Sáng sớm, mặt trời ấm áp vừa mới sưởi ấm toàn bộ thành phố. Ai biết được điều gì có thể xảy ra vào một ngày đẹp trời như vậy?
"Chị Đường, chị Đường."
Trên hành lang, giọng nói của Lưu Hâm từ tầng ba truyền đến tai Đường Tống khi cô vừa lên đến tầng bốn.
Đường Tống dừng lại, quay đầu đã nhìn thấy bóng dáng của người vừa lên tới hành lang, bất đắc dĩ nói: "Sao lại vội vàng như vậy? Đụng phải người khác thì sao."
"Vừa tiếp nhận một vụ án xong, tổ B đang huấn luyện, đội trưởng tổ A lại xin nghỉ phép, vậy nên tôi tới tìm chị Đường... chị có thế qua hỗ trợ không." Lưu Hâm nói xong thì thở hổn hển một hơi.
"Được. Tôi đi giao một thứ trước, sau đó sẽ đến ngay." Đường Tống nói xong xoay người đi về phía sâu trong hành lang.
Chưa đầy năm phút cô đã đi ra, thấy Lưu Hâm vẫn đang đứng im, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."
"Chị Đường, không lẽ chị định từ chức sao?" Lưu Hâm sợ một ngày nào đó Đường Tống sẽ nghỉ việc.
"Hả?" Đường Tống vừa đi vừa cười nói: "Cứ yên tâm đi, một ngày nào đó cậu sẽ vượt qua tôi. Tôi có chút chuyện riêng nên muốn xin nghỉ phép." Cô bước nhanh vài bước, đi qua Lưu Hâm.
Lưu Hâm nhìn nhìn, người phụ nữ mặc áo khoác trắng, tóc dài đến thắt lưng, bước đi uyển chuyển trên đôi giày cao gót phía trước mình thực sự đang đi khám nghiệm thi thể ư?
Tại sao sau khi nhìn bóng lưng này lâu như vậy, luôn cảm thấy cô ấy không thích hợp với nơi này, cô ấy nên có một cuộc sống an nhần, hạnh phúc mới phải.
Nếu nghĩ như vậy, nếu một ngày nào đó Đường Tống thật sự nghỉ việc thì cũng là chuyện bình thường, không phải sao?
Cho đến khi cô mở cửa, dừng chân lại, quay đầu lại nhìn anh, khẽ nói: "Sao cậu còn không đi đến?"
Lưu Hâm mới lấy lại tinh thần nói "À", sau đó lon ton chạy theo bóng hình kia vào phòng làm việc của tổ A.
Buổi chiều, Đường Tống đang ngồi trước cửa sổ thủy tinh với bánh mì và cà phê, sắc mặtLưu Hâm ngồi bên cạnh không được tốt lắm, như thể nếu anh ta không kiềm chế thì sẽ nôn ra ngay.
"Sao vậy? Cậu không ăn trưa sao?" Đường Tống nhấp một ngụm cà phê rồi nói.
Lưu Hâm chịu đựng cảm xúc của mình, trả lời: "Người vừa nãy chết quá thảm, khó có thể tìm thấy một chỗ nguyên vẹn, đây là lần đầu tiên tôi gặp trường hợp này. Chị Đường, tôi thực sự khâm phục chị, vậy mà vẫn có thể nuốt trôi..."
Đường Tống nghe xong, cười nói: "Trước đây tôi còn thấy trường hợp thảm hại hơn..." Con ngươi của Lưu Hâm hơi mở to, nhìn về phía Đường Tống với dự cảm không tốt.
Chỉ nhìn thấy người phụ nữ cầm chiếc bánh mì lên và cắn một miếng, nói đầy ẩn ý: "Có thể dùng máu thịt lẫn lộn để hình dung, thi thể không chỉ bị tách rời mà còn dùng máy xay..."
Lưu Hâm vô thức vươn cổ, miệng mím chặt.
"Màu đỏ trong máy xay, tôi đem đi kiểm tra thì thấy là..." Lưu Hâm chưa kịp nghe xong đã che miệng chạy vội vào toilet.
Đường Tống nhìn bóng người đang chạy đi, khóe miệng cong lên, trong mắt có chút xuất thần.
Còn nhớ lần đầu tiên gặp trường hợp như vậy, cô cũng có cảm giác như vậy, rất kinh tởm. Nhưng ai đó đã nói với cô rằng nếu cảm thấy buồn nôn thì đừng kìm lại, đây là một loại phản ứng sinh lý của con người. Giống như người say rượu, chỉ cần nôn ra là sẽ ổn thôi.
Khi Lưu Hâm bước ra khỏi toilet với vẻ mặt không tốt đi đến bồn rửa mặt công cộng bên ngoài rửa mặt, có người đưa khăn giấy cho anh ta rồi nói: "Cậu thoải mái hơn chưa?"
Lưu Hâm khó hiểu nhìn Đường Tống, nhận lấy khăn giấy.
"Ý của tôi là nôn ra xong có thấy thoải mái hơn không?" Đường Tống lại hỏi.
Lưu Hâm chớp mắt và gật đầu trong tiềm thức.
"Bất kể người đã khuất là ai, họ đều vô tội. Chúng ta phải học cách tôn trọng người đã khuất, ngay cả khi nó đã bị biến dạng. Cậu phải nhớ rằng sự tồn tại của chúng ta là tìm ra manh mối mà kẻ sát nhân đã để lại, nói thay người đã khuất và giúp cảnh sát giải quyết vụ án. Nghĩ như vậy cậu đối với người ta không phải là bề ngoài, mà là manh mối. "Đường Tống lấy ra một tờ giấy đưa cho Lưu Hâm.
"Chị Đường." Lưu Hâm gọi một tiếng, nhìn thẳng vào Đường Tống.
"Sao thế?"
"Tại sao chị lại trở thành bác sĩ pháp y? Tôi hỏi tổ trưởng tổ B, họ đều nói chị có đủ năng lực để làm bác sĩ chuyên khoa ngoại..." Đã muốn hỏi điều này từ lâu nhưng vẫn luôn không dám hỏi.
"Sao cậu lại làm bác sĩ pháp y?" Đường Tống hỏi ngược lại.
"Lương cao, phúc lợi tốt, thuộc về đơn vị nhà nước, nói ra thật là ngầu." Lưu Hâm nói xong thì cười gãi đầu.
Khóe miệng Đường Tống hơi nhếch một chút, nói: "Nhiều khi lựa chọn của người ta thật không thể giải thích được." Nói xong đút tay vào túi áo trắng rồi xoay người rời đi.
Sau khi tổ trưởng tổ A trở về, bàn giao "Vụ án chặt xác" lại tất cả xong thì Đường Tống được nghỉ phép dài ngày. Sau khi sắp xếp để em gái ở cùng Trương Ninh, lại bàn giao công việc cho Lưu Hâm xong, cô mang theo ý chí tìm kiếm ra sự thật đi đến sân bay.
Nhưng khi nhận được vé máy bay, cả người đều choáng váng.
"Người chúng ta đang tìm đang ở đây." An Nhã giải thích nghi ngờ của Đường Tống.
"Vậy thì tại sao chúng ta không đợi người kia quay lại?"
Sự việc bị trì hoãn khoảng một tuần thì mới nhận được thông báo của An Nhã. Tưởng cô đã giải quyết xong nên vào thẳng chủ đề.
Quả nhiên, ý tưởng thì rất chặt chẽ, thực tế thì quá lỏng lẻo.
Đây đều là chuyện sau đó, chủ yếu là vì kỳ nghỉ của Đường Tống rất quý giá nên cô không muốn lãng phí thời gian ở đây.
"Tôi không có nhiều thời gian để chờ đợi. Hơn nữa... Nếu chúng ta không đi tìm cô ấy, tôi cũng không biết khi nào cô ấy mới trở lại." An Nhã đẩy xe hành lý, bất đắc dĩ lắc đầu rồi đi đến quầy làm thủ tục để kiểm tra hành lý.
Mặc dù Đường Tống rất bất đắc dĩ, ai bảo cô nhờ cậy người ta bây giờ cũng chỉ có thể làm theo sự sắp xếp của đối phương.
"Vậy cô đã liên lạc với người ta chưa? Chúng ta đến nhưng cô ấy đã đổi chỗ rồi thì sao?" Đường Tống xác nhận nói.
"Có lẽ là không, tôi đã tính ra cô ấy mới tới đó chưa đến hai ngày rồi, và chắc cô ấy sẽ không di chuyển trong những ngày này." An Nhã cất hành lý xong rồi đáp.
Đường Tống nghe thấy hai chữ 'tính ra' này bỗng dưng sững người tại chỗ. Chẳng lẽ người kia không sử dụng điện thoại di động?
Mắt AN Nhã đeo kính râm nhìn thấy hết vẻ mặt của cô gái trước mặt. "Cô phải tin tôi chứ." An Nhã đeo kính râm che nửa khuôn mặt, cười ý vị thâm trường
Ngược lại, Đường Tống cảm thấy cô gái này không thể tin.
Lúc này An Nhã lại phát hiện thích trêu chọc cô gái này, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ và nghiêm túc của Đường Tống vô cùng thú vị.
"Nếu tôi không tin, khi cô hỏi số chứng minh thư của tôi, tôi cũng không đưa như thế." Đường Tống đã tính đến tình huống xấu nhất, cùng lắm cô làm bộ như nghỉ ngơi.
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, khóe miệng nhếch lên của An Nhã từ từ bẹt ra.
