Lại nói, Mizu hỏi Giang Phong về vị trí của siêu cấp quái, đặc cấp
BOSS để nói cho hai vị ca ca Akihiro và Masaru biết, bởi bọn họ đang cần tăng cường thực lực. Tuy Akihiro là quốc chủ của một phụ dung quốc,
không thể tùy tiện đặt chân lên lãnh thổ của các nước khác (kể cả đại
quốc hay tiểu quốc), trước mắt chỉ có thể hoạt động ở các khu vực hỗn
loạn, không được triều đình quản hạt, nhưng Masaru và những người khác
trong Tùng Bình gia tộc thì không bị ảnh hưởng bởi hạn chế đó. Giang
Phong mỉm cười nói :
- Ở bên dưới Thúy Vi đảo có Thúy Vi Địa hạ
thành, trong đó có đủ loại quái từ 40 cấp cho đến bán thần. Sát quái ở
đó còn được thưởng thêm 10% kinh nghiệm trị nữa đấy. Còn thần giai BOSS
thì phải có cơ ngộ mới gặp được.
Thúy Vi địa cung, do muốn đến
tầng dưới cùng thì phải đi qua khu vực của Bán thần quái, tạm thời người chơi chưa thể đến được, nên đã được Thuyết thư nhân gọi là Thúy Vi Địa
hạ thành (chỉ có tầng dưới cùng, chỗ của Thạch Tượng Thần mới đáng gọi
là Địa cung). Mizu hỏi :
- Thúy Vi đảo ở đâu vậy ca ca ?
Masashi nói xen vào :
- Nghe Thuyết thư nhân nói thì ở Hồng Trạch Hồ, gần Hoài An trấn thì phải.
Nori cũng nói :
- Phải rồi. Hôm trước ở Trà quán có nghe nói về Thúy Vi Địa hạ thành mà.
Masashi chợt hỏi :
- Sao bình thường mọi người chẳng mấy ai gặp được ca ca vậy ạ ? Thường thì ca ca ở đâu ?
Giang Phong nói :
- Tiểu huynh không thể sát phổ thông quái luyện cấp như mọi người được.
Giống như giờ đây, tiểu huynh sát tử 30, 40 cấp quái thì hầu như chẳng
có được kinh nghiệm trị. Thường thì phần lớn thời gian tiểu huynh du
ngoạn thám hiểm ở những cao cấp địa đồ, tìm đặc thù nhiệm vụ, cũng như
cao đẳng cấp quái hoặc đặc thù BOSS.
Nori nói :
- Đẳng cấp cao thì thăng cấp thật khó khăn a !
Giang Phong mỉm cười nói :
- Thật ra cũng không khó lắm đâu. Chỉ huy đại quân tham gia các đại chiến dịch là cách thăng cấp nhanh nhất. Người chỉ huy được hưởng 1% kinh
nghiệm trị của toàn thể sĩ binh dưới quyền có được. Quân đội càng đông
thì số kinh nghiệm trị có được càng lớn, thăng cấp cũng càng nhanh. Do
đó mà các thế lực đều đua nhau phát triển lực lượng quân sự đó.
Mizu, Nori và Masashi đưa mắt nhìn nhau. Masashi nói :
- Sắp tới phải bảo Akihiro ca ca giao cho ít sĩ binh để bọn tiểu muội chỉ huy mới được.
Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Các vị hiền muội có ai có quan chức gì chưa nào ? Không có quan chức
thì không thể chỉ huy quân đội được đâu. Hơn nữa, chỉ hơn 30 cấp, thanh
vọng lại không cao thì chỉ có thể chỉ huy tối đa 1 đội sĩ binh mà thôi.
Nếu chỉ huy đông hơn, sĩ khí của quân đội sẽ thấp, sĩ binh rất dễ bỏ
chạy hay đào ngũ đấy.
Giang Phong bật cười, lục tìm trong Không gian giới chỉ một lúc, rồi lấy ra
ba mảnh “Đội trưởng binh phù”. Mizu, Nori và Masashi lập tức phân chia
mỗi người một mảnh. Masashi hiếu kỳ nắm tay Giang Phong, nghiên cứu
chiếc nhẫn Giang Phong đeo trên ngón tay, hỏi :
- Không gian giới chỉ phải không ca ca ?
Giang Phong mỉm cười gật đầu. Masashi lại nói :
- Không ngờ trong game có cả không gian giới chỉ nữa. Tiểu muội chưa nghe ai nói đến bao giờ. Hình như trừ ca ca ra, chưa ai có được. Bao nhiêu ô vậy ca ca ?
Giang Phong đáp :
- 100 ô.
Mọi người
chuyện vãn một hồi. Bọn Mizu rất hứng thú nghe Giang Phong kể về những
“bí mật” của trò chơi. Những gì Giang Phong biết, hoặc đã từng trải qua, đối với đại đa số người chơi đều có thể xem là “bí mật”. Cũng chính vì
thế mà chuyên mục “Thiếu Quân đã nói …” rất được mọi người chú ý.
Không khí đang rất vui vẻ, đột nhiên bị phá vỡ, bởi Giang Thạch Khê đến báo tin khẩn :
- Công tử. Dưới chân núi phát hiện một nhóm nhỏ lực lượng vũ trang lai
lịch bất minh, phương hướng hành quân nhắm đến Thiên Diệp trấn.
Giang Phong nói :
- Chỉ một nhóm nhỏ thôi ư. Có lẽ không cần phải lưu tâm. Để song phương sĩ binh vận động một chút cũng tốt.
Bọn Mizu đương nhiên không đồng ý mặc kệ “địch nhân” hoành hành. Tuy Giang
Thạch Khê chỉ nói rằng đó là lực lượng vũ trang có lai lịch bất minh,
nhưng bọn Mizu có thể đoan chắc rằng đó là địch nhân, hiện đang có mưu
đồ bất chính đối với Thiên Diệp trấn. Nếu không ai lại điều động quân
đội đến lãnh địa của người khác làm gì. Ba người bọn họ lập tức kéo
Giang Phong lên đỉnh núi, quan sát địch tình.
Không xem thì không
sao, xem rồi mới giật mình. Phía xa xa, “đại đội” nhân mã rầm rộ thẳng
tiến đến Thiên Diệp trấn, nhân số lên đến gần nghìn người; trong đó có
quá nửa là NPC sĩ binh. Có lẽ đây chính là liên quân của vài bộ tộc,
tiểu quốc trong vùng. Mỗi thế lực nếu muốn xuất chinh đều phải giữ lại
một phần binh lực phòng thủ lãnh địa, đề phòng hậu phương bị tập kích;
trong vùng lại không có thế lực nào đặc biệt lớn mạnh; do đó phải do
nhiều thế lực liên hợp lại nên mới tập hợp được một lực lượng “hùng hậu” như vậy. Có điều, trong mắt Giang Thạch Khê, vốn đã quen với đại hình
chiến dịch với hàng vạn đại quân tê sát hỗn chiến, thì liên quân ở đây
không đáng xem là quân đội, mà chỉ có thể miễn cưỡng gọi là lực lượng vũ trang, và gần nghìn người cũng chỉ là “nhóm nhỏ”.
Mizu lo lắng nói :
- Địch quân tấn công, Thiên Diệp trấn nguy mất. Chúng ta phải báo tin cho Akihiro ca ca ngay mới được.
Masashi nói :
- Có báo tin cũng vô ích. Bọn họ đã đến sát rồi. Chắc chắn mọi người
trong trấn cũng đã phát hiện. Chỉ không biết có chống cự nổi không nữa.
Địch nhân mạnh quá.
Cả ba đều rầu rĩ lo lắng cho số phận của Thiên Diệp trấn. Trong trấn chỉ có 400 NPC sĩ binh cùng với 60 người chơi,
thực lực chỉ bằng một nửa địch nhân mà thôi. Hơn nữa, thành tường của
tiểu trấn chỉ đắp bằng đất, không cao lắm, không đủ kiến cố để phòng ngự một khi có đại chiến. Địch nhân chỉ cần đâm chém một lúc cho hết độ bền thì tường đất, cổng gỗ sẽ bị phá hủy ngay, sau đó là có thể tấn công
vào bên trong thôn.
Mizu chợt nhớ ra Giang Phong rất lợi hại, liền vội năn nỉ :
- Ca ca. Hãy nghĩ cách cứu Thiên Diệp trấn với.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Hiền muội yên tâm đi. Tiểu huynh đảm bảo Thiên Diệp trấn sẽ không thất thủ, nhưng khó tránh khỏi bị tàn phá đó.
Mizu cả mừng nói :
- Không sao đâu. Miễn Thiên Diệp trấn không lọt vào tay giặc là được rồi. Chiến tranh xảy ra, thôn trấn đương nhiên sẽ bị tàn phá, dù muốn hay
không cũng đành phải chịu thôi.
Giang Phong quay sang bảo Giang Thạch Khê :
- Truyền hiệu lệnh của ta cho song phương đình chiến.
Giang Thạch Khê ngạc nhiên hỏi :
- Nếu bọn họ không nghe theo thì sao ạ ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Chỉ truyền hiệu lệnh để chiếm lý thôi. Ta cũng không nghĩ bọn họ sẽ tuân theo.
Giang Thạch Khê tuân mệnh, sai phái một viên hộ vệ đi truyền lệnh. Lúc này,
liên quân đã dàn trận phía trước Thiên Diệp trấn, diệu võ giương oai.
Bọn Akihiro nhân số ít hơn, không dám xuất trấn nghênh địch, chỉ đành
dựa vào địa hình địa lợi mà bố trí phòng thủ bên trong trấn. Phe liên
quân chờ một lúc không thấy đối phương xuất quân ứng chiến, liền lớn
tiếng mắng chửi khiêu khích :
- Tiểu Nhật Bản, đừng có co đầu rụt cổ như rùa đen như thế. Mau ra đây chịu chết.
- Nếu là anh hùng hảo hán thì mau ra đây cùng chúng ta quyết một trận tử chiến.
- Người của Thiên Diệp quốc nghe đây, hôm nay nếu không đầu hàng, chúng ta sẽ diệt quốc.
…
Bọn Akihiro bên trong trấn dù rất tức giận, nhưng thực lực không bằng được
đối phương, chỉ đành cắn răng nín nhịn, lầm lũi lo việc phòng thủ. Phe
liên quân càng lúc càng kiêu căng ngạo ngược, lời nói càng lúc càng thêm khó nghe. Bọn họ liên tục mắng chửi, cố ý khiến cho thể diện của Thiên
Diệp trấn mất hết. Bọn Akihiro tức giận mắng chửi trở lại. Song phương
trước khi quyết chiến thì đã bắt đầu bằng một trận khẩu chiến.
Giữa lúc đó, chợt có tiếng vó ngựa truyền đến, khiến song phương đều tạm
ngừng lời, chú ý nhìn ra xem kẻ sắp đến là ai. Viên hộ vệ của Giang
Phong (tức Thần Miếu Cấm vệ), bọn Akihiro đều nhận ra, nhưng phe liên
quân thì không. Viên hộ vệ dừng ngựa trước hàng ngũ của phe liên quân,
lớn tiếng quát :
- Truyền công tử hiệu lệnh : song phương lập tức đình chiến, gặp nhau thảo luận cách giải quyết xung đột.
Một gã thủ lĩnh của phe liên quân trợn tròn mắt, nhảy dựng lên quát hỏi :
- Ai da. Bọn các ngươi là ai mà dám quản đến chuyện của chúng ta ? Chẳng lẽ chúng ta lại là thủ hạ của bọn các ngươi à.
Viên hộ vệ ngồi trên lưng tuấn mã, lạnh lùng nói :
- Công tử vừa đến Thiên Diệp trấn thì các ngươi lại kéo đến sinh sự, công tử không thể không quản. Bản nhân đã truyền hiệu lệnh của công tử, các
ngươi bất tuân hiệu lệnh, đừng trách ta không cảnh cáo trước. Hãy mà
liệu hồn !
Nói đoạn giục tuấn mã phóng đi, quay về phục mệnh, mặc kệ thái độ của song phương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT