội trước đây, còn nữa, căn nhà nhỏ ở New London chắc Thụy Sâm cũng không bao giờ có cơ hội trở lại nữa, bất giác cậu tự hỏi, không biết chủ nhân tiếp theo của nó là ai?

“Bắn tốt lắm, Tia Chớp 04. Cẩn thận, có bốn chiếc Nữ Yêu đang tiến về phía cậu, phương vị 005, kiên trì, tôi sẽ đến yểm hộ cho cậu ngay.” Tiếng động viên và cảnh báo của Sonia vang lên bên tai Thụy Sâm. Cô hơi lo cho số 2 của mình, đối phó với bốn chiếc chiến đấu cơ địch, nếu không phải là một phi công ưu tú có trình độ cao thì sẽ rất khó khăn. Đối với Thụy Sâm, cô vẫn thiên về suy nghĩ cậu chỉ giỏi về kiểm tra và bảo dưỡng chiến đấu cơ chứ không mấy tin tưởng vào kỹ thuật của cậu.

“Nghe rõ, Tia Chớp 03!” Thụy Sâm quay chiến đấu cơ về phía bốn chiếc Nữ Yêu đang lao tới.

Những âm thanh cảnh báo vang lên khẩn cấp bên tai Thụy Sâm, cùng với bốn chiếc Nữ Yêu là vô số những tia sáng nhiều màu và bốn quả tên lửa đối không kiểu đầu dò ảnh. Đối phương quyết định tấn công Thụy Sâm cả bằng pháo lẫn tên lửa, bằng cách đó hi vọng tiêu diệt chiếc Tia Chớp này trước rồi tập trung đối phó với chiếc Tia Chớp đáng sợ mà cả sáu chiếc đã từng tập trung tấn công nhưng không cách gì hạ được kia, nhưng đáng tiếc ngay cả lần này bọn họ cũng đã đánh giá đối thủ quá thấp.

Vô số kinh nghiệm chiến đấu khiến Thụy Sâm đối phó với loại công kích này đã quá lão luyện, đẩy cần ga lên mức cao nhất và khởi động After-Burn, chiếc Tia Chớp lao vút về trước đồng thời sau lưng phóng ra một loạn đạn mồi, những quả tên lửa lập tức lướt ngang qua chiến đấu cơ của cậu lao vào các mục tiêu giả phía sau.

“Thiếu tá, thấp xuống!” Sau khi lướt ngang qua bốn chiếc Nữ Yêu, Thụy Sâm không thèm để ý đến đối thủ còn đang bận quay đầu, cậu thuận đà lao thẳng về phía chiếc Tia Chớp đang lao tới chi viện của Sonia, đương nhiên mục tiêu của cậu không phải là thiếu tá mà là hai chiếc Nữ Yêu vẫn bám chặt sau lưng cô, từ xa, cậu đã khóa chặt chúng trong tầm ngắm.

Tuy lần đầu tiên phối hợp với Thụy Sâm nhưng là một trong những ACE hàng đầu, Sonia cũng không ngốc gì, Thụy Sâm vừa nói dứt lời cô đã đoán ra ý đồ của đồng đội. Khi chiếc Tia Chớp của cô vừa chuyển hướng đâm xuống để lộ ra chiếc Nữ Yêu phía sau, Thụy Sâm lập tức nổ súng, lần này cậu dùng đến khẩu pháo Plasma trên lưng Tia Chớp, thứ vũ khí đầy uy lực mà ngay cả chiến hạm cũng phải khiếp sợ.

Thông thường mà nói, pháo Plasma không dùng để đối phó với chiến đấu cơ, do tốc độ bắn chậm, năng lượng tiêu hao cao, bản thân tốc độ của luồng Plasma cũng không nhanh nên mặc dù uy lực lớn, nó cũng khó có khả năng bắn trúng một phương tiện bay cực kỳ linh hoạt như chiến đấu cơ, ngược lại còn lãng phí nhiều năng lượng và ảnh hưởng đến các loại vũ khí khác. Nhưng chiến đấu cơ của Thụy Sâm và chiếc Nữ Yêu kia lại hầu như nằm trên cùng một đường thẳng, hai chiếc đều tăng tốc độ lao về phía nhau, do đó mặc dù tốc độ luồng Plasma khá chậm, nhưng do lao ngược chiều, sau khi rời khỏi nòng pháo, chỉ trong nháy mắt nó tiến tới mục tiêu.

“Không!” Viên phi công Đế Quốc chỉ kịp nhìn thấy một luồng sáng chói lòa xuất hiện trước mặt, vừa kịp hét lên một tiếng, luồng Plasma với uy lực cực mạnh đã xuyên qua màn chắn năng lượng của Nữ Yêu một cách dễ dàng rồi nghiền nát chiếc Nữ Yêu từ đầu đến cuối thành những mảnh vụn trong vũ trụ trong nháy mắt.

Nhìn thấy quả cầu lửa sáng chói sau lưng, thiếu tá Sonia không nén nổi sự kinh ngạc trong lòng, số 2 của cô thực sự đã khiến cô đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Từ khả năng nắm bắt thời cơ công kích chính xác đến kỹ thuật điêu luyện khi tránh né tên lửa, rồi phương thức sử dụng vũ khí linh hoạt dù là với chiếc chiến đấu cơ mới bay lần đầu, tất cả đã đủ cô nhận ra được số 2 mới của mình nhất định là một phi công cực kỳ ưu tú, kỹ thuật không chiến của cậu ta hoàn toàn có thể sánh ngang với trung tá Taylor, thậm chí so với cô cũng không phân hơn kém.

Sau sự vui mừng, Sonia cũng có chút nghi hoặc, đáng nhẽ với kỹ thuật xuất sắc, lại tinh thông bảo dưỡng và sửa chữa chiến đấu cơ, anh chàng này khá hơn trung úy Hawke nhiều, theo lý mà nói anh ta phải là người đầu tiên được tuyển vào kế hoạch Cáo Lửa mới phải. Nhưng vì sao ngay cả trung úy Hawke cũng sớm được liệt vào danh sách, anh chàng Thụy Sâm này lại là người được thượng úy Ralph thông báo tham gia vào những giây phút cuối cùng khiến người ta nghi ngờ rằng anh ta chỉ là một người được đưa vào cho đủ bộ do không tìm được người thích hợp, khiến cô nghi ngờ về năng lực của số 2 mới của mình bấy lâu nay.

Nhớ đến trung úy Hawke, Sonia mới chợt nhận ra rằng dường như đã quá lâu nhưng hai chiếc chiến đấu cơ Tia Chớp 01 và 02 không hiểu sao vẫn chưa thấy cất cánh?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play