Thành thật mà nói, Thụy Sâm không phải không hiểu khả năng nguy hiểm có thể có với một hàng động như thế, đây đâu phải là lúc đi du lịch muốn đến chỗ nào thì cứ việc đến, thân phận của hai người là những kẻ lẩn trốn, hơn nữa Thụy Sâm có thể được coi như một danh nhân, một khi bị phát hiện - khả năng này không phải là nhỏ, sau mười mấy năm sống ở một nơi, nhiều ít gì cũng có những người sống chung quanh nhớ được gương mặt bạn, như thế sẽ là một chuyện vô cùng phiền toái, trong khi trong những lúc như thế này bọn họ cố tránh phiền toái còn không kịp.

Ngoài ra, đối với việc Sonia cố chấp muốn đến căn nhà cũ làm cho Thụy Sâm cảm thấy khó hiểu? Chỉ là một căn nhà nhỏ loại xây dựng hàng loạt với mảnh vườn trồng nhiều hoa Tuy-lip thôi mà? Có cái quái gì để quyến rũ cô nàng đến thế? Huống hồ hiện tại nơi đó đã không còn là nhà của anh nữa!

Điều mà Thụy Sâm không biết rằng, đối với phụ nữ mà nói, một khi đã sa vào lưới tình, họ mê muội muốn tìm hiểu tất cả những gì đã có trong cuộc đời người đàn ông của mình, từ sở thích, kinh lịch, cho đến bạn bè, thời thơ ấu là một đối tượng được quan tâm đặc biệt, cho nên với cơ hội có lẽ cả đời chỉ có một lần được nhìn thấy căn nhà thời thơ ấu của Thụy Sâm, Sonia bỏ qua được mới là lạ......

Nhưng mà, không hiểu tại sao anh cũng chỉ thoáng phản đối một chút rồi rất dễ dàng đồng ý với Sonia? Có lẽ, bản thân anh cũng không nhận ra rằng từ sau thẳm đáy lòng, khát vọng được trở về nhìn lại dù chỉ một lần nơi chôn nhau cắt rốn vẫn luôn âm ỉ, cho dù nơi đó giờ đây có lẽ đã không còn dấu vết gì của căn nhà thủa bé, nhưng dù sao chỉ nhìn lại một lần cái nơi đã từng và cho đến nay vẫn là căn nhà duy nhất của mình vẫn là một niềm khát khao cháy bỏng, còn khoang riêng trên tàu Đại Thiên Sứ hay căn hộ ký túc xá ở căn cứ, những thứ đó đâu thể coi là nhà!

" Khu vực xung quanh bình thường, không có người quen nào." Thụy Sâm vừa nói, vừa đảo mắt nhìn quanh qua cặp kính râm quý phái đang đeo trên mắt, anh không phát hiện có điều gì dị thường, nhưng không phát hiện hoàn toàn khác với không có.

"Biết rồi." Sonia nhẹ nhàng gật đầu rồi ôm nhẹ lấy cánh tay của Thụy Sâm." Thụy Sâm, động tác của anh hơi cứng nhắc đấy, trông rất mất tự nhiên, thả lỏng ra, thoải mái một chút, nếu không chỉ cần người nào tinh ý một chút cũng có thể nhận ra."

" Thì anh cũng muốn thả lỏng một chút." Thụy Sâm cười khổ" Nhưng cố thế nào cũng không được, càng đến gần, nhìn những cảnh vật quen thuộc hiện ra trước mắt, anh lại càng cảm thấy căng thẳng mới chết chứ."

Có lẽ, đây là hội chứng của những người đi xa mới trở về nhà sao, thứ tình cảm đấy vẫn được thể hiện qua thơ, qua văn, qua nhạc, cho dù hơn ngàn năm, từ thủa loài người còn đứng chung trên quả Địa Cầu tới nay, tình cảm ấy vẫn không có gì thay đổi...

" Hít sâu! Thở dài! Phối hợp với nhịp bước của em......" Cô gái ghì nhẹ cánh tay Thụy Sâm, thấp giọng nói." Được, như thế là tốt rồi, không cần cứ nhìn ngó xung quanh làm gì! Không ngờ anh cũng có khiếu làm diễn viên đấy... Sao thế?"

" Không có gì!" Thụy Sâm làm theo lời Sonia, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại bước chân " Vưa mới thấy một người quen cũ, bạn cùng lớp thời trung học, không ngờ cô ấy đã lập gia đình, có con, thời gian trôi qua thật quá nhanh, thế mà cảnh vật xung quanh lại chẳng có gì thay đổi nhiều, cứ nguyên như khi anh cất bước ra đi từ đây, cảm giác như mới là chuyện ngày hôm qua, thế mà đã qua nhiều năm rồi......"

Theo ánh mắt của Thụy Sâm, Sonia nhìn thấy ở bên lề đường đối diện một cặp vợ chồng trẻ, cả hai đang cắm cúi bên chiếc xe nôi nhỏ, người nữ là một thiếu phụ cũng khá xinh đẹp trạc tuổi Thụy Sâm, từ ánh mắt cũng như điệu bộ có thể thấy được toàn bộ tâm tư của cô ta đều tập trung lên người đứa nhỏ, không hề phát hiện có hai hai mắt đang quan sát mình.

" Thụy Sâm, xúc động như vậy, không phải đấy là mối tính đầu câm nín của anh đấy chứ?"

"......." Thụy Sâm ngớ người ra một chút rồi mới phì cười," Này này, đừng có nhìn thấy ai cũng gán ghép thế, chuyện đó không có khả năng đâu, hai năm trung học của anh chỉ đơn giản là đánh vật với cuộc sống, thuộc loại vô danh tiểu tốt, có cả tuần không tới lớp cũng chẳng ai biết đấy là đâu, đừng nhìn anh như bây giờ, hồi đó hầu như không có tiếng tăm gì, không có bạn bè gì... Sở dĩ bây giờ anh vẫn còn nhớ là vì nhà cô ấy nằm trên đường anh đi bộ tới trường, cho nên thỉnh thoảng cũng có chào hỏi nhau vài câu mà thôi, còn cô ấy có lẽ giờ này có đứng trước mặt anh cũng không nhận ra bạn học cũ đâu." Nghĩ đến ngày xưa, nụ cười của Thụy Sâm có pha chút tự giễu "Thời anh đi học, đừng nói là hoa khôi của khối, hoa khôi của lớp, ngay cả những nữ sinh bình thường cũng chẳng để ý đến anh, thật ra, cả thời trung học anh chạy ăn từng bữa, làm gì có thời gian phung phí để cưa gái với lại trồng cây si?"

" Không phải đó là lỗi của anh mà là họ không có mắt nhìn người." Giọng thì thầm của Sonia như một làn gió thoảng, cô nép sát thêm vào bên người yêu như muốn dùng hơi ấm của mình an ủi anh "Dù sao cũng là may mắn vì các cô ấy không tinh mắt... Nếu không có lẽ lịch sử đã thay đối, có lẽ chúng ta sẽ không được như thế này! Hiện tại thật là tuyệt!"

Hai bóng người nép sát vào nhau dần đi qua trong những tiếng thầm thì nho nhỏ, khi ấy cặp vợ chồng trẻ mới tựa hồ cảm giác được điều gì, người phụ nữ trẻ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng người đang đi dần xa, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc mênh mang.

"Sao vậy, cưng? Nhìn gì thế?" Người chồng khẽ quàng tay qua vai vợ hỏi.

"À!" Người phụ nữ chỉ nhẹ nhàng nói," Người đàn ông kia khiến em có cảm giác hơi kỳ quái, nhất là bóng dáng, có chút quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó trước đây mà không nhớ."

" Phải không đó?" Nhìn theo ánh mắt của vợ một hồi rồi lắc đầu," Anh lại chẳng có cảm giác gì."

Thực ra nào phải là không có cảm giác, trên thực tế, ánh mắt người đàn ông chỉ lướt qua bóng của Thụy Sâm rồi theo bản năng đem toàn bộ sự chú ý tập trung vào bóng người bên cạnh, đàn ông thì có cái gì đáng xem chứ, nhưng cái bóng cao gầy thon thả đi bên cạnh, bộ quần áo rộng không thể che lấp được những đường cong duyên dáng, công với đôi chân dài mảnh khảnh, và cặp mông căng đầy khêu gợi cứ lắc nhẹ theo mỗi nhịp bước như muốn dụ hoặc đàn ông sa xuống địa ngục.

Có điều, anh ta kiềm chế bản thân rất nhanh, bên cạnh là người vợ yêu quý và đứa con nhỏ, đó mới thực sự là báu vật của cuộc đời.....

"À, nghĩ ra rồi." Người phụ nữ không chú ý tới khoảng khắc thất thần ngắn ngủi, cô nhíu mày thấp giọng nói," Có chúy giống với nhân vật nổi tiếng trong lớp em."

" Lớp em? Lớp nào?" Người đàn ông hơi sửng sốt một chút rồi lập tức hiểu ngay "Em nói tới nhân vật anh hùng truyền kỳ của Đồng Minh?"

" Ừ! Nhìn bóng dáng sau lưng thấy giông giống."

" Ha ha ha," Người chồng bật cười," Cưng ơi! Sao lại có thể thế được? Nghĩ lại xem, anh chàng cùng lớp với em hiện là một trong những nhân vật lừng lẫy khắp vũ trụ này, ở trong lãnh địa của Đế Quốc anh ta là một trong những tội phạm bị truy nã với mức thưởng cao nhất, mà chỗ chúng ta đang đứng là gì, thủ đô của Đế Quốc, em cũng biết mà, từ sau khi anh ta nổi danh, ở quanh đây liền xuất hiện một đám người xa lạ cứ lởn vởn, bây giờ tuy rằng đã ít đi rất nhiều, nhưng vẫn thỉnh thoảng xuất hiện dăm bộ mặt khả nghi, theo anh thấy, sở dĩ chính quyền còn giữ lại căn nhà đó, đơn giản chỉ là ôm cây đợi thỏ. Có điều, có ai lại ngu xuẩn đến nỗi trở về để chịu chết đâu."

" Hơn nữa nhìn sau lưng thấy tương tự thì nhiều lắm, thậm chí những người xa lạ cũng có thể có dung mạo giống nhau cơ mà, cưng ơi, hôm nay em suy nghĩ nhiều quá." Người chồng không khỏi tiếc nuối thầm nghĩ, nếu thực sự cơ hội nhìn tận mặt có phải là tốt không, đó là anh hùng của truyền thuyết, với những chiến tích huy hoàng không ai sánh nổi, không biết có phải là thật cả không? Dù sao vợ mình cũng có vẻ may mắn hơn, vì sao hồi đó không được phân cùng lớp với hắn nhỉ?

"Có lẽ thế, em nghĩ hơi nhiều quá." Người phụ nữ dễ dàng bị người yêu thuyết phục, lại một lần nữa chú ý đến đứa trẻ bên người, cuối cùng cô chỉ nhìn thoáng qua cái bóng xa, khi hai người kia sắp biến mất ở góc đường. " Nhưng, thật sự rất quen thuộc, rất giống." Cô thầm nhủ

-------------------------------------------------------

" Rẽ ở chỗ này, bên phải cách khoảng năm mươi mét, nhìn thấy căn nhà màu trắng không, đừng ngoảnh đầu nhìn, dùng khóe mắt thôi, quanh đây dường như có mấy người không bình thường." Thụy Sâm hít sâu một hơi, lại một lần nữa nhìn lại mái nhà xưa, anh cơ hồ không thể kiềm chế nổi sự kích động trong lòng.

Nó vẫn còn nguyên ở đó! Thụy Sâm cảm thấy khóe mắt hơi cay cay, anh cứ ngỡ căn nhà thời thơ ấu đã bị phá hủy từ lâu, nhìn từ xa, nó chẳng khác mấy so với lần cuối cùng khi anh bước chân đi, trừ cảm giác hơi cũ kỹ hơn, bụi hầu như đã bám đầy trên các tấm kính.

Khu vườn nhỏ vẫn còn lặng lẽ nằm đó, Thụy Sâm có chút thương cảm, cỏ dại mọc um tùm không ai chăm sóc, cũng bình thường thôi, đã bao năm không ai đặt chân vào đó.

" Thật tốt, cuối cùng em cũng được thấy." Sonia nhẹ giọng, hẳn đây là khu vườn nhỏ mà Thụy Sâm vẫn thường nhắc tới...

" Đáng tiếc trông quá cũ nát," Thụy Sâm thở dài đầy tiếc nuối," Khu vườn um tùm cỏ dại, tuy hiện đang là mùa Tuy-lip nở hoa, thế mà ở đây cũng không nhìn thấy bông nào."

" Ai bảo thế? Anh xem, kia không phải là một bông sao?"

Đám cỏ rung rinh theo những làn gió nhẹ, lẩn khuất trong những lùm cỏ là những chấm sáng ẩn hiện, có màu đỏ, màu vàng, màu đen...... Hai mắt Thụy Sâm như sáng rực lên.

Những đóa Tuy-lip nở rộ vẫn còn đó, tuy số lượng đã ít đi rất nhiều, bông hoa cũng nhỏ hơn, nhưng trong tình trạng nhiều năm không người chăm sóc, bản thân việc chúng vẫn còn sống, còn nở hoa đã là một kỳ tích, những đóa hoa tựa hồ đang chờ chủ nhân, chào đón chủ nhân về nhà.

Thụy Sâm nở một nụ cười, Sonia cũng vậy, một nụ cười phát ra từ nội tâm, họ siết chặt lấy tay nhau trong niềm hạnh phúc......

Căn nhà nhỏ với khu vườn càng lúc càng xa, bước chân hai người cũng dần dần khôi phục lại bình thường, bây giờ mọi thứ đã trở về đúng quỹ đạo, việc cần làm là nghĩ cách rời khỏi hành tinh này.

Có điều......

" Có một tên đang đi theo chúng ta." Thụy Sâm nói mà không hề quay đầu.

" Em biết, đã được một lúc rồi. Làm sao bây giờ?"

" Tiếp tục đi về phía trước một, chỗ này anh thuộc địa hình, qua ngã tư trước mặt rồi rẽ trái sau đó lại tiếp tục rẽ phải là một khu vực hoang vắng hầu như không có người, hy vọng đó chỉ là một người ngẫu nhiên tiện đường đi theo chúng ta."

" Hiểu rồi."

Nhưng hiển nhiên, người đi theo bọn họ không phải là ngẫu nhiên, Thụy Sâm và Sonia đi như thế nào, hắn liền đi đúng như thế, thần kinh của hai người càng lúc càng căng thẳng, nhưng không đợi bọn họ hành động, người đàn ông đã đi nhanh vượt qua bọn họ, tiếp đó là một câu nói làm cho hai người ngạc nhiên đồng thời cũng không khỏi sung sướng vạn phần.

Câu nói đó là "Thượng tá Thụy Sâm Nepali Gore, trung tá Sonia Dương, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được các người."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play