Mấy hôm nay Thẩm Trường Mi rất tích cực đến bệnh viện, điều này khiến bà Cố cũng cảm thấy khác thường, bà đã dặn cô không có việc gì thì đừng suốt ngày chạy đến đây, vì dù sao ở bệnh viên vi khuẩn gây bệnh rất nhiều. Trong khoảng thời gian đó Thẩm Kỳ Ngộ cũng có tới mấy lần, nhưng không biết là do ngẫu nhiên hay có nguyên do nào đó mà hai người họ đều không chạm mặt nhau.

Bà Cố cũng đã biết Dương Thiệu là bạn trai của cô. Lúc Trường Mi giới thiệu Dương Thiệu với bà Cố, ngoài mặt thái độ của bà vô cùng nghiêm túc không mấy thân thiện, thế nhưng lúc ở riêng với Thẩm Trường Mi trong lời nói của bà còn có ý tán thưởng khen ngợi anh, bà nói tính cách của thằng nhóc này thật thà, nhìn thế nào cũng cảm thấy là người trưởng thành chững chạc.

Thẩm Trường Mi tan làm lái xe đến bệnh viện ăn cơm tối với bà Cố, sau đó cô ngồi lại với bà thêm một lúc, đến tận chín giờ tối mới rời đi, đúng lúc đó cô nhận được điện thoại của Dương Thiệu.

Nhưng ở đầu bên kia lại là giọng nói của một người đàn ông xa lạ: "Cô Thẩm. Ấy, là Thẩm Trường Mi đúng không? Người đàn ông của cô uống say rồi, cô tới đón anh ấy đi!"

Thanh âm của người đàn ông đó nghe qua cũng cảm thấy có phần ngà ngà say, nói chuyện cũng không kiêng dè gì. Người đó đột nhiên kêu lên mấy tiếng, dường như di động bị ai đó giật mất. Lần này là giọng nói của Dương Thiệu: "Em đang ở đâu?"

Thẩm Trường Mi cẩn thận đóng lại cửa phòng bệnh: "Em đang ở bệnh viện." Cô ngừng một lát rồi nói: "Anh uống say thật rồi hả?"

Dương Thiệu 'ừm' một tiếng, thanh âm mơ hồ: "Không từ chối được nên đành phải uống thôi."

Thẩm Trường Mi biết anh về nước nên tối nay đám bạn của anh lôi kéo anh ra ngoài tụ tập: "Có cần em tới giải cứu anh không?"

Đầu bên kia điện thoại yên lặng giây lát, sau đó nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: "Sợ là phải làm phiền bà xã đại nhân tới đây một chuyến rồi!" Anh lại đè thấp giọng xuống, giọng điệu đùa giỡn: "Nếu không anh sợ không chạy được đâu!"

Thẩm Trường Mi cười khẽ: "Em biết rồi, anh gửi địa chỉ cho em đi."

Thẩm Trường Mi tới phòng bao, bên trong vô cùng ồn ào náo nhiệt, có người ôm một cô gái đứng ở trước màn hình ca hát, Dương Thiệu ngồi ở một góc sofa gần cửa, ngước đầu dựa ra sau ghế, mắt nhắm chặt lại.

Cô vẫn còn chưa ngồi xuống mà anh đã như có cảm giác, đôi mắt bất chợt mở ra: "Em đến rồi à."

"Ừm."

Anh nắm chặt lấy tay cô, lại nhắm mắt lại: "Ngồi nghỉ một lát đã, đầu anh đau quá!"

Hai người ngồi đó, giữa chừng bạn của anh đi đến bắt chuyện với cô. Dương Thiệu ngồi khoảng mười phút nữa mới nói rời đi.

Đám bạn chí cốt của anh không buông tha: "Đừng đi chứ, vẫn còn chưa tới mười giờ mà!"

"Vừa khéo em dâu cũng ở đây, ở lại chơi thêm một lúc nữa đi!"

Dương Thiệu đánh mắt nhìn Trường Mi, lời nói mang vài phần nhắc nhở: "Hết cách thôi, bà xã trong nhà quản chặt lắm!"

Người bạn đó nghe thấy lời này thì cũng hùa theo đùa giỡn trêu ghẹo mấy câu, sau đó lại dùng ánh mắt mờ ám quan sát Trường Mi. Thẩm Trường Mi cảm thấy không được tự nhiên, Dương Thiệu liếc cô một cái rồi làm động tác tay tạm dừng: "Được rồi, các vị vừa vừa phai phải thôi, đừng để vợ tôi khó khăn lắm mới tới được đây lại sợ chạy mất!"

Đám người lại nháo nhào cười cười nói nói, cuối cùng cũng chịu để hai người rời đi.

Thẩm Trường Mi dìu Dương Thận lên xe, anh dựa người ra sau ghế lái phụ. Trong phòng bao quá tối, ra tới bên ngoài mới nhìn thấy được khuôn mặt anh đỏ bừng bừng, xem ra tối nay anh đã uống rất nhiều.

Xe lái ra khỏi bãi đậu xe, hòa mình vào dòng xe cộ nườm nượp trên đường.

Thẩm Kỳ Ngộ tháo cà vạt ném sang bên cạnh, mắt dán chặt vào ánh đèn đuôi xe của chiếc xe đó, thấp giọng dặn dò Vu Tiền: "Đi theo!"

Vu Tiền không quen biết Thẩm Trường Mi, cũng không rõ chuyện giữa hai người, giờ đây nghe thấy Thẩm Kỳ Ngộ nói đi theo chiếc xe phía trước, anh ấy cười gian manh: "Anh, không lẽ anh nhìn trúng cô gái đó rồi à? Nhưng hình như cô gái đó là hoa có chủ rồi thì phải?"

Bữa tiệc vừa mới kết thúc, anh ấy dìu Thẩm Kỳ Ngộ ra ngoài, lại đỡ người lên xe cẩn thận, đang chuẩn bị lái xe đưa anh về nhà thì lại nghe thấy anh nói đợi một lát đã.

Vu Tiền thầm nghĩ đã uống say đến mức đấy rồi còn chờ đợi cái gì nữa, không về nhà nghỉ ngơi cho tốt còn muốn tiếp tục đi đâu, thế rồi anh ấy nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy một người phụ nữ đang dìu một người đàn ông lên trên một chiếc xe Volvo XC60 màu trắng.

"Bớt nói nhảm đi, đi theo chiếc xe đó nhanh lên!"

Vu Tiền biết rõ tính khí của Thẩm Kỳ Ngộ. Từ ngày đi theo anh đến bây giờ Thẩm Kỳ Ngộ chưa từng lấy thân phận ông chủ ra để lên mặt gây sức ép. Mặc dù xuất thân của anh không tồi, nhưng từ trước tới giờ chưa từng có dáng điệu khinh thường người khác. Thẩm Kỳ Ngộ đối đãi với anh ấy cũng rất tốt, năm đó mẹ của anh ấy sinh bệnh nặng, người ta còn giúp đỡ anh ấy rất nhiều. Vì vậy mặc dù giờ đây ngữ khí của anh nóng nảy nhưng Vu Tiền cũng không tức giận: "Vâng vâng, em đi theo! Cho dù anh có bắt em đem người phụ nữ đó ném lên trên giường của anh thì em cũng sẽ đánh ngất dâng đến!"

Thẩm Kỳ Ngộ thò tay vào trong túi áo lấy ra bao thuốc, nhưng bên trong lại trống rỗng. Anh nhíu nhíu mày, sau đó ném bao thuốc ra ngoài cửa sổ.

Vu Tiền liếc thấy động tác của anh, lắc lắc đầu, anh ấy ném bao thuốc của mình ra đằng sau: "Anh hút của em này." Sau đó lại nói mấy câu mờ ám: "Anh, anh tối nay... như này thì cũng... không được đâu anh!!!"

Thẩm Kỳ Ngộ không nói tiếng nào, anh rút điếu thuốc ngậm lên trên miệng, hơi cúi thấp đầu châm lửa.

Xe dừng lại bên dưới tiểu khu Dương Thiệu sống, Vu Tiền nhìn hai người đang bước xuống khỏi chiếc xe Volvo, rồi lại nhìn người ở phía sau.

Người đó hạ thấp cửa sổ xe xuống, yên lặng hút thuốc, Vu Tiền thấy anh như vậy thì thật sự không hiểu. Đôi nam nữ kia đều đã lên tầng rồi mà anh còn không chịu chặn lại, nhỡ chẳng may hai người đó lại lửa cháy bùng bùng dính chặt lấy nhau thì sao, tới lúc ấy thì muộn mất!

Thẩm Trường Mi không hề phát hiện ra có chiếc xe đi theo mình, cô dìu Dương Thiệu về phòng, đây cũng là lần đầu tiên cô đến chỗ ở của anh.

Cách bài trí sắp xếp vô cùng nam tính, màu chủ đạo là màu trắng đen, ngoại trừ vật dụng gia đình cần thiết ra không hề còn bất cứ thứ đồ trang trí nào khác, nhìn qua khiến người ta cảm thấy có chút cô độc.

Cô đỡ anh ngồi xuống dưới sofa, sau đó tự chạy vào phòng bếp, mở tủ lạnh, bên trong trống không không có một thứ gì, thế là cô chỉ đành cầm lấy bình nước đi đun nước nóng cho anh.

Hơi nóng không ngừng bốc lên, mặt cô bị khí nóng bao vây đến mức đỏ ứng cả mặt. Đợi khoảng năm sáu phút, 'ding' một tiếng, nước nóng đã được đun xong.

Dương Thiệu bấy giờ cũng đã tỉnh táo lại phần nào, dựa người ra sau ghế sofa, áo khoác bị anh cởi ra ném lên trên bàn trà. Thẩm Trường Mi đưa cốc nước cho anh: "Anh uống chút nước nóng đi."

"Lần này đúng là uống nhiều quá rồi!" Một tay anh ấn ấn vào đuôi lông mày, sau đó cầm cốc nước nóng lên uống.

Anh đặt chiếc cốc rỗng xuống dưới bàn, Thẩm Trường Mi đứng dậy theo bản năng muốn cầm cốc mang vào bếp để rửa, ngay giây sau cô lại bị anh giữ chặt tay lại.

Cô thấp mắt nhìn anh, khẽ nhíu mày.

Anh đang ngồi, hơi ngước mặt lên nhìn cô. Tối nay anh uống rất nhiều, vốn dĩ đã không còn mấy tỉnh táo nữa, vậy mà ánh mắt khi nhìn cô vẫn sâu đậm và hút hồn như vậy. Ánh sáng từ chiếc đèn kiểu Âu treo trên đỉnh đầu hắt xuống khiến cho đôi mắt đó càng trở nên bức người hơn, nét mặt chăm chú mà dịu dàng. Thẩm Trường Mi bắt đầu không chống đỡ nổi nữa, cô mím mím môi, dự định mở miệng để đánh tan bầu không khí có phần mờ ám này.

Nhưng anh lại cứ giữ rịn cô lại, ép cô ra sau ghế sofa, hai người sát lại rất gần, gần tới mức tưởng chừng như hai sống mũi bất cứ lúc nào cũng có thể chạm vào nhau, lời nói của anh mang theo tia ám thị: "Tối nay ở lại đây em nhé!"

Giọng nói trầm thấp nặng nề, ngoài ra còn mang theo một chút dụ dỗ.

Tay của Thẩm Trường Mi chống trước ngực anh, cô không dám nhìn vào mắt anh: "Ngày mai em... phải đi công tác."

Anh thoáng nhích người, kéo ra một khoảng cách giữa hai người, anh nhìn cô, trong ánh mắt chứa những tia thăm dò, có phần sắc bén.

Thẩm Trường Mi bị ánh mắt đó của anh dọa sợ, cô vừa chột dạ vừa bất an, thế rồi ngay giây sau anh đã đứng thẳng người dậy đi đến bên cạnh tủ TV, cầm lấy một chiếc túi đưa cho cô.

Thẩm Trường Mi nhìn vào bên trong chiếc túi đó, anh nói: "Chẳng phải em nói di động hỏng rồi sao, anh đã mua cho em cái mới rồi." Đó là một chiếc di động đang hot nhất hiện nay.

Anh giơ tay vén những lọn tóc xõa ở bên má ra sau tai giúp cô, ngữ khí vẫn bình thản như cũ: "Muộn lắm rồi, ngày mai còn phải đi công tác, em mau về nghỉ ngơi đi."

Giống như khoảnh khắc đóng băng lúc ban nãy của hai người chưa từng xảy ra!

Vu Tiền liếc nhìn cánh cửa đan nguyên đó, chỉ cảm thấy thời gian cứ trôi đi một phút là bầu không khí phía sau xe lại nặng nề thêm, cũng may cuối cùng người phụ nữ đó cũng đi xuống rồi, anh ấy 'hey' một tiếng: "Anh, xuống rồi kìa!"

Dứt lời, anh ấy cũng lại ngẩn ra, giơ tay xoa xoa mái đầu đinh vừa mới cắt không lâu, không nhịn được lẩm bẩm một câu: "Shit! Mình vui mừng cái khỉ gì chứ!"

Lần này không cần Thẩm Kỳ Ngộ mở miệng, Vu Tiền đã tự động lái xe đi theo.

Đến chỗ ở của người phụ nữ đó, nhìn người phụ nữ đó xuống xe, sau đó lên tầng.

Người ở phía sau vẫn không có động tĩnh gì, Vu Tiền không nhịn nổi nữa, đang muốn hỏi anh không định xuống xe à thì người đó đẩy cửa xe ra: "Em lái xe về trước đi!"

Vu Tiền vui sướng đáp một câu 'OK', rồi lập tức nhấn chân ga lái xe rời đi.

Thẩm Trường Mi tắm xong ra ngoài, vừa lau tóc vừa định đi vào trong bếp rót cốc nước, đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng chuông cửa, cô cũng không nghĩ gì nhiều, giơ tay lên mở cửa ra.

Nhìn thấy người ở bên ngoài, cô ngơ ngác: "Sao anh lại đến đây?"

Cánh tay của người đó chống lên trên khung cửa, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

Thẩm Trường Mi có chút khó hiểu, người đó nhấc chân bước vào bên trong, Thẩm Trường Mi theo bản năng nghiêng người, ngay giây sau eo cô bị anh siết chặt, anh đè cô lên trên tường.

Cửa vẫn chưa đóng, cô bị anh bao vây lại giữa cạnh góc hình tam giác được tạo thành bởi cánh cửa và vách tường, đèn ngoài huyền quan cũng không được bật, ánh sáng mờ ảo, hơi thở ấm nóng của anh phả xuống mặt cô, trong hơi thở còn có cả mùi rượu nồng nặc vô cùng.

Thẩm Trường Mi bị mắc kẹt lại ở nơi không ánh sáng, hơi thở có phần ngột ngạt, cô giơ tay muốn nói anh buông ra, thì đột nhiên trên cổ truyền đến cơn đau nhói. Người đó vùi đầu vào hõm cổ của cô, môi chạm lên phần da thịt mịn màng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ kiếp! Anh thật sự muốn bóp chết em!"

~Hết chương 21~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play