Sáng ngày thứ hai, Tạ Khuynh nhìn bữa sáng là nước canh suông, lần đầu tiên có loại xúc động không muốn ăn cơm.
Không có cách, bởi vì cơm nước tối qua quá tốt! Một đêm trôi qua rồi, mà nàng vẫn chưa thấy đói.
"Nương nương, là không muốn ăn sao?" Khương ma ma bỗng nhiên ân cần hỏi.
Tạ Khuynh hơi hơi do dự, Khương ma ma lập tức chủ động: "Nếu không muốn ăn, nô tỳ liền thu..."
"Ta ăn." Tạ Khuynh quả quyết ngăn Khương ma ma hành động.
Nước canh suông thì nước canh suông thôi, cũng đều là ăn, không nên ghét bỏ.
Tạ Khuynh muốn ăn, Khương ma ma cũng không có cách, ở bên cạnh gắp chút thức nhắm cho nàng.
"Gần đây Bệ hạ đối với nương nương phải nói là độc sủng."
Khương ma ma là một huấn luyện viên đủ tư cách, thấy học viên một tay mình đào tạo ra 'việc học có thành tựu', kỳ thật vẫn rất vui mừng.
Tạ Khuynh cười đáp: "May mà có ma ma chỉ dạy thật tốt."
Khương ma ma khiêm tốn cười một tiếng:
"Nương nương thiên phú dị bẩm, học cái gì cũng nhanh. Chẳng qua có một vài chỗ, nương nương vẫn là phải gia tăng chú ý mới được. Thương thế kia là tuyệt đối không thể chịu."
Tạ Khuynh đương nhiên biết Khương ma ma là đang nói việc nàng để Phúc Như mua đồ ăn ngoài cung, làm bộ bị thương và đêm qua nàng cùng Cao Tấn song song rơi xuống nước.
"Chuyện hôm qua đều là bất ngờ, đột nhiên phát sinh, về sau sẽ không. Ma ma đừng chấp nhặt với ta."
Tạ Khuynh nói ngọt, biết phải nói lời gì để người ta nghe vào cao hứng.
Khương ma ma quản nàng, cấm nàng, kỳ thật cũng là muốn giúp Tạ Khuynh, ở trong cung hơn một năm nay, nếu như không có Khương ma ma nhắc nhở từng chút, y theo cái tính tình này của Tạ Khuynh, nói không chừng sớm đã bị người nhìn thấu.
"Nô tì không dám chấp nhặt với nương nương, chỉ là nương nương bây có nhiều ân sủng, càng phải chú ý nhiều hơn so với bình thường mới phải."
Khương ma ma nắm chặt tay Tạ Khuynh vỗ vỗ, kiểm tra vết thương trên tay nàng một chút, xác định không có việc gì mới buông xuống.
Tạ Khuynh ừm một tiếng sau đó tiếp tục húp cháo, trong lòng vẫn cảm thấy Cao Tấn gần đây trở nên khác thường.
Chính là cảm thấy hắn chú ý nàng nhiều hơn hẳn trước đây.
Lúc vừa mới vào cung, trừ bảy ngày đầu liên tiếp đều ở Ngưng Huy cung, về sau số lần kỳ thật không coi là nhiều, một tháng cũng chỉ tới tầm một hai lần. Đồng thời tới sẽ làm chuyện đó, cũng không có giao lưu dư thừa gì, làm xong việc thì ngủ một giấc, sáng ngày thứ hai liền đi, sau đó lại là mười ngày nửa tháng không thấy người.
Kỳ thật Tạ Khuynh còn rất hoài niệm đoạn thời gian bình bình đạm đạm kia, hiện tại nói như thế nào đây. . . Quá dính nhau.
Dính nhau đến mức Tạ Khuynh quả thực hoài nghi Cao Tấn có phải là đang ngấm ngầm cái mưu ma chước quỷ gì không muốn người ta biết hay không.
Cháo còn chưa có uống xong, ngự thiện phòng lại đưa tới canh tránh thai ngụy trang thành thức ăn.
Tạ Khuynh nhìn canh kia, không hiểu sao nhớ tới sự vuốt ve an ủi đêm qua trong trướng, lòng cảm khái, nam nhân quả nhiên là kéo quần liền không nhận người, trên giường nhiệt tình như vậy, một bộ dáng muốn đem ngươi nhập vào da thịt hắn. Nhưng đến khi xuống giường, vẫn như cũ lạnh lùng để người đưa tránh tử canh cho ngươi.
Mà dù cái tránh tử canh này Cao Tấn không phái người đưa tới, tự Tạ Khuynh cũng sẽ để Khương ma ma hầm cho nàng uống.
Nhưng tự mình uống cùng người khác đưa tới phải uống, cảm giác ít nhiều có chút khác biệt.
Sảng khoái uống xong chén canh kia, Tạ Khuynh và Khương ma ma cùng nhau đưa mắt nhìn tổng quản Ngự Thiện phòng rời đi.
Khương ma ma thở dài: "Ài, Bệ hạ đã sủng nương nương như thế rồi mà vẫn không nguyện ý cho nương nương lưu dòng dõi."
Tạ Khuynh 'xin miễn thứ cho kẻ bất tài' khoát tay:
"Vẫn là đừng nên đừng nên. Ta cũng không muốn sinh con."
Không sinh hài tử, tương lai thoát khỏi đây còn có thể nói mình chơi Hoàng đế hai năm, sinh hài tử rồi còn cái nịt!
**
Tổng quản Ngự Thiện phòng từ Ngưng Huy cung đi ra, liền đi vòng tới Minh Trạch cung phục mệnh.
Vạn công công đã sớm được phân phó, mời hắn đi vào.
Cao Tấn đang xem hồ sơ, thấy hắn tiến đến, buông hồ sơ xuống hỏi: "Quý phi uống?"
Tổng quản Ngự Thiện phòng nơm nớp lo sợ trả lời:
"Bẩm bệ hạ, nương nương đã uống, nô tài nhìn tận mắt ạ."
Cao Tấn 'Ừm' một tiếng, phân phó:
"Về sau đều làm như vậy."
"Vâng. Bệ hạ yên tâm." Tổng quản Ngự Thiện phòng lĩnh mệnh.
Cao Tấn lại phân phó:
"Về sau mỗi ngày ma ma của Ngưng Huy cung tới Ngự Thiện phòng gọi đồ ăn thì thêm vào một hai món mặn."
Tổng quản Ngự Thiện phòng có chút ngẩn người, hỏi:
"Vâng, món ăn mặn chủng loại tùy ý ạ?"
Cao Tấn gật đầu nói: "Tùy ý, nàng ấy cũng không khắt khe với món ăn mặn."
Hoàng đế đã nói như vậy, tổng quản Ngự Thiện phòng còn gì mà không hiểu nữa, lúc này liền đem chuyện của Ngưng Huy cung liệt vào vị trí quan trọng thứ hai, từ nay về sau không dám tiếp tục sinh tâm lãnh đạm.
Tổng quản Ngự Thiện phòng rời đi không bao lâu, Vạn công công vào điện trình lên một cái hộp gấm tinh mỹ, nói là Tượng Tạo cục đã đem Satan thạch làm thành khuyên tai, đưa tới xin mời Bệ hạ xem qua.
Cao Tấn buông hồ sơ, Vạn công công đem hộp gấm nhỏ mang lên long án, Cao Tấn cầm lấy mở ra, trong hộp gấm hai cái khuyên tai Satan thạch óng ánh chói mắt liền ánh vào tầm mắt của hắn.
Satan thạch có rất nhiều màu sắc, nhưng Cao Tấn chọn một viên gần như trong suốt, khi có ánh nắng chiếu rọi ra sắc cầu vồng, phối hợp với bạc, ngắn gọn chói mắt.
"Bệ hạ có ánh mắt thật tốt, nô tài lúc ấy còn buồn bực ngài làm sao lại chọn viên màu sắc nhạt nhất, không nghĩ tới khuyên tai làm xong, lại loá mắt như vậy." Vạn công công khen.
Cao Tấn cũng cảm thấy rất tốt, dùng ngón tay gảy một cái khuyên tai, tưởng tượng bộ dáng Tạ Khuynh đeo bộ khuyên tai này lên sẽ đẹp thế nào.
Lần gặp mặt thuở nhỏ của hai người, cũng là do Tạ Khuynh đi trấn trên làm khuyên tai, đi đường tắt về quân doanh mới gặp hắn trong đầm lầy.
Cao Tấn thấy nàng thích khuyên tai, về sau lúc phải hồi kinh, hắn còn cố ý đưa một bộ cho nàng, cũng không biết bộ khuyên tai kia hiện tại nơi nào, nàng có còn nhớ hay không.
Đem hộp gấm khép lại, đặt trên long án, thỉnh thoảng nhìn một chút, thật giống như nàng đang ở bên cạnh.
Hôm qua nàng xuống tay độc ác với bản thân, ngã bị thương, thêm buổi tối ngay lúc mấu chốt, nàng buộc Cao Tấn đáp ứng nàng ngưng chép kinh. Cao Tấn vốn là không muốn đáp ứng, tay bị thương thì đến Nam thư phòng tĩnh dưỡng không phải cũng giống nhau sao, về phần chép kinh được nhiều ít bao nhiêu, hắn đâu quan tâm.
Nhưng mà, nàng lúc ấy kẹp chặt không cho 'tiểu Cao Tấn' nhúc nhích, khiến Cao Tấn kìm nén đến thực sự khó chịu, cuối cùng đành phải thỏa hiệp cho xong.
Cao Tấn nghĩ là tối hôm qua đáp ứng nàng không cần chép kinh, nàng khẳng định ngay cả phụ cận Minh Trạch cung cũng không nguyện ý tới gần, lại không nghĩ rằng, sau giờ Ngọ mơ màng buồn ngủ thế mà nghe thấy thanh âm độc hữu của nàng.
[ cẩu tử đang làm gì nhỉ? ]
[ có nghỉ trưa không? ]
[ ta tùy tiện tới cửa như thế có phải là có chút xúc động không? ]
[ vạn nhất bị cẩu tử lưu lại chép kinh thì làm sao bây giờ? ]
[ không có việc gì không có việc gì, tay này còn đang bị thương đây. ]
[ đến lúc đó, nếu như hắn dám bắt ta chép, ta liền bấm đùi giả khóc, cái này thì ta lành nghề! ]
Một đường tiếng lòng líu lo không ngừng từ xa tới gần, Cao Tấn dở khóc dở cười, chẳng qua một giây đầu tiên khi nghe thấy thanh âm của nàng liền buông bút xuống, kiên nhẫn chờ đợi nàng tiến đến.
Trước đó đã phân phó, Tạ Khuynh tại Minh Trạch cung có quyền lợi tùy ý ra vào, nghe nàng cùng Vạn công công hàn huyên hai câu mới ló đầu vào.
Trông thấy khuôn mặt của nàng xuất hiện tại một bên bình phong của nội điện, ngó vào quan sát gì đó, Cao Tấn vẫy tay gọi nàng, Tạ Khuynh mới dám đi qua, giả vờ đoan trang hành lễ.
"Bệ hạ, không biết thần thiếp có quấy rầy đến ngài không." Tạ Khuynh ôn nhu cẩn thận mà hỏi.
Cao Tấn không chút biến sắc: "Có quấy rầy hay không ngươi cũng đã tới rồi, không phải sao?"
Nói xong, ánh mắt Cao Tấn quét về phía tay phải Tạ Khuynh, trên bàn tay kia quấn vải thật dày trông vô cùng khoa trương, đem một cánh tay nhỏ gầy quấn thành trái cầu, đây là sợ bị bắt ở lại chép kinh đến mức nào a?
"Nói đi, tìm trẫm có chuyện gì?" Cao Tấn hỏi.
Dựa vào phán đoán tinh chuẩn của Cao Tấn đối với nữ nhân Tạ Khuynh này, nàng chính là loại người không tim không phổi vô sự không đăng tam bảo điện.
Hai con ngươi trong suốt linh động của Tạ Khuynh hơi chuyển.
[ cẩu tử cũng quá nhạy cảm rồi ]
[ chỉ là tiện đường ghé thăm ngươi chút thôi ]
[ thuận tiện đưa ngươi một thứ tốt ]
Cao Tấn: ...
Hắn quét mắt nhìn Tạ Khuynh từ trên xuống vài lần, không nghĩ ra được nàng đến đưa thứ gì.
"Chỉ là thần thiếp nhớ Bệ hạ thôi, hình như Bệ hạ không cao hứng?"
Tạ Khuynh nói, từ túi trong tay áo lấy ra một cái hầu bao màu đen thêu hoa phong lan bằng chỉ vàng, xuất ra nhiệt tình ngượng ngùng như nữ sinh cấp hai lần đầu tiên tỏ tình với nam sinh, đưa đến trước mặt Cao Tấn.
"Mọi người đều nói, hầu bao tỏ tâm ý. Thần thiếp tự tay làm cái hầu bao, đại biểu cho tình cảm chân thành của thần thiếp đối với Bệ hạ, một ngày không gặp như cách ba thu, chắc là Bệ hạ cũng như thần thiếp."
[ má ơi, buồn nôn chết ta rồi ]
[ lão tử đã gom tất cả những lời âu yếm của đời này dùng hết lên người cẩu tử rồi ]
[ nhưng mà người và chó không chung đường, phỏng chừng cẩu tử cũng chỉ nghe một vậy thôi, không để ý đâu ]
Lòng bàn tay Cao Tấn vuốt ve hai lần lên chiếc hầu bao, không cần hỏi cũng biết, cái hầu bao này tuyệt đối không thể là nàng thêu. Nhưng chỉ cần là nàng tự tay đưa tới, Cao Tấn cũng đã cảm thấy rất tốt.
Tâm tình vui vẻ, Cao Tấn nhận lấy hầu bao, cầm hộp gấm trên long án, đưa tới trước mặt Tạ Khuynh:
"Tặng cho nàng."
Tạ Khuynh tiếp nhận hộp gấm, mở ra, trông thấy đôi khuyên tai lấp lánh bên trong, mừng rỡ không thôi.
"Bệ hạ hôm qua chọn ngọc thạch, thì ra thật sự là làm khuyên tai cho thần thiếp?"
Cao Tấn từ chối cho ý kiến, thúc giục Tạ Khuynh: "Đeo lên cho trẫm nhìn xem."
Đồ trang sức mà Tạ Khuynh thích nhất là khuyên tai, bởi vì khi còn bé nàng lớn lên như đứa nhà quê, chưa từng mặc qua váy áo xinh đẹp của những nữ hài khác, đợi đến khi lớn thêm chút, có một lần trông thấy một vị tỷ tỷ trong doanh địa, mặc váy áo đỏ, trên lỗ tai đeo hai chiếc khuyên đung đưa. Nhưng làm Tạ Khuynh ghen tị hỏng rồi, từ đó về sau nàng luôn cảm thấy khuyên tai là đẹp mắt nhất.
Tạ Khuynh tháo một cái khuyên tai đang đeo ra, cái còn lại thì sờ không được chốt mở, Cao Tấn để nàng cúi người, thay nàng gỡ xuống, Tạ Khuynh đưa hộp gấm qua, nói:
"Làm phiền Bệ hạ đeo lên giúp thần thiếp."
Cao Tấn cực kỳ tình nguyện.
Rất nhanh, hai chiếc khuyên tai lấp la lấp lánh đã nằm trên lỗ tai Tạ Khuynh, Tạ Khuynh không mang theo gương không thể tự nhìn, liền hỏi Cao Tấn:
"Đẹp không?"
Cao Tấn duỗi tay chỉnh chỉnh cho nàng, trả lời: "Cũng được."
Tạ Khuynh ngọt ngào cười một tiếng: "Đa tạ Bệ hạ."
Cao Tấn lại hỏi: "Chỉ một câu đa tạ?"
Tạ Khuynh còn đang dùng tay sờ soạng khuyên tai mới, nghe vậy lập tức hiểu ý, khom người hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước trên gò má Cao Tấn. Sau đó như chim én nhẹ nhàng bay đi, lưu lại Cao Tấn ngồi một mình sờ khuôn mặt đang yên lặng nóng lên.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Có một trận nhạc đệm của buổi trưa, toàn bộ buổi chiều tinh thần của Cao Tấn phấn chấn chưa từng có. Cầm trong tay hầu bao màu đen thêu phong lan chỉ vàng tự tay Tạ Khuynh đưa cho hắn, nghe Lại bộ Thượng thư cùng Hộ bộ Thị lang ầm ĩ nửa canh giờ cũng không cảm thấy mất kiên nhẫn.
Lúc chạng vạng tối, Cao Tấn từ phòng hội nghị nội các bước ra, lòng bàn tay vẫn cầm hầu bao vuốt ve.
Tô Biệt Hạc theo hầu bên cạnh, đi theo sau mấy bước, Cao Tấn phía trước bỗng nhiên đứng lại.
"Bệ hạ, ngài bỏ quên gì à?" Tô Biệt Hạc hỏi.
Cao Tấn đứng tại chỗ nghĩ nghĩ, bỗng nhiên quay đầu nhìn bên hông Tô Biệt Hạc, chỉ thấy ở đó nhiều thêm một đao mang màu đen thêu phong lan chỉ vàng, Cao Tấn luôn cảm thấy giống như đã từng thấy ở đâu đó
"Cái này là cái gì?" Hắn hỏi Tô Biệt Hạc.
Tô Biệt Hạc cúi đầu nhìn phương hướng Cao Tấn chỉ, trả lời:
"Bẩm bệ hạ, đao mang a."
Bội đao muốn treo ở trên eo, khẳng định phải dùng đến đao mang, Tô Biệt Hạc không hiểu Bệ hạ vì sao lại hỏi cái này.
Cao Tấn vươn tay với Tô Biệt Hạc: "Lấy xuống, trẫm nhìn xem."
"À, vâng." Tô Biệt Hạc mặc dù không hiểu Cao Tấn sao lại làm thế, nhưng hắn vẫn tuân theo phân phó.
Đao mang được đưa đến trong tay Cao Tấn, hắn lật tới lật lui xem mấy lần, sau đó đem hầu bao màu đen thêu phong lan chỉ vàng trong tay mình đặt cùng một chỗ so sánh.
Trừ đồ vật khác biệt, thêu công không thể nói là không có liên quan, có thể nói là giống nhau như đúc.
Cao Tấn nhíu mày hỏi: "Đao mang này ai cho ngươi?"
Tô Biệt Hạc trả lời: "Là Quý phi nương nương ban thưởng."
Cao Tấn trầm mặc.
Tô Biệt Hạc phải một lát sau mới giật mình nhận ra vấn đề ở đâu, bởi vì hắn cũng nhìn ra hầu bao trong tay bệ hạ cùng đao mang của hắn từ màu sắc, hoa văn đến thủ công đều hoàn toàn giống nhau.
Nói cách khác, hầu bao của Bệ hạ vô cùng có khả năng cũng là Quý phi nương nương tặng.
Ý thức được điểm này, Tô Biệt Hạc hít sâu một hơi: Mẹ ruột a, rất có thể ảnh hưởng hoạn lộ!
(Hoạn lộ: con đường làm quan
ƯattpadTaiTheTuongPhung )
Thế là hắn cố gắng cố gắng cứu vớt:
"A, cái đó. Phong lan thêu trên hầu bao của Bệ hạ hình như so với đao mang của thần . . . Nhiều hơn hai cái lá cây. . . ừm, đúng, nhiều hơn hai lá!"
". . ."
Cao Tấn mặt lạnh không nói lời nào nhìn chằm chằm Tô Biệt Hạc trợn mắt nói dối.
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Tiểu kịch trường made in TaiTheTuongPhung:
Nữ shipper họ Tạ nào đó:
-Alo, chị An có đặt gói hàng áo tình thú 'nguyệt hạ mỹ nhân sam' nè chị, chị nhận ở đâu ạ?
-Alo, chị Lệ ơi có đơn xuân cung đồ nè chị ơi, không được kiểm hàng nha chị.
-Alo, chị Tống ơi ra nhận cái đuôi thú cosplay nè, không ra em quăng dô cổng nha.
Cao Tấn: ... *cởi quần*
Chủ shop tên Khuynh nào đó:
-Hey bệ hạ, mới xuất lô hàng thêu thủ công mà dư vải, nên sai mấy thằng đệ làm cho cái túi tiền nè. Hé hé, đổi được cặp bông tai hả, chòi oi cám mơn nhoa.
-Tô phi lại đây nói nhỏ nghe nè, ú òa, cái đao mang này thêu thủ công tỉ mỉ mấy ngày á nha, đặc biệt làm cho Tô phi luôn đó. Tiền bạc gì, chủ yếu là cái tình thôi.
Cao Tấn: ... *trầm cảm*
Trời mưa khiến cái 4G toi dùng vốn luôn yếu sinh lý triệt để trở thành một tên thái giám, người ta up cả truyện trong 5', toi đăng 7 chương tốn hai tiếng, đéo ai trầm cảm bằng toi nữa. Huhu.