Chu Huyền là người chạy tới tiếp ngay sau đó. Anh ấy vọt vào nhà vệ sinh trực tiếp chứng kiến thi thể Lê Hựu, anh ấy bắt đầu muốn ói.

Không phải do thi thể trông đáng sợ. Chu Huyền là một quân nhân, trên chiến trường còn gặp được vô số hình ảnh kinh khủng tàn nhẫn hơn; nhưng, mấy ngày gần đây anh ấy liên tiếp chịu đả kích về mặt tinh thần, cảm giác bất lực lúc nào cũng quanh quẩn tâm trí.

Cái chết ngoài sa trường là cái chết đã được chuẩn bị sẵn về mặt tâm lý, còn hiện tại, anh ấy không biết được mục tiêu kế tiếp hung thủ lựa chọn là ai, đang ở đâu trong biển người mênh mông này, cũng không biết hắn sẽ dùng thủ đoạn gì để giết chết nạn nhân. Còn anh ấy, anh ấy tựa như một người vừa câm vừa điếc truy đuổi phía sau hung thủ nhưng luôn chậm một bước.

Chu Huyền cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

Sở Từ không biết cầm chai nước suối đứng bên cạnh từ khi nào, đưa ra cho Chu Huyền, vỗ lưng anh ấy mấy cái, thanh âm khàn đi: “Quen rồi sẽ đỡ hơn!”

Chu Huyền cả ngày không có hạt cơm bỏ bụng, ói ra toàn nước, anh ấy dùng nước suối súc miệng, ngẩng đầu nhìn Sở Từ, mắt u buồn thấy rõ: “Đội trưởng, tôi không quen được.”

Cũng không muốn làm quen.

Sở Từ hiểu rõ ý nghĩa câu nói này của Chu Huyền, anh thu tay về trịnh trọng: “Tin tôi, lần sau chúng ta chắc chắn bắt được cô ta!”

“Có thể sao?” Chu Huyền nhìn Sở Từ.

“Nhất định!” Sở Từ chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy câu trả lời từ Cảnh Nguyệt, ngữ điệu chắc chắn, không chút nghi hoặc.

Cảnh Nguyệt đến vội nên không kịp mặc áo blouse, cô đeo găng tay đi thẳng vào phòng vệ sinh.

“Cảnh sát Chu, các anh là cảnh sát, điều cần làm là kiên trì tìm kiếm chứng cứ đuổi bắt hung thủ chứ không phải ngồi ở đây than trách về cuộc đời.” Cảnh Nguyệt liếc mắt nhìn Chu Huyền, giọng nói trở nên nghiêm khắc.

Chu Huyền không thể phản bác những lời Cảnh Nguyệt vừa nói, Sở Từ vỗ vai anh ấy, rồi cùng Cảnh Nguyệt vào trong.

Cảnh Nguyệt kiểm tra phần cổ của Lệ Hựu trước, sau đó mới cùng Sở Từ đỡ nạn nhân xuống. Sở Từ cởi áo khoác trải xuống sàn mới đặt thi thể lên trên.

Cảnh Nguyệt dò xét phòng vệ sinh một lượt, nhìn thấy chữ cái L trên cửa và quyển sách Cuộc Thảm Sát Nam Kinh, cô ngẫm nghĩ một vài giây. Cảnh Nguyệt đưa mắt quan sát Sở Từ, anh trông có vẻ bình tĩnh nhưng cử chỉ lại lộ ra có đôi phần sốt ruột.

“Đội trưởng Sở biết mục tiêu kế tiếp của hung thủ là ai!” Cảnh Nguyệt khẳng định.

Sở Từ nhìn vào mắt Cảnh Nguyệt, rồi vội vàng lảng tránh ánh mắt trong trẻo của cô: “Không biết!”

Cảnh Nguyệt cầm quyển sách trên bệ bồn cầu, quyển sách mới tinh, cô mở mấy trang… Bên trong có một hóa đơn, thời gian hiển thị quyển sách chỉ vừa mua cách đây một tiếng.

Một người muốn tự sát sẽ không đi nhà sách mua một quyển sách mà căn bản mình sẽ không bao giờ đọc.

Dĩ nhiên là hung thủ muốn Lê Hựu làm vậy.

“Nếu như tôi nhớ không lầm tác giả của quyển sách này nổ súng tự sát, điều đó có nghĩa là đối tượng tiếp theo của hung thủ sẽ chết kiểu này.”

“Ừm!” Sở Từ gật đầu.

Cảnh Nguyệt đoán rằng khả năng Sở Từ đã biết ý nghĩa phía sau của chữ cái mà nạn nhân để lại nhưng cảm nhận được tâm trạng nặng nề của anh, cô không hỏi lại.

Cảnh Nguyệt kéo ống tay áo của Lê Hựu, trên cánh tay có chừng mười mấy vết cắt nông sâu khác nhau, nhớ đến câu nói của người quản lý Lê Hựu, “Xem ra nạn nhân đã từng từ sát nhiều lần.”

Sở Từ trầm mặc.

Vì Lê Hựu có khuynh hướng tự sát nên mới trở thành con mồi của hung thủ.

Những cảnh viên khác cũng sắp tới. Ở bệnh viện người ra vào đông đúc, thân phận của Lê Hựu lại đặc biệt nên buộc cảnh sát phải giấu tin tức, chuyển thi thể theo lối thoát hiểm.

Cho dù cảnh sát một lòng muốn giấu tin, nhưng phóng viên đều thuộc dạng chó săn, chỉ cần chút máu thịt cũng có thể thu hút được bọn họ huống chi khi cảnh sát đến bệnh viện tìm người đã náo loạn không ít. Không biết ai có quan hệ với nhân viên bệnh viện hỏi được tin tức Lê Hựu tự sát tại bệnh viện.

Tin túc nhanh chóng bùng nổ. Siêu sao không thể chịu được bạo lực mạng tự sát.

Các anh hùng bàn phím trước đó còn đang ào ào cào phím chuyện riêng của Lê Hựu thì này quay phắt 180 độ chửi bới người đã tung ảnh và clip chuyện Lệ Hựu có con riêng.

Tốc độ truy vết của dân mạng cực nhanh, họ mau chóng tìm ra được thông tin cá nhân của Khang Thanh. Tất cả hầu như nghiêng về ý kiến bắt Khang Thanh lấy mạng đền mạng. Có fans kích động còn đổ dầu, ném vòng hoa, ném động vật chết trước cửa nhà cô ta.

Khang Thanh trốn trong nhà, đóng cửa không hề ra ngoài, chỉ khổ cho cảnh sát ở bên ngoài theo dõi cô ta phải lo giải tán các thành phần fans quá khích.

Sở Từ về đội hình sự lập tức mở cuộc họp.

“Đội trưởng, hung thủ khẳng định là Khang Thanh, không thể trùng hợp đến mức cô ta chụp được người nào, người ấy đều đã tự sát!” Lý Linh Ninh tức giận, “Ghét một cái là chúng ta không có bằng cớ chứng minh cô ta là hung thủ.”

“Cái chết của Lê Hựu chứng minh hung thủ sát hại Liễu Yên lưu lại chữ cái L là chính xác, đáng trách là tên hung thủ này có thể phát hiện ra manh mối nhưng cảnh sát chúng ta lại không!” Lão Tù siết chặt nắm đấm, đập mạnh lên mặt bàn.

Sở Từ nhìn lão Tù: “Tại khu nhà ở cũ cho người nổi tiếng có tìm được lọ chứa thuốc ngủ không?”

Lão Tù thở dài: “Tôi đã cho lục soát kỹ lại một lần nữa, ngay cả thùng rác cũng lục tung lên nhưng không hề tìm thấy.”

“Hoặc là… hung thủ không hề vứt đi mà mang nó theo?” Chu Huyền suy đoán.

Sở Từ gật đầu, “Có khả năng này!”

“Còn nữa, về hình xăm trên cơ thể nạn nhân Phạm Thừa, bọn em đã điều tra tất cả các cửa hàng xăm hình, chủ quán đều xác nhận chưa từng tiếp người này… Như vậy hình xăm trên tay Phạm Thừa chỉ còn hai loại khả năng: hoặc là hung thủ xăm, hoặc là do chính nạn nhân xăm. Phạm Thừa không có kinh nghiệm trong việc này, trong nhà ông ta cũng không có dụng cụ, vì vậy tôi nghiêng về khả năng bị hung thủ xăm nhiều hơn.” Yến Vũ, người phụ trách điều tra vụ án Phạm Thừa nhảy lầu cùng Hàn Khiêm phát biểu ý kiến.

“Nếu như hung thủ xăm cho Phạm Thừa, vậy chỉ cần lục soát nhà của Khang Thanh, tìm ra công cụ xăm hình, xét nghiệm vết máu có thể chứng minh được hung thủ là Khang Thanh.”

“Lỡ như Khang Thanh đã ném chúng đi rồi thì sao?” Lý Linh Ninh lên tiếng.

“Sẽ không!” Sở Từ khẳng định.

Sở Từ chiếu tấm ảnh chụp trong phòng của Khang Thanh và ảnh hiện trường tử vong của Lê Hựu lên máy chiếu.

“Đây là tấm ảnh chụp trong phòng ngủ của Khang Thành, và tấm ảnh hiện trường của nạn nhân Lê Hựu. Mọi người nhìn đi, xem phát hiện được điều gì.” Thanh âm của anh trở nên nặng nề hơn.

Bức ảnh tại nhà Khang Thanh là do Chu Huyền chụp nên anh ấy là người đầu tiên phát hiện vấn đề: “Phòng ngủ của Khang Thanh và hiện trường của Lê Hựu đều có quyển Cuộc Thảm Sát Nam Kinh.”

“Quyển sách này là best-seller, tìm được quyển sách này ở nhà Khang Thanh cũng không thể chứng minh được điều gì!” Lý Linh Ninh xoa đầu, “Tôi chỉ nhớ tác giả quyển sách này, Trương Thuần, nổ súng tự sát.”

Sở Từ tiếp tục chuyển ảnh.

“Khoan đã đội trưởng!” Lão Tù chỉ vào tấm hình trắng đen ở đầu giường, lớn tiếng hô to: “Mục tiêu kế tiếp của hung thủ chính là Khang Thanh!”

“Khang Thanh không phải hung thủ sao?” Lý Linh Ninh bĩu môi, nhưng ngay lập tức cô ấy tỉnh táo, tất cả mọi người đều chết do tự sát. Như vậy có khả năng rất lớn Khang Thanh biến mình thành nạn nhân cuối cùng trong chuỗi tự sát liên hoàn.

“Vì để thỏa mãn mục tiêu lý tưởng của bản thân, động cơ giết người, hình thức và đối tượng sát hại của các sát thủ liên hoàn đều cố định, không thay đổi. Từ việc chọn lựa nạn nhân hay phương thức tử vong đều cho thấy được hành vi và sứ mệnh của hung thủ, tên hung thủ này coi trọng quá trình nạn nhân chịu sự dằn vặt tâm lý hơn là tra tấn. Hung thủ tự ảo tưởng, coi mình là Chúa Cứu Thế, là người giải thoát cho nạn nhân nên bản thân hắn cũng sẽ lựa chọn phương thức tự sát hoàn toàn phù hợp với logic tuần hoàn này.” Sở Từ mở trang web tìm những tin tức liên quan đến chủ đề Lê Hựu tự sát.

Các bình luận ở dưới đều cùng nhau chửi rủa Khang Thanh, người đã phát tán hình ảnh và clip lên mạng.

Cộng đồng mạng tồn tại một cách rất thần kỳ, rõ ràng một giây trước bọn họ không ngừng khiển trách Lê Hựu đã đi theo quy tắc ngầm; vậy mà, giây sau như những kẻ mất trí, lại tỏ vẻ tiếc thương cho Lê Hựu, dồn tất cả phẫn nộ lên người khởi xướng Khang Thanh.

Tiểu chim cút không hiểu được hết ý của Sở Từ, mọi người đưa mắt nhìn anh, chờ anh giải thích.

Lão Tù là người dày dàn kinh nghiệm, ngay lập tức hiểu được ẩn ý: “Ý của đội trưởng chính là Khang Thanh cố tình để cư dân mạng chửi rủa, đặt mình vào kẻ bị hại, sau đó sẽ nổ súng tự sát?”

Sở Từ gật đầu: “Đúng! Phác họa tâm lý trước đó cho thấy hung thủ là một kẻ tự ti, khát vọng có được sự quan tâm của mọi người. Hiện tại số người chửi rủa Khang Thanh đã vượt xa so với tin tức của Lê Hựu. Nhất định lúc này cô ta sẽ cho rằng mình đã hoàn thành sứ mệnh, và…”

*

16 tháng 8

Thờ bái, tắm gội, cứu rỗi chúng sinh.

12 giờ trưa, Khang Thanh mở mắt ra, chậm rãi xoay người, cô ta mở tivi kênh tin tức giải trí, tăng âm lượng đến tối đa, rồi rời khỏi giường bắt đầu quét dọn căn phòng.

Tin tức đưa tin siêu sao màn ảnh Lê Hựu tự sát, Khang Thanh không thèm liếc nhìn, chuyên tâm hút bụi căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách của mình thật sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.

Sau khi dọn dẹp xong, cô ta thay một bộ lễ phục vừa mua ở trung tâm thương mại. Đó là một chiếc đầm trắng rất đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, tô môi hồng trông tươi tắn hơn, tóc uốn thành lọn bồng bềnh, sau cùng đeo sợi dây chuyền cô ta lấy được ở chỗ Lê Hựu.

Cô ta nhìn vào gương đầy thỏa mãn, thay đôi giày cao gót màu nude làm bằng da dê.

Cô ta rút điện thoại, không có cuộc gọi lỡ. Cô ta selfie một tấm, sau đó lấy một chiếc hộp bằng thiếc ở sau tấm ảnh đen trắng trong phòng ngủ.

Cô ta đặt chiếc hộp này trên bàn trà. Trong hộp có một lọ thuốc ngủ, một bộ dụng cụ xăm, một cây bút máy đã cũ và một khẩu súng ngắn 64 cùng vài viên đạn.

Khang Thanh lắp đạn vào băng, lên đạn.

Tin tức đang đưa cảnh đám fan của Lê Hựu tập trung ở bệnh viện gào khóc, những tiếng kêu rên nức nở, Khang Thanh bỗng chốc cảm thấy khoan khoái.

Cô ta cầm cây bút máy cũ bắt đầu viết di thư.

Viết cái gì đây…

Khang Thanh cau mày.

Cô ta ngẫm nghĩ vài phút, đột nhiên lại chẳng có tâm trạng, nhất thời không biết nên viết gì.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Khang Thanh đứng dậy ra mở cửa. Là người giao hàng, cô ta đã đặt 99 bông hồng đỏ. Màu đỏ yêu kiều, tươi tắn.

Khang Thanh lôi toàn bộ bình hoa trong nhà ra, đổ đầy nước, cắm từng bông từng bông vào trong bình.

99 đóa hồng cắm đủ sáu bình. Cô ta đặt toàn bộ ở bệ cửa sổ, quay về bàn trà ngồi xuống tiếp tục viết di thư.

Ánh mắt chạm đến quyển Thánh Kinh ở gần đó, Khang Thanh khẽ nhíu mày, mỉm cười, cầm bút máy bắt đầu viết.

10 điều răn:

Thứ nhất: Thờ phượng một Đức Chúa Trời trên hết mọi sự.



Thứ năm: Chớ giết người



Viết xong 10 điều răn, Khang Thanh viết chữ K, rồi cô ta thở hắt ra một hơi đầy thỏa mãn. Cô ta đưa tay cầm súng rồi đi đến bên cửa sổ ngồi xuống. Cô ta kéo rèm để có thể trông thấy rõ đám người đang tụ tập dưới lầu.

Khang Thanh lớn tiếng cười ha hả, trong không khí ngào ngạt hương hoa hồng.

Cô ta giơ tay, bóp cò.

“Oành….” Cửa phòng bị đá văng.

“Đoàng…”

Viên đạn bắn vào cánh tay, khẩu súng rơi xuống đất.

Sở Từ nhìn Khang Thanh đang ngồi sụp xuống đất, ánh mắt quét đến chiếc hộp sắt trên bàn trà, lạnh lùng: “Khang Thanh cô đã bị bắt!”

“Không!”

Khang Thanh ôm lấy cánh tay bị thương kêu to. Cô ta cố gắng nhặt lại khẩu súng trên sàn nhưng cảnh sát hình sự đã ập tới, cô ta làm sao có cơ hội. Hàn Khiêm chế ngự cô ta, ép cả người cô ta trên sàn nhà, ngẫm nghĩ một hồi anh ấy gọi Chu Huyền tới, muốn giao việc còng tay Khang Thanh này lại cho Chu Huyền: “Chu Huyền, cậu đến đây!”

Chu Huyền nhìn Hàn Khiêm, rồi đưa mắt nhìn qua Sở Từ, tiếp nhận còng tay từ Lão Tù, tiến tới bắt Khang Thanh. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play