Cư dân Khung Kính trong độ tuổi từ mười hai đến năm mươi tuổi phải tham gia một cuộc kiểm tra dị năng hàng năm vào tháng sinh của họ.
Những người thức tỉnh được tìm thấy là 'củ khoai lang nóng bỏng tay' đối với cơ quan an ninh địa phương, vì vậy họ sẽ tìm cách nhanh chóng bàn giao cho Sư đoàn Lục quân càng sớm càng tốt.
Do hiệu suất làm việc ở các nơi khác nhau nên thời gian đưa đến doanh trại huấn luyện cũng không đồng đều.
Cố Phi Phàm và nhóm của cậu là ba người báo danh trễ nhất, những người khác đã có mặt ở đó ba, bốn ngày.
Địch Đề An, nam, người siêu năng lực tam hệ dị năng (Thể chất, Tự nhiên, Thời gian), vai phụ có nhiều cảnh diễn ở lúc đầu, dã tâm lớn, khả năng bị chết trong tương lai rất cao.Ngay từ khi biết được kết quả của cuộc kiểm tra dị năng, Địch Đề An đã tin rằng định mệnh an bài cho gã trở thành cái rốn của vũ trụ.
Theo số liệu thống kê nhiều năm, thời gian thức tỉnh của hầu hết những người siêu năng lực tập trung ở độ tuổi từ hai mươi đến ba mươi. Địch Đề An hiện tại đã hai mươi bốn tuổi, thức tỉnh ở độ tuổi lấp lửng thế này cũng không thể hạn chế khả năng tự sướng của gã. .
Truyện Ngôn TìnhPhó cục trưởng Cục Mật vụ Nhiếp Chinh là tấm gương sáng của Địch Đề An. Gã tin rằng nếu dựa theo lộ trình thăng tiến của Cục trưởng Nhiếp, chắc chắn trong mười năm tới gã sẽ vớt được một chức quan cấp cao trong ba bộ chín cục. Hơn nữa, nếu gã đồng ý kết hôn với con gái của vị cầm quyền nào đó, gã có thể vượt qua cả Nhiếp Chinh và trở thành Cục trưởng hay chức vụ tương đương.
Lần này kiểm nghiệm dương tính, gã còn phát hiện tam hệ Thể chất, Tự nhiên, Thời gian đang có xu hướng thức tỉnh trong cơ thể, kết quả này càng khiến Địch Đề An thêm phần kiêu hãnh.
Bởi gã đến sớm hơn vài ngày và đã thức tỉnh một số dị năng, Địch Đề An hiện đang rất nổi tiếng trong trại huấn luyện, nhân viên hậu cần cũng phán rằng trong số hơn hai trăm người mới, gã có tư cách là người đứng đầu nhất.
Ba hệ, tuy rằng ít hơn một tẹo so với bốn hệ của Nhiếp Chinh nhưng cũng khá hiếm thấy!
Lưu ý: Thật ra Nhiếp Chinh là người siêu năng lực năm hệ, bởi vì anh che giấu dị năng hệ Tinh Thần nên thế giới bên ngoài đều cho rằng anh chỉ sở hữu bốn hệ.
"Đại ca." Một tên đàn em họ Tiếu lật đật chạy đến Địch Đề An, vồn vã báo cáo, "Thêm ba người mới tới, đang ở dưới làm thủ tục, em thấy tụi nó."
"Bây giờ mới tới?" Địch Đề An nhíu mày.
Đàn em Tiếu: "Nghe nói từ mỏ Hill tới."
Đối với người đã có chỗ đứng trong trại huấn luyện như Địch Đề An, mấy tên người mới cỏn con đến từ miền quê như bọn họ thì chẳng đáng bận tâm, vì thế gã lười biếng gãi đầu.
"Mày đi dò la dị năng của bọn chúng đi."
Đàn em Tiếu gật đầu rồi chạy nhanh như chớp.
Không đến một phút đồng hồ, gã đàn em đã trở lại, đồng thời có ba người xa lạ xách theo túi hành quân cỡ lớn bước vào.
Địch Đề An nhíu mày, ném ánh mắt bắt bẻ về phía bộ ba 'tấm chiếu mới'.
Người thứ nhất xấu hết chỗ nói, cho dù chịu làm đàn em thì gã cũng ứ thèm, Địch lão đại thẳng tay gạch bỏ.
Thiếu niên cao gầy là người kế tiếp, dáng vẻ đậm mùi căng thẳng lẫn nhút nhát, nếu thiếu người có thể miễn cưỡng thu vào dưới trướng.
Người cuối cùng ——
Cậu ấy khoảng hai mươi mấy tuổi, vóc dáng cân đối, khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết, mắt sáng, mũi cao. Mặc dù cậu ấy cũng gói mình trong trang phục tác chiến như mọi người nhưng hiệu ứng vô cùng bắt mắt.
Nhìn đến người này, trong lòng Địch Đề An trào dâng một cảm giác khủng hoảng, đó là loại khủng hoảng như ánh sáng bị che khuất, bản sắc bị lu mờ, gà cỏ mà đòi so đo với phượng hoàng.
Không cần cân nhắc thêm nữa, Địch Đề An đã xếp người này vào hàng ngũ phải cảnh giác cao độ.
Chẳng qua Cố Phi Phàm hoàn toàn không để ý tới người khác, cậu xách theo túi hành quân đi cuối cùng, nhịp bước chậm rãi, lúc ánh mắt lướt quanh căn phòng còn chứa đựng một luồng uy áp.
Là một người xuyên đến từ chiều không gian cao hơn, Cố Phi Phàm nhìn đến vật gì đều mang theo sự ngạo nghễ đặc trưng, tương tự như việc một khán giả đã biết trước toàn bộ kịch bản.
Với điều kiện chỗ ở thế này, không tìm được tính từ nào khác ngoại trừ 'đơn sơ', nhân cách chính lắc đầu ngao ngán.
Hai nhân cách, nhân cách chính phụ trách gánh vác kỳ vọng của gia tộc và trách nhiệm của người thừa kế tập đoàn Cố thị, ngoại trừ không phải chịu thiệt thòi về vật chất, cậu còn rất nỗ lực trong mọi mặt bao gồm học tập, công việc và cuộc sống. Mà nhân cách phụ là đại diện hoàn hảo cho hình tượng tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, ngoại trừ ăn chơi tiêu tiền thì không có mưu cầu gì.
Nhân cách chính tin chắc rằng nếu có thể chuyển quyền khống chế thân thể sang nhân cách phụ, có khi đằng ấy còn chạy nhanh hơn cả cậu.
"Này, người mới, xưng hô thế nào?" Một giọng nói chói tai thình lình vang lên sau lưng cậu.
Cố Phi Phàm quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông có đôi mắt tam bạch* với mái tóc dựng đứng, giả vờ tiêu sái dựa vào cột giường, đương nhiên là đang muốn giao lưu với cậu. [1]
[1] Mắt tam bạch: là loại mắt có tròng đen bị che đi một ít, tròng trắng lộ ra khá nhiều, tạo ra ba điểm màu trắng, vì vậy nó được kêu là "mắt tam bạch". Theo lý thuyết, những người có mắt tam bạch thường thờ ơ, lạnh lùng và đôi lúc tạo cảm giác vô tình đối với người nhìn."Cố Phi Phàm."
"Mấy hệ?"
Cố Phi Phàm nhướng mày, không tự giới thiệu bản thân đã đủ bất lịch sự mà đằng này gã còn muốn hỏi dò. Đối với người thất lễ như vậy, cậu luôn dùng sự im lặng để đáp lại.
Địch Đề An cảm thấy có một loại khinh khỉnh nào đó trong cái nhếch mày chỉ 0.5cm của Cố Phi Phàm. Trong lòng bất mãn, gã hất cằm lên: "Xin lỗi, quên giới thiệu, tôi tên Địch Đề An, tam hệ dị năng."
Cố Phi Phàm gật đầu: "Hân hạnh được làm quen."
Cố Phi Phàm nhìn những dòng chú thích trên đầu Địch Đề An, cũng nhớ ra cốt truyện có liên quan đến gã, có vẻ như tên này đã gây rất nhiều rắc rối cho Ân Thập Thất trong kỳ huấn luyện.
Nôm na là nhân vật pháo hôi điên cuồng tìm đường chết.
Địch Đề An ngóng Cố Phi Phàm hỏi tiếp là hệ gì, sau đó gã sẽ vu vơ nói ra Thể chất, Tự Nhiên và Thời gian, tiện thể hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ và vẻ mặt xuýt xoa của đối phương.
Kết quả là, sau khi Cố Phi Phàm nói 'hân hạnh được làm quen' thì cậu quay người lại rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Gã đã hạ mình nói chuyện mà người này còn không biết điều như thế.
Ánh mắt Địch Đề An trở nên lạnh lùng, gã chuyển Cố Phi Phàm từ 'cần đề phòng' sang 'cần giết chết' trên sổ ghi chép trong lòng, phẫn nộ nói: Hãy đợi đấy!
Trong khi Địch lão đại đang mắc nghẹn bên đây, Thạch Lục Nhất với bộ mặt cần xin lỗi người nhìn đã bày tỏ sự tồn tại.
"Ê, người anh em, mấy cậu tới sớm rồi đúng không? Được mấy ngày? Huấn luyện chưa? Dễ không? Thầy huấn luyện khó không? À đúng rồi, nghe nói cậu tam hệ dị năng hả? Hệ gì?"
Vẻ ân cần quan tâm đến từ một khuôn mặt xấu xí thật phiền phức, Địch Đề An quay đít bỏ đi, phớt lờ hắn.
"Địch lão đại là tam hệ Thể chất, Tự nhiên, Thời gian." Đàn em Tiếu tận tâm thay mặt đại ca giải đáp, "Không ngờ đúng không, hệ Thời gian hiếm thấy lắm."
Thạch Lục Nhất vội gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy."
Đàn em Tiếu: "Nghe nói kỳ huấn luyện lần này của chúng ta..."
Thạch Lục Nhất và đàn em Tiếu dường như 'hợp gu' ngay từ cái nhìn đầu tiên, hai người chụm đầu trò chuyện vô cùng sôi nổi. Trên thực tế, đây là giờ phổ cập kiến thức do tác giả đặt ra, chủ yếu được sử dụng để giới thiệu cho độc giả các quy tắc của trại huấn luyện.
Theo nguyên tác, Ân Thập Thất sẽ dựng lỗ tai lắng nghe cẩn thận, song lúc này cậu nhóc không hề chú ý tới nó, chỉ lo giúp Cố Phi Phàm sắp xếp đồ đạc và giường đệm.
Thấy Thạch Lục Nhất đang 'nói thao thao bất tuyệt' với những người khác trong ký túc xá, Cố Phi Phàm tránh giường tầng của Địch Đề An và chọn một nơi khác ở phía xa, Ân Thập Thất thấy vậy bèn chọn giường tầng trên của cậu.
Sau khi dọn giường, Cố Phi Phàm nằm xuống, đoạn điều chỉnh tư thế ngủ.
Gối đầu không được thiết kế tiện dụng, ga trải giường thô ráp, tấm đệm lót có mùi ẩm mốc...
Ân Thập Thất nhẹ nhàng leo lên giường trên, sau khi đi lên thì lại thò đầu nhìn xuống.
Ở tầng dưới, Cố Phi Phàm kéo chăn bông ngang ngực, khuôn mặt hơi ngửa lên, đôi mắt đã nhắm lại.
Ngọn đèn mờ ảo trong ký túc xá hắt ra những tia sáng mông lung, khuôn mặt không chút khuyết điểm của cậu chẳng hề bị lu mờ bởi thứ ánh đèn hiu hắt ấy. Lông mi thật dài, cậu nhóc nhà quê Ân Thập Thất thầm xuýt xoa trong lòng, trần đời này chưa thấy người nào đẹp như vậy.
Đời sống văn hóa tinh thần của cư dân bậc C tại khu hầm mỏ rất khan hiếm, thỉnh thoảng họ mới nhìn thấy thứ gì đó đẹp mắt từ những bức tranh cho nên rất thích thú.
Nhưng người này còn đẹp hơn tranh vẽ.
Cố Phi Phàm không biết mình bị người khác xem như một bức tranh để thưởng thức đang cố gắng đi vào giấc ngủ, cậu đã trải nghiệm nhà tắm công cộng rồi, vậy hãy để nhân cách phụ trải nghiệm sinh hoạt trong ký túc xá đi.
Thả lỏng cơ thể, tiếp đến chỉ cần để ý thức được thư giãn, vậy là có thể hoàn thành việc chuyển giao giữa hai nhân cách, thư giãn, thư giãn, thư giãn...
Nửa giờ sau, Cố Phi Phàm chán nản mở mắt ra.
Thời gian tắt đèn đã trôi qua, trong ký túc xá chỉ còn lại một chút ánh sáng yếu ớt, nhưng đây vẫn chưa phải là môi trường thích hợp để ngủ nghỉ, không khí nồng nặc mùi hôi chân, còn có tiếng ngáy, nghiến răng, trở mình và thậm chí đánh rắm.
Hết đợt này đến đợt khác, không ngơi không ngớt.
Sớm hôm sau, Ân Thập Thất trèo ra khỏi giường, phát hiện Cố Phi Phàm còn đang trùm chăn.
"Anh Phi Phàm, phải dậy rồi." Thiếu niên hăng hái gọi.
Cố Phi Phàm nhăn trán, miệng lẩm bẩm, thương thay cho chàng trai mới ngủ không được bao lâu.
Nhìn thấy người trong ký túc xá dần dần đi hết, Thạch Lục Nhất cũng đi rồi, Ân Thập Thất càng thêm lo lắng bèn vươn tay đẩy nhẹ bờ vai của Cố Phi Phàm.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, hai nhân cách Cố Phi Phàm gặp nhau một lần nữa.
Nhân cách chính: Nghe nói cậu muốn trải nghiệm, trốn tránh không chịu ra ngoài là sao đây?
Nhân cách phụ: Tôi cũng đâu có muốn, chỉ là không biết tại sao, mỗi lần đều bị 'rớt' rất nhanh.
Nhân cách chính trầm mặc một lúc: Nếu cậu không thể trải nghiệm, vậy thì thoả thuận ngày hôm qua mất hiệu lực, hôm nay chúng ta trở về đi.
Nhân cách phụ: Đừng đừng đừng! Nhiều khi mới đến môi trường mới, tôi cần thời gian để thích nghi, không chừng qua đoạn thời gian này là sẽ làm được mà.
Nhân cách phụ khuyên can mãi, cuối cùng nói nhân cách chính tới đâu hay tới đó. Trước khi kết thúc cuộc gặp mặt chóng vánh, cậu còn năn nỉ nhân cách chính nhớ chăm sóc Ân Thập Thất, dù sao cậu nhóc kia cũng là cháu trai nhà mình.
Nhân cách chính: Cháu trai?
Nhân cách phụ: Đúng vậy. Nhanh Như Chớp gọi Ân Thập Thất là con trai cưng, chúng ta là kim chủ lớn nhất của《 Khung Kính 》, tất nhiên là chú của Ân Thập Thất. Nhanh Như Chớp làm bố ruột không đủ tiêu chuẩn, chúng ta là chú thì không thể khoanh tay đứng nhìn.
Với tư cách là nam chính của《 Khung Kính 》, bàn tay vàng của Ân Thập Thất thật khổng lồ, song bố của cậu nhóc – Nhanh Như Chớp là một tác giả ngu ngốc, thích bày vẻ nhưng lại 'bỏ con giữa chợ'.
Để khắc hoạ quá trình trưởng thành của nam chính, Nhanh Như Chớp đã thiết lập tư chất tương đối bình thường cho Ân Thập Thất, do vậy nam chính ăn biết bao gian khổ trong suốt giai đoạn đầu cốt truyện.
Bởi vì nội dung của mười mấy chương đầu tiên của《 Khung Kính 》khá ức chế dẫn đến tỷ lệ độc giả bỏ truyện cực cao. Nếu không phải Nhiếp Chinh xuất hiện ở chương 4, có lẽ nhân cách phụ cũng chẳng thèm để ý đến bộ tiểu thuyết này.
Tuy rằng địa vị nam thần tối cao của Nhiếp Chinh không thể lay chuyển, nhưng nhân cách phụ cũng có một chút cảm tình với nam chính Ân Thập Thất, thỉnh thoảng chăm nom như cháu ruột nhà mình.
Giữa lúc《 Khung Kính 》còn dang dở, Nhanh Như Chớp trả thù xã hội, hắn ta viết Nhiếp Chinh chết và sắp đặt một kết mở cho Ân Thập Thất. Có nghĩa là, trong bối cảnh của nguyên tác, Ân Thập Thất vẫn còn khả năng tiếp tục hoàn thành cốt truyện. Chẳng qua, với tình thế 'ngàn cân treo sợi tóc' mà nam chính phải đối mặt vào thời điểm đó, có thể dự đoán rằng sẽ phải nếm mùi khốn khổ dài dài.
Nhân cách phụ: Chúng ta có thể giúp nam chính gian lận bằng cách để cậu nhóc thành thục toàn bộ dị năng, sau này sẽ không còn ai dám bắt nạt nữa.
Nhân cách chính: Đừng quên, mục tiêu của xuyên sách là cứu Nhiếp Chinh, không bao gồm Ân Thập Thất.
Nhân cách phụ: Tôi nhớ mà, dù sao thì cốt truyện của Nhiếp Chinh và Ân Thập Thất đều độc lập với nhau từ trước khi《 Khung Kính 》chưa viết xong, chúng ta giúp nam chính một tẹo cũng không ảnh hưởng đến cốt truyện bên Nhiếp Chinh...
Tác giả có điều muốn nói:Chương 5 của 'Khung Kính' và còn 145 chương trước khi tác giả viết Nhiếp Chinh chết.
______Q: Hôm nay em vui cực, ba em xét nghiệm âm tính lần thứ nhất rùi, em đăng chương quá trời luôn =))