Văn Đức lĩnh địa.

Giang Phong đăng nhập vào nơi này, chợt cảm thấy không khí có gì đó bất thường. Nhìn quanh một lượt, Giang Phong phát hiện bọn Giang Thạch Khê, hai quan viên của lĩnh địa cùng chúng thần binh đều tập trung ở khu vực Thiên Đàn, sắc diện ai nấy đều trầm trọng.

Hỏi ra mới biết, Kiến Uy trấn ở dưới bị địch nhân tấn công. Địch nhân thực lực hùng hậu, ngoài chiến sĩ, pháp sư còn có cả bán thần, hạ vị thần. Tuy chỉ có mười bán thần và 1 hạ vị thần, nhưng cũng đủ áp chế hoàn toàn lực lượng của Kiến Uy trấn. Lúc này Kiến Uy trấn đã bị tàn phá hoàn toàn, đa phần dân cư tạm lánh vào rừng tránh nạn. Còn giới chức sắc cùng quân đội thì đang cố thủ trong Thần Điện. Giang Thạch Khê chỉ đành thông qua tế đàn trong Thần Điện, thi triển Thần thuật chống cự, nên tạm thời Thần Điện chưa đến nỗi thất thủ. Chỉ vì Giang Phong vắng mặt, bọn Giang Thạch Khê không thể rời lĩnh địa, mà thông qua tế đàn thi triển Thần thuật tiêu hao gấp đôi Thần lực, nên tình hình cũng chẳng khả quan chút nào. Sự tình diễn ra cũng gần nửa ngày rồi. Nếu Giang Phong đăng nhập trễ hơn nữa, Giang Thạch Khê cạn hết Thần lực, tình hình sẽ nguy ngập.

Giang Phong giận dữ nói :

- Các ngươi chuẩn bị giáng lâm.

Giang Thạch Khê và 14 thần binh lập tức chỉnh tề đội ngũ, chuẩn bị xuất chiến. Do Xưởng chế tạo đã được thăng cấp lên trung cấp, đã chế tạo được Khinh cung, Trường thương, khôi, giáp, hài; nên chúng thần binh đều trang bị chỉnh tề, mỗi người đều có đủ một bộ khôi, giáp, hài, với vũ khí là Trường thương hoặc Đại đao, vai mang cung tên. Trong đó chỉ có 1 người sử dụng Chiến cung, 13 người còn lại đều sử dụng Khinh cung. Dù sao thì tất cả đều trang bị tinh lương.

Giang Phong tụ tập Nguyên lực, mở cánh cửa không gian thông với Kiến Uy trấn. Giang Thạch Khê đi qua trước tiên, vừa xuất hiện ở Kiến Uy trấn lập tức bay lên trên cao, quan sát toàn cục. Chúng chức sắc trong Thần Điện thấy bọn họ xuất hiện, đều hoan hô vang dội. Trong khi đối phương thì thất kinh. Phe đối phương tuy cũng có một hạ vị thần, nhưng không thể phi hành (chưa học được, phi hành không giống Thần thuật, khó tự lĩnh ngộ, chủ yếu là phải học).

Giang Thạch Khê nhìn lướt qua đối phương một lượt, trầm giọng quát :

- Cuồng đồ phương nào, dám cả gan tấn công Thần điện.

Y hỏi chỉ để hỏi thôi, chứ cũng không hy vọng đối phương trả lời. Nếu đối phương dám để lại tên thì đâu khi nào lại đi che mặt. Do đó, khi thấy đối phương im lặng, y cũng không lộ vẻ tức giận, mà vẫy tay nói :

- Tấn công. Không để tên nào chạy thoát.

Ngay cửa Thần Điện lập tức xuất hiện 14 thần binh, đồng loạt giương cung lắp tên, bắn. Sau gần nửa tháng luyện cấp, cả bọn đều là bán thần trung giai hoặc cao giai, thực lực không hề thua kém đối phương, lại thêm trang bị tinh lương, dùng một chống hai cũng không vấn đề gì.

Số thần giai của đối phương nãy giờ mãi chú ý Giang Thạch Khê ở không trung, bị tấn công bất ngờ, nên đều trúng tên. Trừ gã hạ vị thần chỉ bị mất ít huyết, ảnh hưởng không đáng kể, số còn lại đều thọ thương. Cung tên đều là thần khí, đối phó thần giai là thích hợp nhất, chứ đối phó phổ thông nhân thì hiệu quả kém hơn.

Chúng thần binh lại giương cung, lắp tên. Đối phương cả kinh, đua nhau thi triển thần thuật, kẻ công kích, người phòng ngự. Lần này, công kích của chúng thần binh hiệu quả không đáng kể, không phá được phòng ngự của đối phương. Giang Thạch Khê thấy thế, cũng không lộ vẻ bất mãn, chỉ quát :

- Tiếp tục tấn công.

Chúng thần binh lại giương cung lắp tên, bắn. Bọn họ công kích, chỉ tiêu hao mấy mũi tên, còn đối phương phòng ngự, lại phải tiêu hao Thần lực. Mà bán thần chỉ có vài điểm Thần lực, sẽ chẳng cầm cự được bao lâu nữa. Nhận ra tình trạng đó, gã đầu lĩnh phe đối phương liền gọi bọn đồng đảng tập hợp bên cạnh, sử dụng kỹ năng phòng ngự của hạ vị thần để bảo vệ cả bọn, để bọn họ rảnh tay phát xuất Thần thuật tấn công chúng thần binh. Cứ đứng yên phòng ngự cũng không phải là cách, cần phải phản kích.

Giang Thạch Khê thấy thế, khẽ cười nhạt, tụ tập Thần lực, bắt quyết niệm chú, đoạn phất tay quát :



- Vẫn thạch thiên giáng.

Lập tức, hàng loạt thiên thạch từ trên cao rơi xuống đầu địch nhân. Kỹ năng này gần giống ‘Mãn thiên hỏa vũ’ của Thiên Lang, nhưng một bên là Thần thuật, một bên là Pháp thuật, chênh lệch rất nhiều. ‘Mãn thiên hỏa vũ’ chỉ rơi xuống những hỏa cầu tối đa to bằng nắm tay; còn ‘Vẫn thạch thiên giáng’ rơi xuống thiên thạch, mỗi tảng lớn bằng thân người, bốc lửa hừng hực, sức nóng kinh nhân. Hàng loạt thiên thạch rơi xuống làm đội hình địch nhân náo loạn, cả bọn nháo nhào nhảy tránh. Nhìn những tảng thiên thạch khổng lồ và nóng rực, nếu bị rơi trúng đầu, … cả bọn không dám tưởng tượng nữa; không có chuyện không chết cũng trọng thương, mà chắc chắn chết.

Gần một nửa kẻ địch tránh không kịp, bị thiên thạch rơi trúng, tử vong. Số còn lại tuy tránh kịp, nhưng lại làm bia cho chúng thần binh, trúng tên, thọ thương trầm trọng. Gã đầu lĩnh hạ vị thần, vì bận giương ra khí tường phòng ngự cung tên của chúng thần binh, không kịp bảo vệ phía trên đầu, nên cũng không né tránh kịp, trọng thương.

Giang Thạch Khê định giáng thêm một đạo Thần thuật nữa giải quyết bọn chúng, chợt nhận được mệnh lệnh từ Giang Phong, lập tức lùi về phía sau. Tiếp đó, một giọng âm trầm từ trên cao không truyền xuống :

- Ta là Hiền giả, Thần của các ngươi. Ta đại diện cho ý nghĩ, tâm linh và trí tuệ. Ta bảo hộ các ngươi khỏi tà ác xâm nhiễu; ta cứu giúp các ngươi khỏi cơ hàn bức bách; dẫn đường cho các ngươi đến với quang minh.

Chúng tín đồ trong Thần Điện lập tức cao giọng ca tụng :

“Thần ta giáng lâm, trí tuệ cao thâm.

Tà gian sợ uy, cường khấu kinh nghi.

Núi cao sát tặc, cứu dân cơ hàn.”

Trên cao lại truyền xuống :

- Ta không phải tà thần, nhưng cũng không phải phúc thần. Phạm đến ta, ta tất trọng phạt, từ cha đến con, cho đến 3, 4 đời sau. Tín ngưỡng ta, ta tất ban cho lòng từ ái, cho đến vạn đời sau. Trái lệnh ta, bất kính ta, ta tất nghiêm trừng. Phụng sự ta, tôn kính ta, ta sẽ chọn làm ‘tuyển dân’, dẫn nhập Thần quốc. Ta, yêu ghét phân minh.

Chúng tín đồ hưng phấn càng cất cao giọng hơn :

“Ngang ngược tự thị,

Tất nhiều sai lầm.

Đọa lạc biếng lười,

Gia viên cầm bán.



Chớ thân phường độc ác,

Chơi lâu gặp họa có ngày.

Nên kính bậc lão thành,

Nguy cấp có nơi nhờ cậy.

Làm nghĩa chẳng cần nhớ,

Thọ ơn chớ có quên.

Phàm sự nên lưu phước đức,

Đắc ý không được vong hình.”

Từ cao không lại truyền xuống :

- Ta có thể khiến thái dương bị che khuất. Ta có thể khiến đêm tối sáng bừng. Ta có thể khiến sơn băng địa liệt. Ta có thể khiến sông suối đổi dòng.

Liền đó, một đạo lôi điện khổng lồ từ trên cao giáng xuống giữa đội hình bọn người tấn công che mặt. Đạo lôi điện này uy lực kinh nhân, đánh sụp chỗ đó thành một hố sâu mấy mét. Đương nhiên đại bộ phận địch nhân đều tử vong. Dù Giang Phong không thiện trường công kích, nhưng cao vị thần so với bán thần hay hạ vị thần, giai vị chênh lệch rất nhiều; Giang Phong lại còn thông qua Thiên Đàn khuếch đại công kích lực. Trong khi gã hạ vị thần và ba gã đồng bọn chấn kinh không sao kể siết thì một đạo lôi điện nữa lại giáng xuống. Lần này cả bốn gã đều đồng loạt trọng sinh.

Thông qua Thiên Đàn sử dụng Thiên phạt, công kích lực thật khả quan, chỉ đáng tiếc chiêu này chỉ có thể sử dụng thông qua tín ngưỡng làm môi giới, để trừng phát tín đồ phản bội hay hỗ trợ tín đồ kháng địch thì được, chứ không thể tùy tiện sử dụng.

Sát tử địch nhân, bọn Giang Thạch Khê đều có thêm kinh nghiệm trị, và cả Giang Phong cũng được thăng một cấp. Thần giai bị sát tử ở hạ giới thì bị giảm một giai vị (tức giảm 3 cấp và 3 điểm Thần lực), cả người chơi và NPC đều giống nhau. Còn trên thượng giới thì chỉ bị giảm 1 cấp và 1 điểm Thần lực. Hệ thống quy định như vậy là để hạn chế việc Thần giai đầy cả hạ giới. Bọn Giang Phong sát tử được 1 hạ vị thần và 10 bán thần, được hưởng 25% số kinh nghiệm trị bị mất của bọn họ. Do Giang Phong đẳng cấp không cao nên đã thăng thêm 1 cấp nữa. Phóng xong Thiên phạt tiêu diệt địch nhân, Giang Phong lại truyền lệnh xuống :

- Long Tại Thiên, Vũ Dũng, Mai Lan Phương, Đức Hào, David, Isara, Nasik Poe, Alesi, Thanh Tuấn, Nguyên Long, Chiến Lang; tội nghiệt thâm trọng, bất khả dung thứ. Truyền truy sát toàn thiên hạ.

Bọn họ dám công kích Thần Điện, mưu toan hủy diệt Giáo hội, mà Giáo hội chính là nền tảng của Văn Đức lĩnh địa, do đó Giang Phong đương nhiên cần phải phản kích, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tín ngưỡng. Địch nhân tuy che mặt, nhưng Giang Phong có kỹ năng nhận biết được những kẻ có giai vị thấp hơn, nên bọn họ làm sao che dấu được.

Tiếp đó, bọn Giang Thạch Khê chia nhau tiêu diệt số địch nhân còn sót lại. Thần giai đều đã tử vong, những chiến sĩ, pháp sư bình thường làm sao chống nổi chúng thần binh, mà có bỏ chạy cũng không chạy kịp (thần binh tốc độ di chuyển rất nhanh, lại còn Giang Thạch Khê bay trên cao), nên cuối cùng đều bị diệt gọn.

Khi gã địch nhân cuối cùng tử trận, toàn hệ thống đều chấn kinh vì hệ thống công cá

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play