Hôm nay là một ngày đặc biệt.

Ngay từ sáng sớm, Lục Hoa Thành đã tưng bừng náo nhiệt. Đúng, chính là Lục Hoa Thành. Từ tối qua, Lục Hoa Trấn đã được thăng cấp thành Lục Hoa Thành, trở thành tòa châu thành thứ 21 trong “Vương Mệnh”, đồng thời cũng là tòa châu thành phát triển nhanh nhất, thịnh vượng nhất, náo nhiệt nhất. Chính sự kiện này càng khiến đông đảo người chơi hướng về Lục Hoa Thành, một nơi đầy kỳ tích.

Theo dự định, phiên đấu giá sẽ được tổ chức tại Tử Long Các. Nhưng do số người muốn tham gia quá đông, lên đến hàng vạn, Tử Long Các không thể đủ chỗ cho một lượng người đông đảo đến thế. Đến phút chót, để tránh bị người chơi làm loạn, gây náo động châu thành, Phủ Đường đã quyết định cho dời phiên đấu giá ra đại quảng trường trước Phủ Đường. Cũng may đã thăng cấp lên châu thành nên đại quảng trường mới tạm miễn cưỡng đáp ứng nhu cầu. Dù có hơi chật chội, nhưng có chỗ quán khan cũng tốt lắm rồi, đấy đã là cách giải quyết tốt nhất nên không ai phàn nàn gì. Đương nhiên, mấy gian phòng dành riêng cho quý khách ở những đại lâu quanh quảng trường đều đã cho thuê hết, thu về một khoản không nhỏ cho Phủ Đường, và cho cả Giang Phong.

Lúc này, hàng vạn người chơi tụ tập trên đại quảng trường. Cảnh quan vô cùng náo nhiệt. Dù còn đến gần nửa giờ nữa thì phiên đấu giá mới bắt đầu, nhưng không ai chịu rời vị trí, bởi nếu bỏ đi rồi, lát nữa quay lại chưa chắc đã có thể tìm được chỗ quán khan.

Giữa lúc mọi người đang tập trung ở đại quảng trường phía đông Phủ Đường, mã xa của Giang Phong theo cửa tây vào thành. Quy mô của Lục Hoa Thành lúc này không hề kém Định An Thành, còn nhân khí thì hơn nhiều, và có lẽ quân đội cũng không hề kém. Để giữ gìn trị an, đối phó những kẻ gây loạn, Phủ Đường đã gia tăng quy mô quân đội lên rất nhiều. Nhờ kinh tế phát triển, thu nhập rất khả quan nên Phủ Đường đủ sức duy trì một lực lượng quân đội đông đảo.

Trước khi tiến nhập Phủ Đường, Giang Phong ghé qua Tử Long Các kiểm tra tình hình. Lão quản gia thấy Giang Phong đến, vội ra nghênh đón, rước vào mật thất, rồi báo cáo tình hình kinh doanh. Kể từ trưa hôm qua đến giờ, Tử Long Các không còn mở cửa buôn bán nữa. Bởi sau khi được tự do chuyển đổi tiền tệ, đa số người chơi không còn khó khăn về tiền bạc, nên trừ những vật phẩm dành cho phiên đấu giá, Tử Long Các không còn sót lại bất cứ trang bị nào. Tất cả đều đã bị người chơi giành nhau mua hết. Và cũng đã thu về cho Giang Phong hơn trăm kim tệ, tương đương hơn mười lượng vàng ngoài hiện thực. Trong “Vương Mệnh”, đại gia không hề ít a. Lúc ban đầu Giang Phong nhìn thấy thương cơ quả không lầm lẫn.

Có tiền, nghĩ đến vật tư ở An Phú Trấn cũng đã sử dụng gần hết, Giang Phong ghé qua Chợ đặt mua thêm gỗ và đá mỗi loại 20 vạn đơn vị, riêng 2 vạn đơn vị cẩm thạch trắng Giang Phong mua hết. Cẩm thạch trắng là hàng hiếm, mỗi châu thành chỉ có 2 vạn đơn vị. Thêm vào 3 vạn đơn vị gỗ quý nữa. Sau khi được giảm giá, tất cả hết 91 kim tệ 8 ngân tệ. Ai ! Tiền kiếm được dễ dàng mà ra đi cũng thật dễ dàng. Xem như đầu tư vậy. Cũng may việc vận chuyển sẽ do quan quân ở Lục Hoa Thành đảm nhiệm, giúp Giang Phong tiết kiệm được chút ít phí vận chuyển.

Xong đâu đấy, Giang Phong đến Phủ Đường. Nghe tin Giang Phong đến, lão Tổng trấn đích thân ra nghênh tiếp, chắp tay nói :

- Thần sư …

Giang Phong hiện giờ là Thần sư, thân phận cao quý, so với nhất môn chi chủ, nhất đại tôn sư còn cao hơn, một nhị phẩm quan nho nhỏ đương nhiên không dám khiếm lễ. Giang Phong mỉm cười nói :

- Lão ca bất tất khách khí. Chúng ta cũng chẳng phải xa lạ gì. Nếu như không phải trường hợp chính thức, chúng ta cứ xưng hô tự nhiên như trước kia. Đệ chưa kịp chúc mừng lão ca thăng quan tiến tước a.

Lão Tổng trấn lắc đầu nói :



- Thôi đừng nói nữa. Đúng là ta đã được tiến tước, thăng lên nhị phẩm, nhưng còn thăng quan thì không.

Giang Phong ngạc nhiên :

- Sao vậy ?

Lão Tổng trấn thở dài :

- Tuy Lục Hoa Trấn thăng cấp thành Lục Hoa Thành, nhưng chúng ta vẫn chưa đủ điều kiện để tách ra thành lập một châu riêng, hiện vẫn còn thuộc quyền quản hạt của Định An Thành, vì thế ta vẫn chưa phải là Châu mục.

- Điều kiện thế nào ?

- Thứ nhất, quân đội phải mạnh. Điều này không thành vấn đề, chúng ta đã đáp ứng. Thứ hai, phải có đặc thù kiến trúc, và thứ ba, phải có đặc thù binh chủng, hoặc đặc sản gì đó. Hai điều sau chúng ta chưa có. Còn các kiến trúc bắt buộc ta đều đã cho xây dựng xong.

Giang Phong trầm ngâm giây lát, nói :

- Chuyện này đệ có thể hỗ trợ phần nào. Tiếc là hiện giờ Thần Miếu chưa có cao cấp tế tự, chỉ mới xây dựng được tế miếu. Nhưng tế miếu cũng có thể kể là đặc thù kiến trúc rồi. Đệ có thể biệt phái thêm một số đội tế tự đến Lục Hoa Thành tham gia quân đội, như thế là kể như có đặc thù binh chủng.

Lão Tổng trấn hoan hỉ nói :

- Phải. Phải đó. Chúng ta khi nào có thể tiến hành. Huynh đệ cần gì, nếu trong khả năng ta đều sẽ đáp ứng.

Giang Phong nói :

- Nếu lão ca cần gấp thì chúng ta có thể tiến hành ngay trong hôm nay. Còn về phần đệ, nếu nói thiếu thì chỉ thiếu nhân khẩu mà thôi.



Lão Tổng trấn cười nói :

- Gì chứ nhân khẩu thì chúng ta không thiếu. Với sự thịnh vượng của Lục Hoa Thành, nhân khẩu mỗi ngày đều gia tăng khoảng 3%, ước gần 2000. Đó chỉ là tỷ lệ gia tăng tự nhiên, chưa kể số giang hồ nhân sĩ nhập tịch. Để ta điều 5000 nhân khẩu đến An Phú Trấn. Ta chỉ có thể hỗ trợ huynh đệ đến mức này, nhiều hơn nữa là trái quy định của triều đình.

Có thêm 5000 nhân khẩu, An Phú Trấn đã có thể thăng cấp lên Hương Trấn. Giang Phong cả mừng, nói :

- Thế thì hay quá. Tạm thời hôm nay chúng ta xây dựng tế miếu trước, đồng thời sẽ có 10 trung cấp tế tự từ An Phú Trấn chuyển đến Lục Hoa Thành phụ trách hương khói ở tế miếu. Mấy ngày nữa, 100 sơ cấp tế tự còn lại sẽ tựu chức. Lục Hoa Thành sẽ có 10 đội tế tự, cũng có thể xem là một lực lượng đáng kể.

Lão Tổng trấn vui vẻ nói :

- Thế thì hay quá. Bản thành có thể thành lập tế tự đoàn, các châu khác cũng sẽ chẳng dám xem thường bản thành.

Giang Phong lắc đầu :

- Thần Miếu chưa có cao cấp tế tự, chưa thể thành lập tế tự đoàn, chỉ có thể là 10 đội độc lập mà thôi.

Lão Tổng trấn cười nói :

- Thế cũng chẳng có gì khác biệt cả. Tế tự là phụ trợ chức nghiệp, không cần phải xung phong hãm trận, 10 đội hay 1 đoàn cũng chẳng có gì khác biệt.

Đoạn lão quay sang lệnh cho lão sư gia kiểm điểm 5000 nhân khẩu, rồi lập tức điều đến An Phú Trấn. Mong sớm thăng quan nên lão mong công việc tiến hành càng sớm càng tốt. Sau đó lão cùng Giang Phong lên lâu các trong Phủ Đường theo dõi phiên đấu giá. Lâu các cao đến 8 tầng, từ trên tầng cao nhất có thể quan sát một phạm vi rất rộng, nên ở trên đó xem đấu giá cũng chẳng có vấn đề gì.

Bình đài được đặt ở sát cổng vào Phủ Đường, mỗi bề rộng 10 mét, cao 2 mét. Ba phía là chỗ của quan khách, ở mấy hàng đầu có đặt bàn ghế trà nước, là khu vực dành cho quý khách, đương nhiên có thu tiền. Ở phía sau chỉ có thể đứng xem, nhưng miễn phí. Thành ra người có nhiều tiền hay ít tiền đều có thể tham gia, ai nấy đều hoan hỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play