Vì sao cho dù lấy được bát tự của cô vẫn không tính ra được? Chẳng lẽ lúc sinh ra đã bị ai đó động tay động chân?
...
Hai người lên máy bay, đối với Đường Tống mà nói, đây là lần đầu tiên trong đời cô được ngồi vào khoang hạng nhất. Ghế dựa rộng rãi và thoải mái, còn có những tiếp viên tận tình khiến một người luôn tự làm mọi thứ như cô hơi không quen.
"Không quen à?" An Nhã không ngờ chú Vương thường ngày luôn biết tiết kiệm mà lần này lại đặt vé ở khoang hạng nhất. "Người đặt vé là chú Vương. Trước đây chú ấy chỉ đặt cho tôi hạng phổ thông. Có lẽ lần này là do có người đi cùng. Thật hiếm khi được một lần hào phóng như vậy."
"Ồ?" Đường Tống không ngờ cô có điều kiện tốt như thế mà lại phải tiết kiệm.
"Tôi không biết quản lý chi tiêu sinh hoạt của mình, là chú ấy quản lý hết."
"Bố mẹ cô thì sao?"
Đường Tống có hiểu biết riêng về người phụ nữ An Nhã này, cô ấy sống trong môi trường tốt như vậy, hoặc là gia đình có điều kiện rất tốt. Chà, hoặc là có quan hệ gì đó đến ba gia tộc lớn, cũng có thể là con gái ngoài giá thú của một trong ba gia tộc lớn.
"Họ qua đời từ rất sớm, mọi việc của tôi đều do chú Vương lo liệu." Giọng An Nhã rất đạm mạc.
Không ngờ đáp án sẽ là thế này. Mặc dù phải cân nhắc những gì người phụ nữ này nói, nhưng chắc sẽ không thái quá mà lấy cha mẹ ra làm trò đùa được. Đường Tống cũng đã mất cha mẹ từ mấy năm trước, cô có thể hiểu được cảm giác này.
"Dù thế nào đi nữa, tôi biết họ nhất định hy vọng cô có thể sống tốt".
An Nhã quay đầu nhìn đối diện vào Đường Tống, có lẽ là bởi vì cô ấy đeo kính râm, có thể không chút kiêng dè mà đánh giá gương mặt tinh xảo không cần trang điểm quá nhiều kia, đã có thể đàn áp La Tư Nhan, khóe miệng hơi cong nói: "Tôi càng ngày càng cảm thấy diễm phúc của Ngô Văn Hạo không hề nhỏ."
Đề tài thay đổi quá nhanh khiến Đường Tống không kịp đề phòng, nhíu mày nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong kính râm, quả nhiên không thể quá mức yên tâm và tin tưởng người phụ nữ này.
Thậm chí có chút hối hận khi đến đây với cô ta.
"Tôi chỉ không muốn tiếp tục nói về chủ đề nặng nề vừa nãy, có vẻ tôi nhảy không đúng chỗ rồi, xin lỗi." Thấy người kia không vui, An Nhã cười lộ ra một hàng răng trắng nhỏ.
"Tuy nhiên, ngày hôm đó tôi đã xem ảnh của La Tư Nhan nên tôi nghĩ rằng trông các cô kỳ thực hơi giống nhau, nhưng mũi của cô ta không cao bằng của cô và miệng cũng không đẹp bằng cô. Tuy nhiên, cô ta đã trang điểm rồi, nhưng tôi nhìn người không chỉ nhìn vào ngoại hình mà còn nhìn vào năng lực, điểm này cô ta rất kém so với cô. Nhưng mà... ngũ quan của người phụ nữ này không có tướng vượng phu, nên dù cho có kết hôn với chồng giàu thì cũng sẽ khiến nhà chồng suy sụp."
Đường Tống lớn như vậy, ngoại trừ cha mẹ và em gái, thì đây là lần đầu tiên được một người phụ nữ khen ngợi. Lại còn được so sánh với nữ diễn viên nổi tiếng. Mặc dù cô không tin vào quẻ bói tướng mạo của An Nhã, cái gì mà tướng vượng phu. Nhưng phải nói giáo viên tâm lý học từng nói không sai, không có người phụ nữ nào là không thích được khen, nhất là ngoại hình.
Cô mím chặt môi, quay đầu nhìn những chiếc máy bay trên đường băng ngoài cửa sổ chuẩn bị cất cánh, bực mình nói: "Người ta là ảnh hậu, sau này còn phải lo cơm ăn áo mặc à? Ngay cả khi ngũ quan của tôi đẹp hơn cô ta như cô nói thì có sao? Chẳng phải hàng tháng tôi vẫn phải dành dụm tiền để trả nợ ngân hàng và của hồi môn cho em gái mình sao?"
An Nhã cau mày nhìn chằm chằm về phía Đường Tống, cô chưa từng thấy người phụ nữ nào khôi phục lí trí nhanh như vậy. Đổi lại là người khác chắc hẳn sẽ tự mãn nghi hoặc hỏi thêm, nhưng trong nháy mắt cô đã trở về thực tại.
Loại phản ứng này hoặc là người phụ nữ này quá lý trí, hoặc là... vốn không tin cô chút nào. Nhưng An Nhã vẫn thích đáp án sau hơn. Cũng có thể do có quá nhiều người tin vào cô, đối với người như Đừờng Tống, An Nhã cảm thấy thật thú vị.
Ding--
Trên máy bay phát ra âm thanh báo hiệu để nhắc nhở mọi người thắt dây an toàn, máy bay chuẩn bị cất cánh. Hai người thắt dây an toàn, không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa, im lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng động cơ máy bay ong ong.
Trong lúc máy bay đang tăng tốc, An Nhã thì thào: "Cô có tin câu nói mười năm hà đông, mười năm hà tây* hay không?"
[*ý chỉ thế sự thay đổi bất ngờ.]
Đường Tống quay đầu lại, hơi ngẩng đầu nhìn An Nhã, sau đó cô có thể cảm thấy máy bay bị nhấc lên khỏi mặt đất, có cảm giác thân thể mất đi trọng lượng.
Khóe miệng An Nhã mỉm cười nói: "Tại sao bàn tướng số lại hình tròn, cũng giống như quan hệ giữa trái đất, mặt trăng và mặt trời. Mặt trăng còn có thể khi tròn khi khuyết, một năm luân phiên bốn mùa. Dù hiện tại cô có đang vất vả thì cũng không có nghĩa là sau này cũng thế."
Những lời này khiến Đường Tống cảm thấy hơi kinh ngạc, không phải vì nội dung trong đó mà là lời này cha cô cũng từng nói với cô, nhưng lúc đó không cảm thấy được đạo lý của câu này. Nhưng một lời già dặn như vậy, từ trong miệng một người trẻ tuổi nói ra lại khiến Đường Tống cảm thấy hơi buồn cười.
"Cô cười gì?"
Vẻ mặt Đường Tống hơi ngẩn ra.
"Từ lần đầu gặt mặt, cô chưa từng cười trước mặt tôi." Thấy Đường Tống muốn phản bác, An Nhã lập tức nói: "Dĩ nhiên, cười lạnh cũng không tính."
Không ngờ người phụ nữ này lại so đo như thế, quả nhiên vẫn là thanh niên chưa trãi sự đời.
"Cô cũng không phải trai đẹp, chẳng lẽ cô chưa bao giờ nghe nói con gái nhìn thấy con gái, sẽ ghen tị sao?" Đường Tống cười, quay đầu nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ.
An Nhã cắn môi không phục, tháo kính ra nhìn Đường Tống, "Người cùng giới gặp nhau không phải rất hòa hợp ư?"
"Hòa hợp sao?" Đường Tống không ngờ An Nhã sẽ tháo kính xuống, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn bằng bàn tay này, nhìn thật kỹ đừng nói Lưu Hâm thích, ngay cả con gái nhìn vào cũng thấy hấp dẫn.
Quả nhiên ai cũng có lòng yêu cái đẹp.
"Ừ, hòa hợp." An Nhã không ngại cho Đường Tống đánh giá mình, năm chặt lấy bàn tay cô: "Một người đàn ông nắm tay cô, cô sẽ không phản ứng như thế này sao?"
Không biết là mát lạnh trong lòng bàn tay của An Nhã hay là những lời này, khiến Đường Tống vô thức rút tay ra, cau mày nói: "Cô..."
An Nhã nhíu mày nhìn chằm chằm tay mình, khóe miệng hơi cong lên, mang theo một chút dí dỏm nói: "Tay tôi hơi lạnh, nhưng nếu là một người đàn ông vô cớ cầm như vậy, hẳn là cô nên tức giận chứ không phải là thẹn thùng đúng không?"
"Ai mà thẹn thùng? Chỉ là... Tôi chưa từng thấy người nào vô lý như cô." Nghiêm trang giải thích xong, Đường Tống thật sự cảm thấy mặt mình hơi nóng, nhưng nghĩ đến nhiệt độ trên tay mình, cô tò mò hỏi: "Sao tay cô lạnh thế?"
An Nhã giơ cánh tay lên, nhìn làn da tái nhợt của cô, bình tĩnh nói: "Tôi chưa nói với cô, tôi là động vật máu lạnh sao?"
"Vậy thì cô đừng nói với tôi, cô được Quan Âm nương nương dẫn tới để trả ơn nha."
An Nhã kinh ngạc nhìn Đường Tống, cô không ngờ người kia cũng sẽ nói đùa như thế, quả thật khó lòng phòng bị.
- ----------------
Edit: Tử Hy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT