Thẩm Kỳ Ngộ lái xe đến địa điểm hai người hẹn gặp mặt, Trần Vận đến sớm hơn anh một bước.

Thẩm Kỳ Ngộ dựa người trên ghế sofa, Trần Vận mất tự nhiên, rót một ly rượu đưa đến bên miệng lại bỏ xuống, anh ta do dự giây lát rồi cất lời: "Cậu nhìn ra được?"

Thẩm Kỳ Ngộ không lên tiếng, anh rút một điếu thuốc ngậm bên miệng, châm lửa rồi nói: "Sao cậu lại quay về?"

Trần Vận cũng không muốn giấu giếm, dựa lưng ra sau ghế, thản nhiên đáp: "Nghe Kiều Tam nói Trường Mi và Dương Thiệu chia tay rồi, chỉ có điều..." Trần Vận lắc đầu, cười khổ: "Không ngờ cậu và Trường Mi lại ở bên nhau, xem ra tôi và Trường Mi đúng là không có duyên phận rồi."

Trần Vận nói đến đó thì dừng lại, Thẩm Kỳ Ngộ cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của anh ta. Anh ta muốn tỏ rõ thái độ với anh, đúng là anh ta có tình ý với Trường Mi, nhưng nếu hai người đã về bên nhau thì cho dù anh ta có bao nhiêu tâm tư đi chăng nữa cũng sẽ cắt đứt triệt để toàn bộ.

...

Thẩm Kỳ Ngộ không nghĩ tới anh và Trường Mi mới làm lành được mấy hôm Thẩm Trường Mi đã phải đến thành phố D công tác nửa tháng.

Chuyến công tác lần này có Tiêu Dao đi cùng, sắp xếp đột ngột nên hai người thu dọn hành lý xong vội vã chạy đến sân bay. Tiêu Dao oán trách: "Sao lần nào đi công tác cũng đùn hết cho hai chúng ta vậy?"

Thẩm Trường Mi cũng cảm thấy số lần cô đi công tác dạo gần đây tăng lên rất nhiều, nhưng cấp trên đã có lệnh, bọn họ chỉ đành nghe theo sự phân phó của bên trên để làm việc. Thẩm Trường Mi an ủi Tiêu Dao mấy câu, biểu cảm bực bội khó chịu của Tiêu Dao bấy giờ mới dịu đi một chút.

Đến nơi, có xe chuyên dụng tới đón hai người về khách sạn. Vừa đến khách sạn Thẩm Trường Mi đặt vali xuống đi tắm luôn. Cô tắm xong ra ngoài, Tiêu Dao vẫn đang nói chuyện điện thoại ở bên ngoài ban công, thanh âm hơi lớn, nghe có vẻ tâm trạng không được tốt lắm.

Thẩm Trường Mi sấy khô tóc xong Tiêu Dao mới ngắt điện thoại đi vào, trên mặt đầy một vẻ bực dọc, Thẩm Trường Mi hỏi: "Em sao vậy?"

Tiêu Dao nằm bò trên giường: "Lại là chuyện của anh em với chị dâu em. Anh em và chị dâu em lấy nhau hai năm rồi mà bụng chị dâu vẫn mãi không có động tĩnh gì. Chẳng biết nghe được ở đâu bảo là ở thành phố B có một vị bác sĩ Đông Y rất có uy tín trong mảng này, hai người họ định ngày mai đến đây, nhưng ai ngờ lại đúng lúc em đi công tác chứ!"

Thẩm Trường Mi gật gật đầu, cô lại hỏi: "Bác sĩ Đông Y đó tên là gì vậy?"

Tiêu Dao nhíu mày suy nghĩ, cô ấy nói: "Hình như tên là Ngũ Thu Hoa, nghe nói bà ấy rất lợi hại, có rất nhiều ngôi sao lớn đều tới chỗ bà ấy khám bệnh. Cái cô Ảnh hậu Hứa Vi cũng mới mang thai một thời gian trước, nghe nói cô ta và chồng kết hôn năm năm rồi mà vẫn không đẻ được con, về sau đến chỗ của bác sĩ Ngũ khám bệnh xong mới mang thai được. Lần trước bọn họ đến khám bệnh còn bị đám truyền thông lá cải tung tin đấy."

...

Nửa tháng nay hai người chẳng nói chuyện điện thoại được mấy lần. Chủ yếu là vì Trường Mi rất bận, có nhiều lúc anh gọi điện thoại đến đúng lúc cô đang bận nên không nghe được. Đợi tới khi cô rảnh rỗi lại đến lượt anh bận rộn. Nửa tháng không gặp, cô đi công tác quay về thì Thẩm Kỳ Ngộ lại phải đi công tác.

Thẩm Trường Mi vừa xuống máy bay đã bị bà Cố triệu hồi về nhà. Buổi tối lúc ăn cơm chợt nghe bà Cố nói: "Thằng nhóc Thẩm Nhị có bạn gái rồi."

Trong lòng Thẩm Trường Mi hẫng một nhịp, cô không nói gì, quan sát sắc mặt của bà Cố, thử thăm dò: "Là cô gái nhà nào vậy ạ?"

"Thằng nhóc đó không nói, nó chỉ nói lần này là nghiêm túc."

Thẩm Trường Mi 'ồ' một tiếng, sợ bà Cố tiếp tục nói về vấn đề này bản thân lại lộ ra sơ hở, thế là cô vội vội vàng vàng chuyển chủ đề, nói chuyện khác với bà Cố.

Buổi tối Thẩm Trường Mi ngủ lại nhà cũ, nhớ lại chuyện lúc ăn cơm nên cô gọi điện thoại cho Thẩm Kỳ Ngộ, nhưng không có ai nghe máy. Lúc cô chuẩn bị đi ngủ mới nhận được điện thoại của Thẩm Kỳ Ngộ.

"Ngủ rồi à?"

Thẩm Trường Mi bỏ gối dựa ra sau lưng: "Vẫn chưa."

"Nhớ anh không?"

Thẩm Trường Mi bĩu môi không nói gì, cô vốn định nói với anh có thể tạm thời giấu chuyện của hai người không, nhưng lại cảm thấy hiện tại không thích hợp để nói những lời này. Cô nhấc cốc nước bên cạnh lên nhấp một ngụm, nghe thấy ở đầu bên kia có ai đó đang nói chuyện với anh, nghe ra được hình như anh đang xử lý công việc. Thẩm Trường Mi hỏi: "Anh vẫn đang bận à?"

Thẩm Kỳ Ngộ thấp giọng 'ừ' một tiếng, Thẩm Trường Mi nghe thấy tiếng lật giở tài liệu, cô nói: "Vậy anh bận đi, em đi ngủ đây."

...

Hôm sau, Thẩm Trường Mi ngủ đến tận lúc mặt trời mọc lên cao mới tỉnh dậy. Cô vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, đang lau mặt thì nghe thấy dưới tầng có tiếng động cơ ô tô. Cô bực dọc không biết là ai dừng xe thô lỗ như vậy, chợt nghe thấy chất giọng oang oang của Diêm Dịch Vinh hét lên: "Mấy giờ rồi mà em vẫn còn ngủ vậy?"

Thẩm Trường Mi vắt khăn mặt lên trên móc rồi ra ngoài, vừa khéo nhìn thấy Diêm Dịch Vinh đi đến gần cửa phòng ngủ của cô, cô còn chưa mở miệng đã nghe thấy Diêm Dịch Vinh nói: "Anh có chuyện muốn nói với em."

Thẩm Trường Mi thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh ta, cô không khỏi ngờ vực: "Chuyện gì?"

Diêm Dịch Vinh mím môi, sắp xếp từ ngữ rồi nói: "Buổi tối cùng anh đi tham dự một bữa tiệc rượu."

Thẩm Trường Mi cảm thấy kỳ lạ, lắc đầu: "Không đi!"

"Anh hai anh kỷ niệm ngày cưới, em đi cùng anh đi, nếu không một mình anh tới đó trông thảm thương lắm."

Thẩm Trường Mi dọn dẹp chăn nệm, nói: "Thẩm Nhị biết chuyện thì phải làm sao?"

Diêm Dịch Vinh: "Yên tâm, anh ấy mà biết thì anh sẽ giải thích. Vả lại chẳng phải anh ấy đang đi công tác sao? Em OK không?" Diêm Dịch Vinh dám tới đây tìm Thẩm Trường Mi cũng là vì biết được Thẩm Kỳ Ngộ đang đi công tác.

"Không OK."

Diêm Dịch Vinh thấy cô vẫn cố chấp, thế là anh ta mở miệng nói bằng giọng gian manh: "Bà nội không biết chuyện em và Thẩm Kỳ Ngộ bên nhau đúng không? Hay là... để anh đi nói hết cho bà nghe nhé?"

Thẩm Trường Mi cầm gối ném lên người anh ta: "Coi như anh lợi hại!"

Diêm Dịch Vinh tóm được chiếc gối một cách vững vàng, giả bộ vỗ vỗ vào chiếc gối mấy cái rồi mới bỏ xuống cuối giường: "Được rồi, buổi tối anh tới đón em, nhớ ăn mặc lộng lẫy một chút."

Kỷ niệm ngày cưới của Diêm Dịch Khôn anh hai của Diêm Dịch Vinh được tổ chức tại một khách sạn năm sao ở thành phố B, người đến rất nhiều, khách khứa tụ tập đông đúc. Thẩm Trường Mi nhất thời có chút hối hận vì đã đồng ý với Diêm Dịch Vinh, dù sao trong đây có rất nhiều trưởng bối đều quen biết cô.

Cô khoác tay Diêm Dịch Vinh, ánh mắt của những vị trưởng bối đó đều dừng lại trên người hai bọn họ, sau đó lại nhìn cô mỉm cười, sắc mặt Thẩm Trường Mi có phần lúng túng.

