Hai ngày sau Thẩm Trường Mi quay trở lại công ty phiên dịch làm việc.

Có một vài đồng nghiệp trong phòng ban nhìn thấy cô vẫn còn vòng vo thăm hỏi, Thẩm Trường Mi cũng biết ý tốt của bọn họ, trên mặt nở một nụ cười coi như cảm ơn.

Bởi vì một tuần không đến công ty nên văn kiện chất thành từng đống, cô đang dọn dẹp thì có người gọi cô đến phòng làm việc của Lâm Hợp Nghi.

Thẩm Trường Mi lên tiếng đáp lại, sau đó từ trên ghế đứng dậy.

Cô đi tới phòng làm việc của Lâm Hợp Nghi, hít sâu một hơi rồi mới giơ tay gõ cửa.

"Vào đi."

Thẩm Trường Mi đẩy cửa đi vào, Lâm Hợp Nghi đang đeo kính lật giở văn kiện, Thẩm Trường Mi đứng ngay ngắn ở trước bàn.

Lâm Hợp Nghi tháo kính xuống, ngước mắt nhìn cô, thấy vẻ mặt cô bình thản thì trong lòng không khỏi tán thưởng sức chịu đựng của cô gái này. Liên quan đến chuyện ra nước ngoài bồi dưỡng, mấy hôm nay trong phòng ban đã đồn thổi rất nhiều, cũng đã có một vài cấp dưới đứng ngồi không yên tìm cơ hội đến nói bóng nói gió để thăm dò.

Lâm Hợp Nghi cầm cốc trà ở bên cạnh lên nhấp một ngụm rồi mới nói lý do gọi cô đến phòng làm việc: "Tin đồn trong công ty mấy hôm nay về việc tới Paris bồi dưỡng, chắc là cô cũng nghe nói rồi?"

Thẩm Trường Mi mím môi gật đầu.

Lâm Hợp Nghi rút tờ đơn A4 được kẹp ở trong tập văn kiện ra đưa cho Trường Mi: "Trong công ty tổng cộng có hai người, tôi đã tiến cử cô." Lâm Hợp Nghi vừa nói vừa quan sát sắc mặt của cô.

Thẩm Trường Mi nhìn tờ đơn trong tay, có chút ngập ngừng.

Lâm Hợp Nghi hỏi: "Sao vậy, cô không muốn đi?"

Thẩm Trường Mi lắc đầu: "Không phải, trưởng phòng Lâm, có thể để tôi suy nghĩ mấy hôm không?"

Lâm Hợp Nghi gật đầu, nhưng vẫn nhắc nhở cô mấy câu: "Bỏ lỡ cơ hội này rồi sẽ không có lần thứ hai đâu. Sở dĩ tôi tiến cử cô không phải là vì cô giáo, mà là vì tôi tin năng lực của cô."

Thẩm Trường Mi gật đầu, rời khỏi phòng làm việc.

Tiêu Dao sát lại gần, liếc thấy tờ đơn trong tay cô, vội vàng nói: "Cất đi, cất đi, đừng để người khác nhìn thấy, cẩn thận lại tức đỏ mắt với chị bây giờ."

Thẩm Trường Mi dở khóc dở cười, thế rồi buổi trưa đi vào nhà vệ sinh, cô lại nghe được một vài lời ra lời vào.

"Haiz, nghe nói đã có một người nhận được xuất đi bồi dưỡng rồi đấy."

Cô gái tóc ngắn nghe vậy cuống cuồng truy hỏi: "Là ai vậy?"

Cô gái tóc xoăn rút mấy tờ khăn giấy ra lau tay: "Chính là người hôm nay được gọi tới phòng làm việc của trưởng phòng Lâm đó!"

Cô gái tóc ngắn hỏi dò: "Trường Mi?"

Cô gái tóc xoăn: "Đúng thế."

Cô gái tóc ngắn bĩu môi: "Sao lại đến lượt cô ta được chứ?"

"Đương nhiên là vì có cây đại thụ ở đằng sau che chắn cho rồi. Bà Cố mới qua đời mấy hôm trước ấy, lúc đưa tang chẳng phải có rất nhiều người đến sao? Lúc đó trưởng phòng Lâm cũng ở đấy, trước kia bà Cố từng dẫn dắt trưởng phòng Lâm, vậy nên..."

Cô gái tóc xoăn ngập ngừng có ý ám chỉ.

Thẩm Trường Mi ở bên trong lắng nghe, chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng cô cũng không nóng ruột ra ngoài tranh cãi với bọn họ. Bà Cố trước giờ đều dạy bảo cô rằng, chỉ cần làm việc không thẹn với lòng là được, không cần phải nhọc sức đi đôi co với người khác.

Thẩm Trường Mi tan làm lái xe về nhà, lúc về tới tiểu khu thì đụng phải Lan Linh, cô có chút bất ngờ.

Bước chân của Thẩm Trường Mi khựng lại giây lát rồi tiếp tục bước tới trước mặt Lan Linh, cô mở miệng: "Chị tới tìm em sao?" Thẩm Trường Mi đến tận bây giờ vẫn không thốt ra được bốn chữ 'chị dâu Lan Linh', vì vậy chỉ đành dùng 'chị' để xưng hô với bà.

Lan Linh ít nhiều cũng có chút mất tự nhiên, bà cười rồi nói: "Có chuyện muốn nói với em."

Hai người đang đứng ngay gần cửa thang máy, đúng lúc này thang máy kêu 'ding' một tiếng, cửa mở ra hai bên.

Thẩm Trường Mi đề nghị: "Hay là lên trên ngồi một lát đã?"

Lan Linh cũng cất tiếng đồng ý, hai người đi vào trong thang máy.

Ra khỏi thang máy, Trường Mi mở cửa để Lan Linh đi vào trước. Cô vào trong phòng bếp pha cho Lan Linh cốc trà, cô biết Lan Linh là người cực kỳ để ý đến sức khỏe, thế nên cô đã đặc biệt lấy hoa kim ngân gác bếp ra ngâm vào trong nước sôi.

Hôm nay Lan Linh tới tìm Trường Mi cũng là vì chuyện giữa cô và Thẩm Nhị, trước lúc bà Cố qua đời, bà đã gọi Lan Linh tới nói chuyện.

Lúc đó, ý thức của bà đã không còn minh mẫn nữa, bà cố gắng nói: "Chuyện của Trường Mi và Thẩm Nhị mẹ cũng đã biết hết rồi, chuyện của bọn trẻ thì để tự chúng nó giải quyết, con đừng can thiệp vào nữa. Tuy rằng trước kia hai mẹ con ta chung sống ít nhiều cũng có chút mâu thuẫn, nhưng con vẫn luôn..."

Lan Linh lau nước mắt: "Mẹ, mẹ đừng nói vậy."

Bà giơ tay lên, Lan Linh vội vã giữ chặt tay bà, bà Cố chậm rãi nói: "Mẹ biết nguyên nhân con bài xích Trường Mi, nhưng đó đều là chuyện bao nhiêu năm về trước rồi. Con bé cũng là người vô tội, con nói có đúng không. Con cũng là một người thông minh, chuyện này suy nghĩ kỹ một chút thì chẳng có liên quan gì tới Trường Mi cả..."

Sở dĩ Lan Linh không bằng lòng chuyện Trường Mi và Thẩm Kỳ Ngộ bên nhau là bởi vì một chuyện cũ từ rất lâu về trước. Bố ruột của Thẩm Trường Mi tên là Phó Thường Viễn. Trước Phó Thường Viễn nhà họ Phó còn có một người con trai tên là Phó Thường Dương. Lúc còn trẻ Phó Thường Dương là một người ngỗ nghịch, không ít lần gây chuyện. Có một lần Phó Thường Dương uống rượu lái xe đã đâm phải một chàng trai. Chàng trai tử vong ngay tại chỗ, mà chàng trai đó cũng chính là em trai của Lan Linh.

Phó Thường Dương cũng bị thương nặng, mặc dù đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, nhưng còn chưa được một tuần thì cũng đã qua đời.

Trong vụ tai nạn này, mặc dù hung thủ cuối cùng cũng rơi vào kết cục xấu số, nhưng bao nhiêu năm qua Lan Linh vẫn không buông bỏ được, trong lòng luôn có khoảng cách với Trường Mi.

Lan Linh tới đây cũng chỉ để giải thích rõ lý do tới, còn về những chuyện năm xưa bà không có dự định sẽ nói cho hai đứa trẻ này biết.

Thẩm Trường Mi tiễn Lan Linh xuống dưới tầng, đợi tới lúc xe của bà khuất dạng cô mới xoay người đi lên trên.

Cô tắm xong, lên giường nằm nghỉ.

Trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện ra nước ngoài bồi dưỡng, nhưng cô lại không hề có suy nghĩ này, cô rút di động ra nhìn thời gian, đã rất muộn rồi, thế là cố gắng thúc giục bản thân mau chóng ngủ đi.

Mặc dù Lâm Hợp Nghi cho Trường Mi thời gian một tuần để suy nghĩ, nhưng đã năm sáu ngày trôi qua rồi mà Thẩm Trường Mi vẫn không đưa ra được kết quả.

Mãi đến lúc Giang Oản tới thăm cô, trong lúc vô ý cô ấy lật ra được tờ đơn đó, cô ấy hỏi: "Cái này... Cậu lại định ra nước ngoài đấy à?"

Thẩm Trường Mi đang bóc quýt, nghe vậy, ánh mắt dừng lại trên tờ giấy đó mấy giây, sau đó di chuyển tầm nhìn qua chỗ khác: "Mình không biết."

Giang Oản nóng nảy, ngồi xuống bên cạnh cô: "Mình nói cho cậu biết, câu không được đi đâu cả!"

Thẩm Trường Mi phì cười: "Làm gì vậy? Lúc cậu đẻ mình vẫn sẽ về thăm cậu mà!"

Giang Oản nhìn cô, ngập ngừng mãi mới mở miệng: "Mình biết chuyện bà Cố qua đời đã khiến cậu bị đả kích rất nhiều, nhưng cậu vẫn còn bọn mình mà."

Giang Oản vừa nói vừa nghẹn ngào, Thẩm Trường Mi rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô ấy: "Haiz, có phải thai phụ nào cũng đều đa sầu đa cảm không vậy? Mình vẫn còn chưa quyết định xem có nên đi hay không, cậu đừng khóc, nếu mà muốn khóc thì cũng phải để dành nước mắt tới lúc ra sân bay tiễn mình hẵng khóc."

Giang Oản vo viên lại tờ khăn giấy: "Còn lâu mình mới khóc, nếu cậu mà đi thật mình cũng không đến sân bay tiễn cậu đâu."

Thẩm Trường Mi tách miếng quýt đút cho Giang Oản: "Ừ, cậu còn đang mang thai, sao có thể để cậu tới sân bay tiễn mình được."

Giang Oản giơ tay đập vào người cô.

Diệp Nghiêu Thần vì có việc đột xuất nên không tới đón Giang Oản được, thế là Thẩm Trường Mi đích thân lái xe đưa Giang Oản về.

Đưa Giang Oản về xong, cô đột nhiên lại không muốn về nhà, lái xe đến câu lạc bộ vui chơi của Kiều Tam, thuê một phòng bao tự mình uống rượu.

Một mình vừa uống rượu vừa nghĩ đủ thứ chuyện ở trong đầu, dần dần uống càng ngày càng nhiều. Đợi tới lúc cô khôi phục lại tinh thần thì đã uống cạn cả một bình rượu đầy. Cô rút di động, mở giao diện danh bạ, nhìn chằm chằm vào số điện thoại đó một lúc lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí nhấn vào nút gọi đi.

Đợi khoảng một phút đầu bên kia mới có người nghe máy: "Có chuyện gì?"

Thanh âm lạnh lùng xa cách của người đàn ông truyền vào trong tai, tâm trạng bí bách ở trong lòng Thẩm Trường Mi phút chốc giống như khinh khí cầu bị thủng lỗ, nhất thời không biết phải nói gì cả, bực bội đáp lại một câu: "Không có gì!" Nói xong ngắt luôn điện thoại.

Cô nhìn dãy số điện thoại trên màn hình, trong lòng vô cùng khó chịu, cô cắn môi, dứt khoát đi ra khỏi phòng bao, ra bên ngoài bắt taxi, sau khi nói địa chỉ cho tài xế xong cô vùi người vào trong hàng ghế đằng sau.

Quãng đường một tiếng đồng hồ, đến nơi, Thẩm Trường Mi trả tiền rồi xuống xe.

Thông thạo nhấn số tầng thang máy, không tới một phút thang máy đã đi lên tầng bốn.

Đến trước cửa nhà mới nhớ ra mình không mang chìa khóa. Thẩm Kỳ Ngộ từng đưa chìa khóa nhà cho cô, nhưng vì không hay dùng đến nên cô đã để ở trong ngăn kéo tủ TV trong phòng khách, bây giờ cần dùng đến thì lại không có ở trên người.

Cô bực bội không nói được lời nào, men rượu sộc lên não có hơi choáng váng, tay chống lên tường bình ổn lại một chút, bấy giờ cô mới ngồi xuống dưới dựa lưng ra sau tường, hai tay ôm đầu gối.

Thẩm Trường Mi cũng không biết mình đã đợi bao nhiêu lâu, chỉ biết đợi tới khi tay chân cô lạnh cóng thì người đó mới trở lại. Cô nửa mê nửa tỉnh, thang máy đột nhiên 'ding' một tiếng. Thẩm Trường Mi giật nảy mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra, hơi ngước cằm lên nhìn người đang tiến lại gần.

~Hết chương 50~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play