Đây là chiến đấu cơ loại Ảo Ảnh thức? Chậc chậc, một loại chiến đấu cơ đặc thù kiểu mới, cảm giác cực ‘ngầu’ ha."

"Đó là điều đương nhiên, mặc dù ngoại hình khiến người ta chú ý, nhưng ưu thế lớn nhất của Ảo Ảnh là tính ẩn mật của nó, điều này sẽ cho chúng ta ưu thế chiến thuật rất lớn, nếu mất đi chỗ dựa đó, Ảo Ảnh thực tế tính năng không bằng Tia Chớp, cho dù là chống lại Siêu Nữ Yêu cũng không nhất định có thể chiếm được ưu thế, dù sao tao vẫn đánh giá là rất tốt!"

" Đáng tiếc nó không thể ẩn hình quang học, nếu bay tới gần mục tiêu vẫn trong tránh khỏi bị phát hiện. Bằng không, xuất quỷ nhập thần mò đến sau lưng chiến đấu cơ địch… Hắc… Hắc… Thế mới thật là sướng......"

"Ẩn hình quang học? Mày định nói đến không chỉ tín hiệu rada mà ngay cả mắt thường cũng không nhìn thấy, có biết chuyện rắn nuốt voi là như thế nào không, mày xem hơi bị nhiều tiểu thuyết khoa học viễn tưởng rồi đấy? Nếu có thể hoàn toàn ẩn thân, lại có tính năng cơ động, thế có khác gì bàn tay của chúa, chiến đấu cơ và chiến hạm Đế Quốc không nhìn thấy kẻ địch, bọn họ còn đường sống sao? Liên Bang sẽ khách khí tặng cho chúng ta chiến đấu cơ để tiến hành thực nghiệm? Khi đó trang bị đại trà cho Liên Bang sẽ không phải là Hùng Miêu mà là Ảo Ảnh."

"Ảo Ảnh tối đa cũng chỉ có thể làm một loại chiến đấu cơ có tính phụ trợ đặc thù, nó không thể đóng vai trò của chiến đấu cơ chủ lực, không chỉ riêng vì số lượng quá ít mà còn ở chỗ nó chi phí chế tạo cực cao......"

.................................................. ............

Trên hangar tàu Đại Thiên Sứ, Thụy Sâm, Robert Parnell, Diêu Phi Luân cùng một số phi công đứng ngắm một chiếc chiến đấu cơ đang chậm rãi di chuyển vào vị trí chỉ định, ngó nghiêng bình phẩm. Chiếc chiến đấu cơ bề mặt sơn màu xanh xám nhạt, nước sơn đã qua xử lý đặc biệt về phản quang nên nhìn bên ngoài có vẻ ảm đạm thô ráp, đó là để giảm tối đa khả năng phản quang, tránh không bị các phương tiện trinh sát quang học phát hiện, nếu chỉ nhìn qua, nó có vào phần giống với nước sơn của chiếc Tia Chớp dành riêng cho Thụy Sâm.

Nhưng thực tế về các chỉ tiêu tính năng, Ảo Ảnh-tên của loại chiến đấu cơ mới- so với Tia Chớp vẫn có sự chênh lệch lớn. Cho dù cả hai đều chọn dùng chung một thế hệ lò phản ứng, nhưng theo công suất phát xạ có thể thấy Ảo ảnh kém hơn mức, năng lượng của lò phản ứng trên Tia Chớp có thể duy trì bốn động cơ ion hoạt động mà vẫn còn dư, còn Ảo Ảnh chỉ có ba động cơ, phần năng lượng còn lại chỉ còn đủ để dùng chơ thiết bị phát trường năng lượng ‘Ám’, đây là một thiết bị đặc biệt, trường năng lượng của nó kết hợp với lớp tài liệu tạo thành vỏ chiến đấu cơ bên ngoài có thể sinh ra một lớp điện từ trường gọi là trường lực ‘Ám’. Trường lực này khiến cho Ảo Ảnh có khả năng tránh được các thiết bị trinh sát điện tử.

Nhưng mọi thứ đều có hai mặt, chưa nói đến sức nặng khá lớn của thiết bị và nhu cầu năng lượng lớn dành cho nó, điều quan trọng hơn là trường điện từ mà nó tạo ra lại xung đột với năng lượng của màn chắn, do không thể kết hợp hai trong một, cho nên, chiến đấu cơ loại Ảo Ảnh một khi mở ra trường “Ám” sẽ mất sự bảo vệ của màn chắn.

Để giải quyết vấn đề này, các kỹ sư của Liên Bang chỉ có thể thông qua việc tăng cường độ lớp vỏ bọc bên ngoài để cho chiến đấu cơ thêm một chút năng lực bảo vệ khi dùng trường lực ‘Ám’, có thể nói là có còn hơn không, nhưng lớp vỏ bọc đương nhiên không thể so sánh với màn chắn năng lượng. Không chỉ có khả năng bảo vệ kém hơn nhiều, hơn nữa, màn chắn năng lượng bảo vệ toàn bộ chiến đấu cơ, các đòn tấn công trên thực tế vẫn chưa thực sự đánh trúng mục tiêu, chưa thể gây hại trực tiếp cho chiến đấu cơ, còn dùng lớp vỏ ngoài, mỗi một đòn đánh là trực tiếp giáng vào thân chiến đấu cơ, cho dù lớp vỏ có cứng rắn đến đâu, nhưng một chút tổn hại là không thể tránh khỏi, hơn nữa nếu số không may, bị đánh trúng các vị trí hiểm yếu như khoang lái hay vũ khí, có lẽ chỉ một loạt đạn trúng mục tiêu cũng có thể dễ dàng phá huỷ một chiếc Ảo Ảnh.

Năng lực phòng hộ, nói tóm lại kém hơn so với Tia Chớp nhiều; hỏa lực cũng không ra sao cả, hai nòng pháo lazers và một nòng pháo ion, các điểm cứng dưới cánh chỉ có thể mang tối đa sáu quả tên lửa đối không hoặc hai quả ngư lôi lượng, so với loại chiến đấu cơ kiểu cũ như Nữ Yêu, Mèo Địa Ngục cũng chẳng hơn là bao, có thể nói là yếu một cách đáng thương.Trong ba yếu tố hỏa lực, khả năng phòng hộ và cơ động, chỉ có yếu tố cơ động là còn có chút tiến bộ so với thế hệ cũ, tuy không đạt tới mức tương đương với Tia Chớp nhưng so với Siêu Nữ Yêu cũng chẳng kém gì.

Nguyên nhân của việc bố trí này cũng rất đơn giản, lò phản ứng không đủ công suất hiến cho Ảo Ảnh thiếu tính cơ động, ngoài ra, trường trọng lực ‘Ám” do không thể thực hiện ẩn hình quang học cho nên ở các cự ly không cận chiến chẳng những không thể giúp được gì mà ngược lại biến thành gánh nặng cho chiến đấu cơ, trọng lượng tăng, động cơ kém, tính cơ động có thể mạnh mẽ mới là lạ.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Ảo Ảnh chỉ là một thứ bỏ đi, mặc dù không thể đóng vai chò chủ chốt như một lực lượng chiếm ưu thế trên không, nhưng ở nhiều phương diện khác, như đánh lén AWACS của địch, đột kích bất ngờ, trinh sát, giám sát.... và các lĩnh vực đặc thù chúng vẫn là có tương lai.

Tóm lại, Thụy Sâm vừa nghe những lời bàn luận của các đồng đội, vừa quan sát chiến đấu cơ rồi đưa ra kết luận: Tuy nói chiến đấu cơ tàng hình nghe thì rất ngầu, nhưng là không phải là thần thoại vô địch, mấu chốt là cách sử dụng hợp lý trong không gian và mục tiêu, dùng tốt, nó sẽ mang lại những ưu thế chiến thuật rất lớn, cho phép người sử dụng dành được thế chủ động cao; nếu sử dụng không đúng thời cơ, Ảo Ảnh dù rất đắt nhưng thậm chí còn kém một chiếc Tia Chớp.

Chỉ tiếc, lần này Liên Bang cung cấp Ảo Ảnh thật quá ít, không phải chỉ vì loại chiến đấu cơ này vẫn là một kỹ thuật mới đang chờ thực tế chiến trường kiểm nghiệm mà còn vì thiết bị tạo trường lực và lớp vỏ chiến đấu cơ được làm bằng những tài liệu cực hiếm, khó có thể sản xuất quy mô lớn, chi phí gia công cực kỳ đắt đỏ, điều này khiến cho Ảo Ảnh không thể có số lượng lớn, thêm vào đó trường lực cần nguồn năng lượng khổng lồ khiến cho nó căn bản không thể sử dụng cho chiến hạm, thứ có thể tích lớn hơn chiến đấu cơ hàng trăm lần.

Đồng Minh lần này được nhận tổng cộng 10 chiếc Ảo Ảnh, chia làm hai tiểu đội, hạm đội 7 trang bị một tiểu đội, một tiểu đội khác phối thuộc vào hạm đội độc lập cơ động số 5, điều này coi như sự bù đắp cho sự thiếu hụt về năng lực chiến đấu khi nhiều nhân viên tình nguyện quay trở lại Liên Bang....

Chiếc Ảo Ảnh đầu tiên đã vào đúng vị trí trong hangar, dừng bên cạch chiếc Tia Chớp màu phấn hồng của Sonia, tiếng gầm rú của ba động cơ ion nhỏ dần rồi cuối cùng im lặng hẳn, các nhân viên kỹ thuật lập tức lao tới, cố định này các chốt của chiến đấu cơ cũng như tiến hành kiểm tra và bảo dưỡng.

Khoang lái mở ra, một nhân viên kỹ thuật đặt chiếc thang vào bên sườn chiếc chiến đấu cơ, viên phi công không ra ngoài ngay mà đứng hẳn lên nhìn chăm chú vào Tia Chớp chiếc Tia Chớp màu phấn hồng với tâm trạng phức tạp - có chút kích động, lại có chút hưng phấn, chờ mong, còn có chút lo lắng..... Từ lúc Ảo Ảnh vẫn còn đi trong hangar, viên phi công đã chú ý tới kia một loạt những chiếc Tia Chớp có màu sơn quen thuộc, không nghĩ rằng lại một lần nữa có thể nhìn thấy chúng.

Tháo chiếc mũ tác chiến xuống, lắc khẽ mái tóc đen ngắn, phi công điều khiển chiếc Ảo Ảnh xoay người chuẩn bị rời khỏi chiến đấu cơ…

"Nhìn quen mắt quá! Không biết là ai thế nhỉ?" Thụy Sâm còn đang cố gắng lục lọi bộ nhớ đáng thương của mình thì người đứng bên cạnh anh, Phi Luân đã vọt tới, ôm chầm lấy người vừa bước xuống sàn hangar.

"Chương Tiểu Tinh," Thụy Sâm thốt lên, rốt cục anh chàng cũng lục lọi ra trong trí nhớ "Sao lại là cô ta?"

"Thật đúng là cô nàng a," Robert Parnell cũng giật mình há hốc mồm" Không thể nào, chuyến trước mới vừa đi, chuyến sau lại tới nữa?"

" Vì sao không thể là ta?" Cô gái lắc mái tóc đen nhánh giảo hoạt trừng mắt nhìn hai anh chàng" Món quà ngoài ý muốn này thế nào? Mọi người, đã lâu không gặp, rất vui lại được thấy mọi người......"

Lúc này bốn chiếc Ảo Ảnh khác cũng đã mở nắp khoang điều khiển, Thụy Sâm thấy tất cả đều là những cô gái trẻ, trong đó có hai cái cô gái anh biết mặt, họ thuộc trung đội Lam Thiên Sứ, còn hai khuôn mặt mới rất trẻ, Thụy Sâm đoán các cô có thể là những Lam Thiên Sứ mới.

Sau một màn giới thiệu ngắn gọn, Phi Luân giả bộ trách kéo tay Chương Tiểu Tinh nói "Làm gì mà bí mật thế, không thèm nói trước cho người ta một câu?"

" Hì hì, cũng định khiến mọi người ngạc nhiên chơi nên mới giữ bí mật mà, sự phản ứng của mọi người không làm cho tao thất vọng." Tiếng cười trong vắt như tiếng chuông của cô vang khắp hangar.

"Đúng rồi, là trung đội trưởng của Lam Thiên Sứ, làm sao lại đến đây không kèn không trống thế? Sonia và Anne cũng như các cô khác vừa mới rời đi không bao lâu, về Liên Bang bằng tàu Đồng Minh 01, mọi người đi ngang qua nhau mà không hỏi nhau một tiếng à? Sonia về Liên Bang, nhưng người quản lý trung đội lại đã đến Đồng Minh rồi, ai sẽ bàn giao mọi chuyện của trung đội?" Thụy Sâm kỳ quái hỏi.

"Liên hệ? Liên hệ để làm gì?" Chương Tiểu Tinh cười chua chát,"Không có gì để bàn giao cả, trung đội Lam Thiên Sứ đã bị giải tán, các chị em xuất ngũ, có người đến đơn vị khác, tôi cũng không phải đối mặt với đội trưởng thế nào đây."

"Cái gì? Sao lại có thế như thế? Vì sao giải tán trung đội Lam Thiên Sứ? Thành tích tác chiến của chúng ta luôn luôn xuất sắc cơ mà?" Sắc mặt Phi Luân lập tức thay đổi, cô quả thực không thể tin chuyện này là thật, giọng nói của cô run lên "Tiểu Tinh, ngươi lừa ta phải không? Lại định trêu ta....."

" Phi Luân! Là thật." Trong mắt Chương Tiểu Tinh hiện lên sự bị thương và phẫn uất "Đầu tiên là ngươi, sau đó đội trưởng cùng đa số các chị em xuất sắc nhất đến với Đồng Minh bặt vô âm tín, chiến tranh cũng lắng dịu, khó có cơ hội xuất hiện trong một thời gian ngắn, thế là trong mắt các vị đại lão gia trên trời ấy, trung đội chúng ta cũng không còn có như cầu tồn lại! Bọn họ… Những người ấy… Trong đầu bọn họ không biết là có cái gì nữa......"

"...... Rất nhiều người chuyện ngạch sang các đơn vị phi tác chiến, có một số xuất ngũ, bao gồm cả tao, lập tức các xếp phê chuẩn ngay, xem ra bọn họ cũng không cần chúng ta nữa" Cô gái nhẹ nhàng thở dài một hơi," Sau khi mọi người cảm thấy thật không tốt, trống rỗng, xa lạ, khác hẳn với khi các chị em ở cùng một chỗ, thoải mái, vui vẻ, sau này, nghe Delunnisi vẫn còn đang ở trong quân đội nói đã khôi phục liên lạc với Đồng Minh, hiện đang chọn những người tình nguyện đến Đồng Minh tham chiến, nhưng mày cũng biết, đi rồi không biết đến bao giờ mới về, cho nên số người đăng ký cũng không nhiều, có điều, tao thì sao cũng được......"

"Trung đội Lam Thiên Sứ không giải tán," Thụy Sâm nhẹ giọng an ủi nói," Có nhìn thấy những chiếc Tia Chớp kia không, chủ nhân của nó là những người đến từ Liên Bang, chỉ cần nơi đâu có những cô gái Lam Thiên Sứ, trung đội Lam Thiên Sứ sẽ vĩnh viễn ở đó."

Tuy nói như vậy, nhưng Thụy Sâm vẫn lo lắng không biết khi trở lại Liên Bang, Sonia, Anne, Lan Lan và các chị em khác sẽ phản ứng như thế nào khi biết đơn vị của mình không còn tồn tại nữa?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play