Thành phố C nước T.

Quái Nhị tỉ mỉ kiểm tra lại thi thể Monra, còn lấy cả dao con cạo đi chút râu mép của Monra để xem xét, cuối cùng sầm mặt xác nhận: "Quả thật không phải Monra. Người này tuy rằng có gương mặt rất giống với Monra, nhưng thể chất quá kém, da dẻ rõ ràng là bị ép phải cháy nắng trong khoảng thời gian ngắn, hoàn toàn khác với kiểu da ngăm tự nhiên của Monra."

Quái Nhất đã xử lý xong công việc bước đến, thấy nét mặt của cả Liêm Quân và Quái Nhị đều không ổn, bèn cau mày hỏi: "Sao thế?"

Quái Nhị thuật lại chuyện thi thể.

Quái Nhất nghe vậy, sắc mặt cũng xấu đi, nhưng vẫn an ủi: "Tuy rất tiếc vì không tổn hại được Monra, nhưng nhìn chung cũng cứu được mọi người. Thương Hỏa vốn cũng không phải đối tượng chính của chúng ta lần này, chớ để bị đánh lạc hướng."

Bên này vừa dứt lời, phía Lão Quỷ đột nhiên ôm một tên thuộc hạ hốt hoảng la lên.

Sự chú ý của mọi người bị hấp dẫn, vội tụ lại.

"Chuyện gì thế?" Quái Nhất đến gần dò hỏi.

Lão Quỷ vừa đỡ một tên thuộc hạ, vừa sốt sắng nói: "Tất cả bọn họ đột nhiên xuất hiện triệu chứng chóng mặt, buồn nôn, tôi thấy có vấn đề!"

"Đại ca, em muốn nôn..." Tên thuộc hạ được Lão Quỷ đỡ bỗng dưng gian nan cất tiếng, sau đó quay ngoắt đi, nghiên mình sang một bên nôn mửa, sắc mặt tệ đi thấy rõ.

Quái Nhị quét mắt xem triệu chứng của những người này, rồi chợt như nghĩ đến điều gì, mặt thoắt biến sắc, tức khắc quay đầu nhìn Liêm Quân, nói: "Cậu Quân, đừng bảo bọn họ bị..."

"Trúng loại độc do Long Thế chế tạo." Liêm Quân giọng chắc nịch. Mặt đanh lại, anh nói: "Monra quả nhiên chẳng hề tốt bụng đến độ tặng không con bài của mình cho Tả Dương. Đừng đứng ngơ ra đó nữa, chuẩn bị thu đội, liên hệ với bệnh viện chi nhánh gần nhất, đưa những người này qua đó."

Tất cả mọi người nghe vậy liền giật mình, vội bắt đầu chuẩn bị rút lui toàn đội. Lão Quỷ đưa thuộc hạ lên xe của mình, gương mặt đầy vẻ sốt ruột, tâm trạng đã sắp sụp đỗ đến nơi.

Rõ ràng đã cứu người về tay, cớ sao lại bị trúng độc thế này? Hiện tại Long Thế ở trong tay Tả Dương, lẽ nào cục diện lại quay về điểm bắt đầu, lẽ nào...

"Đừng lo, trong số tài liệu khi Long Thế nghiên cứu thuốc ghi chép lại mà chúng ta tìm được từ phòng thí nghiệm của Thuỷ Tức có các phương pháp điều chế thuốc, tạo ra thuốc giải chỉ là vấn đề thời gian, không phải chỉ có Long Thế mới làm được." Liêm Quân nhìn thấu nỗi lòng hoang mang của hắn ta, bèn trấn an một câu.

Lão Quỷ lúc này nghe vậy mới hơi tỉnh táo lại, nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích, nói: "Cám ơn cậu, ân cứu mạng lần này, Lão Quỷ tôi sẽ ghi tạc trong lòng."

Liêm Quân không đáp lại câu nói này, chỉ dặn dò mọi người mọi lần nữa tăng tốc thu đội. Cho đến khi tất cả mọi người đã lên xe, anh bỗng dưng yêu cầu chia binh hai đường, trong đó Quái Ngũ hộ tống Lão Quỷ và thuộc hạ của hắn ta đi tuyến đường rút quân bí mật dự phòng khác, còn đội chính thì cùng anh đi đường lớn.

