Trans+Beta: Đặc Lôi Tây

Tay Lý Dung có chút lạnh, khi chạm vào da hắn khiến hắn miễn cưỡng giữ được vài phần tỉnh táo.

Nhưng dù là pháo hoa đang nở rộ trên không trung hay cô nương hơi nhón chân, hai mắt nhắm nghiền trước mặt này, đều khiến Bùi Văn Tuyên trong khoảnh khắc không kiềm được có chút hoảng hốt. Hắn cảm thấy mọi thứ trước đây chẳng qua chỉ là một hồi ác mộng, chưa bao giờ xảy ra, mà hắn chỉ là một Bùi Văn Tuyên hai mươi tuổi và người trước mặt, cũng chỉ là một Lý Dung mười tám tuổi.

"Dung Dung..."

Không biết vì sao, giọng nói hắn lại xen lẫn vài phần nghẹn ngào, hắn nâng tay lên, một tay nhẹ ôm lấy eo nàng, vì sợ nàng trượt xuống, hắn dùng tay còn lại đặt sau ót nàng.

Theo sự khơi gợi, đùa giỡn và quấn quýt vừa dịu dàng lại triền miên của hắn, hô hấp của Lý Dung càng ngày càng nặng, tay cũng không còn sức, trượt xuống khỏi mặt hắn và vòng ra sau cổ hắn. Cả cơ thể nàng đều dựa vào cánh tay quấn quanh eo nàng của Bùi Văn Tuyên,nên không khỏi lui về sau một bước.

Bùi Văn Tuyên cũng theo Lý Dung bước về phía trước, sau đó bế nàng lên bàn.

Hắn cũng không làm gì quá nhiều vì hắn hy vọng, thứ nụ hôn này có thể mang đến chính là tình chứ không phải dục. Vì thế hắn dùng tất cả lý trí của mình, ép buộc bản thân không làm ra hành động gì vượt rào, hắn chỉ muốn hôn nàng, khiến nàng có thể cảm nhận được niềm vui vô hạn cùng mọi sự dịu dàng trên thế gian thông qua nụ hôn này.

Trong ký ức của Lý Dung, pháo hoa năm ấy kéo dài rất lâu, hết đợt này đến đợt khác.

Mà nụ hôn này cũng khác với trước đây.

Nàng phóng túng bản thân nhiều năm, trong khoảng thời gian về sau, dù là khi thỉnh thoảng nhớ lại nụ hôn với Bùi Văn Tuyên thời niên thiếu hay mỗi lần tiếp xúc với Tô Dung Khanh, dục vọng luôn nhiều hơn tình yêu. Nàng không hiểu, hoặc nói đúng ra chưa từng biết, nếu "việc kia" có thêm tình yêu sẽ là cảm giác thế nào.

Nhưng giờ phút này nàng chợt vỡ lẽ, cảm giác dịu dàng như cơn mưa xuân rả rích rơi trong lòng này có thể làm mềm xốp hết thảy đất đai chai cứng.Vì thế trong dục vọng xuất hiện một sự khắc chế, như gần như xa mang theo trái tim loạn nhịp và cả sự yêu thích khó lòng kiềm chế.

Bất kể hôn bao nhiêu lần, qua bao nhiêu năm, tuổi tác thế nào, đã nếm trải bao nhiêu phong sương, trong nụ hôn kia, nàng sẽ bất chợt biến thành một thiếu nữ.

Lý Dung thấy ngượng ngùng lại rung động, rõ ràng bản thân cậy mạnh "áp bức" đối phương, lại bị thái độ như thể săn sóc kia của đối phương ảnh hưởng, tiếp đến càng thêm thấp thỏm, thẹn thùng.

Khi nụ hôn kết thúc, không biết pháo hoa từ bao giờ đã ngừng lại. Lý Dung ngồi trên bàn, cúi đầu nhìn Bùi Văn Tuyên, đôi môi Bùi Văn Tuyên mang theo ánh nước, trên mặt dính đầy bột mì do tay nàng bôi lên. Hắn nâng đôi mắt tuấn tú nhìn nàng,trong sự kiềm nén mang theo vẻ vui mừng, ánh nhìn sáng lấp lánh kia giống hệt một thiếu niên mỗi khi đứng trước mặt người trong lòng.

Lý Dung cúi đầu nhìn hắn, hai người không nói gì, sau hồi lâu, Lý Dung mới nâng tay lên, dùng tay áo lau mặt giúp hắn, nàng cười nói, "Mặt dính đầy bột cả rồi"

Bùi Văn Tuyên cũng bật cười, "Xem ra đây chính là sự 'trả thù' của Điện hạ"

Lý Dung nhướn mày, Bùi Văn Tuyên nâng tay lau sạch bột trên mặt Lý Dung, "Một mình làm mèo hoa không chịu, một hai còn phải liên lụy ta"

Lý Dung động tác khựng lại, dường như mới ý thức được trên mặt mình cũng dính bột. Chính vào lúc này, giọng của Tĩnh Mai từ bên ngoài vang lên, "Điện hạ, Người đã làm sủi cảo xong chưa ạ?"

Nàng không tùy tiện tiến vào, đương nhiên chút quy củ này vẫn hiểu được. Lý Dung nghe thế liền vội vàng nhảy xuống bàn, Bùi Văn Tuyên nâng tay giúp nàng phủi bụi trên quần áo. Lý Dung khẽ ho một tiếng, sợ bên ngoài nghe thấy âm thanh của mình có gì khác thường, nàng nâng cao giọng hỏi, "Sao vậy?"

"Điện hạ...", trong giọng Tĩnh Mai mang theo ý cười, "Tĩnh Lan tỷ tỷ gói sủi cảo, hỏi xem Điện hạ có cần hầu hạ không"

"Không cần", Bùi Văn Tuyên đáp, quay người đi rửa tay, "Các ngươi ăn trước đi, chốc nữa khi ta cho gọi, các ngươi hãy vào bưng sủi cảo ra ăn"

Nói rồi, Bùi Văn Tuyên liền đem từng mâm sủi cảo thả vào nồi.

Tĩnh Mai nghe vậy chỉ đáp một tiếng lại không bước vào, xoay người bước ra ngoài. Nhóm nha hoàn, gã sai vặt đứng bên ngoài thấy nàng, khẽ chỉ về phía nhà bếp và cố ý dùng biểu tình hỏi thăm tình hình. Tĩnh Mai lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Điện hạ làm sủi cảo xong rồi, đừng sợ"

Bọn họ chỉ sợ hai người sống trong nhung lụa quen rồi, vì làm một buổi trưa sủi cảo mà bỏ đói bản thân sẽ nổi cáu.

Sủi cảo được bỏ vào nồi, Lý Dung tò mò quan sát, nàng chống cằm, nhìn sủi cảo hỏi, "Bùi Văn Tuyên, nhà chàng mỗi năm đều ăn tết như thế này sao?"

"Ừm"

Bùi Văn Tuyên mỉm cười ngẩng đầu, "Điện hạ thì sao?"

Lý Dung nghĩ lại, trước kia trong cung, ăn tết cũng không có không khí gì, đơn giản làm bữa tiệc nhà, Hoàng đế, Hoàng hậu mang theo Hoàng tử cùng các Công chúa chưa xuất giá ăn ăn uống uống.

Đồ ăn đều là thịt cá, hết món này đến món khác được bưng lên, hàng năm đều có món mới nhưng nàng lại thấy sự mới mẻ kia chẳng hề thú vị.

Những món sơn trân hải vị kia nếu thích ăn ngày thường cũng có thể ăn được. Còn những món mới lạ thông thường là những món có cách trang trí hào nhoáng, nào chữ phúc ghép lại từ nhiều miếng đậu hủ, nào là phượng hoàng được khắc từ vỏ dưa... Đẹp thì đẹp thật nhưng ăn vào cũng chẳng ngon lành gì.

"Thì cũng chẳng khác gì mấy bữa cung yến bình thường...", Lý Dung thở dài, "Nhàm chán cực kì!"

"Điện hạ sẽ có tiền mừng tuổi sao?"

Bùi Văn Tuyên có chút tò mò hỏi, Lý Dung không chút để ý đáp, "Có chứ, thì là các loại ban thưởng linh tinh, tất cả ta đều tống vào nhà kho, cũng không nhớ rõ chúng là gì. À, có năm mẫu hậu tặng ta một bộ diêu hình Chu Tước, ta rất thích"

Bùi Văn Tuyên nghe vậy, suy nghĩ một chốc, đang định nói gì đó thì Lý Dung đã chỉ vào trong nồi sủi cảo nói, "Những viên sủi cảo có phải hỏng rồi không?"

Bùi Văn Tuyên quay sang nhìn liền thấy sủi cảo đã chín và đều đã nổi lên. Lý Dung nhìn chằm chằm sủi cảo, cực kì lo lắng hỏi, "Bổn cung thấy có vài viên căng tròn lên cả rồi, như vậy cũng thôi, tại sao tất cả đều đưa bụng trắng phếu nổi lềnh bềnh trên mặt nước như thế? Có phải như vậy là không thể ăn không?"

"Điện hạ...", Bùi Văn Tuyên dở khóc dở cười đáp, "Người ta gọi đó là chín ạ"

"Chín?", Lý Dung có chút kinh ngạc, "Thì ra đây là chín sao. Ta nói mà, các ngươi nấu sủi cảo sao biết được chúng có chín chưa, thì ra là như thế này"

Bùi Văn Tuyên sớm biết Lý Dung là dạng người chẳng phân biệt được rau củ ngũ cốc nên cũng chẳng thấy kỳ quái. Hắn mỉm cười bảo người bên ngoài tiến vào, vớt từng mâm sủi cảo lên và đưa đến nhà ăn.

Người hầu nấu ăn ở một phòng bếp nhỏ khác trong phủ, thức ăn sớm đã được chuẩn bị xong, món sủi cảo của Lý Dung và Bùi Văn Tuyên là món cuối cùng. Sau khi sủi cảo được bưng lên, hai người cũng đến nhà ăn, khoảnh sân bên ngoài tạm thời bày vài chiếc bàn cho những người hầu ở lại phủ, không về quê ăn tết. Bùi Văn Tuyên quay sang nhìn Lý Dung giải thích, "Là ta phân phó như vậy, không vấn đề gì chứ?"

"Chàng đã sắp xếp đâu vào đấy rồi, chẳng lẽ ta lại trước mặt bàn dân thiên hạ làm chàng mất mặt sao?"

Lý Dung và Bùi Văn Tuyên cùng nhau ngồi xuống, nâng tay nói với mọi người, "Mọi người ngồi xuống đi"

Lý Dung nói xong, mọi người cung kính hành lễ, sau đó ngồi xuống.

Đây là lần đầu Lý Dung ngồi chung với người hầu nên có vài phần không quen. Nàng không kiềm được quay sang nhìn thoáng qua Bùi Văn Tuyên ngồi bên cạnh. Bùi Văn Tuyên gắp một viên sủi cảo cho nàng, cười nói, "Điện hạ nói vài câu may mắn cát lợi đi? Cũng coi như chúc mừng năm mới, để mọi người đừng thấy khẩn trương"

Lý Dung do dự trong chốc lát mới nói, "Ta xin chúc mọi người, năm sau tiền vào như nước, gia đình mạnh khỏe. Những ai sắp kết hôn sẽ tìm được lương duyên, những ai đã thành thân thì sớm sinh quý tử, hạnh phúc mỹ mãn"

"Tạ Điện hạ!"

Nghe xong những lời nói thân thiện kia của Lý Dung, mọi người mới hoàn toàn yên lòng, cười đáp.

"Ăn cơm thôi"

Lý Dung nói xong liền gắp viên sủi cảo trong chén lên.

Có Lý Dung ở đây, tuy mọi người không còn khẩn trương nhưng vẫn có chút câu nệ. Bùi Văn Tuyên thấy vậy liền nhìn họ nói, "Mọi người đừng câu nệ, nên uống rượu cứ uống rượu, nên ăn sủi cảo cứ ăn sủi cảo. Ngày thường thế nào thì cứ náo nhiệt, xôm tụ thế nấy để Điện hạ có cơ hội trải nghiệm. Hôm nay ai ăn được đồng tiền sẽ có thưởng!"

Vừa mới dứt lời, Lý Dung "hít hà" một tiếng, một đồng tiền rơi ra khỏi miệng nàng. Nàng không ngờ Bùi Văn Tuyên lại bỏ đồng tiền vào sủi cảo, đây là phong tục dân gian nên trong cung sẽ không tùy tiện bỏ nó vào thức ăn. Nàng không hề phòng bị, một ngụm cắn xuống, cảm giác một bên hàm răng sắp rụng cả.

"Bùi..."

Lý Dung ngậm nước mắt, đau đến độ muốn ném bay đôi đũa. Bùi Văn Tuyên nhanh tay lẹ mắt, một tay chụp lấy bàn tay sắp ném đũa của nàng, một tay thì che miệng nàng lại, hắn lớn tiếng nói, "Thật không ngờ Điện hạ là người ăn trúng đồng tiền nha, Điện hạ năm nay nhất định đại cát đại lợi!"

Nói xong, Bùi Văn Tuyên nhỏ giọng thì thầm, "Điện hạ, nể mặt ta chút đi"

"Nể mặt gì chứ!"

Lý Dung lập tức đẩy ra hắn, che miệng tức giận nói, "Gói đồng tiền vào lại không thèm báo ta trước một tiếng, răng ta muốn gãy hết rồi đây này!"

"Ta cũng không ngờ Điện hạ lại ăn mạnh bạo như vậy, không phải ban nãy ta cũng chuẩn bị nói sao...", Bùi Văn Tuyên dở khóc dở cười nói.

Tuy bình thường Lý Dung nhìn qua không quy củ lắm, nhưng thật ra quy củ đều thể hiện trong những chi tiết nhỏ. Ví dụ như khi nàng ăn cơm đều nhai kỹ nuốt chậm, khi ngủ đều nằm thẳng, hai tay đặt trên bụng. Ai ngờ hôm nay do quá đói, nàng thế nhưng bất chấp dáng vẻ, cứ thế cắn mạnh xuống.

Lý Dung cảm thấy mình đuối lý, cũng không so đo thêm với Bùi Văn Tuyên, chỉ duỗi tay hỏi, "Phần thưởng đâu?"

Bùi Văn Tuyên mỉm cười, nâng tay lên, móc ra một bao lì xì từ trong tay áo đưa cho Lý Dung.

Lý Dung lần đầu tiên thông qua phương thức này nhận được bao lì xì nên có chút mới lạ. Nàng ngay trước mặt đám đông mở bao lì xì ra, phát hiện bên trong không có đồ vật gì, giũ giũ bao xuống mới có một lượng bạc rơi vào lòng bàn tay.

Nhìn một lượng bạc kia, lại nghĩ đến hàm răng của mình, Lý Dung bất giác bất mãn nói, "Bao lì xì chỉ có một lượng bạc, chàng cho có bao nhiêu đây mà không thấy xấu hổ sao?"

"Được rồi được rồi", Bùi Văn Tuyên như thể sợ nàng lại lấy ra thêm một bao lì xì hình chim Phượng hoàng do chính tay hắn vẽ, "Bao này mới là của nàng, bao kia chỉ là tặng thêm thôi"

Lý Dung nhìn con phượng hoàng xinh đẹp kia có chút dao động, nàng không chút khách khí duỗi tay muốn giật lấy. Lúc này Bùi Văn Tuyên chợt rút tay cầm bao lì xì về, cười nói, "Điện hạ, muốn nhận tiền mừng tuổi phải nói câu gì đó dễ nghe mới được lấy nha"

"Phò mã nói đùa...", Tĩnh Lan đứng một bên mỉm cười, "Ngài cho Điện hạ bao lì xì sao có thể gọi là tiền mừng tuổi chứ"

"Vậy là ngươi không hiểu rồi", Bùi Văn Tuyên quay đầu khẽ liếc nhìn Tĩnh Lan sau đó lại dời mắt sang nhìn Lý Dung cười, "Điện hạ còn nhỏ, ta hằng ngày chăm sóc Người chẳng khác gì chăm sóc muội muội, cho nên bao tiền mừng tuổi này phải cho"

Mọi người nghe Bùi Văn Tuyên nói vậy đều bật cười. Lý Dung nhướn mày, "Chàng dám để người khác chê cười ta?"

"Không dám", Bùi Văn Tuyên vội vã nói, "Đây là nụ cười tượng trưng cho năm mới vui vẻ, tuyệt đối không phải đang cười nhạo Điện hạ"

"Bao lì xì!", Lý Dung lười lằng nhằng, không muốn trước mặt hạ nhân tốn miệng lưỡi với hắn, Bùi Văn Tuyên cầm bao lì xì, cười nói, "Điện hạ có phải không biết chúc người khác không?"

"Đúng vậy", Lý Dung trực tiếp giơ tay, lười biếng đáp, "Cho nên đưa bao lì xì cho ta liền xong"

"Nếu không biết nói thì để ta dạy Người nha"

Bùi Văn Tuyên nói rồi liền bước lên trước, hắn cúi thấp người, đặt bao lì xì vào tay Lý Dung, đồng thời ép sát vào tai nàng nói...

"Ta thích chàng, muốn năm nào cũng được đón năm mới với chàng"

"Điện hạ...", Bùi Văn Tuyên dùng thanh âm cực nhỏ hỏi, "Người đã học được chưa?"

15/2/2022

Mừng Va lung tung muộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play