Cao Nguyệt tiến lên hành lễ: "Tham kiến Bệ hạ."

Nói xong, hắn phát hiện ánh mắt Cao Tấn từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm Tạ Khuynh, sợ Cao Tấn khó xử nàng, không khỏi giải thích:

"Bệ hạ, Tạ gia tỷ tỷ lúc nãy thay ta giải vây..."

Nói một nửa đã bị Cao Tấn cắt ngang:

"Ngươi gọi nàng ấy là gì?"

Cao Nguyệt ấp úng đáp:

"Tạ, Tạ gia... Tỷ tỷ."

Tạ Khuynh lớn hơn Cao Nguyệt tám tuổi, kêu tỷ tỷ hình như cũng không có vấn đề gì a.

Nhưng Cao Tấn cảm thấy có vấn đề, trầm giọng nói:

"Nàng còn lớn hơn trẫm, ngươi gọi nàng là tỷ tỷ, gọi trẫm là gì?"

Cao Nguyệt ngược lại không nghĩ tới vấn đề này, sửng sốt một lúc lâu mới nghi hoặc nói:

"Vậy ta gọi nàng là... Cô cô?"

Cao Tấn vẫn bất mãn:

"Cô cô của ngươi họ Cao."

"Ai nha, mặc kệ hắn gọi tỷ tỷ hay cô cô đi, đâu có quan trọng." Tạ Khuynh nói xong, trừng mắt nhìn Cao Tấn:

[ có phải ngươi lại phát bệnh không? ]

[ so đo gì với một tiểu hài tử? ]

Cao Tấn như nuốt phải pháo, trách mắng Tạ Khuynh:

"Ngươi ngậm miệng. Lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi."

Mắng Tạ Khuynh xong, Cao Tấn lại giáo dục Cao Nguyệt:

"Đừng có gọi nàng là tỷ tỷ, giảm thế hệ. Gọi là... Di nương đi."

Cao Nguyệt đang muốn đáp lời, Tạ Khuynh ở bên cạnh đã ngăn cản:

"Chờ một chút."

"Cái gì di nương? Ta là di nương của ai? Ta, Tạ Khuynh ta còn chưa thành thân, là một... Khuê nữ đó. Sao lại gọi di nương? Không dễ nghe, ta không muốn."

[ thiếp của đại hộ mới gọi là di nương, ngươi cố tình làm ta dị ứng à? ]

Tạ Khuynh kiệt lực phản đối, Cao Tấn lại phảng phất như không nghe thấy, giải quyết dứt khoát:

"Cứ kêu di nương." Nói xong, Cao Tấn quay sang như đang khiêu khích Tạ Khuynh, thêm vào một câu:

"Còn lúc nào có thể đổi xưng hô, trẫm sẽ lại thông tri ngươi."

Cao Nguyệt gật đầu đáp: "Vâng."

Lúc trước ở trong khoang thuyền, hắn đã cảm thấy hai người này có vấn đề, hiện tại trên cơ bản đã xác định, họ thật sự có vấn đề.

Còn là vấn đề lớn kiểu luân lý muội phu cùng di tỷ.

Nếu không sao lại gọi Cao Nguyệt là đứa trẻ thông minh, dù trong lòng sóng cuộn biển gầm, ngoài mặt hắn vẫn gặp biến bất kinh. 

Cao Tấn cãi với Tạ Khuynh xong mới đưa mắt nhìn sang Cao Nguyệt, hỏi:

"Ngươi nói nàng giúp ngươi giải vây? Có người làm khó ngươi?"

Cao Nguyệt trả lời:

"Ách, Tạ... Di nương đã giúp ta giáo huấn bọn hắn."

Cao Tấn nhìn về phía Tạ Khuynh, Tạ Khuynh khoát tay:

"Giáo huấn rồi, bất quá thân phận hắn như vậy, không tránh được chuyện bị người chỉ trích, không thiếu kẻ đui mù va vào đâu."

Tạ Khuynh có ý riêng, Cao Tấn và Cao Nguyệt đều nghe hiểu.

Cao Nguyệt xác thực là con cháu Cao gia, nhưng vì một loạt hành động của phụ thân ruột, đánh bay thân phận chính thức của hắn ở Cao gia rồi.

Vì lẽ đó, hiện tại Cao Nguyệt hoàng tử không phải hoàng tử, hoàng tôn không phải hoàng tôn. Nếu tình huống này cứ kéo dài, sau khi hắn hồi kinh, tất nhiên sẽ vì thân phận lập lờ nước đôi này mà bị chỉ trích.

Tạ Khuynh nói những lời này, kỳ thật là đang giúp Cao Nguyệt cầu một thân phận danh chính ngôn thuận.

Cao Nguyệt cúi đầu không nói, cảm kích trong lòng, lại sợ làm Cao Tấn khó xử, chủ động nói:

"Sẽ không. Hôm nay ta được di nương chỉ điểm, thể hồ quán đỉnh, về sau sẽ không để chuyện như vậy phát sinh."

Tạ Khuynh nói:

"Nhưng ngươi ở Bắc Liêu ngày ngày nơm nớp lo sợ, không được sống yên ổn, chẳng lẽ về Lễ triều vẫn phải tiếp tục sống như vậy sao? Quá mệt mỏi rồi, cẩn thận tóc bạc đó, thiếu niên đầu bạc!"

Mấy lời này mặc dù nói với Cao Nguyệt, nhưng ánh mắt Tạ Khuynh lại nhìn chằm chằm Cao Tấn, ý tứ quá rõ ràng.

Cao Tấn không nói chuyện, cứ nhìn nàng chằm chằm, nhìn đến mức Tạ Khuynh xù lông.

[ nhìn ta làm gì? ]

[ nói đi chứ! ]

[ ngươi trăm cay ngàn đắng mang người từ Bắc Liêu về, chẳng lẽ chỉ mang về vậy thôi, những việc sau đó chưa hề cân nhắc tới hả? ]

Cao Tấn đến gần Tạ Khuynh, thấp giọng hỏi:

"Tạ gia tỷ tỷ hình như đặc biệt quan tâm hắn?"

Tạ Khuynh nghe câu 'Tạ gia tỷ tỷ' kia mà nổi hết da gà da vịt, rùng mình một cái:

[ yêu quái! ]

[ ngươi đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với ta được không? ]

Cao Tấn bị mắng rất bất đắc dĩ, đang muốn mở miệng tiếp tục làm nàng ghê tởm, đã nghe Cao Nguyệt vội vã nói:

"Ta xin nhận hảo ý của Tạ di nương, nhưng cái gì ta cũng không cần. Bệ hạ không cần nhọc lòng vì ta, ta sẽ tới ở trong một điền trang nhỏ ngoài thành ngoại tổ cho, tuyệt đối không gây cho Bệ hạ một tơ một hào phiền phức nào."

Cao Nguyệt biết Tạ Khuynh muốn tốt cho hắn, lại sợ nàng vì chuyện của hắn mà làm Cao Tấn không vui, vội vàng nói ra quyết định của mình trước dự kiến.

Lúc trước phủ Thái tử cũng có hai chỗ điền sản ruộng đất dưới danh nghĩa hắn, nhưng Cao Trà đã cho Cao Nguyệt 'chết', vậy đồ vật dưới danh nghĩa của hắn không còn tồn tại. Ngược lại ngoại tổ từng dẫn hắn tới một trang viên, vì Cao Nguyệt thích ăn đào nên ngoại tổ đã cho người trồng đây cây đào trong trang viên đó, để hằng năm Cao Nguyệt đều được ăn những quả đào tươi mới.

Giờ đã năm năm trôi qua, mẫu thân cùng ngoại tổ đều đã không còn, nhưng đồ vật mà ngoại tổ cho hắn cữu gia sẽ không cướp đoạt. Vì lẽ đó tòa thôn trang đầy cây đào kia tất nhiên đang có người quản lý, nếu hắn hồi kinh không còn đường đi, đó chính là một lựa chọn tốt.

Cao Tấn nhìn thoáng qua Cao Nguyệt, hắn không có nhiều kinh nghiệp tiếp xúc với những hài tử hiểu chuyện, chỉ để lại một câu:

"Trẫm tự có suy tính, ngươi đừng nghĩ quá nhiều."

Nói xong, không đợi Cao Nguyệt phản ứng, Cao Tấn đã kéo cổ tay Tạ Khuynh mang nàng rời khỏi doanh trướng.

Chốc lát sau đã có người của Hỏa Đầu doanh đưa tới hai thùng nước nóng, còn những binh sĩ khác đứng gác ngoài doanh trướng của Cao Nguyệt, chờ nghe Cao Nguyệt phân công.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung
Tạ Khuynh bị Cao Tấn lôi khỏi doanh trướng đã vùng vẫy tránh thoát, Cao Tấn dù bận vẫn ung dung nói:

"Tạ gia tỷ tỷ làm gì vậy?"

Tạ Khuynh rùng mình một cái, dứt khoát bỏ đi, nhưng Cao Tấn như đã phát hiện ra món đồ chơi gì thú vị, theo sát phía sau:

"Đừng đi a, Tạ gia tỷ tỷ."

Tạ Khuynh không nhịn được nữa, quay đầu, giơ tay muốn đánh hắn đã thấy lính tuần tra từ xa đi tới, đành phải chuyển cái tay đã giơ cao vòng qua sau gáy mình, bóp bóp vài cái, nhỏ giọng cảnh cáo:

"Ngậm miệng!"

Cao Tấn vô số tội hỏi:

"Chẳng phải ngươi lớn hơn ta sao?"

Tạ Khuynh năm nay hai mươi ba, lớn hơn Cao Tấn hai tuổi. Nàng không phản bác được, muốn nói rồi lại thôi hồi lâu, quyết định không nói nhảm với hắn, quay đầu bước đi, Cao Tấn nhắm mắt theo đuôi, dù sao doanh trướng của hai người ở cùng một hướng, đi cùng nhau cũng chẳng có gì kỳ quái.

"Lớn hơn thì lớn hơn, ta cũng không chê ngươi."

Cao Tấn đi theo Tạ Khuynh, nàng vào doanh trướng trước, lúc hắn cũng muốn thuận theo tự nhiên bước vào thì Tạ Khuynh đột nhiên quay người, tay chống lên mành cửa, ngăn cản đường đi của Cao Tấn.

Cao Tấn ho một tiếng, nói:

"Ta có việc muốn nói với ngươi."

Tạ Khuynh không mắc mưu:

"Nói ở đây đi."

Cao Tấn chỉ chỉ gió tuyết bên ngoài:

"Không thích hợp đâu."

Tạ Khuynh im lặng nhìn hắn chằm chằm, Cao Tấn gật gật đầu:

"Được rồi. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, ngươi cảm thấy sau khi hồi kinh, ta nên an trí tiểu tử Cao Nguyệt kia thế nào?"

Tạ Khuynh nói:

"Không phải ngươi nói ngươi tự có suy tính sao?"

"A... Đúng! Ta đã nói thế, nhưng đây không phải là để hắn an tâm sao. Trên thực tế vẫn còn tồn tại nhiều vấn đề chưa được giải quyết. Hay là vào doanh trướng chúng ta thương lượng thật kỹ càng." Cao Tấn có ý đồ muốn vào doanh trướng.

Tạ Khuynh không nhường đường:

"Ta và ngươi có cái gì để thương lượng?"

Cao Tấn nói:

"Không phải ngươi rất quan tâm tiểu tử kia sao? Nếu ngươi mở miệng thay hắn nói tốt vài câu, ngược lại trẫm có thể cân nhắc đưa hắn tới..."

Tạ Khuynh trực tiếp đưa tay cắt ngang câu sau:

"Không cần. Ta và hắn không thân cũng chẳng quen, ngươi muốn lạnh nhạt hắn ta không có ý kiến."

Nói xong, Tạ Khuynh dứt khoát quay người vào trướng, lạnh lẽo vô tình thả mành cửa xuống trước mặt Cao Tấn, ngăn cách hắn ở bên ngoài.

Cao Tấn: ...

Ngượng ngùng quay người rời đi, ai ngờ vừa quay người liền trùng hợp gặp Mạnh Phó soái vừa đi ngang qua. Ánh mắt tò mò của Mạnh Phó soái chuyển đổi qua lại giữa Cao Tấn và doanh trướng của Tạ Khuynh, tựa hồ như đang suy đoán quan hệ của hai người.

Cao Tấn vội ho một tiếng, giả vờ như mình không hề xấu hổ, bắt chuyện chào hỏi vài câu với Mạnh Phó soái rồi lủi vào doanh trướng của mình ở sát vách.

Lại không biết dáng vẻ càng che càng lộ này còn khiến Mạnh Phó soái nghi ngờ hơn.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung
Sau mấy ngày xuất phát cùng đại quân, thương binh... Chủ yếu là Tạ Khuynh đã bình phục một chút, liền ngồi lên xe ngựa Mạnh Phó soái đã chuẩn bị sẵn từ trước dẫn đầu hồi doanh địa biên quan.

Một đường mệt mỏi phong trần, rốt cuộc sau bốn ngày cũng đến đại doanh Võ Uy quân ở biên quan.

Tạ Khuynh đến chỗ lão Trương sớm đã về trước mấy ngày lấy tay nải, rồi trở lại tiểu viện của mình, vẩy nước quét nhà trong trong ngoài ngoài một phen, ở trong sân nghỉ ngơi thuận tiện nghĩ xem lát nữa đi đâu ăn trực, Tô Lâm Kỳ và Tô Biệt Hạc tới.

Trong tay hai người mang theo bốn vò rượu có dán nhãn Vong Ưu tửu quán, đặt lên bàn đá trong viện.

"Giao tình nhiều năm như vậy, thật là có chút không nỡ." Tô Lâm Kỳ nói.

Tạ Khuynh nhìn mấy vò rượu, hỏi:

"Khi nào xuất phát?"

Tô Lâm Kỳ đã sớm nói muốn về Nam Cương, chỉ là trước đó bị lão Trương ngăn cản, mời hắn cùng đi Bắc Liêu mang chất tử về, chẳng ai ngờ đi Bắc Liêu lại gặp một trận đấu sinh tử.

Sau khi trở về, lão Trương quả thực tạ ơn trời Tô Lâm Kỳ không xảy ra chuyện gì, bằng không lão có bồi cái mạng vào cũng không chuộc hết tội.

Tạ Khuynh gật đầu:

"A, ngày mai đi à. Cũng quá vội rồi, hay là đêm nay làm tiệc rượu chia tay..."

Tô Lâm Kỳ nói:

"Đừng a. Loại trường hợp đó ta không chịu được. Sơn thủy hữu tương phùng, chẳng lẽ cả đời này chúng ta không thể gặp lại sao?"

Tạ Khuynh bật cười:

"Cũng được. Chờ các ngươi hồi Nam Cương an trí xong mọi việc, có nhớ chúng ta liền phái người tới mời."

Tô Lâm Kỳ gật đầu:

"Vậy tốt quá, đến lúc đó ngươi phải nể mặt."

"Sao lại không, ngươi chuẩn bị đầy đủ thịt rượu, ta có trèo đèo lội suối cũng sẽ chạy tới." Tạ Khuynh cười đáp.

Tô Lâm Kỳ nhìn tiểu viện của nàng một vòng, hỏi:

"Ngươi... Thật sự không cân nhắc đi Nam Cương với ta?"

Tạ Khuynh dứt khoát lắc đầu:

"Ta không đi."

Tô Lâm Kỳ như nghĩ đến điều gì, cúi đầu bất đắc dĩ nói:

"Cũng đúng. Ngươi muốn đi cũng là đi kinh thành."

Tạ Khuynh vẫn lắc đầu như cũ:

"Kinh thành ta cũng không đi."

Tô Lâm Kỳ ngẩn người:

"Ngươi không đi, hắn cho phép sao?"

Từ 'hắn' này đương nhiên là chỉ Cao Tấn. Trước khi đi Bắc Liêu, Tô Lâm Kỳ còn có chút chờ mong với Tạ Khuynh, nhưng sau khi đi rồi, trái tim của Tô Lâm Kỳ triệt để nguội lạnh.

Ánh mắt Cao Tấn nhìn Tạ Khuynh, đồ đần cũng biết đã động tình. Mà Tạ Khuynh đối với Cao Tấn, dù miệng nàng không thừa nhận, nhưng hành động bảo vệ Cao Tấn khắp nơi của nàng lại thành thật hơn miệng nàng nhiều.

Vì lẽ đó, theo Tô Lâm Kỳ, Tạ Khuynh trở lại kinh thành chỉ là vấn đề thời gian.

"Mặc kệ hắn có cho phép hay không, ta không đi, hắn có thể kề dao lên cổ ép ta đi sao?" Tạ Khuynh mỉm cười nói.

Ai biết vừa dứt câu, liền nghe ngoài phòng truyền tới thanh âm:

"Kề dao lên cổ ngươi thì ngươi sẽ đi với ta sao?"

Ba người trong viện nhìn lại, liền thấy Cao Tấn tay cầm thịt cá rau quả, không phù hợp với khí chất từ ngoài cửa đi vào.

Tô Lâm Kỳ cùng Tô Biệt Hạc nhìn thức ăn trong tay Cao Tấn, rồi hai mặt nhìn nhau, không hiểu sao Cao Tấn vốn là một Hoàng đế bình thường, tới chỗ Tạ Khuynh lại đột nhiên thay đổi phong cách.

Kỳ quái thì kỳ quái, hai người vội vàng lui sang một bên hành lễ, Cao Tấn làm động tác đỡ dậy:

"Đều là huynh đệ, không cần đa lễ."

Cao Tấn đặt đồ ăn lên bàn đá, hỏi bọn hắn:

"Ngày mai các ngươi liền đi sao? Có cần trẫm phái binh hộ tống?"

Tô Lâm Kỳ nói:

"Mấy năm mất nước này, dân chúng tứ tán lưu ly, trong cương vực nhiều thêm không ít thế lực. Bất quá Mạnh Phó soái đã phụng chỉ phái cho chúng ta một chi hai ngàn binh, cùng vào Nam Cương bình loạn. Ân tình lần này, từ trên xuống dưới Nam Cương ta đều nhớ ơn Bệ hạ."

Nói xong, Tô Lâm Kỳ lại muốn cúi đầu với Cao Tấn, Cao Tấn lại đỡ dậy, nói:

"Bình loạn không dễ, nếu có nan đề cứ tùy thời tìm trẫm, trẫm nhất định tuân thủ hứa hẹn giúp ngươi phục hưng Nam Cương."

Khi Cao Tấn biết được thân phận Tô Lâm Kỳ cùng Tô Biệt Hạc, liền chủ động xuất kích tìm họ nói điều kiện, kết minh ước.

Sự tình Nam Cương cấu kết với Thẩm Thiên Phong, Cao Tấn sẽ bỏ qua chuyện cũ, chỉ cần Nam Cương phối hợp diệt trừ Thẩm Thiên Phong, sau đó giải Nhiếp hồn cổ, Cao Tấn sẽ trợ giúp Nam Cương phục quốc, thu phục cương vực.

Hiện giờ Nam Cương đã tuân thủ hứa hẹn, giải cổ độc trên người Cao Tấn, cũng phối hợp diệt trừ Thẩm Thiên Phong, chuyện bọn họ đáp ứng đã làm được, tiếp theo là chuyện Cao Tấn phải làm.

Tô Lâm Kỳ lần nữa cảm tạ:

"Đa tạ Bệ hạ. Ngày mà Nam Cương phục quốc, sẽ cam nguyện phụ thuộc Lễ triều, trong vòng trăm năm vĩnh viễn không động can qua."

Ai có thể nghĩ tới, mối quan hệ ngoại giao trăm năm giữa Nam Cương cùng Lễ triều lại đạt thành trong một tòa tiểu viện nông gia tầm thường thế này.

Cao Tấn tới tìm Tạ Khuynh, Tô Lâm Kỳ cùng Tô Biệt Hạc tiếp tục ở lại cũng không tiện lắm, liền chủ động cáo từ. Cao Tấn cùng Tạ Khuynh ra ngoài tiễn hai huynh đệ.

Tô Biệt Hạc lên ngựa trước, nghĩ tới nghĩ lui vẫn đi tới trước mặt Cao Tấn, cung kính dập đầu lạy ba cái cáo biệt:

"Bệ hạ, thần sẽ không bao giờ quên những năm tháng cùng Bệ hạ tắm máu chiến đấu, Bệ hạ vĩnh viễn là Bệ hạ của thần, bất cứ lúc nào ngài gọi thần, thần muôn lần chết không chối từ."

Cao Tấn đỡ hắn Tô Biệt Hạc dậy, ôm lấy, quần thần lưu luyến chia tay.

Tô Lâm Kỳ cùng Tô Biệt Hạc giục ngựa rời đi, Cao Tấn cùng Tạ Khuynh đứng cạnh cửa ai cũng không nói chuyện, vẫn luôn dõi mắt theo bóng dáng hai con ngựa từ từ biến mất trong ánh từ dương ở chân trời.

"Các ngươi thông đồng lúc nào?" Tạ Khuynh hỏi Cao Tấn.

Cao Tấn không nói chuyện, chỉ vươn cánh tay dài ôm lấy bả vai Tạ Khuynh, không khách khí dựa nửa người lên người nàng, buồn bã ỉu xìu nói:

"Ngày mai ta cũng phải đi."

Lòng Tạ Khuynh căng thẳng, gật đầu nhẹ:

"Ừm, đi đi."

Cao Tấn hỏi nàng:

"Còn ngươi?"

Tạ Khuynh nhìn thẳng hắn một lát, đẩy cánh tay hắn đang khoác lên vai mình ra, đi vào trong viện:

"Ở lại đây a."

Cao Tấn cùng nàng vào viện, đóng cửa sân lại, như nhất gia chi chủ khóa cả ba chốt cửa.

Tạ Khuynh xoay người, thấy Cao Tấn đi về hướng nàng, lúc này mặt trời chiều đã ngã về Tây, hào quang đỏ chiếu sau lưng Cao Tấn, như phủ một tầng ánh kim cho hắn, cả người lập lòe tỏa sáng.

"Ngươi chắc không?" Cao Tấn nghiêm mặt hỏi Tạ Khuynh.

Tạ Khuynh vô thức né tránh ánh mắt hắn: "Chắc a."

Cao Tấn không nói chuyện, cứ như vậy nhìn Tạ Khuynh chằm chằm, nhìn đến mức lòng nàng run rẩy, không nhịn được nghĩ:

[ nhìn ta làm gì? ]

[ ta thật sự không đi kinh thành. ]

[ phí nhiều sức lực như vậy mới hồi biên quan, giờ lại muốn ta trở về, giày vò lắm thế. ]

Cao Tấn chính là đang chờ tâm lý Tạ Khuynh hoạt động, nghe được thì không nói gì nữa, đem thịt cá rau quả lúc nãy đặt trên bàn đá xách vào phòng bếp.

Tạ Khuynh nhìn bóng dáng ủ rũ ỉu xìu của hắn, trong lòng hơi khó chịu:

[ biểu cảm gì đó hả? ]

[ sao không nói câu nào hết vậy? ]

[ ta đã nói trước là không đi mà. ]

Nghĩ đến đây, Cao Tấn bỗng nhiên quay đầu rống lớn một câu:

"Biết rồi, ngươi đừng có nói mãi."

Tạ Khuynh bị hắn làm giật nảy mình, sững sờ nhìn hắn. Cao Tấn rống xong phẫn nộ quay người tăng tốc bước vào bếp.

Tạ Khuynh không thể hiểu được cơn giận bất thình lình này của hắn, muốn đi theo nói gì đó, nhưng lại sợ tạo hy vọng cho hắn. Có một số nhất định phải quyết đoán.

Dù sao nàng cũng đã quyết định, từ nay về sau sẽ lưu lại biên quan. Ngày mai hắn về kinh thành, lại làm Hoàng đế như cũ, tam cung lục diện bảy mươi hai phi tần, sung sướng miễn bàn.

Tạ Khuynh ở biên quan chán thì sẽ đi Mạc Bắc, đi Giang Nam, Vân Quý gì đó, thiên hạ to lớn, địa phương thú vị nhiều như thế, Tạ Khuynh có đi cả đời, chơi cả đời cũng không thể đi hết từng tấc non sông.

Còn tình cảm gì đó, sau khi tách nhau ra sẽ dần phai nhạt, chỉ cần chút thời gian, không phải vấn đề lớn.

Nghĩ như vậy, Tạ Khuynh liền không theo vào bếp, trực tiếp đi hậu viện dọn dẹp.

Viện nhà nàng nhỏ, nàng ngồi trong hậu viện có thể nghe được động tĩnh trong bếp, thỉnh thoảng có thể ngửi thấy mùi thơm mê người truyền tới, đem con sâu tham ăn trong bụng Tạ Khuynh câu lên mấy lần. Nàng dùng tự chủ cực lớn mới không đi vào bếp.

Thẳng đến một lúc lâu, trong phòng bếp không còn động tĩnh gì nữa, chỉ có thanh âm tức giận của Cao Tấn vang lên ở cửa sân hậu viện:

"Đi ra ăn cơm."

Thái độ rất ác liệt, giá mà bụng Tạ Khuynh không quá đói, nàng sẽ cho hắn ăn bơ.

Lắp bắp bước vào cửa phòng bếp, Cao Tấn đem vò rượu Tô Lâm Kỳ mang tới chuyển vào phòng bếp, bóc hết mấy thổ phong bên trên. Tạ Khuynh một lời khó nói hết chỉ vào những vò rượu:

"Sao ngươi lại mở hết ra? Đây đều là rượu ngon, quý lắm đó, ta còn định để dành từ từ uống mà."

Cao Tấn hừ lạnh, cầm vò rượu cuối cùng phủ đầy bụi lên, ngay trước mặt Tạ Khuynh mở nắp ra, đặt qua một bên.

Đối với hành vi phản nghịch này của Cao Tấn, Tạ Khuynh trừ lắc đầu cũng chỉ là lắc đầu.

Cao Tấn bưng vò rượu uống một ngụm, chỉ cảm thấy rượu này vào miệng cam liệt, tinh khiết nồng hậu, xác thực là rượu ngon. Thấy Tạ Khuynh cứ nhìn chằm chằm mấy vò rượu bị bật nắp, Cao Tấn dùng chiếc đũa gõ gõ lên vò rượu, phát ra thanh âm keng keng thu hút sự chú ý của Tạ Khuynh.

"Êy, ta cực khổ làm một bàn đồ ăn lớn như vậy, ngươi nhìn cũng không nhìn một cái, chỉ chăm chăm vào mấy vò rượu này, có phải hơi quá đáng rồi không?" Cao Tấn nói.

Tạ Khuynh dời ánh mắt khỏi vò rượu, nhìn thoáng qua bàn thức ăn, thật đúng là một bàn lớn, chưng xào nấu, thế mà hơn cả mười mấy món, phủ đầy cái bàn hành quân.

Hai chiếc đũa được đưa tới trước mặt Tạ Khuynh, cơn giận của Cao Tấn còn chưa tan:

"Thật không biết đời trước thiếu ngươi cái gì."

Tạ Khuynh tiếp nhận đôi đũa, yên lặng gắp một miếng thịt đưa vào miệng, tâm tình lập tức được thắp sáng. Nàng chỉ vào món đồ ăn đó, liên tục tán dương:

"Ăn ngon ăn ngon. Thịt này ăn quá ngon."

Được khen, sắc mặt Cao Tấn mới tốt một chút.

Hai người ngồi xuống ăn cơm, Tạ Khuynh nếm mỗi món một miếng, rồi đưa ra những đánh giá a dua nịnh hót đúng trọng tâm.

Nếm xong hết các món, tâm tư của Tạ Khuynh lại đặt lên mấy vò rượu, đưa tay ra lấy thì bị Cao Tấn ngăn lại:

"Ăn cơm trước. Trong bụng trống trơn, muốn uống say sao?"

Tạ Khuynh liếc mắt sang mấy vò rượu, nói:

"Nhiều thêm mấy hũ nữa cũng không say nổi."

Cao Tấn kiên trì:

"Ăn cơm chiều, mới cho uống."

Tạ Khuynh không lay chuyển được hắn, chỉ có thể tòng mệnh, bưng bát cơm lên chuyên tâm ăn. Tay nghề của Cao Tấn không thể gọi là đỉnh của chóp, nhưng mấy món thường ngày vẫn làm rất được. Tạ Khuynh ăn tận hứng, hai người thỉnh thoảng trò chuyện về chủ đề ăn uống, ánh đèn nhỏ trong phòng bếp này ấm áp sung sướng, giống như bao ánh đèn của những gia đình bình thường trên thế gian.

Ngoan ngoãn ăn cơm xong, Tạ Khuynh mới duỗi tay về phía Cao Tấn, ánh mắt nhìn mấy vò rượu trên bếp lò sau lưng hắn.

Cao Tấn buông bát đũa, lúc đứng lấy rượu, thuận đường lấy khăn cho Tạ Khuynh lau dầu mỡ trên miệng.

Tạ Khuynh được uống rượu như ý nguyện, liên tiếp uống hai ngụm lớn, mùi rượu nồng đậm giúp vị giác của nàng thỏa mãn một trăm phần trăm.

Bất quá đại khái là vì ăn no nên Tạ Khuynh mới uống được nửa vò đã ngưng.

"Ngươi nó ngươi có lãng phí hay không, nhiều rượu như vậy đều mở nắp ra hết rồi, tranh thủ thời gian che lại đi, để đó mai mốt ta còn uống.

Sau khi phát hiện mình không uổng nổi, việc đầu tiên Tạ Khuynh làm là đậy nắp mấy vò rượu lại, mặc dù không còn thổ phong nhưng nắp rượu cũng có thể che kín được chút chút.

Cao Tấn từ chối cho ý kiến, lúc Tạ Khuynh đi đậy nắp vò rượu, hắn yên lặng đứng dậy thu thập chén đũa trên bàn. Tạ Khuynh ôm mấy vò rượu đến một nơi hẻo lánh trong phòng, trông thấy Cao Tấn dọn bát, trong lòng có chút băn khoăn, đi tới nói:

"Ngươi nấu cơm, ta rửa chén."

Cao Tấn không khách khí, trực tiếp đặt bát đũa đang dọn dang dở xuống, vừa lau tay vừa hỏi:

"Ngươi làm được không?"

Tạ Khuynh cười nói:

"Cái gì mà ta làm không được? Chỉ là muốn làm hay không thôi."

Cao Tấn nghe vậy ngồi bên cạnh bếp lò, bưng vò rượu hắn đang uống dở lên, vừa uống từng ngụm nhỏ vừa nhìn Tạ Khuynh thu dọn bát đũa.

Tạ Khuynh đặt đồ ăn thừa vào mâm, bát đũa thì cho vào bồn gỗ lớn, dọn đến bên giếng ngoài phòng bếp.

Nàng ra ngoài rửa chén, Cao Tấn liền ôm vò rượu ngồi lên ngạch cửa, yên lặng nhìn nàng.

Tạ Khuynh cảm nhận được ánh mắt của hắn, có chút mất tự nhiên, nhưng nàng không nói gì, vùi đầu rửa chén.

Giữa hai người phảng phất như có một nỗi buồn biệt ly đang lên men ấp ủ, nhất là Tạ Khuynh, nghĩ đến bữa cơm tối nay là bữa cuối cùng đời này hai người ngồi ăn với nhau, lòng Tạ Khuynh có gì đó nghẹn lại, phải hít sâu mấy hơi mới dịu bớt.

Nàng muốn Cao Tấn nói gì đó với nàng, tâm sự việc nhà, thậm chí cãi nhau, nội tâm nàng cũng dễ chịu hơn một chút.

Nhưng Cao Tấn đột nhiên như bị câm, một câu cũng không nói, an vị ngồi trên ngạch cửa uống rượu.

Lỗ tai Tạ Khuynh chỉ nghe được tiếng nước khi rửa chén, tiếng bát đĩa va chạm, tiếng gió, tiếng rượu, tiếng Cao Tấn nuốt rượu xuống bụng...

Có chút bực bội.

Đúng lúc này, Cao Tấn đứng dậy khỏi ngạch cửa, đi tới đứng trước mặt Tạ Khuynh đang rửa chén. Tạ Khuynh ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt hai người chạm nhau.

Tạ Khuynh cho là hắn muốn nói gì đó, nhưng nàng ngẩng đầu đến mỏi cả cổ, hắn vẫn im lặng. Không thể nhịn được nữa, Tạ Khuynh hỏi:

"Ngươi làm gì vậy?"

Cao Tấn hít sâu một hơi, giống như gom dũng khí, ngồi xổm xuống mặt đối mặt với Tạ Khuynh, rốt cục mở lời:

"Ta... Ngày mai phải đi."

Ánh mắt Tạ Khuynh né tránh, gật đầu nhẹ:

"À, ta biết a."

Cao Tấn nhéo cằm Tạ Khuynh, kéo mặt nàng lại đối diện với mình:

"Ta nói ngày mai phải đi. Ngươi cho chút phản ứng được không?"

Hai tay Tạ Khuynh toàn là nước, đột nhiên bị hắn nắm cằm, không tránh được, hơi táo bạo hỏi:

"Ngươi muốn phản ứng gì? Ta đã nói ta biết rồi."

Thần sắc Cao Tấn như kiểu rèn sắt không thành thép, buông Tạ Khuynh ra, không vòng vo với nàng nữa:

"Đêm nay ta lưu lại."

Tạ Khuynh ngây ngốc nhìn hắn một lát, quay đầu tiếp tục rửa chén, đáp một câu lạnh như băng:

"Không được."

Cao Tấn vòng sang đối diện Tạ Khuynh, ngồi xuống chất vấn:

"Vì sao không được? Ngày mai ta phải hồi kinh rồi, ngươi không theo ta về, sau này ngày tháng năm nào ngươi mới có thể gặp lại ta? Ngươi chẳng có chút không nỡ nào sao?"

Tạ Khuynh vớt cái chén cuối cùng lên khỏi nước, lạnh nhạt trả lời:

"Ngươi suy nghĩ nhiều."

Nói xong Tạ Khuynh xua Cao Tấn tránh ra, đừng cản đường nàng đổ nước. Cao Tấn đè chậu nước lại, kiên trì nói:

"Đúng, là ta nghĩ nhiều rồi. Là ta không nỡ bỏ ngươi, nên ta muốn lưu lại."

Tạ Khuynh đoạt lấy chậu nước, mãnh liệt cự tuyệt:

"Vậy cũng không được."

Cự tuyệt Cao Tấn xong, Tạ Khuynh bưng chậu nước đổ sang hướng khác, sau đó cấp tốc đem chén đĩa sạch đặt vào chậu rồi bưng vào bếp, nhanh gọn không một động tác thừa, vừa nhìn liền biết là đang trốn tránh Cao Tấn.

Tạ Khuynh có chút chột dạ, sợ động tác của mình chậm sẽ bị Cao Tấn nhìn ra manh mối.

Kỳ thật hai người cũng không phải nam nữ chưa lập gia đình, đã làm phu thê hai năm rồi, loại chuyện này nhiều một đêm ít một đêm cũng không có gì khác biệt. Chỉ là Tạ Khuynh không dám, nàng sợ để Cao Tấn ở lại thêm một đêm, lòng nàng vốn kiên định sẽ lung lay.

Sau này hai người sẽ không gặp nhau nữa, cần gì phải tạo thêm hồi ức, muốn quên lại phiền toái.

Tạ Khuynh lau khô từng cái bát sạch trong chậu, rồi úp lên kệ bếp.

Cao Tấn từ ngoài đi vào, Tạ Khuynh vờ như không biết, cũng không quay đầu lại, đến khi Cao Tấn đi tới sau lưng nàng, ôm lấy nàng từ phía sau.

Thân thể Tạ Khuynh cứng đờ, cũng ngừng lau chén. Nàng muốn kéo cái tay đang siết vai nàng của Cao Tấn xuống, lại còn làm Cao Tấn siết chặt hơn, đến mức Tạ Khuynh phát ra một tiếng kêu đau.

Cao Tấn vội vàng nới lỏng tay ra, hỏi:

"Làm đau nàng?"

Không biết có phải do uống rượu hay không mà thanh âm của hắn khàn khàn, Tạ Khuynh bỗng dưng mềm lòng, lắc đầu:

"Không có việc gì."

Nghe nàng nói không sao, Cao Tấn ôm chặt vai nàng lần nữa, cúi người, vùi trán vào hõm vai Tạ Khuynh, giọng buồn bã truyền tới từ phía sau:

"Ta đã sớm biết nàng là Tạ Khuynh, nhưng ta không dám nói ra. Sợ nói rồi nàng sẽ bỏ đi."

Cao Tấn đứng sau lưng Tạ Khuynh kể chuyện cũ, thanh âm nghe đặc biệt bi thương.

"Ta đoán không sai, ngay từ đầu nàng đã không có ý định ở lại trong cung. Nhưng ta vẫn ôm hy vọng."

Lòng Tạ Khuynh ngũ vị tạp trần, nói:

"Ngươi đừng nói nữa, ta và ngươi vốn không chung đường. Xem như nằm mơ đi, tỉnh giấc thì ai về chỗ nấy."

Cao Tấn phảng phất như không nghe được lời Tạ Khuynh nói, tiếp tục kể chuyện cho nàng nghe:

"Lúc đó ta soán vị căn cơ bất ổn, lại sợ phụ thân nàng tay cầm trọng binh, bất đắc dĩ mới muốn cưới đích nữ Tạ gia vào cung để kiềm chế ông. Nhưng mà ai ngờ trời xui đất khiến, người tiến cung lại là nàng. Lúc ta biết Tạ Nhiễm bên cạnh mình vậy mà lại là nàng giả trang, lòng ta miễn bàn có bao nhiêu cao hứng."

Tạ Khuynh tự giễu cười một tiếng:

"Thôi đi, là ta thì có cái gì mà cao hứng? Bị một món đồ giả lừa dối xoay quanh, ngươi hận chết ta mới đúng chứ."

Cao Tấn lại lắc đầu:

"Không phải, nàng không hiểu. Ta... Nhớ nàng, không phải một năm hai năm. Lúc ở Tịnh Châu đã nhớ nàng, về sau làm Hoàng đế cũng nhớ nàng, nhưng khi đó trong ngoài cung đều bất ổn, bản thân ta cũng ăn bữa nay lo bữa mai, làm sao rảnh rỗi nữ nhi tình trường."

"Khi đó ta cảm thấy kiếp này không có duyên với nàng, không hy vọng xa vời nữa. Nữ nhân có giá trị lợi dụng cũng đã lấy, nữ nhân không quan trọng cũng nuôi trong hậu cung, cho các nàng ăn sung mặc sướng, để phụ thân các nàng an tâm làm việc cho trẫm."

"Lúc cưới Tạ Nhiễm ta cũng nghĩ như vậy. Thân phận Tạ Nhiễm tốt, đích nữ Tạ gia, ngoại gia là Thái Quận vương phủ, đặt bên người thì hai nhà Tạ Thái đều bị ta kiềm chế. Huống chi Tạ Nhiễm còn là tỷ muội với nàng, dung mạo nhất định có mấy phần giống nhau. Ta đã không có duyên với nàng thì để một người có chút giống nàng ở bên cạnh cũng tốt."

Tạ Khuynh nghe đến đây không khỏi giãy dụa khỏi ngực Cao Tấn, xoay người mặt đối mặt với hắn, hồ nghi nhìn hắn chằm chằm, giống như muốn từ ánh mắt phân biệt xem hắn nói thật hay giả.

[ ngươi nói như vậy thật mơ hồ. ]

[ sao nghe như Tạ Nhiễm là thế thân của ta vậy? ]

Cao Tấn không ngần ngại gật đầu:

"Chính là thế."

Tạ Khuynh khiếp sợ:

"Không phải chứ, ngươi nói dối cũng nói cho đáng tin một chút được không? Ta gặp ngươi hồi nào? Dựa vào cái gì mà ngươi nhớ mãi không quên? Ngươi muốn ở lại cũng không thể nói hưu nói vượn được."

Lần gặp gỡ giữa Cao Tấn và Tạ Khuynh, tính tới tính lui cũng chỉ có một lần lúc còn bé.

Lần đầu tiên gặp nhau trong đầm lầy, qua một đêm, ngày thứ hai hồi quân doanh. Khoảng thời gian một ngày một đêm đó, Tạ Khuynh cũng không thể nhớ hết nàng đánh hắn bao nhiêu lần, mắng hắn bao nhiêu trận, như vậy mà hắn cũng có thể nhớ mãi không quên, Tạ Khuynh thật sự phục rồi.

"Trong mắt nàng, ta là loại người vì được ở lại mà bịa đặt lung tung sao?" Cao Tấn chất vấn.

Tạ Khuynh gật đầu, nói:

"Quan trọng là mấy thứ ngươi nói rất không đáng tin."

"Sao lại không đáng tin?" Cao Tấn hừ hừ:

"Bất quá cũng đúng, đối với loại ngươi vô tâm vô phế như nàng, cái gì cũng không đáng tin hết. Vốn dĩ muốn tâm sự chuyện cũ với nàng, mà nàng lại thế này, ta còn trò chuyện thế nào được nữa?"

Tạ Khuynh chớp chớp đôi mắt vô tội, cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay hắn vẫn luôn siết lưng nàng:

"Dáng vẻ này của ngươi cũng đâu giống trò chuyện a. Nếu thật sự không trò chuyện nổi nữa thì ngươi đi là được."

Vẻ mặt Cao Tấn đầy bi thương:

"Nhìn đi nhìn đi, nói nàng không tim không phổi nàng còn không thừa nhận. Ta đã nói đến mức này mà nàng vẫn còn muốn ta đi?"

Đầu óc Tạ Khuynh bắt đầu mơ hồ:

"Ngươi nói đến mức nào? Được thôi, coi như ngươi nói thật đi, nhưng ngày mai ngươi phải hồi kinh, ta thì đánh chết cũng không muốn về. Ngươi lưu lại một đêm có ý nghĩa gì?"

Đôi mắt Cao Tấn xoay chuyển, nói:

"Có ý nghĩa!"

"Cái gì?"

"Với ta có ý nghĩa rất lớn."

"Ý nghĩa gì?"

"Ta không nỡ bỏ nàng, muốn trước khi đi được ôm nàng một cái."

"..."

"Lại nói, nếu ở lại hay không cũng không có gì khác biệt, vậy giữ ta lại đối với nàng chẳng phải cũng y như nhau sao? Vì cái gì ta nhất định phải đi?"

"..."

Tạ Khuynh bị dắt đi lòng vòng, suy nghĩ những lời Cao Tấn nói, hình như cũng không có gì xấu.

Kết quả là.

Sau nửa canh giờ, Tạ Khuynh rửa mặt xong ngồi trên mép giường --- trong phòng của Tạ Nhiễm. Bởi vì phòng của nàng ngày đó nhịn không được động thủ với Cao Tấn, đã bị hai người liên thủ hủy đi, giường cũng sập rồi.

Tạ Khuynh ngồi nghiêm chỉnh bên giường, giống như tân nương ngồi trong hỉ phòng đợi tân lang, một phần chờ mong, hai phần khẩn trương, bảy phần hối hận.

[ sao ta lại đồng ý chứ? ]

[ không phải nói hảo tụ hảo tán, từ đây đường ai nấy đi, không bao giờ gặp lại sao? ]

[ nói nói một lát lại mắc mưu hắn. ]

[ giờ thì hay rồi, lúc đầu định ngày mai chia tay, đêm nay còn hẹn nhau bắn pháo, có phải ta quá thoáng rồi không? ]

[ hiện tại đổi ý còn kịp sao? ]

[ nhưng hắn cũng đi rửa mặt rồi, thay quần áo cởi giày rồi, giờ đuổi người thì hình như quá làm kiêu. ]

[ ai nha, thật là gây nghiệp chướng a. ]

[ chuyện gì vậy trời! ]

Trong lòng Tạ Khuynh líu lo không ngừng, vừa hối hận vừa ảo não, mà tất cả thanh âm đều im bặt sau khi nhìn thấy Cao Tấn.

Thân trên của Cao Tấn trần trụi, thân dưới mặc quần lót, trên cổ vắt một cái khăn mặt khô mát, tóc đã lau qua nhưng vẫn ướt sũng.

Không biết vì sao, lúc này Tạ Khuynh lại không dám nhìn thẳng Cao Tấn, rõ ràng trong cung đã làm phu thê hai năm, sao chỉ đổi hoàn cảnh, nàng lại cảm thấy như đang yêu đương vụng trộm vậy?

Trong gian phòng chỉ thắp một ngọn nến, ánh sáng kém hơn trong cung không biết bao nhiêu, cảnh vật xung quanh cũng khác nhau như trời với đất, Tạ Khuynh phát hiện tối nay nàng còn khẩn trương hơn lần đầu tiên vào cung thị tẩm.

Sau khi Cao Tấn bước vào, quay người đóng cửa phòng lại, đi tới trước mặt Tạ Khuynh, lấy cái khăn vắt trên cổ xuống vòng qua sau cổ nàng, cúi xuống hôn hai cái lên đôi môi mềm.

Lòng Tạ Khuynh nổi trống, đưa tay chặn giữa hai người, lắp bắp nói một lý do không giống lý do:

"Cái đó... Uống, uống nước đã."

Cao Tấn hỏi: "Nàng khát sao?"

Tạ Khuynh liên tục gật đầu.

Cao Tấn đi tới bên bàn, rót chén nước tự đưa đến bên miệng Tạ Khuynh, Tạ Khuynh muốn tự uống hắn cũng không cho, phải uống ngay trên tay hắn. Cao Tấn lấn tới, muốn đẩy ngã nàng, Tạ Khuynh lại nhịn không được hô lên:

"Chờ một chút."

Cao Tấn nhẫn nại nghe nàng nói, Tạ Khuynh ấp úng nửa ngày, chỉ vào ngọn nến trên bệ cửa sổ nói:

"Ta, ta đi thổi cây nến."

Nói rồi liền muốn trốn đi từ bên người Cao Tấn. Nhưng Cao Tấn hiểu rõ tiên cơ, đưa tay rút trâm cài tóc trên đầu Tạ Khuynh xuống, tiện tay đánh lên ánh nến, trong phòng triệt để tối xuống.

Hai mắt Tạ Khuynh còn chưa kịp thích ứng, cả người đã bị Cao Tấn quấn lấy đẩy vào màn...

Một đêm dài dằng dặc, thẳng đến lúc bình minh ló dạng mới thu binh.

♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Chương này gần 7k từ, nói cho dễ hiểu là muốn gấp 3 lần mấy chương ngắn ngắn bình thường. Toi buông xuôi, làm sao mà hoàn trước tết nổi.
。:゚(;´∩';)゚:。
Gõ tới gần cuối thấy tác giả tả đêm nay của anh chị rất đặc biệt, rất khác, toi cũng ham lắm, hào hứng lắm, cuối cùng... 'Một đêm dài dằng dặc' cái rồi trời sáng thu binh luôn.
Hoa Nhật Phi, sao lại nỡ đối xử với em như thế! ಥ‿ಥ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play