"Cậu Quân?" Quái Ngũ cau mày, không muốn rời khỏi đội chính cho lắm.

"Nghe theo mệnh lệnh của tôi mà làm. Bây giờ Tả Dương đã biết mình bị đùa giỡn, Monra trốn ở hậu phương, chắc chắn cũng đã biết cuộc giao dịch này là bẫy. Vì ổn định thế cuộc, hai phe tuyệt đối sẽ không hẹn mà cùng điều động thế lực đánh lén tôi. Ác chiến chắc chắn không thể tránh khỏi, thuộc hạ Lão Quỷ lại không thể chờ lâu, không thích hợp đi cùng chúng ta." Liêm Quân giải thích.

Quái Ngũ nghe vậy siết chặt nắm đấm, không cam lòng đáp vâng. Y nói một câu "nhớ giữ liên lạc" với Quái Nhất, rồi xuống xe sang một chiếc xe khác.

Sau khi dàn xếp xong tuyến đường rút quân, Liêm Quân liếc nhìn cánh cửa bệnh viện đầy hỗn độn, rồi ra lệnh mọi người xuất phát.

Lão Quỷ mãi đến tận khi xuất phát mới biết kế hoạch của Liêm Quân từ Quái Ngũ. Rõ ràng Liêm Quân đang yểm trợ giúp hắn ta lui quân. Hắn ta liếc nhìn bọn thuộc hạ lần lượt chìm vào cơn hôn mê trước mắt, đoạn xoa mặt một cái thật lực.

Chẳng mấy chốc, đoàn đã tiến vào đường lớn. Sau đó lúc đi đến một ngã tư đường giao thông phức tạp, vài chiếc xe trong đoàn lặng lẽ trà trộn vào dòng xe nườm nượp, rẽ sang một con đường khác ra khỏi thành phố, rất biến mất dạng.

Sau khi xác nhận bọn Quái Ngũ đã an toàn đi vào tuyến đường rút lui dự phòng, Liêm Quân đặt điện thoại xuống, ra lệnh: "Quay đầu, cả đội một lần nữa chia binh thành hai đường, một đội đi đánh chi nhánh trú đóng của Thương Hỏa, một đội đi đánh chi nhánh trú đóng của Cửu Ưng ở thành phố này. Không cần đánh hết mình, chỉ cầu kiềm chế bọn chúng, không cho chúng còn hơi sức lần theo hành tung của Lão Quỷ là được."

Quái Nhất và Quái Nhị ngỡ ngàng, Quái Nhị tiên phong hỏi trước: "Không phải định rút lui ạ?"

"Tấn công chính là cách rút lui tốt nhất." Liêm Quân đáp, đoạn giải thích, "Chúng ta nhất định phải câu giờ cho Lão Quỷ. Vả lại, Monra muốn nhắm vào cuộc giao dịch lần này, rất có khả năng sẽ trốn ở thành phố C, cứ tiếp tục đánh, ép gã phải lộ mặt."

Quái Nhất và Quái Nhị nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, chiến ý trong lòng thổi bùng lên, cùng nhau đáp vâng, rồi bắt đầu sắp xếp lại đội hình.

...

Tại bệnh viện, thủ đô nước L.

Thời Tiến lôi kéo mọi người chậm rãi đi ăn bữa sáng, trông thì như nhàn nhã, nhưng thực chất dây thần kinh đã căng như dây đàn.

Nhóc Chết lo lắng nhắc nhở: "Thanh tiến độ đến mức 700 rồi, tăng nhanh quá đi mất."

"Có người theo dõi tôi, tám chín phần mười là người của Thương Hỏa, Tả Dương đã bị dính bẫy của Liêm Quân, sẽ không mạo hiểm động đến tôi." Thời Tiến nhét một miếng trứng gà vào miệng, giả vờ không nhận ra sự mất kiên nhẫn của Phí Ngự Cảnh và nhân viên phía chính phủ. Chợt, hắn nhìn về phía tên nhân viên chính phủ, hỏi thăm như đang tán dóc, "Đúng rồi, phía chính phủ nước L có tin tức gì không? Mấy ngày nay có nhân viên hay xe cộ khả nghi nào đi vào địa phận thủ đô nước L không?"

"Không có, mọi thứ đều bình thường." Tên nhân viên chính phủ trả lời, thái độ chắc chắn.

"Thế à." Thời Tiến lại xẻo một miếng trứng gà, đoạn nhìn về phía Quái Cửu hỏi, "Tình hình bệnh viện mấy ngày nay thế nào? Có thay đổi nhân viên gì không?"

Quái Cửu cho rằng hắn tập hợp mọi người lại là vì mãi không nhận được tin tức từ phía Liêm Quân, cho nên mới không kiềm được mà nói đến những chuyện khác để làm bản thân xao nhãng phần nào, thế là cậu ta thuận theo đó trả lời: "Không có, trong bệnh viện này đều là quân của chúng ta cả, cậu có thể yên tâm."

"Ừ, tôi rất yên tâm về mọi người mà. Mọi người mau ăn đi, cơm lạnh canh nguội lại mất ngon. Luật sư Phí, anh uống ít cà phê thôi, đau dạ dày đấy." Thời Tiến lại chuyển chủ đề, rồi liếc nhìn thanh tiến độ vẫn đang tăng đều đều của mình, thầm nghĩ đến khi ăn sáng xong nên làm gì để tiếp tục để giữ mọi người ở cùng nhau, không cho các nhân viên phân tán.

...

Ngay sau khi Liêm Quân ra mệnh lệnh chia đội tiến công, bằng năng lực xuất sắc vượt trội, Quái Nhất và Quái Nhị chỉ tốn vài phút đã phân bố xong các nhân viên, rồi ai nấy tự dẫn thuộc hạ của mình đi, thẳng tiến đến chi nhánh của Thương Hỏa và Cửu Ưng ở thành phố C.

Có lẽ do không ngờ đến chuyện Diệt chẳng những không rút lui mà còn xông xáo lấn tới, quân của Thương Hỏa và Cửu Ưng đều bị đánh cho không kịp trở tay, các chi nhánh chẳng mấy chốc đã bị Quái Nhất và Quái Nhị phá tán phòng hộ, khiến chúng không thể không lập tức triệu tập những kẻ từng phái đi trước đó trở về viện trợ.

Liêm Quân cùng đội Quái Nhất đi đến căn cứ của Thương Hỏa, thấy Quái Nhất tấn công vào căn cứ quá mức dễ dàng, nét mặt anh chẳng những không thả lỏng, trái lại ngày càng tối hơn.

Đám tay chân tại căn cứ chi nhánh của Thương Hỏa phòng ngự lộn xộn yếu ớt như vậy chỉ cho thấy một vấn đề: Monra không có ở đây.

Và nếu Monra không ở đây, thì hắn ta đã trốn đi đâu? Hắn ta không thèm để ý chút nào về cuộc giao dịch cùng Tả Dương này ư?

Ngón tay Liêm Quân vô thức vuốt ve tay vịn xe lăn, biết bao suy nghĩ cuồn cuộn xoay chuyển trong óc anh. Anh chợt nhớ đến dáng vẻ Thời Tiến ôm anh và chào tạm biệt trước khi rời bệnh viện, trong lòng đánh thót một cái, bỗng nghĩ đến một khả năng.

Nếu như anh là Monra, trong tình huống vẫn còn sự hoài nghi về cuộc giao dịch với Tả Dương, anh sẽ làm gì?

Đầu tiên, anh nhất định sẽ tiến hành cuộc giao dịch này, đặt cược vào khả năng Tả Dương thật sự thành tâm hợp tác; thứ hai, để không bị Tả Dương gài bẫy, anh còn cố hết sức giữ an toàn cho mình, đồng thời giở trò gian lận trong khi gửi con bài của mình đi, không cho Tả Dương được hời, thậm chí đánh trả Tả Dương một vố; cuối cùng, để đảm bảo cho dù cuộc giao dịch này thất bại, liên minh giữa Thương Hỏa và Cửu Ưng hoàn toàn tan rã, Thương Hỏa vẫn còn hi vọng trở mình, chắc chắn anh sẽ tạo ra thêm một quân bài khác đủ để đảm bảo an toàn cho Thương Hỏa.

Mà quân bài có thể hoàn toàn bảo đảm an toàn cho Thương Hỏa, còn gì khác ngoài Thời Tiến nữa? Dù gì thì Tả Dương cũng chỉ cần thứ thuốc "chữa trị cho Thời Tiến" đã ép Diệt và Quỷ Quái thôi công kích Cửu Ưng, nếu như có thể chiếm được Thời Tiến, há chẳng phải Diệt chỉ còn nước phó mặc cho người ta xoa tròn bóp bẹp ư?

Nghĩ đến đây, Liêm Quân liền thấy người lạnh ngắt, vội lấy điện thoại gọi cho Thời Tiến, kết quả cuộc gọi thường ngày vốn luôn được kết nối rất nhanh bất kể thời điểm lần này lại vang lên lời nhắc nhở thuê bao hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng.

Nằm ngoài vùng phủ sóng? Một bệnh viện tư nhân cao cấp tọa lạc tại trung tâm thủ đô nước L sao có thể nằm ngoài vùng phủ sóng! Lời nhắc nhở này chỉ cho thấy một khả năng: Bệnh viện bị phá sóng!

Liêm Quân hít một hơi thật sâu để kìm nén tinh thần có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, sau khi cúp điện thoại, anh lập tức gọi cho Quái Nhất, ra lệnh: "Ngừng tấn công, thông báo cho Quái Nhị rút lui, quay về nước L ngay lập tức, Monra đi tìm Thời Tiến rồi!"

Dứt lời, bất chấp mọi phản ứng của phía Quái Nhất, anh lập tức cúp điện thoại, chuyển máy sang liên lạc viên của chính phủ nước L và người phụ trách điện thoại đang trấn thủ tại đó của Diệt nhằm điều động nhân lực bảo vệ Thời Tiến.

...

Tại bệnh viện nước L, trước cái miệng luyên thuyên khiến người ta phát phiền của Thời Tiến, buổi tụ tập ăn uống bất thình lình sau khi kéo dài được nửa tiếng đồng hồ, vẫn không thể tránh khỏi đi đến hồi kết, mà lúc này đây, thanh tiến độ trong đầu Thời Tiến đã tăng lên mức 850.

"Phía Liêm Quân vẫn không có tin tức gì sao?" Thời Tiến cố "thoi thóp giãy chết", bắt lấy Quái Cửu chuẩn bị rời đi mà dò hỏi.

Quái Cửu lắc đầu, vừa lấy điện thoại ra kiểm tra tình hình vừa trả lời: "Nãy giờ điện thoại vẫn không đổ chuông, chắc là không có tin... Ơ, sao điện thoại của tôi không có tín hiệu thế này?"

Thời Tiến nghe vậy giật thót, vội lấy điện thoại của mình ra xem. Thấy điện thoại của mình cũng mất tín hiệu, hắn liếc nhìn thanh tiến độ, đoạn đưa điện thoại ra trước mắt Quái Cửu, nghiêm nghị nói: "Điện thoại của tôi cũng không có tín hiệu, có gì đó không ổn."

Quái Cửu thấy thế cau mày, bèn hỏi thăm những người khác đang chuẩn bị ra về.

Những người đó nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người họ, đều lấy điện thoại ra xem thử, sau đó cùng nhau cau mày.

Rất rõ ràng, điện thoại của bọn họ cũng không có tín hiệu.

Sắc mặt Quái Cửu tối đi, cậu ta đứng dậy dặn dò: "Đừng phân tán, tín hiệu của bệnh viện gặp trục trặc, có thể là có kẻ nhắm vào bệnh viện. Tôi đi hỏi thăm tình hình, các anh ở lại đây cả đi."

Ầm.

Bất thình lình, cánh cửa của gian phòng làm việc tạm thời được trưng dụng làm phòng ăn này bị đẩy ra, người phụ trách bảo vệ bệnh viện của Diệt cau mày đi vào, nhanh chóng nói: "Chính phủ nước L vừa cử người đưa tin đến, nói rằng tòa nhà chúng ta ở trước đó bỗng dưng bốc cháy, người bên chính phủ nước họ đang cử người đi dập lửa, tạm thời không thể xác nhận có những ai bị vây nhốt và tình hình thương vong của họ. Phía bên kia cần chúng ta kê khai danh sách cư trú của các nhân viên để tiện cho việc cứu hộ. Bên cạnh đó, tín hiệu bệnh viện..."

"Bị chặn rồi." Quái Cửu ngắt lời anh ta, nhanh chóng ra lệnh, "Tăng mạnh phòng ngự tại bệnh viện, trận hỏa hoạn bên kia rất có thể là do con người tạo ra, phía chúng ta cũng phải cẩn thận. Cử người đi phá hủy thiết bị chặn sóng, mau lên. Danh sách không kịp viết nữa rồi, người của bên họ cử đến còn ở đó không? Tôi sẽ đi khái quát tình trạng cư trú của nhân viên phía bên kia với họ, Thời Tiến, cậu..."

"Tôi ở lại đây trông mọi người, anh chú ý an toàn, đừng tùy tiện cho người khác vào bệnh viện." Thời Tiến tiếp lời, còn không quên dặn dò.

Quái Cửu gật gù hài lòng với sự phối hợp của hắn, rồi gọi riêng một đội đến bảo vệ nhóm Thời Tiến, sau đó nhanh chân rời đi cùng người phụ trách.

Nhóc Chết có chút lo lắng: "Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu đứng yên ở mức 850 rồi."

"Thanh tiến độ ngừng tăng cho thấy tao tạm thời an toàn, có lẽ những kẻ muốn giở trò xấu vẫn chưa tìm ra cách lẻn vào bệnh viện. Dù là chặn tín hiệu hay là tạo hỏa hoạn, thì tất cả đều nhằm mục đích gây hỗn loạn cho chúng ta, hoặc là dụ tao lộ mặt, không được để bị lừa." Thời Tiến rất bình tĩnh, sau khi an ủi nhóc Chết xong, lại bắt đầu động viên những người đang kích động khác.

Mấy phút sau, Quái Cửu trở lại, còn mang theo một tin tức rất xấu: "Lúc nãy khi tôi ra ngoài, đúng lúc gặp nhóm báo tin thứ hai chính phủ nước L cử đến, vụ cháy bên kia rất nghiêm trọng, tuy người của chúng ta đều đã thoát được, nhưng có một số người bị thương trong lúc đang tháo chạy, vài nhân viên cứu viện cũng bị thương, ý của bên họ là bệnh viện này gần chỗ đó nhất, họ muốn đưa tất cả những người bị thương nhẹ đến đây."

Nhóc Chết lập tức nhắc nhở: "Tiến Tiến, thanh tiến độ tăng lên 900 rồi."

Thời Tiến thoáng biến sắc, lập tức nhận ra e rằng đây chính là cách đột nhập vào bệnh viện của lũ người xấu: trà trộn vào trong những người bị thương. Song, tuy biết rõ đám người bị thương ấy có vấn đề, hắn lại không thể không tiếp nhận, bởi vì bên trong có cả người của phe mình, không thể lần lữa không cứu.

Vậy xem ra chỉ có thể cho người vào, sau đó đóng cửa đánh chó thôi.

Trong lòng hắn đã quyết, ngoài miệng lại hỏi: "Tín hiệu bệnh viện bị chặn, liệu có ảnh hưởng đến việc chữa trị không?"

"Hẳn là không đâu, bên kia chỉ đưa người bị thương nhẹ đến, không cần dùng đến phòng phẫu thuật và những máy móc lớn, không quá ảnh hưởng." Quái Cửu trả lời.

Thời Tiến gật đầu tỏ ra hiểu rõ, rồi ra chỉ thị: "Vậy đưa những người bị thương đến đây đi, cứu người quan trọng nhất. Tôi đi thông báo cho chú Long, để chú ấy cho các bác sĩ chuẩn bị."

Quái Cửu đáp lại một tiếng, rồi quay người rời đi.

Lúc này, nhân viên chính phủ ngồi bên cạnh nghe bọn họ đối thoại mà thấy lòng ngổn ngang, có sợ hãi, cũng có vui mừng – may mà Thời Tiến mấy ngày trước lo chuyện bao đồng, bảo tất cả mọi người chuyển đến bệnh viện, nếu không hôm nay hẳn người bị nhốt trong đám cháy chính là họ.

Vả lại bọn họ chưa từng được trải qua những bài huấn luyện sinh tồn như Diệt, người của Diệt có thể liều mạng mang theo tấm thân thụ thương chạy ra khỏi đám cháy, chứ đám người bọn họ thì không chắc, đoán chừng chỉ có thể bị động chờ cứu viện. Nhưng xét thấy những nhân viên cứu viện bên kia cũng bị thương, bọn họ có thể chịu đựng được đến lúc quân cứu viện đến hay không lại là một vấn đề khác nữa.

"Được rồi, mọi người cứ ở yên đây, đừng chạy lung tung. Nơi này nằm sâu trong cùng của bệnh viện, rất gần các lối thoát hiểm, bên ngoài có người bảo vệ các anh, kẻ địch rất khó tấn công vào, cho dù tấn công được, các anh cũng có thể nhanh chóng rút lui, vậy nên đừng lo lắng. Tôi đi tìm chú Long, sẽ về sớm thôi." Sau khi Quái Cửu đi, Thời Tiến đứng dậy dặn dò mọi người, sau đó quay người dợm bước rời đi.

Phí Ngự Cảnh cau mày nhìn hắn, thấy hắn đã kéo cửa định đi ra, liền vô thức gọi hắn một tiếng.

Thời Tiến quay đầu nhìn anh ta, hỏi: "Sao thế?"

Câu hỏi của hắn dường như khiến Phí Ngự Cảnh sực tỉnh, lại nín thinh.

Thời Tiến thấy anh ta như vậy, liền thẳng thắn quay người trở về, lấy khẩu sức nhỏ bỏ túi và băng đạn dự bị của mình đặt vào tay anh ta, tỉ mỉ dạy qua cách dùng, đoạn nói, "Anh cố gắng bảo vệ mọi người và bản thân nhé, em sẽ về ngay thôi." Dứt lời, hắn quay người bước nhanh ra cửa, tìm người gác cửa xin một khẩu súng mới, nhét vào túi rồi chạy đến chỗ chú Long.

Phí Ngự Cảnh thấy được động tác tìm người xin súng của hắn, liền liếc nhìn khẩu súng dường như còn vương hơi ấm của đối phương trong tay, chân mày càng xoắn chặt hơn.

Chú Long vừa định bắt đầu cuộc thí nghiệm của một ngày mới thì nghe Thời Tiến chạy vào nói có người bị đang đến, bèn gác việc đang làm xuống, quay người đi ra ngoài.

Thời Tiến thấy thế vội khoác thêm một chiếc áo blouse, còn đeo cả khẩu trang, bước nhanh theo.

"Nhóc đang làm gì vậy?" Chú Long thấy hắn như vậy, lấy làm lạ hỏi.

"Hỗ trợ ạ." Thời Tiến đáp với vẻ hiển nhiên.

Đầu lông mày chú Long cau nhẹ, toan nói tay mơ như nhóc thì giúp được gì, nhưng rồi nghĩ Thời Tiến đi theo bên mình cũng tốt, tiệc cho việc bảo vệ, thế là nuốt ngược lời định nói xuống, không ý kiến gì nữa, mặc cho hắn bám theo.

Nhóm bác sĩ và y tá nhanh chóng chuẩn bị xong những vật dụng cần dùng, sau đó đẩy cáng di động đến lối vào khu cấp cứu, chuẩn bị tiếp nhận những người bị thương.

Thời Tiến lẫn vào cuối đoàn người, chào hỏi từ xa với Quái Cửu đã đợi ở cửa trước đó, sau đó chỉnh trang lại chiếc áo blouse trên người, quan sát tình hình bên ngoài bệnh viện, chờ người bị thương được đưa đến.

Mấy phút sau, mấy chiếc xe mang theo giấy phép của chính phủ nước L nhanh chóng tiếp cận bệnh viện, đồng loạt dừng trước cửa bệnh viện, sau đó cửa xe mở ra, những tài xế bước xuống đều là nhân viên cứu viện mang đồng phục cam của nước L.

Sau khi xuống xe, bọn họ lập tức mở cửa sau của từng chiếc, gọi các bác sĩ đứng canh ở cửa lại.

Chú Long tiến lên nghênh đón trước.

"Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu lại tăng, 950 rồi!" Nhóc Chết sốt sắng nhắc nhở.

Thời Tiến thu ánh mắt đánh giá những người đó lại, kéo kéo khẩu trang trên mặt, nói: "Không sao đâu." Rồi cất bước đến gần những người bị thương lần lượt đưa chuyển ra khỏi xe.

Tổng cộng có mười sáu người bị thương, năm người thuộc Diệt, mười một người còn lại đều là nhân viên cứu viện từ nước L. Thời Tiến lén lút chọt chú Long, ra hiệu cho chú tách từng người ra thu xếp.

Chú Long nhìn hắn bằng một ánh mắt "Kiến thức thông thường này chú mày thừa biết", rồi lách qua hắn, bắt đầu kêu người chuyển những người bị thương nặng hơn vào phòng phẫu thuật, sau đó phân công bác sĩ cho từng bệnh nhân.

Thời Tiến rảo bước ra bên ngoài, ánh mắt quét qua quét lại những người đang đưa bệnh nhân đến, mà càng soi lại càng nghi ngờ.

"Sao ngoại trừ người của chúng ta ra, chỉ có nhân viên cứu viện của chính phủ nước L vậy? Vậy là kẻ xấu trà trộn vào nhóm người chính phủ nước L ư? Thương Hỏa lợi hại đến thế à?" Hắn không dám tin.

Nhóc Chết đang căng thẳng cao độ, nghiêm túc nói: "Thanh tiến độ sẽ không nói dối. Thanh tiến độ của cậu lại tăng, trong số những người này chắc chắn có căn nguyên nguy hiểm."

Thời Tiến trầm ngâm, ánh mắt lại lơ đãng đảo sang những nhân viên cứu viện mặc đồng phục cam, chợt sực nhớ ra điều gì đó.

Lần trước khi Quái Nhị thẩm vấn Long Thế, Long Thế đã từng khai rằng sở dĩ gã chọn ở lại Thuỷ Tức là do kẻ đứng đầu của Thuỷ Tức là một quan chức nào đó ở nước L. Lúc đó tất cả mọi người đều cho rằng Long Thế bị Thương Hỏa lừa bịp, nhưng nếu không phải thì sao?

Nếu Thương Hỏa thật sự có chút quan hệ như vậy với chính phủ nước L, và rồi chúng lợi dụng mối quan hệ ấy, tạo ra trận hỏa hoạn và người bị thương, giả mạo nhân viên cứu viện, mưu đồ lẻn vào bệnh viện... Nếu quả thật là như thế...

"Bác sĩ ơi!" Một bệnh nhân mặc đồng phục cứu viện bỗng dưng gọi với về phía này bằng thứ tiếng Y trọ trẹ.

Thời Tiến ngẩn ngơ một chốc mới nhận ra đối phương đang gọi mình, tức thì trưng ra vẻ mặt ngây ngô vô tội, kéo khẩu trang lên, ân cần hỏi thăm bằng tiếng Y: "Sao thế? Thấy đau ở đâu à?"

"Không phải... Chỉ là tôi muốn đi vệ sinh một tí." Bệnh nhân này là một người đàn ông cao lớn, nước da ngăm đen, mày rậm, mắt to và sâu, mũi cao, trông khá ưa nhìn. Thấy Thời Tiến bước đến, vẻ mặt y hơi ngượng ngùng, y nói, "Mới nãy người băng bó cho tôi là một cô gái, tôi không tiện hỏi chuyện... Chân tôi bị thương, không tự mình đi được, cậu có thể dìu tôi đến nhà vệ sinh được không? Cám ơn nhiều nhé."

Thân mặc đồng phục, vẻ mặt ngượng ngùng, thái độ lễ phép khách sáo, trông khá ưa nhìn, một bệnh nhân như vậy bác sĩ nào lại không thích cho được? Thời Tiến cho dù chỉ là bác sĩ giả, cũng thấy yêu quý vô cùng, bởi vì hắn phát hiện ngay khi bệnh nhân này vừa thốt ra lời yêu cầu, thanh tiến độ của hắn lại tăng lên!

Tên này chắc chắn là kẻ xấu, không sai đi đâu được!

Thời Tiến cong mắt cười thân thiết, nói: "Được chứ, để tôi dẫn anh đến nhà vệ sinh. Nhưng anh cao to quá, có khi tôi dìu không nổi. Anh chờ chút nhé, tôi lấy xe lăn cho anh." Nói rồi, hắn lại nở nụ cười thân thiện, sau đó quay người đi đến phòng khám có để xe lăn, nụ cười lập tức tắt ngóm chỉ sau một giây.

"Nhóc Chết, mày có thấy giọng nói tên này quen quen không?" Hắn hỏi thầm trong đầu.

Nhóc Chết đáp: "Đúng là có hơi quen, hình như từng nghe thấy ở đâu đó..."

"Ví dụ như trong một cuộc gọi chuyển tiếp nào đó." Thời Tiến nhắc nhở.

Nhóc Chết liền chết máy, ngay giây sau rít gào: "A! Đó là Monra! Monra đã cạo ria mép! Tiến Tiến, sao hắn lại ở đây?!"

"Tất nhiên là đến cướp miếng thịt béo tao đây rồi." Thời Tiến cười hừ, đẩy một chiếc xe lăn ra từ góc văn phòng, giọng điệu nhẹ nhàng đi hẳn, "Boss của phe địch đích thân lặn lội đường xa dâng đầu lên, vở kịch bắt đầu hay rồi đấy."

Nhóc Chết cuống cả lên: "Sao trông cậu hưng phấn ra mặt thế? Kia là Monra đấy! Hắn đang nhắm vào cậu đấy!"

"Đương nhiên là tao phải hưng phấn chứ. Monra đã đến tận đây, chứng minh mối nguy phía Liêm Quân nhỏ đi rất nhiều. Mày sợ cái gì? Bệnh viện là địa bàn của chúng ta, bất kể Monra muốn làm gì, tao cũng có thể khiến hắn có đi không có về." Thời Tiến vừa nói, vừa đẩy xe lăn ra cửa, đoạn trông thấy tên bệnh nhân trông giống Monra đang nhìn trừng trừng về phía mình, liền nở một nụ cười thân thiết với đối phương, đẩy xe về phía đối phương.

Thời Tiến giúp tên bệnh nhân ngồi vào xe lăn, hỏi han như đang tán gẫu: "Anh tên gì? Tôi là bác sĩ thực tập ở đây, anh có thể gọi ta là Tiểu Viễn."

"Cậu cứ gọi tôi là David." Tên bệnh nhân đáp, cẩn thận ngồi vào xe lăn, rồi ngại ngùng nói cảm ơn, "Cảm ơn cậu đã giúp tôi nhé, thật là ngại quá."

David, cái tên này thật đúng chất người qua đường A.

Thời Tiến nắm lấy xe lăn của hắn ta, đẩy vào sâu trong bệnh viện, tiếp tục thân thiết nói: "Anh đừng khách sáo thế. Đúng rồi, đám cháy bên kia sao rồi, dập rồi chứ? Đã điều tra ra nguyên nhân gây hỏa hoạn chưa?"

"Lúc tôi đi gần như đã dập hết lửa, nguyên nhân vụ cháy vẫn đang được điều tra, bước đầu nghi ngờ là do vỡ đường ống dẫn gas." Monra đáp, giọng điều còn thấp thoáng sự lo lắng, vẻ như rất quan tâm đến vụ cháy.

Thời Tiến phải nhấn like cho diễn xuất của hắn ta, hùa theo đáp lại một câu. Hắn cố ý đẩy Monra đi ngang qua Quái Cửu, rồi nói với Quái Cửu: "Anh Cửu, em đưa bệnh nhân này đi vệ sinh tí nhé. Lát nữa bác sĩ Long tìm em, anh nói hộ em với, em sợ chú ấy mắng em đi lung tung."

Quái Cửu đang bàn bạc với một người bên chính phủ nước L, bất thình lình bị Thời Tiến gọi bằng xưng hô lạ lẫm xưa nay chưa từng thấy, liền ngớ ra một lúc. Cậu ta ngoảnh đầu nhìn về phía Thời Tiến, lúc bắt gặp ánh mắt thân mật đến phát ngấy của hắn thì nín thinh, âm thầm liếc nhìn người được hắn đẩy, đáp: "Ừ, để tôi nói lại với bác sĩ Long cho."

"Cảm ơn anh Cửu nhé." Thời Tiến dẻo mồm nói cám ơn, lúc này mới tiếp tục đẩy David vào sâu trong bệnh viện hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play