Tam phu nhân chào hỏi cùng Mẫn Tạp và Liên Nặc, sau đó cùng người phục vụ mang quần áo vào phòng Liên Nặc, nhường lại không gian cho bọn họ.
Chỉ là, vào lúc bước vào phòng Liên Nặc, bà bị chấn động khi nhìn thấy màu của giấy dán tường.
Giấy dán tường màu vàng chanh đã được chuẩn bị, nhân viên công tác đang bận rộn. Màu vàng chanh cũng rất đẹp, nhưng nói thế nào cũng không liên quan đến phòng của thiếu niên 18 tuổi đi?
Lại nhìn quần áo trong tay, chất lượng đương nhiên tốt, chỉ là màu sắc có chút nhã nhặn. Tam phu nhân nhìn người giúp việc đang chuẩn bị chăn nệm và đồ dùng, đều là màu trắng gạo.
"Giấy dán tường này do Liên thiếu gia chọn sao?" Tam phu nhân nói.
"Đúng vậy phu nhân, lúc đó Liên thiếu gia lưỡng lự giữa hai màu, một là màu vàng chanh này, còn có màu đỏ nữa, sau đó Liên thiếu gia quyết định chọn màu này. Tạp thiếu gia có nhắc nhở qua, nhưng Liên thiếu gia nói, ngài ấy thích đồ vật có màu sắc rực rỡ."
Thích đồ vật có màu sắc rực rỡ?
Tam phu nhân nghĩ nghĩ nói: "Thay đổi hết đồ dùng sinh hoạt trong phòng, đổi thành màu giống giấy dán tường. Chăn nệm... Đổi thành loại có họa tiết hoạt hình, lấy màu đỏ làm chủ sắc, sô pha này cũng đổi thành màu đỏ đi."
"Vâng."
Ban công trong phòng Mẫn Tạp có cái ghế mây, ngồi trên đó rất thoải mái. Liên Nặc bê sữa bò tìm đúng vị trí này, ngồi lên nhẹ nhàng đung đưa, còn không quên nói với Mẫn Tạp: "Anh có thể nói với tôi một chút về trường quân đội Đế Quốc."
Nghe giọng điệu rất giống thiếu gia nha.
Thật ra, trước khi nhân loại bị diệt sạch, Liên Nặc cũng được hầu hạ rất tốt. Là nhà khoa học duy nhất trên địa cầu có thể nghiên cứu ra thuốc giải độc tang thi, cậu đương nhiên là bảo vật trân quý nhất tại địa cầu mạt thế.
Cho nên khí chất của cậu tuy rằng không phù hợp với xã hội thượng lưu nơi này, nhưng cũng không có kém cỏi.
Cho nên ngay cả thân thể cậu xuyên vào như đứa trẻ đi ra từ xóm nghèo, ngôn hành cử chỉ cũng không có sự thấp kém của dân nghèo.
"Trường quân đội Đế Quốc là trường học tối cao của đế quốc, nó thành lập với..." Mẫn Tạp đơn giản giới thiệu một lần lịch sử trường quân đội Đế Quốc, "Mà ở trường quân đội Đế Quốc, thậm chí là toàn bộ đế quốc, Hoàng Thái Tử Hình Viêm nghe nói là thiên tài nghìn năm qua khó gặp."
Hoàng Thái Tử Hình Viêm.
Liên Nặc tạm dừng động tác uống sữa bò lại: "Anh ta thật sự lợi hại như vậy sao?" Trong xương cốt Liên Nặc bùng lên cảm giác muốn phân cao thấp. Là một người từng đánh bại Tang Thi Vương, cậu rất kiêu ngạo, tuy rằng nhân loại chết sạch, nhưng cậu là người sống sót cuối cùng, lại còn đánh bại Tang Thi Vương, cậu thật sự rất tự hào tự hào ^_^!
"Chắc là vậy rồi, dù gì mọi người cũng không có cơ hội khiêu chiến anh ấy." Mẫn Tạp nói.
"Anh muốn khiêu chiến anh ta?" Liên Nặc nhạy bén hỏi.
Mẫn Tạp có chút ngoài ý muốn, người em họ ngốc ngốc này, đối với một số việc, một chút lại không ngốc tí nào. "Dị năng giả trên đế quốc, làm gì có ai không muốn khiêu chiến anh ấy? Nhưng mà shông phải tất cả mọi người cũng có dũng khí đối mặt anh ấy."
"Vì sao? Anh ta đâu có đáng sợ." Liên Nặc nghĩ đến bộ dáng Hình Viêm trong TV, giống người bình thường có hai con mắt, một cái mũi, khuôn miệng, lỗ tai cũng bình thường, quần áo cũng sạch sẽ, có chỗ nào đáng sợ đâu?
Liên Nặc đánh giá một người đều là dùng tang thi làm cơ sở. Trong mắt cậu, Hình Viêm không có khó coi như tang thi, cho nên việc gì phải sợ hắn.
"Đây là khí thế của người có thân phận địa vị cao. Anh ấy là Hoàng thái tử, người bình thường chỉ cần nghe thấy xưng hô này liền sợ hãi, em không cảm thấy như vậy sao?" Mẫn Tạp hỏi.
Liên Nặc lắc đầu, dùng ánh mắt thập phần vô tội và nghi hoặc nhìn Mẫn Tạp: "Không." Cậu sống hơn 500 năm, chưa từng gặp đồ vật gì làm cậu sợ hãi.
Cậu sinh ra vào địa cầu mạt thế, chứng kiến qua cảnh giết chóc tàn nhẫn nhất, xuất phát từ sự phản bội một cách vô tình đến từ bạn bè, người thân có cùng huyết thống. Cho nên cậu trời sinh không biết sợ hãi, cũng không có suy nghĩ giống người bình thường.
Trong mắt cậu, không có thứ gì đáng sợ, kể cả là tang thi đáng sợ trong mắt người bình thường, cậu sẽ trực tiếp hủy diệt. Cậu là người cường đại nhất trên trái đất, cho nên cậu không sợ cái gì.
Cậu bởi vì cô đơn mà tự bạo, hiện tại bởi vì nhìn thấy người ngoại tinh mà vui vẻ. Tuy rằng Liên Nặc khá ghét bỏ Mẫn Tạp nói nhiều, nhưng thật ra, cậu là người thích náo nhiệt, đại khái là do cô đơn nhiều năm.
"Thôi, có nói em cũng không hiểu, chờ em gặp anh ấy rồi sẽ biết." Mẫn Tạp lười giải thích với cậu. Trong mắt hắn, điều kiện gia đình Liên Nặc hắn là không tốt lắm, giống như đứa trẻ bước ra từ xóm nghèo, sinh hoạt trong hoàn cảnh đó không có cơ hội tiếp cận quý tộc thượng lưu, cho nên căn bản không hiểu khí thế có thể áp đảo hết thảy.
Liên Nặc muốn nói, cậu còn chưa chuẩn bị tốt để sinh con cho Hình Viêm, cho nên hiện tại chưa thể gặp nhau được. Cadiz đã nói, chờ tới thời điểm thích hợp sẽ sắp xếp cho bọn họ gặp nhau, mà thời điểm thích hợp kia trong ý hiểu của Liên Nặc, là khi cậu chuẩn bị tốt để sinh con cho Hình Viêm, cũng đã tu luyện dị năng của mình đến cấp bậc ở địa cầu mạt thế.
Cậu hoàn toàn không cảm thấy ngôn hành cử chỉ hay lễ nghi của bản thân có vấn đề. Cho nên không biết thời điểm thích hợp trong lời nói của Cadiz là chờ khi lễ nghi, ngôn hành của cậu giống một thiếu gia quý tộc.
Đây chính là ông nói gà bà nói vịt.
Mà hai người đều cho rằng, họ nghe hiểu ý tứ của đối phương.
"Ở đây có thể gặp anh ta không?" Liên Nặc nghĩ đây là vấn đề. Nếu ở chỗ này gặp được Hình Viêm, lại còn chưa phải thời điểm thích hợp, cậu nên tránh đi.
Bằng không bị bắt đi sinh con, cậu chỉ sợ trốn không thoát được.
"Hiện tại không thấy được." Mẫn Tạp vừa nói dứt lời, Liên Nặc thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ là Mẫn Tạp không phát hiện: "Chỉ có dịp sinh nhật ông lớn, mới có cơ hội nhìn thấy, nhưng cũng không phải mỗi năm anh ấy đều về. Nhưng mà tháng sau là sinh nhật đại tướng quân 200 tuổi, sinh nhật tuổi tròn trăm là một dịp lớn, Hoàng thái tử chắc chắn sẽ xuất hiện, mà gia tộc Drey chắc chắn sẽ tham gia. Em họ à, đến lúc đó có thể nhìn thấy Hoàng thái tử được em sùng bái."
Sùng bái?
Liên Nặc vẻ mặt nghi hoặc: "Tôi sùng bái anh ta khi nào?" Cậu sẽ đi sùng bái một tên nhóc? Làm ơn, cậu đã sống hơn 500 tuổi rồi, sinh con cho Hình Viêm đã là... Đúng vậy, nếu cậu có thể sinh hài tử, vì sao phải tìm Hình Viêm? Có thể tìm một quả hồng mềm, mang thai xong liền đi, cũng không sợ phiền toái.
Liên Nặc nghĩ thông suốt.
Cậu căn bản không cần chờ thời cơ gặp Hình Viêm, chỉ cần chờ khi dị năng của bán thân được nâng cao, tùy thời có thể hành động. Nắm giữ kế hoạch trong tay, cảm giác quá thoải mái.
"Haha, em hỏi anh nhiều như vậy về Hoàng thái tử, còn không phải là sùng bái hắn sao." Biểu tình của Mẫn Tạp như kiểu là sẽ giữ bí mật cho Liên Nặc, "Em yên tâm, em đang là thiếu gia nhỏ tuổi nhất gia tộc Drey, về sau có nhiều cơ hội gặp anh ấy, nhưng tính cách của Hoàng thái tử khá nghiêm túc, cũng khá lạnh nhạt, không dễ tiếp cận, nếu em gặp phải thì cần chú ý một chút. Nhưng mà nể mặt mũi của ông lớn, kể cả như thế nào, anh ấy cũng không làm gì em đâu."
Liên Nặc méo miệng, đưa ly sữa bò cho Mẫn Tạp: "Tôi còn muốn uống sữa bò, có thể không?"
Đôi mắt đen nhánh nhìn Mẫn Tạp, làm lời nói của Mẫn Tạp nghẹn ở cổ họng, hắn nghĩ khinh thường Liên Nặc, nhưng sau khi nhìn ánh mắt cậu liền không nói lên lời.
Sau đó hắn thở dài, nể tình cậu là người mới tới, lại xuất thân từ xóm nghèo, Mẫn Tạp vẫn nhận mệnh cầm lấy cái ly đi lấy giúp cậu.
"Có thể lấy mấy ly được không?" Liên Nặc hỏi.
Mẫn Tạp dừng bước chân một chút, có loại xúc động muốn đập chết Liên Nặc.
"Tôi sợ một ly không đủ uống." Liên Nặc bổ sung.
"Được." Mẫn Tạp đem cái ly đưa cho Liên Nặc, "Tôi lấy cho cậu một bình."
Một bình? O(∩_∩)O, Liên Nặc hai mắt lập tức sáng lên: "Cảm ơn anh."
Tiếng cảm ơn này làm cho Mẫn Tạp chột dạ, thực tế là, hắn cũng không phải tình nguyện mang cho Liên Nặc một bình sữa bò, mà là sợ lát nữa cậu lại không đủ uống, lại đưa ly cho chính mình, sau đó nói: Tôi vẫn muốn uống sữa bò, có được không?
Nghĩ đến đây, Mẫn Tạp vội vàng đi lấy sữa bò cho Liên Nặc.
Liên Nặc là người thần kinh thô, cậu sẽ không đi nghĩ xem người khác nghĩ như thế nào. Sau khi Mẫn Tạp rời khỏi, cậu nhàn rỗi không có việc gì liền quan sát phòng Mẫn Tạp, căn phòng này không cần phải nói, trong mắt Liên Nặc là xấu hoắc. Liếc mắt nhìn lại một lần, phòng rất rộng, Liên Nặc dừng tầm mắt ở cái ghế mây cậu vừa ngồi, càng nhìn... Liên Nặc càng thích.
Thời điểm Mẫn Tạp bưng sữa bò tiến vào, thấy Liên Nặc như cũ ngoan ngoãn ngồi trên ghế mây, đung đưa đung đưa. Nhìn thấy Mẫn Tạp bước vào, cậu vội vàng cầm ly chạy tới.
Mẫn Tạp chỉ đành dừng lại, rót đầy ly của Liên Nặc, rồi đặt bình sữa lên bàn ngoài ban công.
"Sao em thích uống sữa bò như thế? Nếu muốn cao lên thì nên uống dịch dinh dưỡng." Mẫn Tạp nói.
"Sữa bò uống rất ngon." Liên Nặc trả lời. "Đúng rồi, ghế mây này của anh ngồi rất thích, có thể cho tôi không?"
Đòi đồ vật từ người khác, một chút cũng không đỏ mặt.
Khóe miệng Mẫn Tạp run rẩy, đè nén xúc động đập chết Liên Nặc, người này là ông lớn tự mình đưa vào gia tộc, cho nên ngay cả là con trai của thân thích ở xa, cũng có tầm quan trọng nhất định.
"Được, chờ phòng của em chuẩn bị xong rồi chuyển nó sang. Hay là bây giờ chúng ta đi xem phòng của em chuẩn bị đến đâu rồi." Chứ vẫn ở đây, hắn sợ đồ vật trong phòng mình khó giữ được.
Thật ra cũng không cần lo lắng, Liên Nặc đã sớm nhìn hết phòng hắn, ngoại trừ cái ghế mây này, những thứ khác đều không thích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT