Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Hứa Yếm cúi nhìn chai sữa chua trước mặt, song anh chẳng làm gì, ánh mặt xuôi theo dọc cánh tay kia rồi ngước nhìn về phía cô gái nhỏ với đôi môi đang mím chặt, trông có vẻ rất căng thẳng, nhưng ánh mắt cô không hề né tránh.
“Cảm ơn.” Hứa Yếm cũng không định nhận lấy, anh quay đi, giọng điệu lạnh lùng.
Dứt lời, anh quay sang Trịnh Kỳ, mở ví ra lấy tờ năm trăm tệ đặt trên quầy và nói: “Dư thì để sang tháng sau.”
Đoạn anh cầm hai chai nước rồi xoay người lại, Bạch Trác vẫn giữ nguyên động tác cầm chai sữa chua giơ lên trước, Hứa Yếm hơi dừng bước nhưng rồi vẫn sải bước vụt qua.
Khoảnh khắc anh đi ngang người cô, Bạch Trác run rẩy như thể một quả bóng bị chọc thủng, chút gắng gượng được cô gom góp nhanh chóng bị ăn mòn, đến mức chỉ một chai sữa chua thôi cũng làm tay cô run lẩy bẩy.
Trịnh Kỳ thấy khó hiểu, cho dù mấy em gái có đến tuổi dậy thì, “cảm nắng” ai đi chăng nữa thì hẳn phụ huynh cũng đã căn dặn phải tránh xa Hứa Yếm chứ nhỉ, sao lại có người thích cục băng di động này chứ?
Nhưng nghía kỹ thì cậu chàng cũng được trời phú cho gương mặt đẹp, Trịnh Kỳ như vừa vỡ lẽ ra một chuyện lớn lao lắm, lại là một cô gái bị vẻ bề ngoài của cậu đánh lừa rồi.
Anh ta nhìn sữa chua trong tay cô rồi lại lắc đầu thở dài, đoán chắc là em gái này thấy trai đẹp nên mới mê mẩn như vậy, em gái à, mau mau quay đầu là bờ! Cục băng di động này trừ được cái dáng ngon trai và thành tích học tập tốt ra thì cậu ta còn biết đánh…
“Ấy ấy ấy, em đừng khóc!” Trịnh Kỳ còn chưa chửi đểu trong lòng xong đã thấy cô bé trước mặt cúi gằm xuống, đến cả sống lưng luôn thẳng tắp cũng ỉu xìu, bả vai cô đang run lên nhè nhẹ.
Anh ta bỗng trở nên luống cuống.
“Hứa, Hứa Yếm!”
Trước kia anh ta đã từng thấy có người tỏ tình với cậu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ai đó khóc vì tảng băng di động này. Trịnh Kỳ chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy nên anh ta luýnh quýnh chạy ra khỏi quầy tính tiền.
Hứa Yếm bỗng ngừng bước, anh quay đầu lại nhìn về phía đôi vai hơi run lên đang quay lưng về phía mình, lông mày nhíu chặt.
“Ôi em gái này, chỉ một chai thôi mà, không đến mức phải…” Trịnh Kỳ còn chưa dứt câu thì ngưng bặt, anh ta trơ mắt thấy Hứa Yếm quay lại lấy chai sữa chua rồi đặt vào tay cô mười tệ, sau đó đi thẳng ra khỏi cửa mà chẳng thèm ngoái đầu lại, bấy giờ anh ta mới nói xong mấy chữ cuối, “… Khóc đâu.”
Toàn bộ quá trình diễn ra chỉ vọn vẻn trong mấy giây, nên không chỉ mỗi Bạch Trác chưa phản ứng lại kịp, mà ngay cả Trịnh Kỳ cũng không ngờ tới.
Trịnh Kỳ: “…”
Trịnh Kỳ: “!!!”
Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?
Thế mà Hứa Yếm quay lại thật?!
Sau vài giây, Trịnh Kỳ mới sốc lại tinh thần, anh ta nhìn Bạch Trác đang trố mắt nhìn tờ tiền trong tay, bái phục.
“Em gái chất lắm, ở ngay trước mặt anh mà bán lại hàng với giá hời như vậy?”
Tờ mười tệ mà Hứa Yếm để lại đủ để mua đứt một phần ba số sữa chua trong bịch của cô.
Trịnh Kỳ nói xong lại thấy vai cô run tiếp, nhưng lần này anh ta nghe ra được cô đang cười.
“…” Cô bé này thú vị thật, Trịnh Kỳ bật cười, “Đừng nói với anh là nãy giờ em đang cười đấy nhé.”
Bạch Trác thật sự đang cười, từ giây phút gặp lại Hứa Yếm cô đã luôn cười khúc khích rồi.
May quá, Bạch Trác nghĩ thầm, thật may vì đã có thể nói chuyện được với anh.
Lúc này Bạch Trác ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt của cô, nụ cười trên môi của Trịnh Kỳ tắt ngúm.
Bạch Trác cười lên trông rất xinh, nhưng đôi mắt cô hãy còn đỏ hoe và ngấn lệ.
Bạch Trác đứng thẳng dậy rồi cúi đầu chào Trịnh Kỳ, cất tiếng: “Cảm ơn anh.”
Nói xong, cô xách theo túi sữa chua rồi bước ra khỏi cửa, để lại âm thanh va vào nhau của những chuỗi hạt màu xanh biếc trên rèm cửa.
Phải mất một lúc sau, Trịnh Kỳ mới định thần lại được, líu lưỡi thốt: “Khóc thật à?!”
Không phải em nó thấy trai đẹp nên xỉu up xỉu down ư? Chỉ một thoáng thôi mà đã có thể nảy sinh tình cảm sâu đậm đến mức ấy? Sức hấp dẫn của Hứa Yếm đã đạt đến trình độ này cơ á?
Anh ta quả không dám nghĩ đến dáng vẻ của cục băng di động Hứa Yếm khi có bạn gái, huống hồ cậu càng không phải kiểu người biết yêu đương.
Anh ta thở dài khi ngẫm lại về hành động không bình thường vừa nãy của Hứa Yếm.
Ây dà, đúng là tạo nghiệt mà.
“Cái tên chó má Hứa Hoành Kiến,” Trịnh Kỳ vỗ trán, vừa hận vừa tiếc nói, “Sao lại vẫn có thể sống nhăn răng được thế chứ.”
—
Ra khỏi cửa hàng có người đợi anh ở con ngõ nhỏ phía trước, Tào Lâm đang ngồi xổm bên lề đường, thấy Hứa Yếm đang đến thì vội vàng đứng dậy, vừa vẫy tay vừa gọi: “Anh, ở đây này!”
Hôm nay Hứa Yếm mặc đồng phục trường, đồng phục quốc dân với hai màu xanh trắng, thiết kế xấu mù mắt là vậy nhưng Hứa Yếm với vóc dáng cao ráo và đôi chân dài miên man, lúc anh bước đến cứ như đang tỏa sáng chói lòa vậy.
Đúng là anh của cậu! Đẹp trai sẵn thì khoác bao tải vẫn cứ xịn!
Tào Lâm đỗi tự hào, cậu ta ưỡn ngực ngẩng cao đầu theo bản năng như được có chung niềm vinh dự ấy, tuy nhiên vùng bụng bị siết chặt lại.
Cậu ta cúi đầu sờ soạng cái bụng phệ của mình, hết sức phiền lòng về chuyện này, chưa cao hơn một mét tám thì không thể làm một cái móc treo quần áo được…
Nói rồi cậu ta nhìn quả đầu đinh của Hứa Yếm, rồi lại sờ mái tóc ổ gà* cất công tạo kiểu từ sáng sớm, cạo trọc cái đầu này đi cho rảnh nợ!
(*) Kiểu tóc ổ gà: đây là kiểu tóc đúng như tên gọi của nó, tóc được uốn thành những lọn lộn xộn, bù xù, kiểu tóc này từng là trào lưu của giới trẻ Trung Quốc từ những năm 1980.
Nghe được phết nhỉ!
Đang mải nghĩ thì Hứa Yếm đã đi tới, anh ném cho cậu ta một chai nước, Tào Lâm giơ tay chụp lấy, nhếch môi cười. Cậu ta đã quẳng gần hết mớ suy nghĩ nhảm nhí ban nãy, vừa mở chai nước uống mấy ngụm vừa hỏi: “Anh, tối nay anh có đi không?”
“Đi.” Hứa Yếm vừa nói vừa nhìn xuống chai sữa chua nhưng rồi lại mở chai nước ra uống vài ngụm.
“Mấy người kia thức khuya trâu bò thật chứ!” Tào Lâm hơi lo lắng, “Mấy ngày liền thì ai mà chịu cho nổi!”
Hứa Yếm lắc đầu nói: “Không sao.”
Tào Lâm biết việc thức trắng mấy đêm với Hứa Yếm chỉ là chuyện nhỏ, cũng không phải anh chưa từng trải qua những gian khó như thế, cậu ta đều biết hết tất thảy, nhưng nhìn dáng vẻ làm mãi thành quen của anh cậu, cậu vẫn không sao nuốt trôi được cảm giác ngột ngạt và ứ đọng nơi lồng ngực, vì sao những chuyện không hay cứ xảy đến với anh cậu!
Dọc đường đi, Tào Lâm liên tục bóp chai nước.
Mạn Thành là thành phố không hề nhỏ, tuy nhiên những nơi bọn họ thường lui tới cũng chỉ có vài địa điểm, nên đi một lúc là tới nơi.
Tại một khu chung cư cũ nát, có thể nhìn ra dấu hiệu của dân cư sinh sống ở khắp nơi: Chiếc xe đẩy trứng ở tầng một khu nhà, những luống rau trồng trên bãi đất trống nhỏ phía đối diện và cả chiếc bàn cạnh quán ăn vặt nhỏ ở trong khu này…
Hứa Yếm nhắm mắt lại cũng có thể mường tượng ra trong đầu toàn bộ nơi đây, kể cả ánh mắt của người ta khi nhìn anh.
“Đi thôi.”
Nhà của Tào Lâm gần hơn nhà của Hứa Yếm một chút, nên vừa đi sâu vào đã tới nhà cậu ta.
“Anh, hay anh đến nhà em ăn cơm nhé.” Tào Lâm gọi anh lại, lén lút chỉ tay lên lầu, “Cá cay đó! Ngon lắm!”
Hứa Yếm không nói năng gì, anh nâng bàn tay đang cầm chai nước kia lên rồi lắc lắc thay lời nói.
Bầu không khí hoà thuận và đầm ấm không thích hợp với Hứa Yếm, chỉ cần anh ngồi ở đó thôi cũng lộ ra một vẻ lạc lõng không tên.
“Rầm.”
Hứa Yếm bước đến chỗ ngoặt, ném chiếc chai rỗng vào chiếc thùng rác màu xanh đậm cách đó vài mét. Chiếc chai bị ném mạnh phát ra một tiếng rõ vang, nghe âm thanh chắc hẳn là thùng rác vừa được đổ.
Hứa Yếm ném cái chai đi, anh thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái, động tác thuần thục đến độ có lẽ đã lặp lại không biết bao nhiêu lần, khoảng cách của chiếc thùng rác cũng đã sớm được ghi tạc vào đầu.
Hứa Yếm nhẹ nhàng bước qua vũng nước dưới chân rồi đi lên cầu thang, từ tầng một đến tầng ba, mỗi cái góc ở dưới chân cầu thang đều chất đầy đống đồ. Kông phải những đồ vật đã cũ nát thì là những cái hòm đã bị hư hỏng, hoặc những mảnh vụn từ những chậu trồng hoa, nhưng trong chậu lại không hề có cây cỏ gì mà chỉ có đất khô được trộn lẫn với tàn thuốc lá.
Trong phòng rõ ràng có người, nhưng Hứa Yếm lại tự móc chìa khóa từ trong túi ra.
Anh mở cửa và bước vào, người đang ăn cơm trong phòng khách hơi dừng tay lại rồi liếc xéo anh một cái, tiếp đó bà ta quay sang gõ vào chén của bé gái ngồi phía đối diện đang trân mắt nhìn Hứa Yếm, giọng điệu chanh chua: “Nhìn cái gì mà nhìn! Không phải con đòi ăn canh trứng đó sao, mau ăn đi!”
Hứa Yếm như thể không nghe thấy, anh mở cửa căn phòng cạnh đó rồi đi vào, đóng cửa lại.
Trong phòng tối om, Hứa Yếm thuận tay mở đèn lên.
Căn phòng này rất nhỏ, chỉ kê một chiếc giường và một cái bàn mà đã chiếm gần hết không gian.
Chỗ này vốn là một kho chứa đồ nên không gian eo hẹp, để có thể ở được đã phải mở thêm một ô cửa sổ cho thông thoáng nhưng vẫn trông có vẻ chật chội, một gian phòng khép kín như thế này luôn mang đến một cảm giác tù túng và khó thở.
Tuy nhiên Hứa Yếm chẳng mảy may để ý đến, dường như anh đã quá quen với điều này.
Anh đi vào phòng, đặt chai sữa chua và chiếc chìa khóa duy nhất trên chiếc bàn vuông để chồng chất một đống sách vở, cởi đồng phục ra rồi thay một chiếc áo khoác màu đen.
Căn phòng này không có chỗ nào khác để anh đặt một chiếc tủ quần áo, nên những bộ quần áo cần mặc vào mỗi mùa đều được anh treo trên một cây sào bằng sắt đặt cạnh đầu giường, còn những bộ quần áo chưa mặc tới thì cất vào chiếc tủ quần áo cube ở góc tường.
Cũng may quần áo của Hứa Yếm cũng không nhiều, thế nên dẫu nơi này có nhỏ bé đến mấy, đồ đạc vẫn không bị lộn xộn với nhau.
Thay xong quần áo, đã đến lúc đi ra ngoài, Hứa Yếm bỗng ngừng bước, anh lùi về sau một bước, ngồi xuống giường, chân đặt dưới đất và ngã người ngả xuống.
Hứa Yếm trông bóng đèn vàng tù mù sáng trên đỉnh đầu mà vẫn thấy chói mắt, thế rồi anh giơ tay phải đặt trước mắt, hướng lòng bàn tay ra ngoài để chắn ánh sáng.
Anh khép mắt lại, thả mình trong giây lát.
Chỉ kéo dài trong vài phút ngắn ngủi thôi, còn chưa kể thỉnh thoảng có tiếng động ồn ào từ ngoài phòng vọng vào quấy nhiễu, khoảng thời gian này không thể nào thư giãn hoàn toàn một cách đúng nghĩa được.
Hứa Yếm rút tay về, anh đứng lên cầm lấy chiếc chìa khóa trên bàn, rồi mở ngăn kéo bên cạnh lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ hơn, đang định xoay người đi thì liếc mắt thấy chai sữa chua, anh hơi sững lại, cuối cùng quyết định không cầm nó mà đi thẳng.
Lúc anh ra cửa, những người trong bàn cơm vẫn chưa ăn xong, thấy Hứa Yếm đi vào rồi lại đi ra, trong mắt họ anh như một kẻ vô hình.
Hứa Yếm đóng cửa, đi khỏi nhà vào lúc bảy giờ tối, trời đã tối thui, trong khu này cách vài mét mới có được một ngọn đèn vàng lờ mờ rọi sáng đường đi.
Anh lấy chiếc chìa khóa nhỏ để mở khóa cho chiếc xe đạp và ngồi lên yên.
Hứa Yếm kéo khóa áo khoác, đội mũ lên, hai tay nắm chặt tay lái, dùng lực đạp xuống bàn đạp, chiếc xe bắt đầu lăn lăn bánh.
Không ai hay biết rằng chàng trai ngồi trên chiếc xe đạp có một suy nghĩ rằng: Tôi muốn đạp xe mãi mãi như vậy, đạp đến thẳng phía cuối chân trời, đạp cho đến lúc thế giới bị diệt vong.
HẾT CHƯƠNG 12
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT