Ngân Châu Trấn, thủ phủ của Ngô Việt quốc.

Khi bọn Long Tại Thiên từ bên trong Nha Phủ phóng một đạo hỏa phù ra bên ngoài, nó đã rơi xuống giữa ngay đám đông không kịp rút lui, nổ bùng dữ dội. Cả một vùng phạm vi gần 50 mét bị hỏa quang phủ trùm. Phe liên quân trúng đòn, thiệt hại thảm trọng, có gần 1.000 người thương vong. Quá trình tiến công bất giác chững lại. Nhờ đó, phe Ngô Việt quốc giành được ít thời gian quý báu.

Đến khi phe liên quân chỉnh đốn lại đội ngũ, chuẩn bị phát động tấn công Nha Phủ, thì từ xa đột nhiên truyền lại tiếng quát, thanh âm vang dội, khí thế hùng hồn :

- Dừng tay.

Tiếp đó, một vị thần linh, tối thiểu là hạ vị thần, bay đến trên không trung, từ trên cao nhìn xuống chiến trường. Bảo tối thiểu là hạ vị thần, bởi chỉ có hạ vị thần mới có thể ‘lăng không phi hành’. Bên trong Nha Phủ đột nhiên bộc phát những tiếng hoan hô vang dội, thanh âm chấn thiên :

- Trời đất phù hộ. Cuối cùng cũng vượt qua được.

- Ha ha. Viện binh đến rồi.

- Lần này đến lượt bọn liên quân chịu khổ rồi.

- Chúng huynh đệ, phấn khởi lên, thắng lợi đã sắp đến tay chúng ta rồi.



Trước tình thế đột biến, Linh Sơn quốc chủ họp các thủ lĩnh liên quân bàn bạc. Mọi người quyết định tiếp tục tiến công. Toàn bộ người chơi đạt đến thần giai của các nước có mặt tại đây tổ hợp thành một lực lượng đặc biệt, chuyên đối phó thần giai nhân vật bên phe đối phương. Lúc này, 1 vị hạ vị thần, cùng với Lai Ân quốc chủ và 3 bán thần nữa đứng ra đối phó kẻ mới đến. Tuy bọn họ không ai biết phi hành thuật, nhưng so tiêu hao Thần lực, bọn họ người đông thế mạnh, không sợ. Hạ vị thần phụ trách lo phòng ngự cho cả bọn, hoặc đối địch với công kích của đối phương. Còn Lai Ân quốc chủ và 3 bán thần còn lại chuyên trách công kích.

Vừa xuất chiến, Lai Ân quốc chủ đã múa chiến đao, chuyển vận Thần lực, quát :

- Lôi Đình Nhất Kích.

Một đạo đao khí từ chiến đao phóng ra, khí thế kinh người, lao vút tới mục tiêu, như muốn chẻ đối phương ra làm đôi. Gã hạ vị thần kia kinh ngạc bật thốt :

- Cao đẳng thần khí. Ngươi làm sao có được cao đẳng thần khí.

Tuy kinh ngạc, nhưng gã cũng không quên bố hạ mạng lưới phòng ngự bảo hộ quanh mình. Đao khí của Lai Ân quốc chủ bắn trúng vào mạng lưới phòng ngự, nổ bùng một tiếng. Do đao khí tập trung vào một điểm, kình lực rất mạnh, khiến cho mạng lưới phòng ngự chấn động, tạo thành những vết rạn nứt như kính vỡ. Tiếp đó là cả hai lực lượng công kích và phòng ngự đều triệt tiêu, biến mất. Lai Ân quốc chủ chỉ là bán thần mà sử dụng được lực lượng mạnh đến thế, đủ thấy thần khí không phải tầm thường. Lai Ân quốc chủ nghe đối phương ca ngợi thần khí của mình, đắc ý cười lớn :

- Làm sao ta có được thì mặc ta. Ngươi chịu chết đi.

Cùng lúc đó, 3 gã bán thần còn lại cũng liên tiếp xuất chiêu, quyết định tiêu hao cho hết Thần lực của đối phương. Thần giai mà hết cả Thần lực thì không có gì đáng sợ nữa. Gã hạ vị thần ở trên cao vừa lo ứng phó sự công kích liên tục của bọn họ, vừa nhìn thấy liên quân đại cử công kích Nha Phủ, bọn Long Tại Thiên có vẻ muốn chống cự không nổi, tức giận quát lớn :

- Ta bảo dừng tay. Các ngươi còn không mau dừng tay. Nếu không, đừng trách sao ta không khách sáo.



Lai Ân quốc chủ cười lớn :

- Ngươi cứ không khách sáo thử xem.

Gã kia hừ lạnh một tiếng, rồi ánh mắt đột nhiên sáng lên, lớn tiếng quát :

- Đại quân chuẩn bị toàn diện công kích.

Quần hào liên quân cả kinh. Linh Sơn quốc chủ cùng chúng thủ lĩnh đưa mắt nhìn ra ngoài trấn, bất giác đều cả kinh thất sắc. Phía bên ngoài trấn lúc này đã bị đại quân bao vây. Đại quân này thật đông, rất đông, vô cùng đông, nhiều không kể siết, ít ra cũng phải trên 10 vạn, và toàn là … binh tôm tướng cá. Hải quái ! Chính là quái vật của biển khơi.

Chúng thủ lĩnh hội ý thật nhanh. Hoa Hoa công tử nói :

- Ngân Châu Trấn cũng không lớn lắm. Dù mấy chục vạn đại quân cũng không có chỗ dàn quân. Chúng ta một mặt chia quân chống giữ mặt ngoài, một mặt tăng cường công kích Nha Phủ. Chỉ cần chiếm được Nha Phủ, mọi sự sẽ được giải quyết.

Hán quốc chủ nghi ngại hỏi :

- Có thật mọi sự sẽ được giải quyết không ? Giải quyết cách nào ?

- Hoa Hoa công tử cười nói :

- Bất khả thuyết. Bất khả thuyết. Thiên cơ bất khả tiết lộ. Tiết lộ thiên cơ, thiên lôi oanh sát đó.

Không hỏi han được gì thêm, mọi người đành theo đề nghị của Hoa Hoa công tử mà hành động. Linh Sơn quốc chủ cắt ra 5.000 người phụ trách tấn công Nha Phủ mà lúc này thủ quân chỉ còn lại chưa đến 500. Hơn 2 vạn đại quân quay ra phòng ngự binh tôm tướng cá tấn công vào trấn. Mọi người tin rằng binh tôm tướng cá là hải tộc, có lên bờ cũng không thể ở lâu được, nên đều quyết định kéo dài thời gian.

Trong lúc này, trận chiến đấu của bọn Lai Ân quốc chủ vẫn ngang tài ngang sức, song phương cùng tiêu hao Thần lực, thử xem phe nào sẽ cạn kiệt Thần lực trước tiên. Phe hải tộc thấy người của mình không chiếm được ưu thế, lập tức có 10 bán thần xông ra hỗ trợ. Phe liên quân cũng có 10 bán thần bước ra ứng chiến. Lúc này chỉ có thần giai chiến đấu, Thần thuật tung hoành, phổ thông chiến sĩ không ai dám đến gần chiến trường, sợ đột nhiên rước họa vào thân. Uy lực của Thần thuật, người bình thường khó mà chịu đựng nổi.

Song phương giao chiến thêm một lúc nữa, đột nhiên quần hào liên quân ở trong trấn bộc phát những tiếng hoan hô vang dội, chấn động xa gần. Hóa ra dưới sự đích thân chỉ huy của Hoa Hoa công tử, Nha Phủ đã thất thủ, phe liên quân đã thành công chiếm lĩnh Ngân Châu Trấn.

Gã đầu lĩnh phe hải tộc thấy không thể bảo toàn được cho Ngân Châu Trấn, tức giận gầm lên :

- Các ngươi thật đáng chết mà !

Tiếp ngay đó, từ hướng ngoài biển truyền vào thanh âm như xa như gần, nhưng giữa chiến trường ai cũng nghe rõ :

- Các ngươi thật đáng chết mà !



Cao thủ ! Trong đầu mọi người bất giác nảy ra ý nghĩ đó. Và như để chứng thật cho ý nghĩ của mọi người, trên bầu trời, mây đen kéo tới đen kịt, giông gió nổi ào ào. Và rồi một bóng nhân ảnh ẩn hiện giữa trời mây đen kịt. Phe hải tộc đồng loạt cất tiếng tung hô :

- Hải Thần đại nhân vạn tuế.

- Hải Thần uy vũ, Hải tộc vô địch.

Nhân vật vừa xuất hiện mang lại cho mọi người một áp lực cực kỳ trầm trọng. Nghe danh hiệu ‘Hải Thần’ cũng đủ thấy không phải là một nhân vật tầm thường rồi. Ít nhất cũng không phải là hạ vị thần, bởi vì ngay cả hạ vị thần của phe liên quân cũng cảm thấy áp lực rất trầm trọng. Mọi người khẩn trương hỏi Hoa Hoa công tử :

- Hoa Hoa huynh. Giờ tính sao đây ?

Hoa Hoa công tử gãi đầu gãi tai, không biết trả lời sao. Đột nhiên mọi người nghe có tiếng cười nhạt, rồi nghe bảo :

- Gã trung vị thần đó giao lại cho ta. Các ngươi lo đối phó bọn còn lại.

Hoa Hoa công tử nghe tiếng cả mừng, vòng tay chào hỏi :

- Thạch Khê đại nhân.

Người vừa lên tiếng chính là Giang Thạch Khê, vì là Thạch Khê Thủ Hộ Thần nên vẫn được gọi là Thạch Khê đại nhân, rồi lấy Thạch Khê làm tên, lấy họ Giang làm họ. Giang Thạch Khê bảo :

- Ta giúp các ngươi giải quyết luôn gã hạ vị thần kia. Bọn còn lại các ngươi lo đối phó. Bọn chúng có ít nhất cũng trên 20 bán thần đó.

Nói xong, Giang Thạch Khê cao giọng quát :

- Bắn.

Hiệu lệnh vừa ban ra, 11 mũi tên đồng loạt bắn về phía gã hạ vị thần đang giao chiến với bọn Lai Ân quốc chủ. Trong lúc mải lo đối phó bọn Lai Ân quốc chủ, gã ta không kịp phản ứng, bị trúng tên, trọng thương. Cũng nhờ gã Hải Thần ở trên cao phóng ra một đạo thủy tiễn, đánh bạt công kích của bọn Lai Ân quốc chủ, nếu không gã ta khó thoát khỏi vận mệnh tử vong trọng sinh (NPC đạt tới thần giai, khi tử vong vẫn có thể trọng sinh, nhưng giảm 1 giai vị, tức giảm 3 thần giai đẳng cấp và 3 điểm Thần lực). Nhưng dù sao cũng đã trọng thương, khó thể tiếp tục chiến đấu (NPC không thể sử dụng hồng dược bổ sung sinh mạng), gã vội vã đằng không bay về phía bọn binh tôm tướng cá tầm cầu bảo hộ.

Giải quyết xong gã ta, Giang Thạch Khê đằng không bay lên, chỉ vào mặt gã tự xưng là Hải Thần, trách mắng :

- Ngươi bất quá chỉ là một gã Ngư Tinh nho nhỏ, không chịu yên phận tu hành, dám mạo xưng Hải Thần gây loạn nhân gian, quả không xem ‘chúng thần pháp tắc’ ra gì mà.

Gã tự xưng là Hải Thần, thật ra là một con Ngư Tinh tu luyện nghìn năm, thần thông quảng đại, đã đạt đến trung vị thần, nên mới đến nhân gian gây dựng thế lực. Nghe Giang Thạch Khê trách mắng, gã cười nhạt nói :

- Ngươi bất quá chỉ là hạ vị thần, có tư cách nào để trách mắng ta chứ.

Giang Thạch Khê cười lạnh, khẽ phất tay, đội Thần binh ở bên dưới giương cung lắp tên, nhắm đến gã Ngư Tinh, chỉ chờ hiệu lệnh là sẵn sàng xạ tiễn. Giang Thạch Khê chỉ là hạ vị thần, nên không có ý định sẽ đơn đả độc đấu với một trung vị thần. Thật ra thì y cũng chỉ định kéo dài thời gian mà thôi, không phải chiến đấu thì càng hay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play