Giữa trưa, ánh nắng gay gắt lướt qua đỉnh núi cao nhất chiếu xuống thung lũng hẹp.
Tiêu Chỉ Dẫn.
Một hoa văn màu đỏ phóng vào cây sồi ở phía xa.
Dịch chuyển theo ý muốn.
Trong phút chốc, Cố Phi Phàm đã đứng vững vàng trên cành cây phân nhánh, bàn tay đặt lên thân cây làm điểm tựa, thu hết địa hình phía trước vào tầm mắt. Bãi sông rất rộng, xung quanh được bao phủ bởi rừng lá kim rậm rạp, những cây thông và cây tùng cao vút đâm thẳng lên bầu trời, dưới ánh nắng toả ra hơi thở giết chóc tàn bạo.
Theo bản đồ, hai người cần phải băng qua thung lũng.
Thung lũng trống hoác, không nơi ẩn núp là một khu vực vô hạn nguy hiểm. Nếu đi đường vòng, sẽ gia tăng rất nhiều bất trắc. Nhưng nếu nhìn nhận chuyện này ở một góc độ khác, chẳng phải đám người Đặc khu 8 tấn công là gãi đúng chỗ ngứa của họ sao?
Cậu có hào quang kim chủ, Ân Thập Thất vừa có hào quang nam chính vừa có đãi ngộ con trai cưng, hai cái hào quang chói sáng thế này mà sợ đánh không lại đám NPC Đặc khu 8?
Trong nguyên tác, nhóm Ân Thập Thất chạm trán với một kẻ rất mạnh của Đặc khu 8 ở giai đoạn sau, cả đội thương vong nặng nề. Với hào quang nam chính, Ân Thập Thất phản đòn vào phút chót, sử dụng ngay chính dị năng của kẻ địch để giết ngược lại.
Thắng thì thắng đó, nhưng thắng chật vật phải biết.
Lần này Cố Phi Phàm xuyên sách dẫn tới hiệu ứng cánh bướm, kỳ sát hạch của Ân Thập Thất nhất định hoàn toàn khác với nguyên tác.
Nhảy xuống từ trên cây, Cố Phi Phàm nói với Ân Thập Thất: "Nghỉ ngơi trong nửa giờ, ăn trưa xong sẽ đi tiếp."
Ân Thập Thất vui vẻ đồng ý: "Dạ."
Lấy nước và nhóm lửa là hai việc vốn rất quan trọng để sinh tồn trong tự nhiên, nay đã trở nên vô cùng giản đơn trước người siêu năng lực.
Ân Thập Thất nhặt một ít cành khô, dùng dị năng Thổ để đào cái bếp đơn giản, sau đó dùng dị năng Hoả đốt cháy đống lá khô.
Cố Phi Phàm lấy một chiếc nồi nhỏ dành cho dã ngoại, dùng dị năng Thuỷ để ngưng tụ hơi nước trong không khí.
Kỳ huấn luyện đã dạy các kỹ năng sinh tồn cơ bản trong hoang dã, Ân Thập Thất học rất nghiêm túc, còn Cố Phi Phàm thì chẳng mảy may quan tâm đến chuyện sinh tồn dã ngoại, cậu tham gia việc này chỉ để nâng cao trình độ thuần thục dị năng.
Ân Thập Thất đun sôi nước đến nhiệt độ vừa phải, rót vào hai ấm nhỏ rồi đưa một ấm cho Cố Phi Phàm.
Vĩ độ của vùng ngừng bắn cao hơn so với thành phố Pinnacle, nhiệt độ thấp xuống khoảng mười độ, uống một hớp nước ấm sẽ giúp cơ thể thêm thoải mái. [1]
[1] Không khí ở vùng vĩ độ cao lạnh hơn: Do bề mặt cầu của Trái Đất nên góc chiếu của tia sáng Mặt Trời tới mặt đất khác nhau giữa các vĩ độ. Ở vùng vĩ độ thấp (khu vực gần xích đạo), quanh năm có góc chiếu của tia sáng Mặt Trời với mặt đất lớn, nên mặt đất nhận được nhiều nhiệt, không khí trên mặt đất cũng nóng. Càng lên gần cực (khu vực vĩ độ cao), góc chiếu của tia sáng Mặt Trời tới mặt đất càng nhỏ, nên mặt đất càng nhận được ít nhiệt hơn, không khí trên mặt đất cũng ít nóng hơn.
Hai người ngồi cạnh nhau trên một thân cây đổ, vừa uống nước ấm vừa ăn lương khô, khá là nhàn hạ.
Ân Thập Thất ríu rít: "Anh Phi Phàm, thỏ trong rừng này ăn được không?"
Cố Phi Phàm gật đầu: "Có thể ăn được."
Vụ ô nhiễm phóng xạ năm đó cũng ảnh hưởng đáng kể đến động thực vật, có cả dị dạng lẫn đột biến, song chúng không quá nghiêm trọng và cũng không tiến hoá thành giống loài khủng khiếp, vẫn thuộc phạm vi ăn được.
"Vậy thì em muốn nướng ăn." Ân Thập Thất tràn đầy mong đợi với thỏ nướng mà cậu nhóc chưa từng nếm thử.
Trong nguyên tác có tình tiết Ân Thập Thất sống sót bằng cách săn mồi động vật hoang dã sau khi bị mất lương khô, chỉ là khi ấy nam chính vẫn chưa thức tỉnh dị năng Hoả nên phải ăn sống.
"Được." Cố Phi Phàm không ý kiến, "Vậy nhiệm vụ cải thiện thức ăn giao cho cậu."
Sau nửa giờ nghỉ ngơi, đội 25 lần nữa xuất phát.
Cố Phi Phàm kích hoạt dị năng hoà nhập môi trường, Ân Thập Thất không có dị năng này. Cậu nhóc và Cố Phi Phàm tách nhau đi, nhìn ở góc độ nào đó như một mồi nhử.
Rừng rậm, dị năng, quân phục nguỵ trang, dưới tác dụng kết hợp của ba điều kiện, thân hình của Cố Phi Phàm rất khó bị phát hiện nên cậu chịu trách nhiệm ẩn nấp trong góc khuất.
Khi chuẩn bị tiến vào bãi sông, Cố Phi Phàm dừng chân, sử dụng Tiêu Chỉ Dẫn để dịch chuyển tức thời đến gốc cây linh sam, còn Ân Thập Thất tiếp tục tiến về phía trước.
Bãi sông trống trải, tầm nhìn bao quát, nếu đám người Đặc khu 8 mai phục gần đây, họ nhất định sẽ khởi động tấn công khi mục tiêu qua sông.
Cố Phi Phàm tin tưởng vào Ân Thập Thất của hiện tại, cậu ẩn nấp chỉ để ngăn kẻ tấn công bỏ chạy.
Bấy giờ, Ân Thập Thất là 've sầu', Cố Phi Phàm là 'chim sẻ', và thứ bọn họ đang chờ là 'bọ ngựa' của Đặc khu 8. [2]
[2] Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng: Thời Xuân Thu, Ngô Vương muốn kéo quân tấn công Sở quốc, nếu ai can sẽ chém chết, các vị thần biết được đều rất lo lắng vì nếu Ngô quốc mang quân đi đánh thì sẽ có nước mạnh hơn đến tấn công. Có một vị đại thần vô tình thấy được cảnh tượng: một con bọ ngựa đang rình bắt một con ve sầu, đằng sau bọ ngựa có một con chim sẻ đang nhìn chằm chằm vào nó. Sau đó, ông tái hiện cảnh tượng đó với Ngô Vương nên cuối cùng dẹp tan ý định tấn công Sở quốc. Ý nghĩa: Nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái họa ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào cái thế hiểm nguy.
Rốt cuộc đã phát hiện.
Một, hai, ba, bốn, năm con.
Năm con bọ ngựa đang chầm chậm chui ra từ khu rừng rậm, chúng nó rất kiên nhẫn, dường như muốn xác định xem Ân Thập Thất có đồng bọn hay không.
Khi Ân Thập Thất bắt đầu bước xuống nước, lũ bọ ngựa cũng bắt đầu hành động.
Vù ——
Tiếng 'xé gió' đột ngột vang lên, một mũi tên bay tới lưng Ân Thập Thất nhanh như chớp.
Ân Thập Thất lắc người tránh thoát khỏi đòn tấn công, cùng lúc đó, một khúc gỗ mắc cạn trên bãi sông đột nhiên dựng đứng.
Phập ——
Mũi tên thứ hai lao vào khúc gỗ tạo thành một vết nứt.
Ở bìa rừng rậm, Cố Phi Phàm nhảy xuống đất, lao thẳng tới kẻ gần nhất.
Khoảng cách phóng ra của Tiêu Chỉ Dẫn là hai mươi mét.
Trong số tất cả các dị năng, Tiêu Chỉ Dẫn là dị năng mà Cố Phi Phàm đã luyện tập và sử dụng nhiều nhất. Mỗi khi sử dụng dị năng này, cậu sẽ nghĩ đến sự xuất hiện của Phó Lăng, thủ lĩnh Cứu Thế Quân.
Sau hai lần liên tiếp dịch chuyển tức thời, Cố Phi Phàm chỉ còn cách mục tiêu ba mươi mét.
Một con dao găm bắn ra từ tay cậu, trong nháy mắt đã ghim chặt vào lưng của kẻ siêu năng lực Đặc khu 8. Sau khi tấn công, Cố Phi Phàm không chần chừ phóng tiếp Tiêu Chỉ Dẫn lao về phía mục tiêu kế tiếp.
Mục tiêu thứ hai là kẻ cầm cung quân dụng, cũng là kẻ đã bắn mũi tên vào Ân Thập Thất.
Động tĩnh phía sau khiến gã cảnh giác, ngay khi Cố Phi Phàm ném con dao thứ hai ra, gã vứt cây cung quân dụng xuống đất, giơ tay lên giữa không trung.
【 Tường Không Khí: Tự nhiên, lá chắn vô hình, kích hoạt. 】
Dựa vào dị năng Ngàn Quân hệ Thể chất, sức lực hiện tại của Cố Phi Phàm đã tăng thêm 200%, không quá tệ so với những kẻ khác.
Dao găm bay tới chạm trúng Tường Không Khí của đối phương, thế tiến hơi chậm lại nhưng vẫn thành công xuyên qua. Nhưng chỉ một giây chậm trễ đã không thể đánh trúng đối thủ, song bấy nhiêu thời gian cũng đủ để Cố Phi Phàm phóng Tiêu Chỉ Dẫn một lần nữa.
Vòng qua Tường Không Khí, Cố Phi Phàm xuất hiện trước mặt gã, dao găm vung ra ——
Ba phút sau, trận chiến kết thúc.
Tất cả kẻ địch đã bị giết, Cố Phi Phàm xử lý hai người, Ân Thập Thất xử lý ba người còn lại.
Mặc dù lớn lên ở hầm mỏ đến năm mười bảy tuổi, xuất thân từ bậc cư dân thấp nhất và tham gia vào công việc khai thác nhàm chán nhất, nhưng nam chính là một chiến binh thiên bẩm, giết người không chút nương tay.
Mùi máu tanh thẩm thấu khắp bãi sông.
Ân Thập Thất mừng rỡ thu thập bảng tên từ kẻ địch, những thứ này có thể dùng để đổi điểm sát hạch.
Có một quy tắc truyền thống trong mười hai đặc khu Khung Kính, tất cả các chiến binh đều mang bảng tên đại diện cho thân phận của họ. Người bình thường là màu bạc, người siêu năng lực là màu vàng, nó dường như được thiết lập để thuận tiện cho việc thống kê kết quả sau trận chiến.
Sau khi thu thập tất cả các bảng tên, Ân Thập Thất phát hiện Cố Phi Phàm vẫn đứng yên tại chỗ, sắc mặt không đúng lắm, thoạt trông hơi tái.
"Anh Phi Phàm, anh bị sao vậy?" Ân Thập Thất đi tới, "Anh bị thương hả?"
Cố Phi Phàm lắc đầu, vươn tay che mũi miệng rồi lùi lại một bước, sau đó đột nhiên khom lưng ngồi xổm xuống, bắt đầu nôn mửa.
Đặc khu 8 và Đặc khu 7 giáp ranh với nhau, hai bên luôn xảy ra tranh chấp dọc biên giới, các cuộc chiến tranh cục bộ diễn ra liên miên trong nhiều thập kỷ, có thể coi là mối thâm thù truyền kiếp. Mặc dù hiệp định ngừng bắn đã được ký cách đây năm năm nhưng sự thù địch giữa họ vẫn không được dỡ bỏ. Trong sự tiếp nhận giáo dục của cư dân Đặc khu 7, có một điều gọi là 'không có người tốt ở Đặc khu 8', thế nên Ân Thập Thất không có gánh nặng tâm lý khi giết người siêu năng lực bên đó.
Ban đầu Cố Phi Phàm cũng cho rằng cậu sẽ không có gánh nặng tâm lý, bởi người cậu giết không có thật, mà là NPC, chỉ là nhân vật hư cấu. Song xúc giác và thính giác tiếp nhận những kích thích quá mức rõ ràng khi dao găm ghim vào người khác, máu tươi nóng hầm hập bắn lên da, hơi thở chết chóc trong không khí, mọi thứ đều thực đến nỗi khiến cậu rất khó chịu.
Sau khi nôn ra những thứ đã ăn vào buổi trưa, Cố Phi Phàm cảm thấy khá hơn, cậu từ chối lời đề nghị muốn cõng của Ân Thập Thất, đi xuống nước để rửa mặt cho đến khi đảm bảo không còn vết máu trên người mới đứng dậy: "Anh không sao, đi thôi."
Sau khi vượt sông, đội 25 đi vào rừng linh sam, tiếp tục thẳng tiến đến mục tiêu đã định.
Khoảng cách trên bản đồ dường như không xa nhưng hơi khó đi, thấy mặt trời nghiêng về phía tây, Cố Phi Phàm đành phải thay đổi kế hoạch thành nghỉ đêm tại căn cứ 7085.
Cùng ngày, 17 giờ, tại căn cứ 7081, đồn trú Trung đoàn 708.
Trung đoàn trưởng Mạnh Tề Thế và phụ tá Âu Cách đứng ở lối đi phía đông đường băng, nhìn lên ba chiếc 'Phong Khoa' đang gầm rú trên bầu trời đằng xa. Phong Khoa với kết cấu lục giác đều là loại máy bay quân sự tối tân nhất Đặc khu 7. Do chi phí chế tạo cao nên toàn bộ Sư đoàn Lục quân chỉ có dưới ba mươi chiếc.
"Nhiếp Chinh thật sự càng ngày càng vênh váo." Mạnh Tề Thế thở dài.
"Nghe nói riêng Cục Mật vụ đã có tám Phong Khoa." Phụ tá Âu nói tiếp.
"Ai biểu người ta lọt vào mắt xanh của Hội đồng Đặc khu." Mạnh Tề Thế cười ha hả, "Nếu Nhiếp Chinh không phải là đứa con hoang của Chủ tịch Hội đồng, tôi thật sự không tin nổi."
Âu Cách hơi bất an: "Trung đoàn trưởng cẩn thận lời nói."
"Sợ gì?" Mạnh Tề Thế thản nhiên, "Lỗ tai Cục Mật vụ của anh ta có dài đến đâu cũng không thể nghe thấy 708 chúng ta. Hơn nữa, Chủ tịch Hội đồng Lý Thành Hiền sẽ sớm mãn nhiệm..."
Hội đồng tối cao của Đặc khu 7 có bảy thành viên, gồm sáu Bộ/ Thứ trưởng của ba bộ và một Chủ tịch Hội đồng. Về mặt lý thuyết, Chủ tịch Hội đồng là Nguyên soái của Đặc khu 7. Ông có quyền phủ quyết trong Hội đồng và có thể đóng vai trò quyết định trong việc bổ nhiệm, cách chức các quan chức cấp cao của ba bộ chín cục.
Chủ tịch Hội đồng có nhiệm kỳ suốt đời, trừ khi qua đời hoặc nghỉ hưu.
Lý Thành Hiền – Chủ tịch đương nhiệm của Hội đồng, xuất thân từ Bộ Chính vụ, ông được cựu Chủ tịch ưu ái và có thể trở thành người cầm quyền thực tế của Đặc khu 7.
Tựu trung, giữ chức Chủ tịch càng lâu thì nguy cơ bị phía dưới ám sát càng lớn.
Đó là lý do tại sao Lý Thành Hiền lựa chọn nâng đỡ Cục Mật vụ để áp chế các Bộ trưởng đang có ý đồ rục rịch. Nhiếp Chinh đã được ông nhìn trúng cách đây sáu năm, cũng được ông phá lệ thăng chức làm Phó Cục trưởng Cục Mật vụ.
Được uỷ thác bởi Hội đồng Đặc khu, Phó cục trưởng Cục Mật vụ Nhiếp Chinh đang chấp hành nhiệm vụ tuần tra biên giới, anh sẽ ghé thăm căn cứ 7081 vào hôm nay.
Ba chiếc máy bay quân sự Phong Khoa chậm rãi hạ cánh, đồng thời hạ xuống cầu thang.
Nhiếp Chinh bước ra từ vị trí trung tâm, dù cách thật xa cũng không thể nhầm lẫn, ngoài vóc dáng cao lớn thì tư thế hiên ngang lẫn kiêu ngạo là đặc trưng của vị Phó cục trưởng quyền lực này.
Nụ cười ngả ngớn bị dập tắt, Mạnh Tề Thế chỉnh đốn quân phục: "Đi thôi."
Dẫu cho trong lòng đang khinh bỉ thì cũng chẳng thể bày khuôn mặt này trước mặt người nọ, Mạnh Tề Thế đổi thành nụ cười nhiệt tình, vươn tay chào đón: "Ai dô, Cục trưởng Nhiếp, chào mừng đến 7081, đường xa vất vả rồi!"
Nhiếp Chinh cũng đưa tay ra, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng giọng điệu lãnh đạm: "Để Trung đoàn trưởng đích thân ra đón, thật ngại quá."
"Làm gì có làm gì có." Mạnh Tề Thế bị cái bắt tay của Nhiếp Chinh khiến trong lòng bất giác căng thẳng, vội nói, "Cục trưởng Nhiếp thay mặt Hội đồng Đặc khu tới đây, tương đương với sự hiện diện của Chủ tịch, tôi phải ra đón là chuyện đương nhiên."
Nhiếp Chinh vẫn cười, đáy mắt như ánh lên vài điểm sáng: "Vậy thì, cảm ơn Trung đoàn trưởng."
Cái bắt tay cuối cùng cũng buông ra.
Mạnh Tề Thế cố nặn ra một nụ cười: "Vâng, vâng, Cục trưởng Nhiếp, mời đi bên này."
Nhiếp Chinh gật đầu, đi theo Mạnh Tề Thế đến bên cạnh đường băng, anh nhìn quanh rồi nhận xét đầy ẩn ý: "7081 thật sự là một nơi rất tốt."
Mạnh Tề Thế run chân, nhưng giả bộ không nghe rõ.
Trên thực tế, tất cả mọi người đều như vậy, cho dù ở sau lưng chửi bới Nhiếp Chinh hung tợn cỡ nào, gặp mặt đều phải co rúm, ngoan ngoãn tuân thủ không dám dị nghị.
Theo kinh nghiệm mấy năm qua, không ai trong số những người chống lại Nhiếp Chinh sẽ có kết cục tốt đẹp. Nhẹ thì bị đình chỉ, tương lai ảm đạm, nặng thì bỏ tù chịu trừng phạt, thậm chí còn được 'trải nghiệm'《 Luật hành động đặc biệt 》do đích thân Cục Mật vụ ra tay.
Đại sát tinh này, tuyệt đối đừng chọc vào!
【 Khu bình luận dưới chương này 】
【 Anh Phi Phàm: Cục trưởng Nhiếp ngầu quá! 】
【 Bình luận khắp thiên hạ: Tui phát hiện chương nào có Nhiếp Chinh thì anh Phi Phàm đều để lại bình luận. 】
【 Bé bí bô: Đúng vậy, anh Phi Phàm là fan số một của Cục trưởng Nhiếp! 】
【 Em thích lảm nhảm: Nói thật lòng, tui thấy Nhiếp Chinh là nam chính thì có lý hơn, Chó Tầm Thường nghĩ lại thử... 】
Tác giả có điều muốn nói:
Chương 11 của 'Khung Kính' và còn 139 chương trước khi tác giả viết Nhiếp Chinh chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT