Khi thượng tá sư trưởng sư 712 nghe tin cuống cuồng chạy đến, chỉ nhìn qua một cái, nét mặt ông ta lập tức biến thành cực kỳ khó coi. Hai phi công gây chuyện đang đứng giữ căn phòng, giơ cao hai tay lên trời, xung quanh là mấy tên lính Đế Quốc tay lăm lăm súng đứng canh chừng với vẻ vừa sợ hãi vừa căng thẳng, thượng tá biết mấy gã này, tất cả đều là do cấp trên phái xuống để bảo vệ cho gã thiếu tá Steve, còn bản thân thiếu tá thì nằm dài trên mặt đất, nét mặt đầy vẻ bất cam và kinh ngạc, một cây gậy đâm xuyên từ sau, lộ ra đầu nhọn trước ngực. Ở bên cạnh còn có thi thể một thiếu phụ với y phục rách nát.
Trung úy Randau bước lại gần rỉ tai thượng tá báo cáo lại tình hình sự việc. Thượng tá chỉ gật gật đầu, nét mặt càng lúc càng sầm lại, thực ra chưa cần nghe trung úy báo cáo, chỉ bằng kinh nghiệm bản thân cũng như sự thấu hiểu đối với con người gã thiếu tá Steve cũng đủ để ông ta đoán ra đại thể tình huống. Tuy thực sự mà nói thượng tá chẳng có chút tình cảm nào với loại con ông cháu cha như gã thiếu tá, nhưng ông không muốn, hay nói chính xác hơn là không dám gây hấn với hắn, loại người này thường có ô dù cỡ bự để che đầu, loại ô dù ấy không phải chỉ một thượng tá nho nhỏ như ông ta có thể động đến được. Do đó đối với hành vi của thiếu tá Steve, bình thường ông chỉ mắt nhắm mắt mở, cũng không sợ hắn có thể gây ra chuyện gì lớn, nói cho cũng loại người như hắn đến đây chẳng qua chỉ để ghi lý lịch, kiếm chút danh tiếng, bản thân không bao giờ đưa hắn đến gần tuyến đầu, cũng đành để hắn nằm tại chỗ an toàn nhất là sư bộ dăm bữa nửa tháng rồi kiếm cớ tống đi nơi khác là xong.
Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này, người phụ nữ đã chết ông ta không quan tâm, chết thì chết, nói cho cùng cũng là người của Liên Bang, hai gã phi công cũng không phải là vấn đề, cho dù bọn họ có là ACE đi chăng nữa, Đế Quốc phi công nhiều như lá trên rừng, bồi dưỡng ra vài chục ACE chỉ là chuyện nhỏ, thừa thiếu hai tên này cũng chẳng ảnh hưởng đến sức chiến đấu của hạm đội. Nhưng quan trọng là thiếu tá Steve, tuy chỉ là cháu họ xa của thượng tướng Giro Steve, anh họ của Hoàng Đế, cục trưởng Cục An toàn Đế Quốc, nhưng ai cũng biết rằng hắn được ngài thượng tướng, vốn không có con cái gì, cực kỳ yêu quý. Vậy mà bây giờ hắn lại chết ngay trên địa bàn của ông, nếu thượng tướng truy cứu trách nhiệm, ông ta cũng không khỏi liên quan.
Nhìn hai tên phi công khốn khiếp thích gây sự, thượng tá càng thêm ngứa mắt, nếu ánh mắt thực sự có thể giết người e rằng đến giờ này đôi bạn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi, đang nhiên vì một phụ nữ ở Liên Bang gây chuyện ở chỗ ông ta, thực ngu đến hết chỗ nói.
“Vệ binh, vì tội giết hại sĩ quan cao cấp của Đế Quốc, tạm thời bắt giữ trung úy Thụy Sâm Nepali Gore và thiếu úy Robert Parnell chờ xử lý.” Thượng tá nhanh chóng ra quyết định, ông ta khoát tay một cái, một toán lính vũ trang đầy đủ xông lên, mấy tên hộ vệ của gã thiếu tá do dự một chút rồi cũng tránh sang một bên.
“Thượng tá, chúng tôi chỉ là…” Thụy Sâm còn chưa nói hết câu đã bị thượng tá thô bạo cắt ngang.
“Hiện nay không có gì để nói cả, có vấn đề gì, ra tòa án binh sẽ cho các người nói thoải mái.” Thượng tá lạnh lùng quét mắt qua hai người, ánh mắt khiến đôi bạn không rét mà run.
“Đi” Mấy người lính đẩy Thụy Sâm và Robert Parnell ra bên ngoài.
“Nếu bọn họ định chạy chốn, bắn hạ không cần xin chỉ thị.” Thượng tá cao giọng bổ sung một câu, giọng nói đầy sát khí khiến hai người bạn rùng mình, toàn thân nổi đầy gai ốc.
“Thượng tá, về chuyện xảy ra tôi đã báo cáo với người phụ trách cao nhất ở Haynie rồi, hiện nay có thể trò chuyện riêng với ngài một chút không?” Khi hai người bị dẫn ra ngoài, một sĩ quan Đế Quốc bước vào, thượng tá giật thót mình, ông nhận ra đó là một sĩ quan của Cục An toàn.
“Được rồi! Đi theo lối này.” Thượng tá gật gật đầu, chuyện gì đến nó sẽ đến.
“………..”
“…………..”
“Vậy khẩu súng thì sao? Đó là vũ khí tùy thân của thiếu tá mà.”
“Để cho Cục An toàn bọn tôi xử lý đi, đảm bảo không có dấu vết gì.”
“Còn mấy tên hộ vệ nữa?”
“Không cần lo chuyện đó, bọn nó đều đã được tuyển chọn kỹ lưỡng, muốn bảo chúng nó nói thế nào chúng nó sẽ nói thế, có điều gã trung úy…”
…………………
Hai người đó không nói chuyện lâu, chỉ có điều vẻ khó coi trên khuôn mặt thượng tá dường như bớt đi nhiều, ông ta quay ra gọi trung úy Randau.
“Báo cáo có, chỉ huy.” Trung úy nhanh chóng chạy đến, trong lòng cũng thấp tha thấp thỏm, anh ta không biết thượng cấp bảo mình làm gì.
Thượng tá nhìn quanh, không thấy có ai, ông quay sang nói với trung úy: “Nhắn lại những gì cậu vừa nói một lần nữa cho vị trung tá Cục An toàn nghe.”
“Vâng thưa chỉ huy! Chuyện là như thế này, khi tôi đang dẫn trung úy Thụy Sâm Nepali Gore và thiếu úy Robert Parnell đi thăm quan cơ ngơi sư đoàn bộ, tình cờ đi ngang qua căn nhà này, chợt nghe thấy bên trong có tiếng một phụ nữ đang chống lại thiếu tá Steve…” Trung úy Randau tuy ngạc nhiên nhưng anh vẫn đem mọi chuyện nói lại một lần nữa.
“Sai rồi! Ta nhớ lúc nãy cậu không nói như vậy.” Thượng tá mặt lạnh như tiền cắt ngang lời kể của trung úy.
“Cái gì cơ, chỉ huy? Tôi vừa mới kể không đúng như vậy sao? Nhưng vừa rồi…”
“Ta nhờ vừa rồi cậu đã nói như thế này…” Vị thượng tá mặt không đỏ, giọng không run, từ từ nói ra từng chữ như một cỗ máy. “Cậu đưa trung úy Thụy Sâm Nepali Gore và thiếu úy Robert Parnell đi thăm quan sư bộ, khi hai người đó đi đến đây thì đã mệt, họ quyết định vào trong nhà nghỉ ngơi, không lâu sau đó cậu nghe thấy tiếng phụ nữ thét lên từ phía trong…”
“Chỉ… chỉ huy…” Trung úy Randau đương nhiên không ngu ngốc, anh ta không khỏi rùng mình một cái, trên trán đã đầy mồ hôi lạnh, bên tai vẫn vang lên giọng nói đều đều của thượng tá.
“Sau đó cậu nghe thấy tiếng phụ nữ đánh trả trung úy Thụy Sâm Nepali Gore và thiếu úy Robert Parnell, đúng lúc đó tình cờ thiếu tá Steve cũng các vệ binh đi ngang qua, khi nghe thấy hai tiếng súng lazers vang lên, tất cả cùng phá cửa xông vào, nhìn thấy trung úy Thụy Sâm và thiếu úy Robert Parnell cưỡng bức phụ nữ không thành, bị phản kháng kịch liệt đã tức giận giết chết người phụ nữ vô tội. Thiếu tá Steve bước ra ngăn chặn hành vi đó, bị trung úy Thụy Sâm phản kháng, đánh bị thương ở tai, sau đó bị xô ngã vào một cây gậy nhọn đầu dưới đất, bất hạnh hy sinh, còn hai tên hung thủ bị cậu và các vệ binh bắt sống, đó là những gì cậu đã nói với tôi, không phải sao?”
“Nhưng mà… Nhưng mà… Chỉ huy, tôi… tôi…” Trung úy Randau run lên cầm cập, luôn cả giọng nói cũng thành lắp bắp.
“Trung úy, chúng tôi biết nhà cậu ở New Manchester, ở đó cậu có gia đình, cha mẹ cậu là những người hiền lành chất phác, còn có một cô em gái xinh đẹp, đối với biểu hiện dũng cảm ngày hôm nay của cậu, tôi tin rằng họ sẽ rất tán thành. Hành vi cưỡng bức phụ nữ là không thể tha thứ, cho dù hung thủ có là những phi công xuất sắc, quân đội chúng ta không cần loại anh hùng như thế, chúng ta nhất định phải giữ nghiêm quân kỷ, nếu những hành vi ấy không bị nghiêm trị, rất có thể chúng sẽ còn tiếp diễn, biết đâu lần sau người bị hại có thể là cô em gái đáng yêu của cậu thì sao? Cậu có đồng ý không?” Vị trung tá thuộc Cục An toàn từ từ nói, ý nghĩa ẩn sau những lời nói đó, chỉ cần là người có đầu óc bình thường cũng có thế nghe ra.
“Vâng, trung tá, tôi hoàn toàn tán thành quan điểm của ngài, loại hành vi đó không thể tha thứ được.” Trung úy Randau sợ đến nỗi lập tức trả lời rõ to.
“Rất tốt, bây giờ kể cho tôi nghe sự việc đã xảy, từ đầu đến cuối!”
“Vâng thưa chỉ huy, tôi đưa trung úy Thụy Sâm Nepali Gore và thiếu úy Robert Parnell đi thăm quan sư bộ, khi hai người đó đi đến đây thì đã mệt, họ quyết định vào trong nhà nghỉ ngơi, không lâu sau đó tôi nghe thấy tiếng phụ nữ thét lên từ phía trong…”
Xin lỗi! Trung úy vừa lặp lại như con vẹt những gì vị thượng tá nói lúc nãy vừa thầm nhủ trong lòng. Vô cùng xin lỗi, hay tha thứ cho tôi, tôi không còn chọn lựa nào khác…
------------------------
Thủ tục tiến hành điều tra của bên quân cảnh tiến hành rất nhanh, riêng trong những chuyện như thế này hiệu suất làm việc của các cơ quan quyền lực trên Đế Quốc là không gì sánh nổi, thậm chí thượng úy Clark còn không có cơ hội được gặp lại hai đồng đội lần cuối. Khi chiếc tàu cứu viện của hạm đội lặng lẽ trở lại Colombo với tin tức về Thụy Sâm và Robert Parnell báo cho thượng úy, ông lập tức cuống lên, bất kể nói thế nào ông cũng không thể tin hai “chú bé” của mình lại là tình nghi của một vụ cưỡng bức phụ nữ, sát hại sĩ quan được, thượng úy liền tìm hạm trưởng, hạm trưởng lại khẩn cấp liên hệ với tư lệnh hạm đội, nhưng bản thân tư lệnh cũng không có cách nào, bởi vì, vị thiếu tá bị giết mang họ Steve…
Trong lúc thượng úy Clark còn đang chạy chọt khắp nơi, một chiếc tàu con thoi đã đưa Thụy Sâm và Robert Parnell đến một căn cứ quân sự lớn gần đó, tại đấy, hai người đối diện với một cuộc thẩm vấn chớp nhoáng. Hai người bạn nhanh chóng há mồm trợn mắt trước những gì người ta đưa ra trước mặt họ.
“Ông trời ơi!” Thụy Sâm thầm nhủ. “Không phải là tôi nằm mơ đấy chứ, thế giới này sao lại chuyển đen thành trắng nhanh thế được?” Lời khai của tất cả các nhân chứng, gồm có mấy gã cận vệ và cả trung úy Randau đều cùng một giọng, chỉ ra hai người là thủ phạm vụ cưỡng bức không thành rồi sát hại người phụ nữ tội nghiệp đó, còn vị thiếu tá Steve, biến thành anh hùng của Đế Quốc, người đã dũng cảm đứng ra ngăn hành vi hung tàn của họ, sau đó bất hạnh hy sinh. Còn vật chứng, khẩu súng bắn tùy thân của Thụy Sâm trên hộp đạn thể hiện đã bắn hai phát, còn trên khẩu súng của thiếu tá Steve thì vẫn nguyên xi, không có dấu vết nổ súng lần nào, trên thi thể của người thiếu phụ đầy những dấu vân tay của cậu và Robert Parnell, điều đáng ngạc nhiên là cả hai đều chưa chạm tay vào cô ta lần nào, không hiểu bọn họ làm thế nào mà tài thế!!! Còn nữa, vết máu do người thiếu phụ cắn vào tai thiếu tá cũng biến mất một cách thần bí, trên ảnh chụp, Thụy Sâm thấy khóe miệng cô ta thật sạch sẽ, không một vệt máu, nhưng trên tay cậu lại tìm thấy vết máu, sau khi xét nghiệm DNA thì chứng minh đó là máu của thiếu tá.
Cả quá trình điều tra cực kỳ sạch sẽ, cực kỳ hoàn mỹ, không một chút sơ hở, Thụy Sâm lả người trên ghế một cách vô vọng, cậu còn nói gì được đây? Chỉ lời nói của cậu thực sự quá vô nghĩa, còn gã luật sư bị gọi đến bào chữa cho họ thì chỉ đơn giản biện hộ vài câu theo công thức rồi im mồm, đấy chẳng qua là hình thức cho có, mọi thứ đều đã được sắp xếp cẩn thận.
“Trung úy Thụy Sâm Nepali Gore, anh có muốn nói lời cuối cùng trước khi tuyên án không?”
“Không! Các người nói láo, các người là một lũ lừa đảo, căn bản không có cái gọi là tòa án quân sự, không có cái gọi là xét xử…” Thụy Sâm điên cuồng chồm lên từ ghế bị cáo gầm lên cố xả hết sự uất ức trong lòng, cậu định lao về phía viên chánh án nhưng hai gã hiến binh đứng cạnh đã rất nhanh tóm lấy cậu, một liều thuốc an thần nhanh chóng được tiêm vào cổ Thụy Sâm, lập tức cậu im lặng ngay.
Trong cơn mê man, Thụy Sâm nghe thấy tiếng chánh án đọc bản án. “…. Xác định tội cưỡng bức phụ nữ, chiếu theo điều 156 khoảng 2 Luật Quân sự của Đế Quốc, tuyên phạt Thụy Sâm Nepali Gore, Tử hình… Mưu hại sĩ quan, phạm tội cố ý giết người, tội danh được xác định, chiếu theo điều 96 khoản 1 Luật Quân sự của Đế Quốc, tuyên án Tử hình… Tổng hình phạt, Tử hình. Quyết định tước quân tịch của trung úy Thụy Sâm Nepali Gore, hình phạt tử hình được lập tức thực hiện…”
Thế sao? Mình sắp chết nhỉ? Thụy Sâm cảm thấy trong lòng cuộn lên một nỗi bi thương. Không ngờ mình lại chết như thế này, một kẻ vào sinh ra tử nơi chiến trường vì Đế Quốc anh dũng chiến đấu nhận được sự đến đáp như thế này sao? Đột nhiên cậu nhớ tới trung sĩ Abundant Ella, ông đã từng được tặng huân chương Thập Tự Vàng cấp 1, có lẽ ông đã nhìn thấy một góc nào đó của Đế Quốc nên mới đến cái trung tâm huấn luyện tân binh đó làm giáo viên! Có điều dù sao số ông cũng tốt hơn. Cũng chẳng quan trọng gì, chết thì chết, cũng tốt chán, mình sẽ nhanh chóng được gặp các chỉ huy ở thế giới bên kia thôi…
Hình ảnh trước mắt Thụy Sâm càng lúc càng mơ hồ, cậu nhìn thấy viên chánh án cầm một tờ giấy ở bên cạnh lên, nghĩ ngợi một lúc rồi đọc tiếp: ‘… Nhưng xét đến những biểu hiện anh dũng của Thụy Sâm Nepali Gore trong chiến đấu… Đặc biệt giảm án… khổ sai… ba mươi năm”
Đặc biệt giảm án? Là có ý gì? Mình không phải chết à? Khổ sai? Ba mươi năm?? Nghe ra cũng không kém tử hình là mấy nhỉ… Phía dưới là tuyên án của Robert Parnell, không được rồi, mình không chịu nổi nữa…
Hai mắt Thụy Sâm tối sầm lại, cậu thực sự bất tỉnh