Cổ nhân nói : Binh bại như sơn đảo. Tình cảnh của Bắc quân lúc này hoàn toàn đúng như thế.
Ba sư bộ binh của Bắc quân đang khẩn trương hành quân, nào ngờ kỵ binh
phía trước thảm bại nhanh như thế, khi thấy kỵ binh cuống cuồng chạy trở lại, còn chưa kịp có hành động gì để ứng phó thì đã thấy Trọng kỵ binh, rồi Tượng binh của địch quân đuổi đến nơi rồi. Cơ Bá Trọng Nguyên soái
cả kinh, muốn chỉ huy quân đội tổ chức phòng ngự cũng không còn kịp nữa, chỉ còn cách truyền lệnh sĩ binh tập trung lại một chỗ, có ý sử dụng
tấm thân huyết nhục của sĩ binh để cản bước tiến của địch quân. Chỉ cần
kỵ binh của địch quân không thể xung phá đội hình Bắc quân, hãm nhập
giữa trùng vây thì chỉ còn cách chịu bị Bắc quân tàn sát. Kỵ binh không
còn ưu thế tốc độ, hãm nhập hỗn chiến thì chẳng còn gì là lợi hại nữa.
Xem ra Cơ Bá Trọng Nguyên soái cũng là kẻ am hiểu binh pháp, biết cách
cầm quân, chỉ tiếc là hơi khinh địch nên mới phải chịu cảnh thảm bại như lúc này.
Đội ngũ của Bắc quân đang trong cảnh hỗn loạn thì Trọng
kỵ binh của Thần Thánh quốc đã đuổi đến nơi. Tiêu Kỵ Nguyên soái Vương
Minh thấy đội hình của Bắc quân, hơi nhíu mày. Nhưng lão thiện trường
nhất là chỉ huy kỵ binh, lần này chỉ huy chiến đấu lão luyện vô cùng,
chút vấn đề đó chẳng hề gây khó khăn cho lão chút nào. Lão truyền lệnh
Trọng kỵ binh tập hợp ở hai mé trái và phải, rồi phát động xung phong,
xuyên chéo qua đội hình Bắc quân chứ không chính diện xung kích. Trọng
kỵ binh lai hồi xung phong, xung loạn đội hình Bắc quân, khiến Bắc quân
sĩ binh không còn đội ngũ gì nữa, loạn thành một đoàn. Tượng binh lúc đó cũng vừa đến nơi, liền được lệnh càn thẳng tới. Đại tượng dàn hàng
ngang, chạy rầm rập vào giữa đám loạn quân, dày xéo giẫm đạp địch quân
vô số. Cung thủ trên bành voi còn liên tục bắn tên, thậm chí khiêng
những tảng đá lớn từ trên cao ném xuống, sát địch rất nhiều.
Trận
chiến vô cùng hỗn loạn. Đội hình Bắc quân bị phân cắt thành rất nhiều
nhóm nhỏ, quân chẳng thấy tướng, tướng chẳng thấy quân, trước khí thế
hung hãn của Tượng binh, trước thảm cảnh bị voi dày xéo xương tan thịt
nát, Bắc quân sĩ binh bắt đầu xuất hiện ý nghĩ tháo chạy.
Chẳng
bao lâu sau, Giang Phong cũng đã suất lĩnh bộ binh đuổi tới nơi. Sự xuất hiện của hơn vạn sinh lực quân của Thần Thánh quốc đã chính thức quyết
định sự thảm bại của Bắc quân. Khi Giang Phong cho bộ binh tham chiến,
phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Bắc quân lập tức tan vỡ, ai nấy đua
nhau tìm đường tháo chạy. Phía Giang Phong dù sao nhân số cũng ít hơn,
không thể nào vây chặt tứ bề, nên Bắc quân cũng có hơn vạn bộ binh và
gần nghìn kỵ binh chạy thoát, hoảng hốt tháo chạy về phía tây, mang theo những lời đồn đãi về sự lợi hại của Tượng binh phương nam, cùng với
thảm cảnh bị voi dày xéo, xương tan thịt nát, thê thảm vô cùng.
Bắc quân thảm bại. Thần Thánh quốc đại thắng. Ba quân hoan hỉ vô cùng,
tiếng hoan hô vang dội. Có điều, Giang Phong lại chẳng thấy hứng khởi
chút nào, mà có vẻ âu lo.
Thần Thánh quốc bề ngoài oai phong bát
diện, nhưng Giang Phong biết rất rõ thực lực của Vương quốc còn rất yếu, vô cùng yếu. Thần Thánh quốc không phải là hệ thống đại quốc, thế đan
lực bạc, không có những ưu thế mà hệ thống đại quốc vốn có. Các hệ thống đại quốc muốn quan viên có quan viên, muốn tướng soái có tướng soái.
Còn Thần Thánh quốc giờ đây vẫn còn lâm cảnh thiếu quan thiếu tướng. Hơn nữa, Thần Thánh quốc đất rộng người thưa, Giang Phong vì muốn gia tăng
tín phục độ nên đã miễn giảm thuế, do đó thu nhập của Vương quốc phụ
thuộc rất nhiều vào các hoạt động kinh tế, An Phú Trấn là trung tâm kinh tế thương mại, Ôn Tuyền Trấn là trung tâm du lịch nghỉ dưỡng, nên có
vai trò rất quan trọng trong nền kinh tế của Vương quốc. Chỉ cần tình
hình bất ổn, kinh tế suy yếu sẽ khiến cho Vương quốc thương cân động
cốt. Do đó mà Giang Phong mới tận dụng mọi cơ hội tăng cường uy thế của
Vương quốc, cũng như tìm cách chuyển sự hỗn loạn lên phương bắc, trả lại sự bình yên cho phương nam.
Ngoài ra, cho đến giờ này Giang Phong vẫn chưa dám dùng thật danh quan hệ với người chơi khác, cũng vì lo cho sự an nguy của Vương quốc. Cây cao gió cả, thụ đại chiêu phong. Chỉ cần những người chơi khác biết Giang Phong cũng là người chơi mà có được
địa vị như hiện nay, có thể sinh lòng ghen tỵ, ganh ghét, thậm chí đến
Vương quốc phá phách gây hỗn loạn. Lòng người khó lường. Mà người chơi
hầu như bất tử, có thể liên tục trọng sinh. Chỉ cần bị bọn họ nhắm đến,
tất khó yên ổn. Cả Trấn Tây Nguyên soái và Trấn Viễn Hầu của Kinh triều
còn bị ám sát tử vong kia mà. Nếu các đại thần của Vương quốc đều bị ám
sát, tình hình sẽ nghiêm trọng vô cùng. Giang Phong thật lòng không muốn (nói là không dám cũng không sai) cùng các đại bang hội của người chơi
chính diện xung đột (sử dụng âm mưu quỷ kế đối phó bọn họ thì chẳng hề
gì).
Trong lúc Giang Phong mãi suy nghĩ, Tiêu Kỵ Nguyên soái Vương Minh chỉ huy sĩ binh thanh điểm chiến trường, cứu chữa thương binh, thu thập chiến lợi phẩm. Cả những sĩ binh trận vong cũng được tập trung
lại, chờ Giang Phong thi triển Hồi sinh thuật cứu sống bọn họ. Cũng may
Thần Thánh quốc trước giờ chỉ tham gia những trận chiến quy mô nhỏ, chứ
những trận đại chiến quy mô lớn, tử vong hàng vạn sĩ binh (như trận đại
chiến bên bờ Dĩnh Thủy giữa Bắc quân và Đông Hải Liên minh), Giang Phong muốn cứu sống tất cả cũng không thể làm nổi. Hồi sinh thuật trong khả
năng của Giang Phong chỉ có thể cứu sống được vài trăm người trở lại chứ không phải bao nhiêu người cũng được.
Lát sau, Tiêu Kỵ Nguyên soái Vương Minh đến báo cáo kết quả chiến đấu :
- Bệ hạ. Chiến quả cực kỳ khả quan. Quân ta chỉ trận vong 483 sĩ binh,
địch quân trận vong 4 vạn 2751 người, trong đó có 3823 Đội trưởng, 402
Thống lĩnh, 36 Tướng quân, 2 Đại tướng quân. Chỉ đáng tiếc đã để cho
địch quân Nguyên soái chạy thoát.
Số thương vong hàng nghìn người, đều có thể cứu chữa nên không cần phải báo cáo. Giang Phong đi đến chỗ
chiến lợi phẩm, chọn lấy những thứ đáng giá cất vào Không gian giới chỉ. Hai viên địch quân Đại tướng tử trận đã cho Giang Phong 1 mảnh “Tướng
lệnh”. Ngoài ra còn có 4 mảnh “Thống lĩnh binh phù”, 3 mảnh “Đô úy binh
phù”, 23 mảnh “Đội trưởng binh phù” và 1 tiểu Không gian giới chỉ, chỉ
có 5 ô chứa (hành trang có 20 ô, Không gian giới chỉ của Giang Phong có
100 ô). Trang bị vũ khí cũng bình thường, chẳng có gì đáng lưu ý (chỉ
bạch ngân trang bị trở lên, đối Giang Phong mới là “đáng lưu ý”). Đáng
mừng nhất là Trọng kỵ binh theo lệnh của Vương Nguyên soái, đã đi truy
đuổi chiến mã vô chủ, bắt về được hơn ba nghìn chiến mã. Tiêu Kỵ Nguyên
soái Vương Minh chỉ số chiến mã thu được, hoan hỉ nói :
- Bệ hạ.
Chúng ta thu được 3490 chiến mã. Dù chỉ có hơn 5 trăm chiến mã hoàn hảo
vô thương, nhưng số còn lại cũng chỉ bị thương nhẹ, chỉ cần cứu chữa,
chờ một thời gian cho hồi phục là có thể sử dụng được. Bắc phương chiến
mã tốc độ nhanh, có thể phát triển Khinh kỵ binh.
Giang Phong nghe báo rất hoan hỉ. Nam phương chiến mã tốc độ chậm nhưng tải trọng cao,
có thể phát triển Trọng kỵ binh. Còn bắc phương chiến mã tốc độ nhanh,
nhưng tải trọng lại không cao, có thể phát triển Khinh kỵ binh. Thu được hơn 3 nghìn chiến mã, thật là ý ngoại thu hoạch. Trong Vương Mệnh,
chiến mã số lượng hữu hạn, không phải hễ có tiền là mua được. Tiêu Kỵ
Nguyên soái Vương Minh càng mừng hơn. Từ lâu lão đã muốn phát triển kỵ
binh, vậy mà thu thập chiến mã trong toàn quốc chỉ được có hơn ba nghìn
thớt, thành lập được 3 vệ Trọng kỵ binh. Nay có thêm số chiến mã chiến
lợi phẩm này, đã có thể thành lập thêm 3 vệ Khinh kỵ binh nữa.
Tiêu Kỵ Nguyên soái Vương Minh lại hỏi :
- Bệ hạ. Giờ chúng ta nên làm gì ?
Giang Phong suy nghĩ giây lát, nói :
- Ban đầu ta không ngờ lại phải chính diện đối kháng Bắc quân, nên mới
định chiếm lĩnh vùng này. Nay dù chúng ta mới đại thắng, nhưng Bắc quân
vẫn còn rất mạnh. Nếu như bọn họ cử đại quân đến đánh báo thù, chúng ta
thật khó chống nổi.
Tiêu Kỵ Nguyên soái Vương Minh cũng biết rất rõ thực lực quân sự của Vương quốc, nên gật đầu nói :
- Vâng ạ. Tiếp tục chiến tranh với Bắc quân, dù chúng ta có chiến thắng
nữa thì cũng sẽ thiệt hại nặng nề. Tổn nhân bất lợi kỷ, bậc trí giả
không nên làm.
Giang Phong ngẫm nghĩ hồi lâu, nói :
- Truyền lệnh quân đội trở lại chiến thuyền. Rồi cho thuyền quay lại Hồng Trạch
Hồ. Chúng ta sẽ thay đổi kể hoạch, chiếm lĩnh vùng đất ven Hồng Trạch
Hồ, phụ cận Thúy Vi Đảo.
Tiêu Kỵ Nguyên soái Vương Minh vâng dạ,
đi truyền lệnh. Giang Phong bắt đầu thi triển Hồi sinh thuật cứu sống sĩ binh trận vong. Giữa lúc đó, chợt có một viên tướng đến bẩm báo :
- Bệ hạ. Sĩ binh tuần tra phát hiện có dị nhân đi ngang qua đây, nên tạm giữ lại, chờ bệ hạ định đoạt.
Giang Phong thoáng cau mày, hỏi :
- Có biết gã lai lịch thế nào không ?
Viên tướng cung kính nói :
- Hồi bẩm bệ hạ. Gã là Thiên Lang, có lãnh địa là Thiên Ân làng ở gần An Phú Trấn.
Thiên Lang ! Giang Phong chợt nghĩ đến một ý hay, liển bảo đưa Thiên Lang đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT