Tạ Khuynh thoa thuốc cho Cao Tấn, ngẩng đầu liền thấy hắn đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình chằm chằm, có thương tiếc, có tự trách, còn có. . . Đau lòng.
[ gặp quỷ. ]
[ sao lại nhìn ta như vậy? ]
[ cẩu tử ngươi cũng cảm thấy một anh hùng hảo hán như ta mà lại phải ủy thân hầu hạ bên cạnh ngươi thế này là nhân tài không được trọng dụng sao? ]
Cao Tấn thu hồi ánh mắt, chút khói mờ trong lòng bị mấy lời loạn thất bát tao của nàng đánh tan nát, không thương cảm gì nổi nữa.
"Nàng biết Ngự sử đài đến làm gì không?" Cao Tấn hỏi Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh không chút biến sắc: "Thần thiếp. . . Không biết a."
[ rốt cục đã nói đến sự tình của Tạ Đạc sao? ]
[ việc Khương ma ma có liên hệ với người ngoài cung tuyệt đối không thể để cẩu tử biết. ]
Cao Tấn thầm hừ: Nguyên bản không biết, giờ thì biết rồi.
"Huỳnh Dương Hầu Thế tử Bành Chử cùng Quảng Bình Hầu Thế tử Đào Bân bị Tạ Đạc giết." Cao Tấn nói thẳng.
Tạ Khuynh làm ra bộ dáng sợ hãi kinh hồn:
"Thật sao? Tại sao có thể như vậy?"
Cao Tấn: . . .
Tạ Khuynh xoay chuyển ánh mắt, lại hỏi: "Vậy xin hỏi Bệ hạ, Tạ Đạc vì sao giết bọn hắn?"
Cao Tấn nói: "Nàng biết đó, hai người bọn hắn là kẻ đầu têu trong vụ án nữ tử ở quân doanh kia."
"À." Tạ Khuynh bừng tỉnh đại ngộ nhẹ gật đầu, sau đó lại hỏi: "Vậy Tạ Đạc giết bọn hắn, có sai sao?"
[ hai tên cặn bã chó má kia trong quân ngang nhiên gian dâm nữ tử nhà lành, trước mặt bao người bức tử cô nương đó, lại còn không chút hối hận, vứt xác xuống chân núi, đủ loại việc ác, không chết khó mà tạ tội! ]
[ nếu là tại Võ Uy quân, phải bị chém một trăm lần!!! ]
Cao Tấn nói: "
"Sai thì không có, chỉ là cách làm thiếu sót. Hắn ở trong quân tự mình hành hình, vụ án này chưa trải qua tam ti hội thẩm. Ngự sử đài cáo chính là cái này."
"Thì ra là thế." Tạ Khuynh nghĩ nghĩ, nói:
"Chẳng qua thần thiếp từng nghe phụ thân nói qua, nếu là quan viên phổ thông phạm tội, xác thực nên giao cho Đại Lý tự, Hình bộ các vùng điều tra lấy bằng chứng sau đó lập án hội thẩm, nhưng Bành Chử cùng Đào Bân là quân nhân, quân nhân trong quân đội phạm vào quân kỷ, chỉ cần chứng cứ vô cùng xác thực, Giám quân có quyền xử trí."
"Đương nhiên, phụ thân nói là quy củ Võ Uy quân, quân pháp của đại doanh ngoại ô kinh thành có khác biệt thì cũng khó nói."
[ những người kia hiện tại càng làm căng, thì càng nói lên sự đúng đắn của Tạ Đạc! ]
[ nếu như đem Bành Chử cùng Đào Bân xử theo quá trình bình thường, đưa vào đại lao Binh bộ hoặc Hình bộ. Chỉ sợ bọn hắn chưa ngồi ấm mông đã được hai phủ dựa vào quan hệ thả ra. ]
[ đến lúc đó thả hổ về rừng, chứng cứ tiêu hủy, lần nữa bắt người liền khó khăn. ]
[ dù sao trong mắt những thế gia kia, mạng của một nữ tử bình thường làm gì sánh được với mạng của hai vị Thế tử hầu phủ cao quý? ]
Cao Tấn nhìn Tạ Khuynh không nói lời nào, Tạ Khuynh thoa thuốc một chút lại nhìn hắn một chút, nhưng ánh mắt Cao Tấn cứ dán chặt lên người nàng, chằm chằm đến mức khiến nàng bắt đầu có chút không thoải mái, nhịn không được nói:
"Bệ hạ cứ nhìn thần thiếp làm cái gì? Thần thiếp là nữ tắc nhân gia, nào hiểu triều đình sự vụ, nếu có nói sai chỗ nào, Bệ hạ ngài hãy bỏ qua cho."
[ cẩu tử là Hoàng đế, khẳng định cũng cảm thấy mệnh nữ tử kia tiện chút. ]
[ vì một người như vậy mà khiến hai cái hầu phủ giương cung bạt kiếm là không đáng chứ gì ]
[ nếu cuối cùng hai phủ muốn hắn định Tạ Đạc tội thì làm sao bây giờ? ]
[ ai, nên nói đều nói rồi, cẩu tử nghe không vào ta cũng không còn cách nào. ]
Cao Tấn bỗng nhiên trở tay nắm lấy bàn tay đang thoa thuốc của Tạ Khuynh, ấm giọng hỏi:
"Bây giờ Huỳnh Dương hầu cùng Quảng Bình hầu níu lấy Tạ Đạc không thả, Ngự sử đài lại liên tục công kích. Quý phi cảm thấy, trẫm nên xử trí Tạ Đạc như thế nào cho thỏa đáng?"
Tạ Khuynh không ngờ tới Cao Tấn sẽ trực tiếp hỏi nàng, chớp chớp mắt chần chờ, cái cằm liền bị Cao Tấn nâng lên dùng mấy ngón tay vuốt ve, hành động giống như đùa chó này làm Tạ Khuynh có hỏa mà không phát ra được.
Đem tay hắn lấy ra khỏi cằm, Tạ Khuynh trả lời với góc độ chính phủ:
"Lễ triều chính là quốc gia pháp chế, vô luận đúng sai đều có luật pháp tới định đoạt, thần thiếp tài sơ học thiển, không dám vọng luận."
[ ta cứ tượng trưng nói mấy câu vậy thôi ]
[ nếu cuối cùng vẫn không được thì còn có lão Tạ cùng Thái lão quận vương ở đây, Tạ Đạc là nhi tử cùng ngoại tôn của hai người đó, tự họ sẽ đứng ra che chở. ]
[ có quan hệ gì với ta. ]
Cao Tấn câu lấy sau cổ Tạ Khuynh, ôm nàng đến bên mình, nhẹ nhàng nói vào tai:
"Nguyên bản trẫm nghĩ, Tạ Đạc nói thế nào cũng là em vợ trẫm, mở một con đường cho hắn chưa chắc không thể. Nhưng Quý phi đã công chính như thế, trẫm ngược lại không tiện làm việc thiên tư."
Tạ Khuynh chỉ cảm thấy dái tai ngứa, muốn lùi về sau, nhưng tay Cao Tấn đè lên gáy nàng, lui không được.
"Nếu không, Quý phi mở miệng van cầu trẫm, chỉ cần nàng mở miệng, vô luận là giết hay là thả, trẫm đều sẽ đáp ứng."
Cao Tấn nói vào tai Tạ Khuynh, cẩn thận ngắm nghía vành tai oánh nhuận trắng mềm của nàng, trên lỗ tai đeo khuyên, lại không phải đôi khuyên Satan thạch kia, làm hắn có chút mất mát, dứt khoát nắm vành tai nàng xoa nhẹ.
Tạ Khuynh không nắm chắc được ý tứ Cao Tấn, hắn là thật muốn để nàng cầu tình hay là chỉ nói đùa vậy thôi? Nếu như nàng mở miệng cầu tình rồi hắn bảo một câu 'ta đùa', vậy chẳng phải nàng thành chú hề à?
"Quý phi sao lại đắn đo lâu vậy, Tạ Đạc không phải là đệ đệ nàng sao?" Cao Tấn thúc giục.
Tạ Khuynh âm thầm thở dài:
[ là đệ đệ. ]
[ nhưng đích thứ có khác, hắn cũng không có coi ta là tỷ tỷ a. ]
[ được rồi, cầu liền cầu đi, ai bảo hắn là nhi tử của lão Tạ, tương lai còn phải sinh cháu chắt nối dõi cho lão Tạ nữa. ]
Hít sâu một hơi, Tạ Khuynh xoay người đối mặt với Cao Tấn, hai người bốn mắt nhìn nhau, lập tức điện quang hỏa thạch, Cao Tấn mới vừa rồi còn đùa giỡn thích thú muốn nhìn nàng khó xử, lúc này lại nín thở.
Hai cánh tay Tạ Khuynh gác lên vai Cao Tấn, chậm rãi nhích lại gần hắn, có loại khẩn trương trước nay chưa từng có. Thẳng đến khi Tạ Khuynh ôn nhu hôn lên môi hắn một cái, lại nhẹ nhàng day day sau đó rời đi rồi Cao Tấn mới dám chậm rãi thở ra hơi nghẹn nãy giờ.
"Cầu xin như vậy có được không?" Tạ Khuynh hỏi.
Cao Tấn né tránh ánh mắt, quay mặt đi nhấp môi hai lần, cố gắng đè xuống nụ cười sắp không nhịn được, vội ho một tiếng:
"Quý phi chẳng lẽ tại qua loa trẫm?"
Tạ Khuynh im lặng:
[ cái này còn qua loa? ]
[ ở đây là Công Chính điện, ngươi còn muốn thế nào? ]
Bỗng nhiên, Tạ Khuynh thoáng nhìn hai luồng ửng đỏ khả nghi trên mặt Cao Tấn, âm thầm nghi hoặc:
[ cẩu tử đỏ mặt cái gì? ]
[ cũng không biết đã ngủ bao nhiêu lần, đỏ mặt cái rắm a. ]
[ cmn, càng ngày càng đỏ. ]
"Bệ hạ, ngài. . ." Tạ Khuynh cảm thấy mình cần phải quan tâm một chút vấn đề sức khỏe tâm lý của cẩu tử.
Ai biết vừa mở miệng liền bị Cao Tấn quát lớn: "Ngậm miệng."
Tạ Khuynh đành phải ngậm miệng lại, nhưng lòng thì:
[ trong đầu cẩu tử có phải là đang nghĩ tới cái gì bậy bạ không? ]
[ bằng không sao lại đỏ mặt thẹn thùng thành dạng này? ]
Cao Tấn không thể nhịn được nữa: "Trẫm kêu nàng ngậm miệng, không nghe thấy sao?"
Tạ Khuynh vô tội chỉ chỉ đôi môi đóng chặt, ý tứ: Ta không nói chuyện a.
Cao Tấn á khẩu không trả lời được.
Thời điểm bầu không khí đang lúng túng, Vạn công công tiến đến hồi bẩm:
"Bệ hạ, Tạ Giám quân cầu kiến."
Sự chú ý của Tạ Khuynh liền bị dời đi.
Tạ giám quân? Tạ Đạc? Hắn sao lại vào cung?
Không có Tạ Khuynh nhìn chăm chú cùng những ý nghĩ loạn thất bát tao kia, Cao Tấn rất nhanh bình phục lại, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói với Vạn công công:
"Tuyên."
Rất nhanh, Tạ Đạc từ ngoài điện đi vào.
Hắn là lần đầu tiên vào cung, lần đầu tiên vào Công Chính điện, ít nhiều cũng có chút câu nệ.
Bất quá, chút câu nệ này của hắn khi nhìn thấy Tạ Khuynh ngồi trên long ỷ cùng Cao Tấn, bị khí tức đại ma vương ép cho không thấy tung tích.
Ai da, đại ma vương thế mà ngồi trên long ỷ!
"Thần Tạ Đạc, tham kiến Bệ hạ, tham kiến Quý phi."
Tạ Đạc sợ hãi thì sợ hãi, nhưng nên hành lễ thì vẫn không quên.
"Đứng lên đi."
Cao Tấn tỉnh táo lại, khôi phục thành Hoàng đế Bệ hạ lạnh lùng bá đạo, bộ dạng này làm Tạ Khuynh quả thực hoài nghi tiểu khả ái vừa rồi bị nàng hôn một cái mà cũng đỏ mặt có phải cùng một người hay không.
"Biết vì sao trẫm tuyên triệu ngươi vào cung không?" Cao Tấn hỏi.
Tạ Đạc nhẹ gật đầu:
"Biết. Thần chưa tam ti hội thẩm, liền tự tiện làm chủ chém đầu Bành thế tử cùng Đào thế tử."
Cao Tấn hỏi: "Vì sao muốn chém bọn họ? Dựa vào điều gì?"
Tạ Đạc trầm ổn trả lời:
"Bẩm bệ hạ, tháng ba năm nay, hai người họ đang trực tại quân doanh, chuồn ra ngoài uống rượu, sau khi say đem một nữ tử trên đường bắt về doanh địa gian dâm. Nữ tử kia quyết không chịu nhục, tự vẫn mà chết. Việc này đã có ba nhân chứng xác nhận hành vi của bọn họ, cũng đã nhận tội ký tên. Dựa theo quân pháp, tướng sĩ dâm nhục người khác, giết không tha."
Cao Tấn nghe vậy nhẹ gật đầu, bước ra khỏi long án:
"Nếu như vậy, ngươi giết người là dựa theo quân pháp?"
Tạ Đạc thừa nhận: "Vâng."
"Được. Có pháp có thể theo, liền rất tốt." Cao Tấn đi tới trước mặt Tạ Đạc, hỏi hắn: "Nhưng hôm nay Huỳnh Dương hầu phủ cùng Quảng Bình hầu phủ níu lấy ngươi không thả, ngươi có tính toán gì hay không?"
Tạ Đạc nghĩ nghĩ, trả lời:
"Thần theo luật xử án, không làm sai, bọn hắn níu lấy ta liền níu đi, bất kể hậu quả gì, một mình thần nhận hết."
Tạ Khuynh nhìn kẻ ngu đần này, âm thầm lắc đầu:
[ ngốc quá mức chịu đựng! ]
[ chỉ bằng ngươi, có thể nhận cái gì? ]
[ nếu như ngươi không phải nhi tử Tạ Viễn Thần, không phải ngoại tôn Thái lão quận vương, hiện tại chỉ sợ đã sớm bị Huỳnh Dương hầu cùng Quảng Bình hầu chém thành muôn mảnh. ]
Cao Tấn nhìn thoáng qua Tạ Khuynh đang ngồi sau long án, rồi lại bỗng nhiên hỏi Tạ Đạc:
"Vụ án này, là một mình ngươi hoàn thành sao?"
Tạ Đạc sửng sốt, không biết Cao Tấn hỏi như vậy là có ý gì, ấp úng trả lời:
"Bản án là Binh bộ cùng Kinh Triệu phủ hiệp trợ hoàn thành."
Cao Tấn buông tay: "Vậy không phải được rồi sao."
Tạ Đạc nghe không hiểu: "Bệ hạ lời ấy ý gì?"
Cao Tấn nói: "Ngày ấy trẫm đem Điền đại nhân mang đến Tây đại doanh hiệp trợ ngươi phá án, vụ án này lại là xuất hiện ở kinh thành, phụ thân nữ tử kia trước đó cõng thi thể nữ nhi đến trước cửa Kinh Triệu phủ gõ đăng văn cổ. Ngươi muốn định tội hai kẻ Bành - Đào, tất cũng cần Kinh Triệu phủ phối hợp a?"
"Vâng, thi thể nữ tử kia vẫn luôn được phụ thân nàng trông coi, chưa hạ táng, giờ đã mục nát. Nhưng lúc ngỗ tác* kiểm tra thi cốt, phát hiện xương hàm ngậm một mảnh vải rách. Khối vải kia hoàn toàn khớp với một chiếc áo ngoài của Đào Bân, bởi vậy tội Đào Bân đã vững. Trong quá trình đó nếu không phải có Kinh Triệu phủ phối hợp, thần xác thực không thể tìm ra chứng cứ nhanh như vậy." Tạ Đạc nói.
(Ngỗ tác: tên một chức quan chuyên khám nghiệm tử thi.
ƯattpadTaiTheTuongPhung )
Cao Tấn đã nhìn qua kết án của Tạ Đạc trình lên, những tình tiết cụ thể này hắn thông suốt.
"Nếu bản án không phải một mình ngươi làm, vậy sao hậu quả lại một mình ngươi nhận?" Cao Tấn nói.
Tạ Đạc vẫn có chút mơ hồ, ngược lại Tạ Khuynh nghe rõ ý tứ Cao Tấn, bước tới nói với Tạ Đạc:
"Nghe hiểu không? Bản án không phải một mình ngươi làm, Huỳnh Dương hầu cùng Quảng Bình hầu dựa vào cái gì chỉ tìm một mình ngươi đòi công đạo? Người dám trảm con của bọn họ, bọn họ hẳn là phải đối xử như nhau mới đúng a?"
Tạ Đạc đầu óc ong ong, nhìn đại ma vương, cả buổi mới hỏi một câu:
"Vậy, cho nên?"
[ ôi chao, thật sự là đần không để đâu cho hết! ]
[ đã nói đến mức này rồi mà còn không hiểu. ]
Tạ Khuynh liếc mắt sang Cao Tấn, thấy hắn không ngăn cản nàng nói tỉ mỉ, thế là trực tiếp không thèm đếm xỉa nói:
"Sau khi ngươi trở về, chủ động tìm Huỳnh Dương hầu cùng Quảng Bình hầu vạch trần Điền đại nhân cùng La đại nhân, hai người bọn hắn một người là Binh bộ Thượng thư, một người là Kinh Triệu phủ doãn, địa vị nào không lớn hơn ngươi? Hai vị hầu gia có muốn trách tội, cũng không trách đến một Tiểu Giám quân tam phẩm là ngươi!"
Tạ Đạc chợt cảm thấy thể hồ quán đỉnh.
Nguyên lai Bệ hạ nói hồi lâu là ý tứ này.
Sau đó hắn liền nghĩ đến, ngày ấy Bệ hạ tự mình lộ diện tại quân doanh, tự mình đem Điền đại nhân đưa đến trước mặt hắn. Cho Điền đại nhân tạo áp lực, để hắn không dám lười biếng trễ nải vụ án này. Lúc ấy Tạ Đạc chỉ nghĩ Bệ hạ muốn hắn nhanh phá án, không nghĩ là còn có hậu chiêu.
Bệ hạ khi đó liền ngờ tới Tạ Đạc sẽ tiền trảm hậu tấu, thay hắn đem con đường phía sau trải thật tốt.
Tạ Đạc chỉ cảm thấy cả người đều thông thấu.
Đối với sự mưu tính sâu xa cùng cẩn thận che chở này của Bệ hạ cảm động không thôi, bỗng nhiên quỳ xuống, dập đầu mấy cái với Cao Tấn:
"Đa tạ Bệ hạ."
Cao Tấn tiến lên đỡ Tạ Đạc dậy, nói:
"Không cần tạ trẫm, muốn tạ liền tạ tỷ tỷ ngươi, trẫm làm như vậy cũng là vì nàng."
Tạ Đạc run rẩy nhìn về phía đại ma vương, chỉ thấy nàng đứng sau lưng Cao Tấn nhe răng nhìn hắn, dọa cho Tạ Đạc giật bắn mình.
Đại ma vương thật đáng sợ.
Nhưng nàng ở trước mặt Bệ hạ giả bộ bé thỏ trắng, Bệ hạ căn bản không biết diện mạo chân thật của nàng, còn tưởng rằng nàng ôn nhu hiền lương đúng như vẻ bề ngoài.
Bệ hạ thật đáng thương.
Tạ Đạc được chỉ điểm, đầy cõi lòng áy náy rời khỏi Minh Trạch cung.
Sau khi hắn rời đi, Cao Tấn quay đầu lại hỏi Tạ Khuynh:
"Ái phi, trẫm đối với hắn đủ ý tứ a?"
Tạ Khuynh nói: "Đủ ý tứ. Chỉ là Điền đại nhân cùng La đại nhân chỉ sợ sau này không thể có một ngày tốt lành."
Chẳng qua đây cũng là những gì bọn hắn nên nhận.
Điền đại nhân thân là Binh bộ Thượng thư, lấn yếu sợ mạnh, nghe nhìn lẫn lộn, quả thực đáng ghét; Kinh Triệu Doãn La đại nhân thân là quan phụ mẫu kinh thành, không vì dân làm chủ, nếu không phải người phía trên đè ép, phỏng chừng hắn đã không nhúng tay vào bản án này.
Nếu bọn hắn đều muốn bo bo giữ mình, vậy cũng đừng trách Tạ Đạc đem bọn hắn kéo xuống nước.
Có bọn hắn thay Tạ Đạc chia sẻ hỏa lực, lại thêm thế lực Tạ gia cùng Thái gia, Huỳnh Dương hầu cùng Quảng Bình hầu dù lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng đem tất cả những người liên quan vụ án này trả thù một lần.
Không thể không nói, nếu bàn về độ chó, cẩu tử đứng thứ hai, thật đúng là không ai dám nhận thứ nhất!
"Bọn hắn là làm quan, người nào làm quan mà có ngày tháng dễ chịu chứ." Cao Tấn nói như vậy.
Tạ Khuynh mỉm cười: "Vì lẽ đó Bệ hạ đã sớm quyết định xong, lúc trước là cố ý lừa gạt thần thiếp cầu tình a?"
Cao Tấn vội ho một tiếng:
"Phải thì như thế nào? Trẫm vì đệ đệ nàng, mưu tính sâu xa, không tiếc đem hai vị ái thần hộ tống cho hắn, ái phi sao lại không ghi nhận phần ân tình này a?"
Tạ Khuynh không có phủ nhận.
Ánh mắt rơi vào đôi môi Cao Tấn gần trong gang tấc, bỗng nhiên nhón chân, hôn lên hai cái, nội tâm mừng như điên:
[ cẩu tử vừa rồi đỏ mặt nhìn thật đáng yêu. ]
[ lại đỏ mặt cái nữa cho lão tử xem xem. ]
Cao Tấn: . . .
Còn tưởng rằng nàng muốn tạ ơn mình, thì ra trong lòng đánh mấy cái chủ ý xấu này.
Trong lòng nữ nhân này, chẳng lẽ không có một tơ một hào phong hoa tuyết nguyệt, hoa tiền nguyệt hạ lãng mạn nào sao?
Tạ Khuynh hôn Cao Tấn xong, vẫn đang ngó chừng mặt của hắn, hi vọng lại nhìn thấy mỹ cảnh hai má đỏ ửng lần nữa.
Nhưng mà nàng đợi rồi lại đợi, mặt cẩu tử lại không đỏ tí nào.
[ sao không đỏ mặt? ]
[ chẳng lẽ là thời gian không đủ dài? Không đủ triền miên? ]
Nghĩ như vậy, Tạ Khuynh lại nhón chân lên, bưng lấy mặt Cao Tấn, cẩn thận hôn lên môi hắn.
[ rồi đó đỏ mặt chưa! ]
Cao Tấn có chút mệt tâm.
Rõ ràng nàng đang làm một chuyện vô cùng thú vị, hết lần này tới lần khác trong lòng cứ suy nghĩ lung tung, hắn nghe vào có bao nhiêu nhu tình mật ý cũng tiêu tán hết.
Bất đắc dĩ cúi đầu nhìn Tạ Khuynh đang mắt đầy mong đợi, Cao Tấn thở dài một tiếng, đưa tay lau đi vệt nước óng ánh bên môi nàng, sau đó chán nản quay về long án tiếp tục phê tấu chương.
Để lại Tạ Khuynh một mình đứng tại chỗ buồn bực không thôi:
[ là tư thế hôn không đúng sao? ]
[ hay là lực đạo không đúng? ]
[ cẩu tử vừa rồi rõ ràng rất thẹn thùng mà, sao hiện tại lại thành dáng vẻ mặt mo rồi? ]
[ đến cùng là chỗ nào có vấn đề? ]