Trong lòng Cao Tấn vẫn còn nhớ tới vết thương trên eo của Tạ Khuynh, liếc mắt nhìn sang dược cao trên tay nàng một cái, cố ý nói:
"Đem số thuốc còn lại ném hết đi. Ngày mai để Thái Y viện khai phương thuốc khác."
Tạ Khuynh không hiểu:
"Thuốc này không tốt sao? Sao lại phải ném?"
Cao Tấn im lặng đi ra, Tạ Khuynh không dám hỏi nhiều, nhìn thuốc trong bình, lặng lẽ đem bình kim sang dược cùng mấy cuộn băng vải giấu vào túi trong tay áo. Buổi tối chờ Cao Tấn ngủ, nàng có thể tự bôi thuốc, đỡ phải mạo hiểm ra ngoài tìm.
Bỗng nhiên tai mắt Tạ Khuynh khẽ động, cảnh giác nhìn lên xà nhà, phát hiện có người đi lại trên nóc nhà.
Còn đang nghi hoặc, liền nghe ngoài điện truyền tới thanh âm của Lý Tổng quản:
"Bệ hạ, nô tài Lý Đức Toàn cầu kiến."
Tạ Khuynh đi tới giao giới giữa ngoại điện và nội điện, đợi trong chốc lát vẫn không nghe thấy Cao Tấn trả lời, sau đó Lý Tổng quản thích tìm đường chết kia lại gọi một tiếng:
"Bệ hạ, nô tài Lý Đức Toàn, có việc quan trọng cầu kiến."
Cao Tấn bên kia vẫn không đáp lại, ngoài điện liền không còn thanh âm nữa. Một lúc lâu sau đó, lúc mà Tạ Khuynh cho là Lý Tổng quản đã thức thời rời đi thì có tiếng cửa điện Minh Trạch cung bị mở.
Tạ Khuynh thầm nghĩ trong lòng:
[ Muốn chết. ]
Sau khi cửa điện bị lặng lẽ đẩy ra có một người bước vào, chính là Lý Tổng quản không đợi được Cao Tấn trả lời liền tự ý đẩy cửa vào.
"Bệ hạ... Bệ hạ...?"
Lý Tổng quản từ cửa điện đi vào, vừa đi vừa nhẹ giọng gọi. Nếu đổi thành mấy ngày trước đây hắn tuyệt đối không dám xông vào. Nhưng hôm nay tiểu thái giám kia tiến vào bình an vô sự, Bệ hạ không những không giết còn gọi hắn vào hầu hạ tắm rửa. Với cái bộ mặt của tiểu thái giám kia mà chỉ gọi một câu 'Quý phi nương nương' liền có thể khiến Bệ hạ từ bỏ giết chóc.
Lý Đức Toàn đã nghĩ kỹ, lát nữa nếu Bệ hạ nổi giận hắn cũng đem 'Quý phi nương nương' ra đỡ, vừa có thể giữ mạng vừa có thể trực tiếp lấy tin tức cho Thái hậu. Về phần có khiến Cao Tấn ghi hận hay không, Lý Đức Toàn không thèm để ý. Bởi vì chủ tử của hắn là Thái hậu cùng Hằng vương, hắn biết mình phải trung thành với ai.
Trên nóc nhà đã an bài sẵn cứu binh, chỉ cần hắn hô to một tiếng, cứu binh sẽ từ trên trời giáng xuống mang hắn ra ngoài. Lý Đức Toàn thầm nghĩ hết thảy đã được an bài tốt, vững lòng một chút.
"Bệ..."
Tiếng kêu lén lút của Lý Tổng quản bỗng dưng im bặt, bởi vì hắn nhìn thấy đi ra từ nơi nội điện có đèn đuốc. Ánh đèn sau lưng Cao Tấn kéo cái bóng của hắn thật dài, trong đại điện u ám càng thêm quỷ mị, làm người sợ hãi.
Ngoại điện không có đốt đèn, trong tay Lý Tổng quản chỉ có một ngọn đèn lưu ly cung đình. Thời điểm hắn trông thấy Cao Tấn, lập tức quỳ xuống đất thỉnh an:
"Tham kiến Bệ... Ách..."
Trong đầu Lý Tổng quản đã soạn sẵn vô số lời biện giải cho việc tự ý xâm nhập Minh Trạch cung của mình, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Bởi vì trong nháy mắt hắn quỳ xuống đất thỉnh an, liền có một đạo hàn quang sắc bén chém ra từ tay Cao Tấn, vô cùng chính xác bổ vào đầu Lý Tổng quản, đèn lưu ly rơi xuống đất, ánh sáng lay động, máu tươi ba thước.
Cao Tấn né tránh vết máu phun lên người, sau đó đi vòng phía chân xác Lý Tổng quản đã ngã xuống, dùng trường kiếm đâm vào mắt cá chân của cái xác, tay dùng lực kéo thi thể Lý Tổng quản ra ngoài điện.
Một màn tàn nhẫn hung bạo này làm mấy thị vệ vốn đàng trốn trên nóc nhà đợi Lý Tổng quản kêu cứu kinh hồn táng đám.
Người, cứ như vậy bị giết.
Bọn họ thậm chí không kịp nhìn vị Hoàng đế quỷ mị này vung kiếm, không chút do dự, phảng phất như trước mặt hắn không phải một người sống sờ sờ, như không bằng súc sinh.
Tàn nhẫn vô tình, còn ai dám xuống dưới tranh luận với hắn. Thế là, bọn thị vệ trong lòng run sợ, lên nóc nhà thế nào thì lặng lẽ ngoan ngoãn đi xuống y như vậy.
Tuy bọn họ hứa hẹn với Lý Tổng quản rằng tình thế không ổn sẽ xuống cứu người, nhưng địch nhân quá hung ác nha. Ngay cả cơ hội để bọn họ làm tròn lời hứa cũng không có. Vì lẽ đó, hứa hẹn gì đó, coi như không có đi.
Cao Tấn dùng kiếm kéo xác Lý Tổng quản ra cửa điện, cửa mở ra, trên tay hắn dùng sức hất kiếm lên, xác Lý Tổng quản đầy máu bị quăng ra ngoài, còn lăn trước cửa Minh Trạch cung mấy vòng.
Trương Khiêm ở bên ngoài chờ tin tức cùng bọn thị vệ sau khi trông thấy thi thể đều kinh sợ không nói nên lời, nhìn thấy Cao Tấn rút kiếm bỏ đi, ai nấy đều quỳ xuống đất không dậy nỗi, nỗi sợ hãi điên cuồng trong mắt.
Cao Tấn vứt thanh kiếm đầy máu ra đất, thuận miệng phân phó:
"Lau máu đi."
Cung nhân thủ vệ gần Cao Tấn nhất run lẩy bẩy, đáp lời cũng không xong:
"Vâ, vâng, vâng... Nô, nô tài lau ngay."
Lúc này bầu trời đêm hiện lên một đạo điện quang, sau đó tiếng sấm vang rền. Thời tiết giữa hè, bão tố nói đến là đến.
Cao Tấn xõa tóc, mặc áo bào dùng để đi ngủ có tay áo rộng dài, gió mạnh làm tóc cùng quần áo của hắn bay bay. Cao Tấn nhìn về phía chân trời nói mưa là mưa, con ngươi hàn đàm sâu xa. Trong một tiếng sét đánh vang dội, Cao Tấn mặt không cảm xúc xoay người vào điện, đối với cung nhân phủ phục dưới đất nhặt xác lau nhà xem như không thấy.
Sau khi đã hắn vào điện, đám cung nhân chứng kiến một màn chấn động này sôi nổi thầm than đêm nay nhặt lại được cái mạng.
Dù sao mới vừa rồi Bệ hạ giống như người bình thường bước ra tìm bọn hắn lấy một bộ y phục thái giám mới tinh. Lý Tổng quản cho rằng Bệ hạ đã khôi phục thần trí mới vào thử thời vận. Ai ngờ, người nửa khắc trước còn nhảy nhót tưng bừng giờ cứ như vậy chết thảm.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Lúc giết người Cao Tấn cố ý tránh máu, không làm bẩn đến người và tay. Nhưng sau khi vào điện, trông thấy Tạ Khuynh đã chuẩn bị sẵn chậu nước, cũng thuận theo đi qua rửa tay sạch sẽ.
Hắn thì rửa tay, Tạ Khuynh thì nhìn hắn, trong lòng nàng cực kỳ nghi ngờ:
[ rốt cuộc tình trạng hiện tại của hắn thế nào? ]
[ khôi phục hay không khôi phục đây? ]
[ hoặc là nói thật ra hắn đã khôi phục, chỉ là vẫn chưa tới lúc ngã bài với Thẩm Thiên Phong? ]
[ nhưng hắn đang chờ cái gì? ]
Cao Tấn rửa tay xong, lại dùng khăn cẩn thận lau sạch sẽ, giương mắt như có như không đối diện với Tạ Khuynh. Hắn xếp khăn lại đặt bên chậu nước, nói:
"Thu thập xong rồi vào đây."
Nói xong, hắn không xem Tạ Khuynh là người ngoài chút nào, đi vào tẩm điện.
Tạ Khuynh cảm thấy ánh mắt Cao Tấn nhìn nàng có gì đó không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì nàng không nghĩ ra. Dù sao Cao Tấn cũng không phải thần tiên, không có khả năng biết Tạ Khuynh giả chết trở về.
Nếu khẳng định hắn không biết, vậy Tạ Khuynh an toàn. Dù sao mục đích hiện tại của nàng là ở lại bên người Cao Tấn, tự tay bảo vệ hắn bình an, tận mắt nhìn hắn vượt qua khốn cảnh, cũng không thể vì chút xíu kỳ quái của hắn mà bỏ đi.
Từ chuyện vừa rồi, Tạ Khuynh có thể nhận ra lý do mấy ngày gần đây Cao Tấn giết người. Những kẻ bị giết cũng giống như Lý Tổng quản, trong lòng có ý đồ muốn thử Cao Tấn. Nhưng người giống như Tạ Khuynh vào điện không mang mục đích gì, Cao Tấn tuyệt không động thủ là được. Lui một vạn bước mà nói, nếu Cao Tấn động thủ với Tạ Khuynh, nàng cũng có thể ứng phó một trận. Đánh thắng hắn thì không dám nói, nhưng giữ mạng thì không thành vấn đề.
Được rồi, coi như cho trọn tình nghĩa phu thê hai năm đi.
Tạ Khuynh nhận mệnh nghĩ, dập tắt ánh nến trong nội điện, đi theo Cao Tấn vào tẩm điện.
Lúc đi vào nàng thoáng nhìn xuyên qua tấm bình phong, thấy Cao Tấn đã nằm trên long sàng. Nàng liền tự giác rón rén nằm lên giường êm phía bên ngoài bình phong.
Sau khi nằm xuống, Tạ Khuynh âm thầm thở ra một hơi dài:
[ bôn ba mấy ngày đường, rốt cục cũng được nằm dài trên giường. ]
[ mệt mỏi quá a! ]
[ còn phải đợi Cao Tấn ngủ rồi lén đổi thuốc trên eo nữa. ]
Tạ Khuynh nghĩ như vậy không bao lâu thì long sàng bên kia truyền đến tiếng hít thở đều đều...