Tứ vương mật đàm, thảo luận cách đối
phó với mưu đồ thâm độc của Bắc triều Hoàng tộc. Cuối cùng mọi người
theo đề xuất của Giang Phong thành lập Thần tộc nghị hội, và dưới nó là : Thần tộc nghị hội Chấp pháp giả; nhân số tạm thời là 10 hạ vị thần; để
xứ lý những người đã tiến giai thành thần mà còn nhiễu loạn nhân gian.
Giang Phong lại nói :
- Giờ chúng ta cần thảo luận xem việc ở nước nào là cấp thiết hơn cả.
Man Vương dễ dãi nói :
- Ở bản tộc chỉ có một số tiểu tà giáo thôi, tuy có gây nên chút hỗn
loạn, nhưng cũng không đến nỗi hại đến đại cuộc, để sau cũng được, không cần gấp lắm.
Kinh Vương cười nói :
- Đó là nhờ ngươi xử lý
kịp thời việc của Vu Thần Điện, nếu không giờ vương vị có còn của ngươi
hay không, cũng cần phải xem lại.
Man Vương gật đầu khen phải,
thầm hô may mắn. Lúc trước thế lực của Vu Thần Điện thật quá lớn, nếu
không xử lý kịp thời, hậu quả thật khó lường. Minh chủ Đông Hải Liên
minh nói :
- Bản minh đang có nguy cơ tan rã, nếu Kinh triều không gấp, hãy xử lý việc của bản minh trước.
Kinh Vương nói :
- Không sao. Xử lý việc của Đông Hải Liên minh trước cũng được.
Giang Phong thấy trước đại sự mọi người đều nhường nhịn nhau, chứng tỏ rất có thành ý hợp tác, nên rất hài lòng. Giang Phong không muốn tổ chức chưa
thành lập mà đã xuất hiện nội bộ phân tranh. Sau khi mọi người đã thống
nhất ý kiến, Giang Phong nói :
- Vậy thì Chấp pháp giả sẽ xử lý
việc ở Đông Hải Liên minh trước, sau đó đến Kinh triều và Man tộc. Ở
nước nào thì nước đó chủ đạo, số còn lại hỗ trợ. Trong quá trình hành
sự, nếu có cơ hội thì cố thu lấy cho được chứng cứ có liên quan đến bắc
phương.
Chư vương đều tán thành nói :
- Nên như thế.
Sau khi thảo luận các chi tiết, một Hiệp nghị được ký kết, được gọi là ‘Tứ
vương mật nghị’, bởi Hiệp nghị này không được công bố rộng rãi. Hiệp
nghị này rất quan trọng, tuy chỉ giải quyết vấn đề thần tộc, nhưng lại
ảnh hưởng lớn đến quốc gia đại sự của chư quốc. Chư vương đều tỏ ra hài
lòng, thậm chí bọn họ còn cảm thấy Giang Phong chịu thiệt, bởi Thần
Thánh quốc xuất công mà chẳng được lợi lộc gì cả. Thần Thánh quốc an
định phồn vinh, vốn không cần đến Chấp pháp giả. Giang Phong tham gia
Hiệp nghị không phải vì lợi ích vật chất, mà là vì muốn tăng cường ảnh
hưởng của Thần Thánh quốc lên ‘thiên hạ’ đại thế. Thần Thánh quốc nằm xa về góc tây nam, tuy có thể yên ổn phát triển, nhưng nếu chỉ đơn độc
cũng khó ảnh hưởng đến các việc ở Trung Châu. Mà muốn phát triển hùng
cường, không chỉ riêng quốc lực, quốc thế cũng rất quan trọng.
Không chỉ có thế, Hiệp nghị lần này còn có một bước đột phá quan trọng, không chỉ kết nối các quốc trong Nam phương Liên minh mật thiết hơn, mà còn
lôi kéo Đông Hải Liên minh vào trong nhóm của bọn họ. Chư quốc đều có
chung địch thủ là Bắc triều Hoàng tộc nên có cùng chung ngôn ngữ.
Nói chuyện một hồi, chư vương lại rời Tĩnh Tâm Điện quay về Đại điện. Chúng sứ tiết và đại tiểu chư hầu nãy giờ đều phỏng đoán sự vắng mặt của chư
vương. Hẳn có đại sự gì sắp phát sinh đây. Thế nhưng, khi chư vương quay lại cũng không tuyên bố điều gì, khiến ai nấy đều rất thất vọng. Tuy
vậy, chư vương đã không muốn nói, chẳng ai dám trực tiếp hỏi. Đương
nhiên, tìm cách dò hỏi riêng thì không thể tránh khỏi.
Dự yến thêm một lúc nữa, Man Vương và Minh chủ Đông Hải Liên minh cáo từ đi nghỉ
ngơi. Còn Giang Phong và Kinh Vương thì đi sang tòa điện bên cạnh. Đó là biệt điện của Long nhi. Và lúc này Long nhi, An An, Kinh Vương Thái tử
Sùng Lãm, cùng ái tử, ái nữ của các vị đại thần… cả nhóm trẻ con đang
chơi ở đấy. Thấy Kinh Vương Thái tử chơi thân với ái nữ của Âu Khang Tử, Giang Phong khẽ gật đầu. Hóa ra Âu Cơ là như thế. Âu Cơ tất nhiên là
con gái Âu tộc rồi (Cơ là cách xưng hô người con gái thời xưa).
Giang Phong và Kinh Vương cùng chơi với bọn trẻ ở đó một lúc, sau đó Kinh
Vương đưa ái tử về nghỉ ngơi. Tiếp đó, Ngoại vụ đại thần Âu Khang Tử đến báo :
- Bệ hạ. Có một số chư hầu xin cầu kiến.
Giang Phong hỏi :
- Dị nhân chư hầu phải không ?
Dị nhân tức là người chơi, vì ‘bất tử’ nên được gọi là dị nhân. Âu Khang Tử đáp :
- Hồi bệ hạ. Đúng là dị nhân chư hầu. Nhưng chỉ là tiểu chư hầu thôi.
Giang Phong khẽ cười. Tuy chỉ là tiểu chư hầu, nhưng bọn họ có nhiều tiền
nha. Giang Phong đoán là người chơi, bởi NPC chư hầu rất hiểu nguyên
tắc, Giang Phong là vương, bọn họ là chư hầu, không thể nói chuyện ngang hàng, có chuyện gì thì nói với Âu Khang Tử để trình lại với Giang Phong là được. Chỉ có chư vương mới có thể trực tiếp cùng Giang Phong nghị
sự. Suy nghĩ giây lát, Giang Phong bảo :
- Đưa bọn họ đến Thiên Điện.
Âu Khang Tử vâng dạ, rồi lại nói tiếp :
- Bệ hạ. Một số chư hầu muốn mua vũ khí trang bị của bản quốc về trang bị cho quân đội của họ. Bệ hạ định lẽ nào ạ ?
Giang Phong nói :
- Miễn giá tiền hợp lý, bán bớt cũng không hề gì. Dù gì thì sắp tới chúng ta cũng ít có khả năng gặp phải chiến sự. Khanh cứ bàn với Lâm khanh
gia. Dư bao nhiêu bán hết cũng được.
Âu Khang Tử vâng mệnh, lui
ra. Chờ một lúc, Giang Phong đến Tĩnh Tâm Điện gặp chúng chư hầu. Những
người muốn gặp trực tiếp Giang Phong toàn là những đại thế lực, là những chư hầu được mời dự duyệt binh trên Vọng lâu cùng Tứ vương. Trong đó,
lớn mạnh nhất là Linh Sơn quốc ở gần vịnh Hàng Châu, Đại Hòa quốc ở bờ
nam sông Giang, Hán quốc ở trung du Hán Thủy, … Akihiro cũng ở trong số
này, nhưng thế lực chỉ ở mức trung thượng.
Mọi người an tọa. Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Chư vị muốn gặp ta có việc gì không ?
Linh Sơn quốc chủ, cũng tức là Linh Sơn Bang chủ, đứng dậy nói :
- Mọi người muốn gặp bệ hạ là muốn thương lượng chút việc.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Không phải trường hợp chính thức thì không cần gọi ta là bệ hạ như thế.
Một người trong bọn buột miệng hỏi :
- Vậy nếu là trường hợp chính thức thì bắt buộc phải gọi như thế à ?
Giang Phong nhìn gã, đoạn lắc đầu khẽ than :
- Mọi người rất khó phát triển được, chắc cũng là vì nguyên nhân này rồi.
Mọi người nghe nói đều sửng sốt. Những người ở đây ai ai lúc nào cũng đều
lo phát triển lãnh địa của mình. Nhưng giờ nhìn lại, so với Giang Phong, dù là Thiên hạ đệ nhất đại bang cũng chẳng là gì cả. Có bí quyết gì
chăng ? Linh Sơn quốc chủ vội hỏi :
- Bệ hạ. À không, ta gọi là Thiếu Quân huynh nha. Thiếu Quân huynh có thể nói rõ hơn.
Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Trong mọi người đây, thế lực của Chu Linh Sơn là hùng mạnh nhất, mọi người có biết vì sao không ?
Giang Phong nói như thế, tự nhiên không tính Giang Phong trong đó, mọi người
cũng đều hiểu thế. Trong trò chơi này, chẳng ai lấy Giang Phong để so
sánh cả. Đó đã trở thành thói quen rồi. Nghe hỏi vậy, Hán quốc chủ nhíu
mày nói :
- Tại hắn ta người đông thế mạnh, tài lực hùng hậu.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Nói về nhân lực tài lực, mọi người ở đây cũng không thua kém nha.
Hán quốc chủ cau mày :
- Thiếu Quân huynh nói rõ hơn được không ?
Giang Phong nói :
- Nói dễ hiểu hơn nha. Chắc mọi người cũng biết Thiên Lang. Trước giờ y luôn phát triển rất tốt. Tại sao vậy ?
Lai Ân quốc chủ, một tiểu chư hầu nói :
- Vì y thường xuyên được các NPC đại nhân vật chiếu cố.
Giang Phong hỏi :
- Thế tại sao y lại thường xuyên được các NPC đại nhân vật chiếu cố ?
Linh Sơn quốc chủ chừng như hiểu ra, nói :
- Y luôn hòa nhã thành thật, lại hiểu lễ nên các NPC đại nhân vật có nhiều hảo cảm.
Giang Phong nói :
- Đúng thế đấy. Lễ nghi rất quan trọng. Mọi người nên nhớ rằng bối cảnh
trong trò chơi là thời cổ, không phải là thời hiện đại. Thời cổ, cả đông tây phương, mọi người đều rất trọng lễ nghi, nhất là giới quý tộc. Mà
thật ra thì thời hiện đại cũng thế thôi, quý tộc vẫn trọng lễ nghi. Tại
sao vậy ? Người xưa xem trọng và tôn kính người có học thức. Nhưng làm
sao để phân biệt được một người có học thức hay không ? Không thể nào
đến hỏi người đó đã từng học những gì, đã đọc qua những sách gì. Mọi
người chỉ đánh giá qua lễ nghi. Biết giữ lễ nghi tức là người có học
thức, có văn hóa. Còn không biết giữ lễ nghi là người kém học thức, kém
văn hóa. Các NPC trong trò chơi cũng nhận định như thế, và chẳng ai có
hảo cảm hay chịu theo người kém học thức cả.
Nói đến đây, Giang
đưa mắt nhìn quanh, thấy một số người vừa lắng nghe vừa gục gặc đầu, một số khác thì cau mày ra chiều suy nghĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT