Không khí trong phòng nặng như chì, Thụy Sâm có cảm giác thần kinh của mình căng như dây đàn.

Anh không biết phải làm sao, có điều chắc chắn là sự việc trở nên cực kỳ đau đầu, cực kỳ khó khăn, sự liên hệ máu thịt giữa Phi Luân và gia đình là không thể phá vỡ được, nếu như không thể nhận được sự cảm thông và khiến cha mẹ cô gái thay đổi cách nhìn, dù có tiếp diễn thế nào đi chăng nữa Phi Luân cũng rất dễ rơi vào tình thế phải chọn lựa giữa anh và cha mẹ, dù chọn ai, đối với cô gái cũng sẽ là một thời gian dài chìm trong sự đau khổ và giày vò, đó là điều mà Thụy Sâm thực sự không muốn thấy.

Thụy Sâm chỉ biết cười khổ một tiếng, cái mô típ kinh điển của tiểu thuyết và phim ảnh, khi mà cha mẹ nhà gái xuất hiện chia duyên rẽ thúy này không ngờ lại ứng vào anh, chẳng nhẽ lại xuất hiện kết cục kiểu như, cô ấy lấy chồng rồi nhưng anh không phải là chú rể đầy bi thảm, hoặc nhiều năm sau, anh và Phi Luân sau khi bỏ trốn quay lại ra mắt mẹ cha với những đứa cháu?

Khi Thụy Sâm còn đang chìm trong sự tưởng tượng không biết đến điểm dừng thì giọng nói của nghị sĩ Diêu lại vang lên.

“Nhưng dù sao đó cũng chỉ là cách nhìn trước đây của chúng tôi, sau đó, việc Phi Luân bỏ nhà đi đã cho chúng tôi một hồi chuông cảnh tinh, con gái tôi, trong một số việc nó cố chấp đến đáng sợ, những gì nó đã quyết, người nào đó đã chọn thì dù có lấy tám ngựa kéo cũng không thể khiến nó quay đầu. Cũng như lần này, chúng tôi bắt nó xuất ngũ, nó phản kháng bằng cách im lặng, cứ thế kéo dài hơn một năm, rồi mới chịu, sau đó lại đến lễ đính hôn, bất kể điều đó chỉ mang tính hình thức, bất kể Hoa Vân Long bản thân cũng không đồng ý, nhưng hai việc cộng lại khiến nó càng phản kháng quyết liệt hơn, cuối cùng là quyết định bỏ nhà ra đi. Tôi không nghi ngờ rằng nếu chúng tôi còn ép nó nữa, nó sẽ không làm thêm chuyện gì đó kịch liệt hơn nữa.” Ông liếc mắt nhìn Thụy Sâm, lắc lắc đầu nói. “Kiểu như chơi trò ăn cơm trước kẻng rồi mang cháu về chào cha mẹ cũng không phải là không thể có.”

Vừa dứt câu, Thụy Sâm tý nữa phun cả ngụm nước trong miệng ra, khuôn mặt anh đỏ rần lên, cúi đầu xuống. Thậm chí anh hoài nghi không biết ngài nghị sĩ có năng lực đọc suy nghĩ của người khác không, tại sao ông ta có thể nói đúng suy nghĩ trong đầu anh???

“Ông này! Ăn nói không lựa lời…” Diêu phu nhân khẽ đập nhẹ vào vai chồng một cái, dường như trách ông không biết chọn lời, những câu ấy nói ra vào lúc này sao được?

“Không phải lo, ở đây không phải là diễn đàn, không có báo chí, cũng không có dư luận, càng không có ai chỉ trích tôi vì phát ngôn bừa bãi.” Ngài nghị sĩ khẽ vuốt nhẹ tay vợ. “Nhưng tôi sợ rằng những điều vừa nói không sai đâu, tính cách của con gái chúng ta bà không phải là không biết? Bà quên là bản thân bà cũng bất kể cha mẹ phản đối, nhất định đòi lấy một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi ngày đó sao?”

“Nhưng chúng ta không phải là như thế, cuối cùng thông qua sự kiên trì, chúng ta đã thuyết phục được cha mẹ đồng ý để cử hành hôn lễ.” Diêu phu nhân thấp giọng nói, nghĩ lại thời tuổi trẻ, bà không khỏi cảm thấy ngọt ngào và ấm áp, ánh mắt nhìn chồng càng thêm đằm thắm.

“Đương nhiên, lúc này tình hình không giống thế! Nhưng con gái chúng ta có lẽ được di truyền tính cách ấy của bà, bà thử nói xem nếu khi ấy cha mẹ không đồng ý thì sao? Bà còn nhớ khi ấy đã định thế nào không?”

“Đã mấy chục năm rồi, làm sao tôi nhớ được ngày ấy đã nói linh tinh cái gì?” Diêu phu nhân lườm chồng một cái, nhưng nghĩ lại tính cách kiên định và sự cố chấp của mình, bà cũng không nói gì nữa. Ngày ấy bà không phải là không có suy nghĩ ấy, bây giờ cũng không dám chắc con gái bà cũng sẽ không hành động như chồng bà đã nói.

Nghe đến đây, Thụy Sâm biết sự việc có bước ngoặt, anh ngẩng đầu lên nhìn cha mẹ của Phi Luân với ánh mắt đầy hy vọng, mặc dù sự việc không đơn giản như thế nhưng dù sao còn hy vọng là tốt rồi.

“Chàng trai, anh cũng nghe thấy rồi đấy!” Cha của Phi Luân quay đầu nhìn chàng trai trước mặt. “Anh xem, chúng tôi cũng không phải là những người vô lý, cũng không phải là loại người ngoan cố, không để ý đến ý kiến người khác, nói thật là so với tôi ngày xưa khi cưới mẹ của Phi Luân, điều kiện của anh còn khá hơn nhiều, tình cảm của anh và Phi Luân tôi cũng tin là chân thành, nhưng liệu anh có thể giúp chúng tôi giảm bớt được nỗi lo về tương lai của con bé? Liệu anh có thể đảm bảo cho nó một tương lai có tiền đồ, có hy vọng hay không?”

Thụy Sâm hơi ngần ngừ, muốn anh cam đoan, nhưng anh cam đoan thế nào để họ vừa lòng? Nghĩ một chút anh cố lấy hết dũng khí nói. “Thưa ngài, không biết ngày xưa khi ngài cưới phu nhân, liệu ngài có dự đoán trước tương lai sẽ ra sao hay không? Ngài có đoán trước mọi việc sẽ thuận buồm xuôi gió như ngài mong mỏi hay không? Còn phu nhân nữa, khi xưa chẳng nhẽ người lấy chồng bởi vì đoán được Diêu tiên sinh sẽ trở thành nghị sĩ Liên Bang, Chủ tịch ủy ban Ngân sách hay sao?

Cha mẹ của Phi Luân nhìn nhau một cái, nhưng họ không cần trả lời vì Thụy Sâm đã tiếp tục nói.

“Không thể phủ nhận được rằng tương lai của tôi gắn liền với tương lai của Đồng Minh, đối với Đế Quốc mà nói, Đồng Minh thực sự là một lực lượng nhỏ bé, nhưng ngày nay Đồng Minh đã không còn là một nhúm nhỏ như ngài vừa nói, Đế Quốc muốn diệt là diệt. Chúng tôi đã có căn cứ, có lực lượng vũ trang, có thể tự sản xuất trang bị từ chiến đấu cơ đến thái không mẫu hạm, chúng tôi có hạm đội, ngày càng nhiều dân chúng và các thế lực trong Đế Quốc ủng hộ chúng tôi, thậm chí là nhiều người ở Liên Bang, tình thế của Đế Quốc lúc này biến đổi hàng ngày, dần dần đã trở thành hai mặt trận đối lập. Thưa ngài, là một trong những thành viên chủ chốt của nghị viện, ngài hẳn là rõ điều đó hơn tôi, nếu không như thế, Đế Quốc đã không bị buộc phải ký hiệp định đình chiến với Liên Bang và rút phần lớn lực lượng về hậu phương truy quét.”

“Nhưng dù có thế, Đồng Minh vẫn không bị tổn thất nghiêm trọng trong những chiến dịch truy quét đó, ngược lại, chúng tôi còn dần tăng cường lực lượng. Lật đổ chế độ tàn bạo của Đế Quốc, lật đổ sự thống trị tàn bạo của nhà Steve, đem hòa bình, tự do lại cho mọi người đã không còn là một giấc mơ xa vời không có thực, tôi không nghi ngờ rằng Đồng Minh sẽ ngày càng mạnh mẽ, ngày càng huy hoàng, đó cũng là tương lai của tôi…”

Ngài nghị sĩ khẽ gật đầu, ông hiểu một phần về Đồng Minh, gần đây họ phát triển nhanh đến không thể tin nổi, nhất là sau khi thu được một loạt những thắng lợi quan trọng, khoảng cách giữa Đế Quốc và Đồng Minh đã có sự thu hẹp, nếu Đồng Minh tiếp tục đà thắng lợi này, Đế Quốc sẽ khó mà có thể trấn áp sự phát triển của họ được nữa, khi ấy tình huống của Đế Quốc sẽ có thể nói là nguy ngập.

Đương nhiên anh chàng này cũng không khỏi phóng đại, Đồng Minh phát triển mạnh mẽ thì không sai, nhưng nếu nói giờ đây đã có thể đối phó trực tiếp với Đế Quốc thì vẫn còn xa lắm. Không nói những cái khác, chỉ nói đến lực lượng quân sự, đừng nghĩ Đế Quốc rút chủ lực về để truy quét Đồng Minh, nhưng thực tế ở biên giới với Liên Bang họ cũng giữ lại một khối lượng khổng lồ, mặc dù Liên Bang không chủ động xuất quân, nhưng bản thân việc đóng một lực lượng quân sự không nhỏ ở biên giới với Đế Quốc trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu cũng là một biện pháp tích cực để kiềm chế quân đội Đế Quốc nhằm hỗ trợ Đồng Minh. Nếu không thêm cả số quân đó quay về hậu phương, mặc dù chưa chắc Đồng Minh đã bị tiêu diệt nhưng chí ít không gian sinh tồn của họ sẽ bị thu hẹp lại nghiêm trọng.

Có điều Đồng Minh cũng không thể coi thường, ai mà có thể tưởng tượng rằng chỉ trong mấy năm họ đã đến quy mô như vậy? Nếu vẫn duy trì được tốc độ thế này, nếu đà chiến thẳng vẫn tiếp tục, tình thế có thể phát triển vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.

Đưa mắt nhìn chàng trai trẻ đang cẩn thận chọn từng chữ để giải thích ý mình, con người này, được gọi là Kỳ tích Tuy-lip Đen, trước đây ai có thể nghĩ rằng, hoặc dám nghĩ, hạm đội năm đầy uy lực của Đế Quốc lại có thể bị hủy diệt toàn bộ trong tay anh ta, chỉ với dăm chiếc chiến đấu cơ và mấy quả ngư lôi? Anh ta còn đem lại cho Đồng Minh những kỳ tích gì?

“…Còn đối với sinh mạng của mình, dã là người lính trong cuộc chiến, tôi đã sớm có sự giác ngộ về sinh tử, nếu không may, cũng như những người lính trên hạm đội 5 Đế Quốc, bất kể là lính trơn hay là chỉ huy, bất kể là Aces hay lính mới, chết là hết, chết mà không hiểu vì sao? Nhưng thưa ngài, tôi muốn nói, mỗi người còn sống là còn có hy vọng, vì những người mình yêu dấu, khát vọng sống càng mãnh liệt, tôi không thể nói nhất định sẽ còn sống đến ngày chiến thắng, nhưng tôi sẽ cố hết sức để có thể trở về. Hơn nữa, tôi muốn nói rằng, là một người lính trong thời loạn, có thể sinh mạng chẳng có gì đảm bảo, nhưng đó không phải là lý do để hai người không thể đến với nhau, bằng không những người lính có lẽ đều độc thân hết.”

Thụy Sâm ngừng nói, anh lẳng lặng chờ lời phán quyết.

Nghị sĩ Diêu thở dài một cái, ông nói. “Chàng trai, anh có tài ăn nói đấy, đáng nhẽ nên trở thành một chính trị gia, thành thật mà nói, mặc dù anh nói không phải là không có lý nhưng còn xa mới đến mức thuyết phục được chúng tôi.”

Cảm nhận được sự thất vọng của Thụy Sâm, ông nói tiếp. “Nhưng việc đó có thể để lại sau cũng không muộn, bây giờ tôi có việc muốn nhờ cậy cậu.”

Thảo luận sau? Thụy Sâm cảm thấy như nhìn ra ánh sáng cuối đường hầm, đó là một câu đầy ẩn ý, cha của Phi Luân không đóng hết mọi cánh cửa, điều đó chứng minh anh còn hy vọng, xem ra anh cũng không đến nỗi uổng công nói nãy giờ. Thụy Sâm cung kính đáp. “Xin ngài cứ nói, nếu làm được tôi sẽ không dám từ chối.”

“Đó là chuyện của Phi Luân!” Người đàn ông đứng dậy đi đến trước mặt Thụy Sâm. “Con bé trốn nhà đi khiến chúng tôi rất lo, Cục điều tra Liên Bang cũng đã cho người đi tìm nhưng không thấy tăm hơi nó đâu. Anh nghĩ nó có thể đi đâu?”

“Không tìm thấy ở Liên Bang!” Thụy Sâm lẩm bẩm, rồi anh chợt nhận ra. “Ngài nói cô ấy đã rời khỏi Liên Bang?”

“Cậu phản ứng nhanh đấy, nó trốn khỏi nhà có phần lớn nguyên nhân vì cậu, một năm trước nó từ hậu phương của Đế Quốc quay về, ở bên Đồng Minh cũng quen thuộc, nếu Liên Bang không tìm thấy nó, tôi nghĩ khả năng nó đến Đồng Minh tìm cậu rất lớn. Theo tôi biết, Đồng Minh đang tuyển mộ binh lính ở Liên Bang, nếu muốn đến Đồng Minh, tôi cho rằng nó sẽ đi theo đường ấy.”

“Phi Luân đi tìm cháu?” Thụy Sâm như biến thành một thằng ngốc.

“Đó là một khả năng, có thể nó còn ở Liên Bang nhưng nhân viên của Cục điều tra không tìm thấy. Dù sao đi nữa nếu nó thực sự đến Đồng Minh, tôi hy vọng cậu có thể chăm sóc nó cẩn thận, đừng để có chuyện gì không may xảy ra với nó, đó là sự nhờ cậy của cha mẹ Phi Luân đối với cậu.”

“Cháu xin thề, cho dù có chết tôi cũng không để Phi Luân chịu tổn thương, xin hai bác cứ yên tâm.” Thụy Sâm nói chắc như đinh đóng cột.

Cha của Phi Luân dường như hài lòng với biểu hiện của Thụy Sâm, ông gật đầu, trịnh trọng đặt chiếc lắc vào tay anh.

“Chúng tôi đã nghe thấy lời cậu khẳng định. Chàng trai, đừng khiến chúng tôi thất vọng nhé!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play