Cảnh Nguyệt đi công tác tỉnh. Trên đường quay về thành phố Lô, nghe theo lời mẹ dặn, cô tiện đường ghé thăm người cô góa bụa tên Cảnh Tân ở thành phố Dương.
Chồng của bà Cảnh Tân khi còn sống là một cảnh sát hình sự, hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ. Bà không có con cái nên coi Cảnh Nguyệt như con gái ruột của mình, từ nhỏ thương yêu cô nhất nhà. Hiện tại Cảnh Nguyệt đã 29 tuổi nhưng vẫn chưa chịu kết hôn, bà làm sao không lo lắng cho được.
“Nguyệt Nguyệt à, người cô giới thiệu cho con là cảnh sát xuất sắc nhất đội cảnh sát hình sự. Không những cực kỳ đẹp trai mà còn nhiệt tình, thường ngày đều giúp cô thay vòi nước, đổi bình gas. Dù gì con cũng đến đây, vậy con và cô cùng thằng bé ra ngoài ăn với nhau bữa cơm, không hợp thì coi như con có thêm một người bạn.”
Chồng bà Cảnh Tân qua đời mười năm, bà vẫn sống trong căn nhà cũ ở đại viện của Cục cảnh sát. Bên lãnh đạo cục có ý định muốn đổi căn nhà khác nhưng bà không chịu chỉ khăng khăng muốn được ở ngôi nhà này cùng “chồng” mình.
“Cô à, con có bạn trai rồi!” Cảnh Nguyệt ngắm nhìn những bông hoa đủ màu sắc trong sân của bà Cảnh Tân, ánh mắt mơ màng.
Tại sao ngay cả cây xương rồng mà cô cũng không nuôi được vậy?!
“Ôi dào! Yêu đương mà không lấy kết hôn làm tiền đề thì chính là lưu manh. Con với tên bạn trai làm luật sư kia yêu nhau hai năm trời, nếu thật lòng muốn đi chung đường thì đã xin được lấy con từ lâu rồi!”
Mặt trời lên, bà Cảnh Tân đưa chậu hoa cúc ra ngoài tắm nắng.
Cảnh Nguyệt không trả lời, thật lòng cô cũng tán đồng với câu nói cuối cùng của cô mình, giữa cô và Hứa Mặc Bạch tồn tại một vài vấn đề.
“Huống chi bạn trai luật sư của con không bằng đầu ngón tay tiểu Sở nhà cô, chia tay sớm bớt đau khổ.” Bà Cảnh Tân tiếp lời.
Vì chú cô là cảnh sát nên trong mắt bà Cảnh Tân cảnh sát là người hoàn mỹ nhất, Cảnh Nguyệt cũng lười tranh luận với bà. Cô biết bà luôn có cái nhìn phiến diện về người bạn trai này của cô. Bà luôn cho rằng luật sư tranh tụng cho nhà giàu cũng chả tốt lành gì.
Bà đang nói hăng say nên Cảnh Nguyệt không tiện phản bác, cũng không muốn nghe bà luôn miệng than phiền bạn trai của mình. Vừa hay di động cô vang lên, cô chợt thở phào nhẹ nhõm.
“Alo! Cục trưởng Trần, chào Cục trưởng, tôi là Cảnh Nguyệt… Cục cảnh sát thành phố Dương? Vâng tôi ở gần đó.” Cảnh Nguyệt nhìn đồng hồ rồi tính toán thời gian, “Khoảng nửa tiếng nữa tôi có thể có mặt ở đó. Vâng!”
“Có chuyện gì sao?”
Sắc mặt Cảnh Nguyệt nghiêm túc, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói với cô của mình: “Phía Bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam thành phố Dương vừa xảy ra vụ nổ bom, số người thương vong rất nhiều, bên tỉnh phái con đến hiệp trợ cho Cục cảnh sát thành phố Dương.”
“Vậy con mau đi đi!” Bà Cảnh Tân vội đặt chậu hoa xuống đất, thúc cháu gái đi nhanh một chút, ra đến cổng vẫn không quên dặn Cảnh Nguyệt, “Bình an trở về nhé!”
Khi chồng bà còn sống ngày nào bà cũng nói câu này, mặc dù bây giờ ông không còn nhưng bà chẳng thể quên.
*
Khi Sở Từ, Tần Hàm và các cảnh viên trở về Cục cảnh sát đã hơn bảy giờ tối. Hoàng hôn, chân trời lộ ra những tia nắng đỏ au báo hiệu mai sẽ là một ngày đẹp trời.
Tần Hàm còn chưa vào đến văn phòng đã ngửi được mùi thức ăn thơm nức mũi, anh ấy sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình, rên khẽ: “Ái chà, khoai tây hầm thịt bò. Em đói chết rồi!”
Dứt lời Tần Hàm chạy nhanh về phía trước để có thể “cướp” được món khoai tây bò hầm mình yêu thích. Vừa đẩy cửa phòng làm việc, chỉ trông thấy mười mấy hộp cơm chất thành hai chồng đặt trên bàn làm việc cạnh lối ra vào, còn tất cả mọi người đều đang vây quanh một cô gái lạ mặt có dáng vẻ khá thanh tú.
Tần Hàm lấy một hộp cơm rồi cũng tiến lại gần, tò mò nghe ngóng.
Giọng nói của cô gái ấy không lớn nhưng ngữ điệu khá kiêu ngạo, cô ta lướt nhìn những người xung quanh hắng giọng: “Giáo sư Cảnh không những là giáo sư trẻ nhất đại học thành phố Lô, mà còn là trưởng phòng pháp y trực thuộc đội trinh sát hình sự của tỉnh, nổi danh trong giới pháp y cả nước.”
“Lợi hại vậy à? Chả trách Cục trưởng Diệp phải đích thân tiếp đón.”
Cô gái nở nụ cười đắc ý, tiếp tục nói: “Hơn nữa, có lẽ các anh không biết, giáo sư Cảnh của chúng tôi - thạc sĩ khoa phẫu thuật thần kinh và “Thiên tài nhất đao” Tống Lan Chu - chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh chính là hai đại thiên tài trong chuyên khoa thần kinh quốc gia.”
Nghe được cái tên quen thuộc Tần Hàm cũng lên tiếng: “Tôi cũng biết vị bác sĩ Tống Lan Chu này, rất nổi tiếng trong nước, chồng của dì tôi có khối u ở não, khi qua bệnh viện thủ đô có gọi cho ông ấy nhưng nghe nói muốn được ông ấy phẫu thuật cũng phải đợi sang năm sau!”
“Ái chà, giỏi như vậy sao!!!”
“Nhưng tại sao sau đó giáo sư Cảnh lại chuyển sang làm pháp y, là một nữ pháp y sẽ khó tìm bạn trai lắm!!!”
Cô gái gượng cười. Cô ta chẳng phải nghiên cứu sinh dưới sự dẫn dắt của giáo sư Cảnh, chỉ là lần này được đại diện sinh viên theo giáo sư tham dự một hội thảo nghiên cứu mà thôi: “Cái này tôi cũng không biết… Nghe các sư huynh sư tỷ nói đột nhiên giáo sư Cảnh quyết định thi vào pháp y, không ai khuyên được.”
“Còn chuyện có tìm được bạn trai hay không thì mọi người cứ yên tâm, bạn trai của giáo sư Cảnh…” Cô ta còn đang huyên thuyên không dứt thì một nữ cảnh viên liên tục huých vào cùi chỏ cô ta, cắt ngang câu chuyện. Cô ta theo tầm mắt của nữ cảnh viên ngoảnh đầu nhìn.
Trước mặt cô ta là một người đàn ông tuấn tú, rất cao, rất soái, đang đứng trước cửa phòng làm việc, quét mắt nhìn về phía bọn họ. Trong phòng làm việc lập tức yên lặng như tờ, mọi người như đám chim non bay tan tác.
“Cô… Mới tới?”
Sở Từ đi đến trước mặt cô gái, một tay đút túi quần, một tay cầm chiếc hộp quẹt Zippo phiên bản có giới hạn, ngón trỏ bật nắp liên tục, phát sinh một tràng lách cách trong không gian yên tĩnh.
Vóc dáng cô gái không cao, đứng trước mặt Sở Từ trông càng nhỏ bé, hầu như cả thân người đều bị bóng dáng của Sở Từ vây lấy.
Trời sinh Sở Từ có cặp mắt mang theo sát khí, anh nhìn cô gái chờ cô ta trả lời, gương mặt không biểu hiện chút cảm xúc nào.
Cô ta không biết có phải mình đã làm hư chuyện rồi hay không, nuốt nước miếng một cách khó khăn, lắp bắp trả lời: “Tôi… Tôi là…”
Tần Hàm thấy lão đại dọa cô gái nhỏ sắp khóc bèn chạy đến giải vây: “Lão đại đây là sinh viên của Giáo sư Cảnh vừa được tỉnh điều đến, tên là…”
Tần Hàm quay đầu… Trời, anh ấy cũng không biết cô bé này tên là gì. Tần Hàm nhìn về phía cô gái, nở nụ cười dịu dàng như gió xuân: “Cô tên gì?”
Ánh mắt của Sở Từ dọa cô ta sợ đến mức mặt mày trắng bệch, nhỏ giọng đáp lời: “Uyển Tình, Hà Uyển Tình.”
Tần Hàm khoác tay lên vai Sở Từ, giới thiệu tiếp: “Đây là sinh viên của giáo sư Cảnh, Hà Uyển Tình.”
“Ừm!” Sở Từ thu lại ánh mắt lạnh lùng, rồi liếc nhìn Tần Hàm khẽ hất cằm.
Tần Hàm ngượng ngùng thu tay về.
Cửa phòng làm việc của Cục trưởng Diệp mở ra, mọi người lập tức vùi đầu vào hộp cơm của mình nhưng khóe mắt vẫn lén quan sát động tĩnh trong phòng Cục trưởng.
Đầu tiên là giọng của Cục trưởng Diệp, thanh âm lớn và hào sảng: “Vậy thì vất vả cho giáo sư Cảnh rồi.”
Sau đó là một giọng nữ trầm bổng, tựa như vang vọng từ dưới giếng sâu: “Cục trưởng Diệp đừng khách sáo, đây là việc tôi nên làm.”
Nghe được giọng nói này cả người Sở Từ bỗng chốc cứng đờ, anh cất chiếc bật lửa vào lại trong túi quần, sau đó kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía chủ nhân vừa phát ra âm thanh ấy.
Cửa phòng được mở ra quá nửa, một người phụ nữ với khuôn mặt trái xoan, mắt to tròn, hàng mi cong cùng làn da trắng nõn bước ra. Đối phương có dáng người yểu điệu, mặc một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với quần jean đen và áo khoác dáng dài màu trắng. Từ khe hở của áo khoác có thể trông thấy thấp thoáng vòng eo nhỏ nhắn.
Sở Từ khẽ nhíu mi, thầm nghĩ: vòng eo ấy chỉ bằng một gang tay của mình thôi à?
Theo sau người phụ nữ ấy là Cục trưởng Diệp và một cậu thanh niên còn rất trẻ và hơi gầy, cũng mặc áo blouse.
Thấy Sở Từ đã quay về, Cục trưởng Diệp vẫy tay với anh, mỉm cười giới thiệu: “Sở Từ, đây chính là người được tỉnh trưởng Trương điều đến giúp đỡ chúng ta trong vụ án 713, pháp y Cảnh Nguyệt, giáo sư Cảnh. Phía sau là trợ lý của giáo sư, Tân Yến.”
Sở Từ ngồi không nhúc nhích, đảo mắt nhìn hai người rồi gật đầu.
“Sở Từ!” Cục trưởng Diệp hiểu tính cách của Sở Từ, anh không biết cách giao tiếp và đối nhân xử thế, ông sợ Cảnh Nguyệt hiểu lầm là anh có thành kiến với cô nên vội vàng giải thích, “Cậu ấy suốt ngày đều ở bên ngoài, còn chưa được ăn trưa nên chắc là mệt chết rồi, giáo sư Cảnh đừng phiền lòng.”
Cảnh Nguyệt có một đôi mắt phong tình, con ngươi đen như mực, sâu không thấy đáy; nếu được đôi mắt ấy nhìn trúng rất dễ dàng bị hút sâu vào trong đó.
Cô tỉ mỉ quan sát Sở Từ mười mấy giây, rồi nhanh chóng thầm kết luận anh bằng mấy từ: tuấn tú, kiên nghị, không có tình người.
Tuấn tú là đánh giá bề ngoài của Sở Từ, kiên nghị là phân tích tính cách của anh, còn không có tình người là dựa vào tác phong làm việc của anh mà đưa ra phán đoán.
Là một thượng cấp tốt.
Thế nhưng…
Cảnh Nguyệt gật đầu, nở nụ cười được công thức hóa, cũng đáp lời đơn giản: “Cảnh Nguyệt!”
Cục trưởng Diệp nói thêm vài câu để điều tiết bầu không khí rồi mới rời đi.
“Giáo sư Cảnh!”
Hà Uyển Tình chần chừ đi đến bên cạnh Cảnh Nguyệt, giọng sợ hãi, viền mắt ngấn lệ, bộ dáng oan ức.
Hà Uyển Tình gặp được mọi người thì liên miệng kể hết các thành tích của Cảnh Nguyệt là mong có ngày Cảnh Nguyệt có thể nhìn ra được cô ta ngưỡng mộ cô, và sẽ đồng ý cho cô ta gia nhập nhóm nghiên cứu của Cảnh Nguyệt.
Cảnh Nguyệt liếc Hà Uyển Tỉnh một cái, cô loáng thoáng nghe thấy Hà Uyển Tình vừa bàn luận về công việc và đời sống cá nhân của cô. Cô ta tuy thông minh, đáy lòng cũng thiện lương nhưng lại hay tính toán.
… có điều, tính quá hóa dở.
Tâm tư không thuần khiết rất khó có thể đạt được thành tựu chuyên môn cao.
Cảnh Nguyệt lạnh lùng đưa ra quyết định: “Ngày mai em về trước, em không cần tham gia vụ án này.”
“Giáo sư Cảnh!” Hà Uyển Tình vô cùng bất ngờ, tròn mắt ngạc nhiên nhìn Cảnh Nguyệt.
Nếu cô ta được tham gia vào vụ án bom độc cyanua 713 lần này sẽ là một bước đệm quan trọng trong nghề nghiệp của cô ta trong tương lai. Cho dù sau này cô ta không được gia nhập vào nhóm nghiên cứu của giáo sư thì Cảnh thì nó cũng giúp cô ta có thêm chút thành tích trong công tác.
“Tại sao?” Hà Uyển Tình kéo kéo ống tay áo của Cảnh Nguyệt, rõ ràng năng lực nghiệp vụ của cô ta cao hơn hai nghiên cứu sinh của Cảnh Nguyệt.
Cảnh Nguyệt cúi đầu nhìn ống tay áo của mình, khẽ nhíu mày.
Cô là người thẳng thắn, nếu Hà Uyển Tình đã hỏi cô sẽ không lảng tránh, hiếm khi nào nói thêm vài câu: “Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất với học sinh và trợ lý của mình “Nói ít làm nhiều”. Không giỏi chuyên môn có thể học, biển học bao la cần phải cố gắng lao luyện; nếu tâm tư không thuần thì với học thuật mà nói càng khó khăn hơn. Giáo sư Trương muốn tôi đưa em cùng tham gia hội thảo, bây giờ hội thảo đã kết thúc, em cũng nên trở về rồi.”
Dứt lời, cô quay sang nhìn trợ lý của mình: “Vé máy bay chiều về tôi sẽ nhờ Tân Yến đặt giúp em.”
“Cô sẽ hối hận!” Nước mắt Hà Uyển Tình chảy ròng ròng, bị Cảnh Nguyệt đuổi về trước mặt nhiều người như vậy, cô ta cảm giác khó chịu còn hơn là chết, cắn chặt răng hét lên một câu rồi chạy khỏi văn phòng.
Người trong đội hình sự không tiện xen vào.
Tân Yến từ nãy giờ vẫn đứng yên một bên vội chạy theo Hà Uyển Tình theo lệnh của Cảnh Nguyệt.
Cảnh Nguyệt cũng không giải thích nhiều. Cô đi thẳng đến trước mặt Sở Từ nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nghiêm túc: “Báo cáo nghiệm thi của vụ án bom độc cyanua 713 sẽ đưa đến phòng làm việc cho anh vào tám giờ sáng mai. Nếu như bên cảnh sát cần bổ sung thêm những hạng mục giải phẫu cần thiết nào khác thì có thể qua phòng pháp y tìm tôi.”
Sở Từ cong môi, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng lưng vừa rời đi của Cảnh Nguyệt, đáy mắt lấp lánh ánh sáng, đợi đến khi bóng lưng ấy khuất xa Sở Từ mới thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nhìn “đám chim cút” đang xem trò vui, chậm rãi lên tiếng: “Giáo sư Cảnh ngày mai đưa cho tôi báo cáo nghiệm thi, còn các cậu thì sao?”
Văn phòng lập tức như cuồng phong quét lá khô, đám chim cút hận không thể chui tọt vào trong lồng, chỉ mong sao đừng bị lão đại chú ý đến.
Tâm tình của Sở Từ bất chợt biến chuyển, anh cầm hộp cơm về phòng làm việc của mình ăn, tránh cho đám chim cút có cảm giác ngột ngạt.
Chờ tới khi anh vào phòng làm việc đám chim cút ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Tần Hàm không sợ chết, nhẹ nhàng rút di động nhắn tin trong group chat của cảnh đội:
- - Mọi người có để ý không, khí chất của giáo sư Cảnh và lão đại giống nhau y chang.
Trần Thần gật đầu lia lịa, phụ họa:
- - Đúng đúng, bộ dáng như kiểu viết sẵn dòng chữ “Người sống chớ tiến vào, ai cản ta phải chết” vậy!
Sở Từ vừa rút di động, trên màn hình của anh hiển thị một loạt tin nhắn nhóm. Cách một lớp cửa kính anh quét mắt nhìn đám người sinh động ở bên ngoài, khẽ nhíu mày… “Người sống chớ tiến vào, ai cản ta phải chết” ư???
Rất tốt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT