*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trời về tối, gió Tây Bắc dường như mạnh dần lên.

Ân Thập Thất đi lên tháp quan sát chính của căn cứ 7085, phát hiện Cố Phi Phàm đang ngủ dựa vào góc tường.

Thiếu niên ngẩn ra, nhẹ nhàng bước đến.

Trước đây người này sạch sẽ bao nhiêu thì trải qua mấy ngày sát hạch lại bụi bặm, lem luốc bấy nhiêu, đầu tóc bết dính, song khuôn mặt say ngủ trong bộ quân phục bẩn thỉu vẫn đẹp đến hư ảo.

Có lẽ bị tiếng bước chân làm cho giật mình, Cố Phi Phàm đang cuộn tròn ngủ say đột nhiên mở bừng mắt, nghiêng đầu nhìn Ân Thập Thất.

"Anh, anh Phi Phàm." Ân Thập Thất tự dưng hơi hoảng sợ, cậu nhóc lắp bắp, "Cơm, cơm tối xong rồi."

"À." Cố Phi Phàm vươn vai, nở nụ cười biếng nhác, "Thập Thất nhà chúng ta giỏi quá."

Ân Thập Thất nóng bừng cả mặt, vừa ngượng ngùng vừa vui mừng, anh Phi Phàm vừa tỉnh dậy thật sự rất thân thiện. Nhưng đáng tiếc là kiểu thân thiện này chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn khi Cố Phi Phàm vừa thức giấc. Tất nhiên, anh Phi Phàm bình thường cũng thật dễ gần nhưng Ân Thập Thất luôn cảm thấy có gì đó khác lạ.

Y như rằng.

Không đến mười giây, nụ cười chây lười đã biến mất.

"Đi thôi." Cố Phi Phàm đứng dậy với trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.

"À, dạ." Ân Thập Thất đuổi theo sau.

Đêm nay, bữa tối ở căn cứ 7085 rất phong phú.

Cùng lúc đó, Nhiếp Chinh đang giải quyết bữa ăn trên một chiếc Phong Khoa.

Cục Mật vụ đã khởi hành từ một giờ trước, điểm đến tiếp theo là vùng đất hải ngoại thứ hai của Đặc khu 7. Nơi đó nằm sâu trong lục địa Tây Bắc, bay mất hơn năm giờ, dự kiến ​​khoảng chín giờ tối mới tới. Theo kế hoạch, đội phi hành sẽ băng qua vùng ngừng bắn ở Đặc khu 7 và Đặc khu 8 rồi bay theo đường hàng không đã được cấp phép đến căn cứ 70B.

Trên mặt đất.

Sau khi ăn xong, Cố Phi Phàm dặn dò hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ở lại trong phòng, còn mình thì phi như chớp ra ngoài với lý do 'Anh đi thăm dò khu vực xung quanh'. Dạo được một lúc, cậu chuyển hướng về phía tường rào căn cứ, leo tường, kích hoạt Tiêu Chỉ Dẫn đến hồ nước mà cậu đã ưng hồi sáng.

19 giờ 15, bên trong cabin Phong Khoa sáng rực.

Nhiếp Chinh đang ngồi trên ghế làm việc, tay phải cầm bút viết gì đó vào tài liệu, đồng thời ngón trỏ và ngón giữa bên tay trái khẽ nhịp lên mặt bàn.

Vấn đề ở căn cứ 7101 đã được giải quyết, tuy rằng hiệu quả chưa rõ ràng nhưng ắt hẳn đã để lại mâu thuẫn giữa Bộ trưởng và Thứ trưởng Bộ Quân sự. Sau đó, chỉ cần xem Lý Thành Hiền phản ứng như thế nào, nếu đoán không sai...

Ánh đèn chiếu vào cửa sổ bên cạnh Cục trưởng Nhiếp rọi thành một tấm gương sáng.

Bỗng nhiên, anh quay đầu nhìn vào cửa sổ mạn tàu.

Tấm kính cửa sổ phản chiếu rõ ràng khung cảnh trong cabin, đáng lý ra khung cảnh bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy nhưng lúc này lại xuất hiện một điểm sáng chói mắt.

Đó là gì?

Cố Phi Phàm đang hân hoan tắm rửa trong hồ chợt bắt gặp một hiện tượng thiên văn kỳ lạ. Một ngôi sao băng sáng ngời từ dưới xông thẳng lên bầu trời, kéo thành một vệt dài trên màn trời đen đặc, nó tiến vào trong đám mây và lập tức bùng ra ánh sáng chói lọi, như thể biến thành một mặt trời nhỏ. Tiếp đến, sao băng thứ hai xuất hiện và lao thẳng tới đám mây ấy, sao băng thứ ba cũng nối đuôi theo sau.

Không đúng, nó không phải sao băng, mà là một vũ khí như tên lửa tầm nhiệt! [1]

[1] Tên lửa tầm nhiệt: một tên lửa có hệ thống dẫn đường hướng nó tới các mục tiêu phát ra bức xạ hồng ngoại (như khí thải của động cơ phản lực).

Cố Phi Phàm dừng lại cái tay đang kỳ cọ khắp người, có chuyện gì vậy?

Không phải vùng ngừng bắn không cho phép sử dụng vũ khí nóng sao?

Quân đội hai bên đều đã lùi xa hàng trăm ki-lô-mét, chỉ có khoảng năm trăm người siêu năng lực mới như họ có thể tiến vào.

Lại có một vụ nổ trong đám mây, tiếp đến là một thứ gì đó mang theo tia lửa rơi thẳng xuống mặt đất.

Cố Phi Phàm bừng tỉnh, mục tiêu của tên lửa là máy bay trên bầu trời.

Do trình độ khoa học kỹ thuật hơi kém nên máy bay trong thế giới Khung Kính không thể bay cao, độ cao của máy bay vận tải chỉ khoảng ba trăm mét, còn Phong Khoa quân dụng thì dưới ba ngàn mét. Trong nguyên tác《Khung Kính 》, Ân Thập Thất không gặp cảnh này trong kỳ sát hạch nhưng Cố Phi Phàm nhớ loáng thoáng từng thấy tình tiết này ở đâu đó.

Nghĩ kỹ lại, trong lòng cậu chợt loé lên một dự cảm không lành.

Nguyên tác có đề cập Nhiếp Chinh từng bị ám sát, thủ đoạn gây án là sử dụng tên lửa để tấn công chiếc Phong Khoa mà Nhiếp Chinh có mặt trong đó.

Rào ——

Tiêu Chỉ Dẫn được kích hoạt, Cố Phi Phàm dịch chuyển tức thời từ trong nước đến tảng đá trên bờ rồi lao vào mặc quần áo. Vừa nghĩ rằng có liên quan đến cốt truyện của Nhiếp Chinh, cậu đã không thể chờ nổi mà hạ quyết tâm nhúng tay vào.

Cách mặt đất ba ngàn mét về phía bầu trời.

Một chiếc Phong Khoa bị tên lửa sượt qua đang cố gắng khống chế phương hướng.

"Động cơ bên trái hư rồi!" Cơ phó hét lên, "Máy bay sắp mất kiểm soát!"

Cơ trưởng kéo cần điều khiển: "Giữ ổn định, giảm độ cao trước!"

Ở độ cao hiện tại, quá trình Phong Khoa rơi xuống đất mất tầm hai mươi giây, không người nào có thể chịu được cú rơi với tốc độ cao như vậy, thậm chí là người siêu năng lực. Rất may có một số động cơ còn hoạt động, vài giây sau, tốc độ rơi tự do của Phong Khoa đã giảm bớt nhưng để hạ cánh an toàn vẫn là chuyện không thể nào.

Lúc này ở cabin phía sau, Trưởng Ban tác chiến 1 Quý Tư Kiệt hạ lệnh: "Chuẩn bị nhảy! Kiều Lễ, cậu dẫn Đỗ Toa Toa và những người khác! Nhậm Trạc, đi theo tôi!"

Có tổng cộng mười người trên máy bay, bao gồm cơ trưởng và cơ phó. Họ đều là những người có dị năng khác biệt và phương pháp thoát hiểm khác nhau.

Quý Tư Kiệt mở cửa khoang điều khiển, hét lên với phi công: "Lão Trịnh, hai cậu đi trước!"

Cơ trưởng lắc đầu: "Để Chu Kỳ đi đi, địa hình dưới một ngàn mét rất phức tạp, các anh không lái được."

Quý Tư Kiệt không nhiều lời, kéo cơ phó đang hoảng loạn ra khỏi vị trí rồi ngồi xuống. Nhậm Trạc ở phía sau cũng dứt khoát túm lấy cơ phó rời đi, thời điểm vàng để thoát hiểm nếu bỏ lỡ sẽ thịt nát xương tan.

Hơn mười giây sau, chiếc máy bay mất khống chế lao thẳng về phía ngọn núi, Quý Tư Kiệt kéo theo cơ trưởng nhảy ra khỏi cửa sổ vỡ ngay phút chót. Dựa vào cây cối trong rừng để giảm xóc, cuối cùng cả hai tiếp đất an toàn.

Quý Tư Kiệt thả lỏng tay, cơ trưởng thở hổn hển ngã quỵ xuống đất: "Tôi thấy số 3 bị trúng đạn, không biết bên phía Cục trưởng thế nào rồi."

"Số 1 không sao." Quý Tư Kiệt nói, "Cục trưởng sẽ đến đây sớm thôi."

Cách nơi xảy ra vụ tai nạn vài trăm mét, những người thoát thân từ trước đã tụ tập đông đủ, mọi người đều không bị thương. Nhậm Trạc tức tốc chạy lên đỉnh núi, chẳng mấy chốc đã đụng phải hai người đi xuống từ trên núi.

"Mọi người thế nào?" Quý Tư Kiệt hỏi.

Nhậm Trạc: "Mọi người không sao."

"Vậy là tốt rồi." Trưởng ban Quý gật đầu, "Chưa biết kẻ địch ở đâu. Mọi người đi cùng nhau, đừng tách ra, tôi đến nơi số 3 rơi để xem tình hình."

Nhậm Trạc: "Tôi cũng muốn đi!"

Ở đầu kia của khu rừng, Cố Phi Phàm đã tìm thấy hiện trường máy bay rơi đầu tiên dựa vào toạ độ trong trí nhớ. Trên đường đi, cậu phóng tinh thần của mình đến cực hạn, đồng thời cũng thăng cấp cho Tiêu Chỉ Dẫn.

Tiêu Chỉ Dẫn: dịch chuyển tức thời, phạm vi phóng tiêu 50 mét, cấp 2, có thể nâng cấp (mức độ thành thạo 0%)

Đợi đến khi chạm đích thì tinh thần của Cố Phi Phàm đã hoàn toàn kiệt quệ, mà chiếc Phong Khoa trước mặt bị cháy đen đến không còn manh giáp do vụ nổ vừa rồi.

Nhiếp Chinh đâu?

Đừng nói là vì cậu xuyên qua nên lại có thêm 'con bướm' nữa nhé?

Khoan đã!

Cố Phi Phàm tua lại cảnh tượng ban nãy: Vừa rồi có ba quả tên lửa, chứng tỏ sẽ có ba chiếc Phong Khoa. Vậy hai chiếc máy bay khác có bị bắn trúng không? Đã bay đi hay đã hạ cánh?

Kích hoạt liên tục Tiêu Chỉ Dẫn, cậu đứng trên vách núi để quan sát xung quanh. Chưa kịp điều chỉnh nhịp thở, đuôi mày của cậu đột ngột nhảy dựng lên.

Nguy hiểm!

Vù ——

Có một thứ gì đó lao dồn dập đến mặt Cố Phi Phàm.

Và trước khi cậu kịp phản ứng thì cơ thể đã bị ngã xuống bởi một lực tác động cực lớn. Cậu nằm sõng soài trên mặt đất, hai tay giang ngang, từ trong ra ngoài chỗ nào cũng đau.

Chuyện gì đã xảy ra?

Cố Phi Phàm hoàn toàn choáng váng, nhưng may thay còn có một hệ thống cực kỳ trách nhiệm nhắc nhở cậu đúng lúc đúng giờ.

【 Sử dụng Hào quang kim chủ một lần để tránh sát thương trí mạng cho người trải nghiệm. Tác dụng phụ đã được kích hoạt – Hạ trí tuệ. Kích hoạt sau 10 giây. 10, 9, 8...】

Trong đầu Cố Phi Phàm tràn ngập hàng loạt nghi vấn: Bị ai, bị thứ gì và bị tấn công như thế nào?

Kẻ địch ở đâu?

Còn có tác dụng phụ của Hào quang kim chủ là ý gì?

Hạ trí tuệ = Chỉ số thông minh thấp hơn?

Có hệ thống nào dám chơi kim chủ như vậy hả?!

【 Hiệu ứng Hạ trí tuệ được kích hoạt – Thời gian kéo dài 10 phút. 】

Sự nghi ngờ và lòng phẫn hận của Cố Phi Phàm (nhân cách chính) không kéo dài bao lâu, quá trình đếm ngược kết thúc, ý thức của cậu nhanh chóng tan rã.

Nhân cách phụ ngáo ngơ 'online'.

Trước đây hiếm khi xảy ra loại tình huống này, vì mọi lần đều là ngược lại.

Nhân cách phụ bị cưỡng chế 'online' thành ra đầu óc quay mòng mòng. Xét về chỉ số thông minh, giữa hai nhân cách của Cố Phi Phàm không có quá nhiều khác biệt, song lúc này nhân cách phụ chịu ảnh hưởng của việc hạ thấp trí tuệ, bởi vậy tâm lý của cậu trở nên thật ngây thơ.

Không lật lại ký ức của nhân cách chính, cậu chỉ cảm thấy cái mông mình đau muốn chết. Trong tình trạng trí tuệ bị hạ thấp, những người có đầu óc đơn giản không thể nghĩ được quá nhiều thứ.

Một phút sau, mấy bóng người mặt mày hầm hầm leo lên vách núi.

Tiếng giày da hùng hổ dừng lại, người nào người nấy đều ăn mặc chỉnh tề, vóc dáng to con, sát khí lạnh tanh.

Cố Phi Phàm (nhân cách phụ) đang rên rỉ, lăn qua lộn lại trên mặt đất.

"Thế mà không chết?"

Một người trong số họ ngạc nhiên khi thấy Cố Phi Phàm vẫn còn sống nhăn răng, hắn vươn tay chộp lấy không khí, một khẩu súng trường* xuất hiện trong tay, họng súng nhắm thẳng vào Cố Phi Phàm. [2]

[2] Súng trường: một loại súng cá nhân gọn nhẹ với nòng súng được chuốt rãnh xoắn, có báng súng và ốp lót tay hoàn chỉnh để phục vụ mục đích bắn điểm xạ.

Cố Phi Phàm cũng nhận ra sự xuất hiện của đám người này. Nhưng bây giờ trí thông minh bị giảm xuống, chẳng những cậu không cảm thấy sợ hãi mà còn dùng ánh mắt hồn nhiên nhìn bọn họ.

Ánh sáng không tốt khiến gương mặt bọn họ bị nhoè đi, nhưng dòng chú thích trên đầu ba người giống như ngọn lửa bùng lên trong đêm tối.

Nhậm Trạc, nam, sĩ quan Cục Mật vụ, người siêu năng lực tam hệ dị năng (Thể chất, Tự nhiên, Quy tắc)

Quý Tư Kiệt, nam, Trưởng Ban tác chiến 1 trực thuộc Cục Mật vụ, người siêu năng lực song hệ dị năng (Thể chất, Tự nhiên)

Kiều Lễ, nam, sĩ quan Cục Mật vụ, người siêu năng lực song hệ dị năng (Thể chất, Tự nhiên), công cụ người.

Tác giả có điều muốn nói:

Chương 16 của 'Khung Kính' và còn 134 chương trước khi tác giả viết Nhiếp Chinh chết.

_______________

Chú thích:

Tên lửa tầm nhiệt:



Súng trường:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play