Cuối cùng cũng thoát ra được, cô đi dạo một mình ở bên ngoài, không ngờ lại đụng phải Mạnh Đông Hàn.

Mạnh Đông Hàn mặc một bộ váy lễ phục dài khoét vai màu xanh lam nhạt, dáng người lả lướt uyển chuyển. Nhìn thấy cô, sắc mặt của Mạnh Đông Hàn vẫn luôn khó coi, giọng điệu châm chọc khiêu khích: "Cô cũng có bản lĩnh quá nhỉ, chớp mắt đã lại bám được lên Diêm Dịch Vinh rồi?"

Thẩm Trường Mi không muốn phí lời với cô ta, thấy cô ta nói vậy liền gật gật đầu, nói: "Phải, đúng là tôi rất có bản lĩnh!"

Có lẽ Mạnh Đông Hàn không ngờ được cô sẽ thản nhiên tiếp nhận như vậy nên nhất thời tức tối không tìm được lời nào để phản kích lại, cô ta chỉ có thể căm phẫn nói: "Cô đúng là không biết xấu hổ!"

Thẩm Trường Mi cười khẽ, vừa rút di động ra đúng lúc có điện thoại gọi đến, là Thẩm Kỳ Ngộ. Thẩm Trường Mi trong lòng kéo căng, cô cũng mặc kệ Mạnh Đông Hàn, đi tới chỗ yên tĩnh nghe điện thoại.

"Em đang ở đâu vậy?"

Thẩm Trường Mi xoay người nhìn xung quanh một lượt, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Khi nào anh mới đi công tác trở về?"

Thẩm Kỳ Ngộ nhìn cánh cửa khóa chặt, cười nói: "Rốt cuộc em đang ở đâu?"

Thẩm Trường Mi nghe ra được ý tứ trong lời nói của anh, cuối cùng cũng không vòng vo tam quốc nữa, cô nói tên khách sạn cho anh.

Thẩm Kỳ Ngộ vừa quay về là tới tìm cô luôn, ai ngờ lại tốn công vô ích. Anh vào trong thang máy nhấn số tầng: "Đêm hôm thế này em đến đó làm gì?"

Thẩm Trường Mi ấp úng kể lại toàn bộ cho anh nghe, đầu bên kia không hề có bất cứ thanh âm nào, một lúc sau, người đó mở miệng, ngữ khí không vui: "Em ngứa đòn đúng không?" Nói xong ngắt luôn điện thoại.

Thẩm Trường Mi cũng cảm thấy hôm nay tới tham dự bữa tiệc này là một sai lầm. Cô xoay người rời đi, định nhắn tin cho Diêm Dịch Vinh nói cô rời đi trước, nhưng không ngờ Mạnh Đông Hàn vẫn đứng chặn ở đó, nhìn cô chằm chằm: "Lúc nãy là điện thoại của Thẩm Nhị sao? Hai người lại ở bên nhau rồi?"

Thẩm Trường Mi bực dọc: "Chuyện này hình như không liên quan đến cô thì phải?"

Mạnh Đông Hàn không lên tiếng, Thẩm Trường Mi giơ tay muốn đẩy cô ta ra, không ngờ người phụ nữ này lại nhanh hơn cô một bước, cô ta giữ chặt bả vai cô rồi đẩy cô sang một bên. Dưới chân Thẩm Trường Mi là đôi giày cao gót hơn mười phân nhọn hoắt, bị cô ta đẩy mạnh như vậy, mắt cá chân bị trật khớp, cơn đau dồn dập kéo đến, Thẩm Trường Mi không kiềm chế được gào lên: "Mạnh Đông Hàn, cô bị điên à?"

Mạnh Đông Hàn chỉ cần nhớ đến em gái mình vẫn còn đang nằm trong bệnh viện mà người phụ nữ này lại có thể ung dung tự tại coi như không có chuyện gì xảy ra yêu đương thăm thiết với Thẩm Kỳ Ngộ là trong lòng cô ta lại không cam tâm. Nếu không phải bọn họ, em gái cô ta cũng sẽ không phải nằm trên giường bệnh sống một cuộc sống của người thực vật cả đời như vậy."

Hai người giằng co, Diêm Dịch Vinh tìm một vòng mới tìm thấy cô ở hành lang trong sân, ngoài cô ra còn có Mạnh Đông Hàn.

Mạnh Đông Hàn thấy Diêm Dịch Vinh xuất hiện ở đây thì cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp xoay người rời đi.

Diêm Dịch Vinh nhìn Trường Mi ngồi trên lan can, anh ta hất cằm về phía bóng lưng của Mạnh Đông Hàn: "Hai người làm cái gì vậy?"

Thẩm Trường Mi xoa chân: "Không có gì."

Đúng lúc đó di động đổ chuông, Diêm Dịch Vinh hỏi: "Ai vậy?"

Thẩm Trường Mi: "Thẩm Nhị."

~Hết chương 39~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play