Trong tiếng Nhật, kinh đô được
gọi là Kyoto (京都), để chỉ nơi Thiên Hoàng ở, Thiên Hoàng ở đâu, kinh đô ở đó (bất kể chính phủ đóng ở đâu). Ngay cả người Việt, người Hán thời
xưa cũng gọi nơi vua ở là kinh đô hay kinh thành (ví dụ : kinh đô Huế,
kinh đô Trường An). Năm 794, Thiên Hoàng dời đến Heian (Bình An), nơi đó được gọi là Heiankyoto (Bình An Kinh đô), sau rút gọn thành Kyoto (Kinh Đô), tức thành phố Kyoto (京都市 – Kyotoshi) thuộc phủ Kyoto (京都府 -
Kyotofu) ngày nay.
Năm 1869, Minh Trị Thiên Hoàng dời đô về Edo
(Giang Hộ), kinh đô cũ được gọi là Kyotofu (Kinh Đô Phủ), còn kinh đô
mới Edo được chia làm đôi : khoảng 28% diện tích ở ‘Đông Edo’, nơi có
thành Edo (dinh thự của Shogun, giờ chuyển thành Hoàng Cung), được chia
thành các đặc biệt khu, gọi chung là ‘Các đặc biệt khu Đông Kinh’
(Tokyo-tokubetsu-ku), hợp lại thành Tokyoshi (東京市 - Đông Kinh Thị); và
phần còn lại ở ‘Tây Edo’ thành lập Tokyofu (東京府 - Đông Kinh Phủ) như là
một thành phố trực thuộc Trung ương. Thời kỳ này thủ đô của Nhật Bản chỉ là phần phía đông - Tokyoshi. Đến năm 1943, 23 đặc biệt khu của
Tokyoshi sát nhập với 26 thành phố của Tokyofu thành Tokyoto (東京都 - Đông Kinh Đô), trở thành thủ đô của Nhật Bản. Tên gọi Tokyo mà người Việt
vẫn dùng ngày nay là tên gọi quen dùng của thành phố Tokyo, rút gọn từ
‘thành phố’, để chỉ khu vực 23 đặc biệt khu ở phía đông (giống như các
quận nội thành của thành phố ở Việt Nam), là thủ đô của Nhật Bản trước
năm 1943.
(chú 1 : thủ đô chính thức của Nhật Bản là ‘Tokyoto’,
thành phố Tokyo chỉ là 1 bộ phận của nó; cũng giống như thủ đô chính
thức của Mỹ là ‘District of Columbia’, viết tắt là ‘D.C.’, còn thành phố Washington chỉ là 1 trong số các thành phố và hạt của nó mà thôi, do đó phải viết là ‘Washington, D.C.’, giống như ‘Ba Đình, Hà Nội’; người
Việt sử dụng sai cả trăm năm nay, đã trở thành thói quen, không bỏ
được).
Sân bay quốc tế Narita, một sân bay ở huyện Chiba, phía đông Tokyoto.
(chú 2 : đô, đạo, phủ, huyện là cấp hành chính thứ nhất của Nhật; không
giống huyện là cấp hành chính thứ hai ở Việt Nam và là cấp hành chính
thứ ba ở Trung Quốc).
Ở Tokyoto có sân bay quốc tế Haneda, nhưng
chỉ tiếp nhận các chuyến bay nội địa và các chuyến bay quốc tế đến Hàn
Quốc, Trung Quốc, Đài Loan và Hồng Kông. Từ Việt Nam muốn đến Tokyoto
phải đi qua sân bay quốc tế Narita ở Chiba.
Giang Phong chờ đa số
hành khách rời máy bay, rồi mới đi theo phía sau. Đội bảo vệ của Giang
Phong gồm 20 cận vệ do Lương Tuấn Long và Triệu Anh Khoa chỉ huy. Lực
lượng này được bọn Lương Tuấn Long tuyển chọn từ các đơn vị đặc nhiệm,
cảnh vệ, và đương nhiên trong thời gian phục vụ Giang Phong thì Giang
Phong phải phụ trách trả lương.
Sau khi bọn Giang Phong ra đến chỗ đón khách của sân bay thì chợt thấy một hàng xe hơi sang trọng đậu dọc
theo bên đường đi cạnh đó. Trước mỗi chiếc xe đều có mấy người vận đồng
phục đen, đeo mắt kính đen đứng chờ. Ngay cạnh cửa ra vào cũng có mấy
người áo đen, kính đen đứng vây quanh bảo vệ hai thanh niên và ba thiếu
nữ, cả bọn không ngừng nhìn vào bên trong, quan sát những hành khách đi
ra.
Khi Giang Phong vừa ra đến, thì chợt thấy một trong ba thiếu nữ kia vẫy tay gọi :
- Thiếu Quân ca ca. Ở đây này !
Cũng may, từ khi gặp gỡ bọn Mizu và có giao thiệp với bọn Akihiro, Giang
Phong đã học giao tiếp bằng tiếng Nhật, sau mấy tháng, tuy chưa nói được lưu loát, nhưng cũng có thể kể là thông thạo. Dù sao thì giới thượng
lưu quý tộc nên nói chuyện trầm, nhẹ và rõ chữ, do đó chẳng sao cả (nói
chuyện hay làm gì mà cố thật nhanh, gấp gáp thì mất phong độ; nhiều
người cố ý nói thật nhanh, nuốt chữ, ‘xì’ nhiều thì chỉ chứng tỏ mình là bình dân mà thôi).
Giang Phong nhận ra ba thiếu nữ kia là Mizu, Nori và Masashi, nên đi lại phía đó, mỉm cười hỏi :
- Ba vị hiền muội chờ tiểu huynh có lâu không nào ?
Masashi nói :
- Máy bay đáp xuống đúng giờ mà ca ca. Cũng không lâu lắm đâu !
Giang Phong khẽ mỉm cười, quay sang chào hỏi hai thanh niên còn lại :
- Akihiro san, Masaru san. Chào !
Cả hai cũng tươi cười đáp lại :
- Thiếu Quân san. Chào ! Hoan nghênh đến Nhật Bản !
Cả hai vừa nhìn thấy, đã rất ngạc nhiên về khí chất và phong độ của Giang
Phong, nên thái độ rất thân thiết. Dù không đẹp trai cỡ như ‘diễn viên
Hàn Quốc’, nhưng Giang Phong có khí chất tôn quý, phong độ cao sang
(luyện tập được từ trong “Vương Mệnh”), đi đến đâu cũng dễ gây chú ý và
hảo cảm của mọi người.
Mizu bước tới nắm tay Giang Phong, nói :
- Ca ca sang đây. Bọn tiểu muội sẽ dẫn ca ca đi tham quan các nơi nổi tiếng nha.
Masashi nói :
- Mizu. Chuyện đó để sau đi. Giờ chúng ta hãy đưa ca ca về nhà nghỉ ngơi trước đã.
Mọi người chia nhau lên xe. Giang Phong đi cùng xe với Akihiro và Masaru.
Cả hai người bọn họ có hình dáng so với trong “Vương Mệnh” không khác
nhiều (đương nhiên trong game đẹp trai hơn một chút), khí chất cao quý
phối hợp với diện mạo anh tuấn, thân hình cân đối, y phục sang trọng,
hoàn toàn là mỹ nam tử, đại thiếu gia.
- Thiếu Quân huynh chắc đã thám hiểm xong Địa hạ thế giới ?
Ngồi cùng xe, chẳng lẽ cứ mãi nhìn nhau, Akihiro liền mở lời, tranh thủ hỏi
về vấn đề bọn họ quan tâm nhất. “Vương Mệnh” - đối với bọn họ lúc này
không chỉ đơn giản là một trò chơi, mà còn là nơi chứng tỏ mình với bạn
bè, người thân. Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Hai người cũng tham gia thám hiểm Địa hạ thế giới ?
Akihiro nói :
- Ta với Masaru vừa trở thành bán thần, nên cũng đến Mạo hiểm Hiệp hội
tiếp nhận thần cấp nhiệm vụ đó. Chúng ta cùng các lãnh địa lân cận tập
họp thành một nhóm, cùng đi thám hiểm.
Masaru chợt nói :
-
Hầu như ai đến Mạo hiểm Hiệp hội đều đi cửa sau cả nha. Cống hiến cho
Mạo hiểm Hiệp hội 100 kim tệ để nhận điểm cống hiến, đổi lấy chìa khóa.
Akihiro lại nói :
- 100 kim tệ chẳng đáng gì ! Chỉ đáng tiếc mỗi chiếc chìa khóa chỉ sử
dụng được 2 lần, thành ra chỉ có thể đi được 1 chuyến mà thôi. Hơn nữa,
chìa khóa lại rất quý hiếm, không phải lúc nào cũng có. Ai đến trễ là
phải chờ.
Giang Phong nói :
- Vật liệu chế tạo chìa khóa là
tinh kim, vốn là một trong những vật liệu quan trọng để chế tạo thần
khí, nên rất quý hiếm. Ngoài ra, chế tạo chìa khóa còn phải tiêu hao
Thần lực. Mà Thần lực của mỗi vị thần lại có giới hạn, vì thế sản lượng
không thể cao được.
Akihiro hỏi :
- Vậy ra chìa khóa đó là của Thiếu Quân huynh tạo ra ?
Giang Phong gật đầu nói :
- Ta vô tình sát tử một vị thần tộc tộc trưởng, thu được chiếc chìa khóa
mẫu. Thủ hạ của ta lại có thần cấp thợ rèn, có thể phục chế lại thành
các bản sao. Dù sao thì Địa hạ thế giới cũng rất rộng lớn, một mình ta
thám hiểm cũng chẳng có ý nghĩa gì. Để cho mọi người cùng thám hiểm vẫn
hay hơn. Nếu mọi người may mắn, sẽ có thể tìm được cho mình thần giai
tọa kỵ ở dưới đó đấy. Thậm chí có thể trở thành Long kỵ sĩ, đương nhiên
long ở đây là tây phương long.
Bọn Akihiro đều giật mình, vừa kinh vừa hỉ. Bọn họ đều đã nhìn thấy thần giai tọa kỵ của bọn Mizu, đều rất
ham muốn, nay đã có cơ hội rồi. Trầm ngâm một lúc, Akihiro lại nói :
- Chúng ta có gặp được gã Fayez ở Minh Châu Ma pháp tháp, nhưng tìm mãi mà vẫn chưa thấy được Bắc bộ bình nguyên mà gã nói.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Đương nhiên rồi. Hai thế giới khác nhau, đâu thể dễ dàng gặp nhau được. Khoảng cách giữa hai nơi rất xa. Hơn nữa, muốn tìm bảo vật, tốt nhất là thám hiểm ở vô tận hoang nguyên thôi. Bảo vật vẫn thường được giấu ở
những nơi hoang vắng. Thần giai quái vật cũng chỉ có ở vô tận hoang
nguyên, thu phục được nó sẽ có thể biến thành tọa kỵ. Chỉ có điều cơ hội gặp được không nhiều mà thôi, còn phải xem cơ duyên của từng người nữa. Ở Bắc bộ bình nguyên mật độ cư dân rất cao, người chơi ở đó cũng rất
hiếu chiến, đến đó rất dễ bị cuốn vào chiến tranh.
Masaru nói :
- Nghe nói ở Bắc bộ bình nguyên còn có đường thông lên mặt đất, đến tây phương thế giới.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Địa hạ thế giới còn chưa thám hiểm xong đó nha. Tích tụ thực lực trước đã. Mạo muội đi quá xa sẽ gặp nguy hiểm đó.
Akihiro cười hỏi :
- Thiếu Quân huynh có gì cần nhắc nhở chúng ta không ?
Giang Phong trầm ngâm giây lát, rồi nói :
- Chúng ta vẫn có thể kiến thiết lãnh địa dưới đó, rồi khai thác tài
nguyên sử dụng trong quá trình thám hiểm. Đôi khi không thể sử dụng bạo
lực mà phải cần đến trao đổi. Ta đã từng sử dụng bảo vật trao đổi với
Long tộc, để có tấm Card kiến tạo Ma pháp tháp đó. Ngoài ra, vẫn có thể
thu phục NPC dưới đó làm thuộc hạ, tăng cường thực lực của mình.
Akihiro giật mình nói :
- Hóa ra Ma pháp tháp đó chính là do Thiếu Quân huynh kiến tạo ? Tháp chủ vong linh đại ma đạo sư cũng là thuộc hạ của Thiếu Quân huynh ?
Giang Phong mỉm cười, khẽ gật đầu. Akihiro và Masaru đưa mắt nhìn nhau, rồi chìm vào dòng suy nghĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT