Ngày 21 tháng 3 năm 2479 theo lịch Khung Kính, màn đêm bình yên trôi qua.
Hôm sau là ngày thứ ba của kỳ sát hạch huấn luyện, Ân Thập Thất muốn ra ngoài thu thập nguyên liệu, cậu nhóc tìm thấy một số dụng cụ nhà bếp và gia vị chưa mở trong ký túc xá bèn muốn trổ tài nấu nướng một phen.
Cố Phi Phàm ở đây được ba tháng, khả năng chịu đựng ăn uống của cậu đã nâng lên tầm cao mới, nhưng gặm lương khô hoài cũng ngán, thế nên cậu đồng ý với yêu cầu của Ân Thập Thất.
Đội 25 rời khỏi căn cứ 7085, tiến vào vùng núi phía bắc căn cứ. Ở đây có rừng rậm, núi cao, còn có suối, có hồ, là một nơi kiếm ăn thuận lợi.
Nửa giờ sau, họ tìm thấy một hồ nước trong, dưới ánh mặt trời hiện lên sắc màu xanh biếc êm ả, có thể thấy rõ những viên đá cuội bên dưới.
Cố Phi Phàm quyết định nhân cơ hội này rửa mặt, ngày hôm qua cả người cậu như nhúng trong biển máu, không thể rửa sạch bằng nước ngưng tụ.
Lúc đầu, nó thật sự chỉ là một kế hoạch rửa mặt đơn giản.
Rửa chán chê, Cố Phi Phàm cảm thấy vết máu trên quân phục thật chướng mắt bèn cởi áo khoác ngoài. Kỳ sát hạch không phải đi du lịch, sẽ không ai mang quần áo thay thế, nếu quần áo không giặt thì cậu chỉ đành mặc nó cho đến khi trò chơi kết thúc.
"Anh Phi Phàm, để em giặt cho." Ân Thập Thất rất hiểu chuyện, chủ động nhận quần áo bẩn, cậu nhóc đã quen làm việc lặt vặt cho Cố Phi Phàm trong trại huấn luyện.
Cố Phi Phàm không khách sáo với nam chính, đưa áo khoác xong, ngửi mùi mồ hôi trên người mới nhớ ra đã mấy ngày rồi mình không tắm, nhìn hồ nước lấp lánh trước mặt, cậu bắt đầu cân nhắc có nên nhảy xuống chăng.
Mặc dù nhiệt độ hơi thấp nhưng cậu là người có dị năng, đương nhiên mấy chuyện thời tiết cóc ổi mía ghim này không thể khiến cậu bị cảm lạnh chỉ vì bơi lội trong hoang dã.
Đối với những người sống trong xã hội hiện đại với điều kiện vượt trội và thói quen vệ sinh tốt, việc không tắm trong ba ngày thật sự là điều không tưởng.
Sau tất cả, sức cám dỗ của hồ nước đã giành chiến thắng, Cố Phi Phàm lừa Ân Thập Thất rằng mình đến hồ để bắt cá, dặn dò cậu nhóc cần đề cao tinh thần cảnh giác.
"Anh Phi Phàm, anh biết bơi hả?" Ân Thập Thất nhìn cậu bằng đôi mắt ngưỡng mộ.
Cố Phi Phàm: "Ừ."
Cậu thật sự là người rất tiếc mạng, kỹ năng bơi lội có thể cứu mình hiển nhiên là phải thuần thục.
"Bơi có khó không anh?" Ân Thập Thất khao khát hỏi, "Em học được không?"
Cố Phi Phàm chợt nhớ ra Ân Thập Thất không biết bơi, khu hầm mỏ không đủ điều kiện để mở lớp bơi lội cho cư dân bậc C. Trong nguyên tác, nam chính rơi xuống nước trên chiến trường, sau đó dựa vào hào quang vai chính có được dị năng điều khiển nước, đương nhiên cần chi học bơi học lội.
"Học thì phải học, nhưng hiện tại không phải là thời điểm thích hợp, lần tới anh dạy cậu." Cố Phi Phàm dùng một câu chấm dứt cuộc đối thoại, bắt đầu cởi quần áo.
Ân Thập Thất đỏ mặt, ôm lấy áo khoác Cố Phi Phàm lùi về sau một bước.
Giữa lúc Cố Phi Phàm đang phân vân có nên cởi quần lót hay không, một tiếng hét chói tai thình lình vang lên phá vỡ sự im lặng của khu rừng.
Cố Phi Phàm lập tức ngẩng đầu lên. Ân Thập Thất cũng nhanh chóng bước vào trạng thái chiến đấu, cậu nhóc rút ra con dao găm từ trong ba lô: "Anh Phi Phàm, hướng 11 giờ."
Cố Phi Phàm mặc lại bộ quần áo vừa cởi: "Qua đó xem thử."
Khoảng cách giữa nơi phát ra tiếng hét và hồ nước thật ra không xa, dốc toàn lực chạy tới cũng chưa đầy một phút. Khi gần đến nơi, Cố Phi Phàm ngăn Ân Thập Thất lại, thấp giọng nói: "Xác nhận tình hình trước, đợi anh ra hiệu rồi mới hành động."
Ân Thập Thất gật đầu.
Nhưng chỉ vừa thoáng nhìn chiến trường, Cố Phi Phàm thình lình thay đổi quyết định: "Thập Thất, nhanh! Bảo vệ cô bé đó!"
Tình huống chiến đấu đang nghiêng về một phía, bốn gã siêu năng lực Đặc khu 8 đang đuổi giết ba người Đặc khu 7, mà trong đám người Đặc khu 7 có một bé gái nhỏ tuổi.
Cô bé tên là Ngải Cửu, đến từ Vịnh Sông, là thành viên trẻ nhất của kỳ huấn luyện này. Trong nguyên tác, Ngải Cửu và Ân Thập Thất là đồng đội trong Sư đoàn Lục quân, dị năng của cô bé là kho hàng không gian.
Dị năng lưu trữ không gian vốn tương đối hiếm có, Ngải Cửu tuy nhỏ tuổi, nhưng thức tỉnh dị năng kho hàng không gian rất kinh khủng. Cố Phi Phàm thèm nhỏ dãi dị năng này, trong trại huấn luyện, cậu thường xuyên nhìn Ngải Cửu chằm chằm, nhưng đáng tiếc không thấy cô bé sử dụng nó.
Sau nhiều lần thử nghiệm, Cố Phi Phàm đã tìm ra điều kiện kích hoạt của hệ thống, nếu cậu chú ý toàn bộ những biến hoá tinh tế trước và sau khi dị năng được kích hoạt trong lúc ai đó đang sử dụng dị năng, cậu sẽ có được nó. Một ít dị năng nhỏ lẻ như cường hoá thị lực, cường hoá khứu giác này kia đều có được thông qua cách này.
Ngay từ đầu, Cố Phi Phàm đã lân la làm quen với Ngải Cửu nhưng bị người ta lạnh lùng từ chối. Một thiếu nữ khác cùng quê với Ngải Cửu rất cảnh giác Cố Phi Phàm, lúc nào cũng nhìn cậu như thể con sói già háo sắc muốn bắt cóc cô bé quàng khăn đỏ.
Trong những câu chuyện ngồi lê đôi mách ở trại huấn luyện, Cố Phi Phàm chính là con bọ cạp ăn tạp, mà Ân Thập Thất là nhân vật 'bị người bán còn giúp người đếm tiền'. Lúc ấy, Cố Phi Phàm bắt chuyện với Ngải Cửu, mấy người khác cho rằng con bọ cạp này tính 'bành trướng hậu cung', mà còn chuyên chọn trẻ con để xuống tay.
Bởi Cố Phi Phàm luôn kiêu ngạo trong trại huấn luyện, tất cả mọi người trừ Ân Thập Thất đều thấy chướng mắt, hơn nữa thức tỉnh dị năng sớm và sức chiến đấu tương đối mạnh, vô hình trung có rất nhiều người ganh ghét cậu nhưng lại chẳng dám bén mảng đến gây hấn.
Cố Phi Phàm không có dị năng cảm thụ lòng người như Nhiếp Chinh, vậy nên cậu không biết mình đã trở thành cái gì trong mắt bọn chúng.
"Đi!"
Cùng với lệnh được phát ra, Cố Phi Phàm phóng Tiêu Chỉ Dẫn dịch chuyển đến bên cạnh Ngải Cửu.
Phất tay.
Một bức tường không khí đã chặn đứng đường tấn công của kẻ địch.
Đồng thời Ân Thập Thất nhanh như sao xẹt, dao găm phóng ra, một kẻ siêu năng lực Đặc khu 8 kinh hãi 'lãnh cơm hộp'.
Cố Phi Phàm và Ân Thập Thất can thiệp dẫn đến cục diện lập tức đảo ngược, ba gã còn lại thấy tình hình không ổn bèn co giò bỏ chạy.
Ân Thập Thất giết được người nên sung máu lắm, cậu nhóc đuổi theo mà không hề do dự. Cố Phi Phàm lo lắng cho nam chính, cũng không yên tâm về (dị năng tuyệt vời của) Ngải Cửu, vì thế cậu khiêng cô bé lên rồi tham gia truy đuổi, để lại hai người siêu năng lực đơ mặt trong làn gió phất phơ.
"Đó là Cố Phi Phàm với đàn em nhỏ của cậu ta đúng không?"
"Ờ."
"Cậu ta giật Ngải Cửu đi rồi?"
"Ờ."
"Cậu ta định làm gì?"
"Nhìn là biết... không có gì tốt."
Vào thời điểm hai người đang tưởng tượng một loạt các thuyết âm mưu về động cơ hành vi của Cố Phi Phàm, Phí Vân Hải và nhóm phụ tá của hắn cũng đang suy đoán Cục Mật vụ hoặc chính xác hơn là Nhiếp Chinh rốt cuộc muốn làm gì ở căn cứ 7101, cách vùng ngừng bắn 708 hơn nghìn ki-lô-mét.
Trên danh nghĩa, Cục trưởng Nhiếp thay mặt Hội đồng Đặc khu tiến hành tuần tra định kỳ các Trung đoàn, tin tức từ Trung đoàn 708 truyền qua cũng như thế.
Cục Mật vụ chỉ ở lại một ngày tại căn cứ 7081, thời gian quá ngắn chắc hẳn không tra được gì cả, nhưng khi đến căn cứ 7101, họ lại bày ra dáng vẻ nhất định phải moi ra thứ nào đó bằng được mới chịu dừng lại.
"Người đến không có ý tốt." Sĩ quan tham mưu Dương Thuỵ Kỳ lộ vẻ lo lắng.
Trung đoàn phó Tôn Dực thận trọng hỏi: "Cục Mật vụ... có phải đã biết gì không?"
Phí Vân Hải đã giữ chức vụ Trung đoàn trưởng 710 được năm năm, nếu thật sự muốn điều tra kỹ càng thì có thể tra ra rất nhiều chuyện. Có vô số việc như lập phiếu chi sai, cắt xén phúc lợi binh lính, bóp méo hồ sơ chiến sự, thậm chí đày đoạ và phái đi chịu chết những sĩ quan mà hắn chướng mắt.
"Những thứ tưởng thật mà là giả kia, cho dù bọn họ tra ra thì thế nào." Phí Vân Hải cười mỉa, "Cuối cùng vẫn phải chuyển cho Bộ Quân sự thẩm tra thôi."
Nói không phải khen chứ Bộ Quân sự không khác gì địa bàn của Phí Vân Hải. Thứ trưởng là cha ruột của hắn, còn Bộ trưởng là cha vợ của hắn. Phí Vân Hải tỉnh như ruồi, chẳng thèm để Cục Mật vụ tí hon vào mắt.
Dương Thuỵ Kỳ lại không dám thờ ơ như vậy, hắn lo xa: "Nhưng chẳng may tìm ra danh sách siêu năng lực ——"
Chuyến ghé thăm của Cục Mật vụ chỉ là tuần tra, tức chỉ có quyền kiểm tra chứ không có quyền thực thi pháp luật.
Tuy nhiên, theo《 Luật hành động đặc biệt 》của Đặc khu 7, Cục Mật vụ có quyền tài phán* đối với tất cả các vấn đề liên quan đến người siêu năng lực, kể cả đại đội siêu năng lực độc lập thuộc Trung đoàn Biên phòng. [1]
[1] Quyền tài phán (nghĩa rộng): Thẩm quyền đưa ra các quyết định, quy phạm; Thẩm quyền giám sát việc thực hiện; Thẩm quyền xét xử của tòa án đối với một lĩnh vực cụ thể; theo nghĩa hẹp đó là thẩm quyền pháp định của tòa án khi xét xử một người hay một việc. Quyền tài phán còn là thẩm quyền riêng biệt của quốc gia ven biển, ở đây tác giả dùng theo nghĩa rộng ý chỉ Cục Mật vụ có quyền tất tần tầt đối với người siêu năng lực.
[*] Độc lập: bản gốc là 独立. Theo cấp bậc thì đại đội < tiểu đoàn < trung đoàn, nếu đại đội không trực thuộc tiểu đoàn, mà trực thuộc trung đoàn thì được gọi là đại đội độc lập.
Phí Vân Hải trấn an: "Đừng lo đám người bên đó, mọi thứ giải quyết hết rồi, Cao Kiên có thể xem như người của chúng ta, Cục Mật vụ không tra được gì đâu."
Cao Kiên – song hệ dị năng (Thể chất, Tự nhiên), Đại đội trưởng siêu năng lực độc lập trực thuộc Trung đoàn 710, được Phí Vân Hải coi trọng.
Ngoài xuất thân từ cư dân bậc B, tham vọng nâng bậc của Cao Kiên cũng là lý do khiến Phí Vân Hải cảm thấy có thể khống chế được gã.
Theo hệ thống cấp bậc cư dân Đặc khu 7, người siêu năng lực bậc C đã phục vụ trong Trung đoàn Biên phòng hơn mười năm có thể xin lên bậc B, song việc thăng bậc từ B lên A tuyệt đối không đơn giản. Trong mười năm qua, Nhiếp Chinh là người siêu năng lực duy nhất được Hội đồng đặc cách nâng lên bậc A.
Giống như các quan chức cấp cao khác của cư dân bậc A, Phí Vân Hải vừa căm hận vừa kiêng kị với lũ siêu năng lực bậc C, vì vậy hắn thích sử dụng đám người bậc B, ngay cả khi sức chiến đấu của họ yếu hơn.
À không, nói chính xác là vì thực lực không mạnh, Cao Kiên mới được hắn nhìn trúng.
Không mạnh bằng người khác nhưng lại có tham vọng vươn lên, điều này khiến Phí Vân Hải tin rằng Cao Kiên sẽ không dễ dàng phản bội.
Nhưng đối thủ là Nhiếp Chinh.
Dương Thuỵ Kỳ nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Trung đoàn trưởng mà trong lòng vẫn hoàn lo lắng, đến phút cuối vẫn không dám lên tiếng nhắc nhở.
"Nhiếp, Cục trưởng Nhiếp?"
Lo lắng của Dương Thuỵ Kỳ không phải là phi lý, khi gã mở to mắt nhìn thấy Nhiếp Chinh, Cao Kiên lập tức không 'kiên' nổi nữa. [2]
[2] Cao Kiên (高坚), chữ 坚 Kiên nghĩa là kiên định, kiên cố. Tác giả chơi chữ, Cao Kiên không kiên định/ kiên quyết/ kiên cố nổi nữa.
"Đội trưởng Cao."
Một chiếc ghế tự động trượt đến rồi dừng lại bên cạnh người đàn ông, đối phương thong thả ngồi xuống, vuốt phẳng vạt áo khoác, gác chân phải lên chân trái, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh tự nhiên.
Vì nằm trên mặt đất nên Cao Kiên phải ngẩng đầu lên, gã nuốt nước bọt: "Cục trưởng Nhiếp đang làm gì vậy?"
Vốn dĩ đang ở doanh trại nghỉ ngơi, bằng cách nào đó lại bất tỉnh, sau khi tỉnh dậy thì ở một nơi xa lạ, mà còn nằm trên sàn bê tông.
Đối diện với một nhóm sĩ quan Cục Mật vụ mặt mày man rợ, trong số đó còn có Đại sát tinh Nhiếp Chinh, Cao Kiên dùng đầu gối cũng biết sắp có chuyện quái gì sẽ xảy ra.
"Làm gì à?" Giọng nói Nhiếp Chinh đượm ý cười, "Tôi hy vọng Đội trưởng Cao phối hợp điều tra với chúng tôi, giao vật chứng ra đây."
Cao Kiên nói như rên: "Cục, Cục trưởng Nhiếp nói gì... Thứ gì, tôi nghe không hiểu."
Nhiếp Chinh giơ lên bàn tay phải đang đeo găng tay màu đen, anh khẽ nghiêng đầu: "Đương nhiên là thứ đang đặt trong kho hàng không gian của cậu."
Cao Kiên run lẩy bẩy: "Cục trưởng Nhiếp hiểu lầm rồi, tôi chỉ có song hệ Thể chất và Tự nhiên, không có hệ Không gian."
"Thật sao?" Nhiếp Chinh cười khẽ, "Có vẻ Đội trưởng Cao không hiểu bản thân bằng Cục Mật vụ chúng tôi rồi."
Nghiêng người tới rồi nhẹ nhàng cởi găng tay ra, anh lạnh lùng nói: "Vậy thì, tôi đành tự mình tới lấy nhé."
Tác giả có điều muốn nói:
Chương 14 của 'Khung Kính' và còn 136 chương trước khi tác giả viết Nhiếp Chinh chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT