Trans+Beta: Đặc Lôi Tây

Mọi người nhìn về phía Tần Lâm, Tần Lâm do dự một lát, Lý Dung liền lên tiếng, "Tần đại nhân nén bi thương, ngài hãy tiến lên nhìn lệnh muội đi"

Bốn chữ "nén bi thương" liền cho thấy việc Lý Dung khẳng định thân phận của Tần Chân Chân. Tần Lâm hơi khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn bước đến.

Thi thể của Tần Chân Chân cơ hồ đã là một bộ thây khô, nhìn không ra diện mạo, có vài phần xương đã biến thành màu trắng. Quan nghiệm thi chích ngón tay Tần Lâm sau đó nhỏ máu lên phần xương trắng lộ ra.

Mọi người ngừng thở, quan sát giọt máu kia chậm rãi thấm vào xương. Quan nghiệm thi sau khi quan sát một chốc, ông xoay người lại, nói với Tạ Lan Thanh, "Tạ đại nhân, thi thể này chắc chắn là của Tần tiểu thư"

Nghe thế, Tạ Lan Thanh liền lộ ra thần sắc khiếp sợ, "Sao có thể được!"

Tạ Lan Thanh muốn tiến lên, người bên cạnh đã vội vàng ngăn Tạ Lan Thanh lại, "Đại nhân, không may mắn, đừng đến quá gần"

Tạ Lan Thanh nhìn chằm chằm xác chết, sau hồi lâu, ông chỉ về phía thi thể nói, "Nàng chết chỉ mới hơn một tháng lại biến thành thây khô như vậy, điều này sao có thể hợp lý?"

"Đại nhân, người bình thường sau khi hạ táng, ba đến bảy ngày bắt đầu mục rửa, hai tháng sau sẽ trở thành thây khô. Những lúc nhiệt độ không khí thấp, quá trình sẽ chậm một chút; nếu không chôn sâu trong đất mà đặt ở bên ngoài, quá trình sẽ nhanh hơn một chút. Ngoại trừ điều này, nam nữ thể chất bất đồng, tốc độ mục rửa của thi thể cũng khác nhau. Vị cô nương này hạ táng đơn sơ, không được xử lý phòng ngừa mục rửa như bình thường, quan tài cũng không được đóng kín. Nếu trước đây sau khi chết còn đặt ngoài không khí vài ngày thì bộ dáng hiện tại của nàng cũng không phải điều gì kỳ quái"

Tạ Lan Thanh nghe quan nghiệm thi nói, thần sắc vẫn có chút không muốn tin. Lý Dung khẽ cười một tiếng, "Tạ đại nhân đang sợ điều gì chứ? Ngày thường không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ đến tìm. Dù Tần Chân Chân hóa thành lệ quỷ, nếu Tạ đại nhân chưa từng làm chuyện có lỗi với nàng thì có gì phải sợ chứ?"

"Ta sợ cái gì?", Tạ Lan Thanh lạnh giọng quay đầu lại, "Điện hạ đừng hồ ngôn loạn ngữ. Lão thần chỉ sợ có người mượn mấy chuyện quỷ thần, rối loạn triều cương, nhiễu nhương pháp tắc"

"Sự khổ tâm của Tạ đại nhân quả thật đáng được khen ngợi", Lý Dung vừa vỗ tay vừa nói, "Vậy hiện tại, nghiệm thi cũng nghiệm xong rồi, Tạ đại nhân còn nghi ngờ gì nữa không?"

"Chuyện này...", Tạ Lan Thanh nhìn thi thể, nhíu chặt mày, "Sao có thể được chứ?"

"Tạ đại nhân, trên đời này có rất nhiều chuyện mà con người không thể không tin. Tần tiểu thư chết oan uổng, hiện tại bất quá là báo thù rửa hận thôi. Hiện tại, ta tin oan hồn của Tần tiểu thư đã được an ủi, chúng ta không nên quấy nhiễu nàng, cho nàng xuống mồ vì an, được an giấc ngàn thu đi"

"Tạ đại nhân", một triều thần có chút nhát gan trong đám người không khỏi lên tiếng, "Vẫn nên để Tần tiểu thư an giấc ngàn thu, mọi chuyện bỏ qua đi ạ"

Tạ Lan Thanh ngẩng đầu muốn mắng người đó, nhưng khi nhìn lại phát hiện đối phương là anh trai của Thôi Thư Vân, Thôi Thư Tuyết.

Tạ Lan Thanh cảm thấy uất nghẹn trong lòng, ai nấy đều đến khuyên bảo Tạ Lan Thanh. Lý Dung cười nhìn Tạ Lan Thanh bị mọi người vây quanh, Tạ Lan Thanh rốt cuộc không nhịn được nữa, quay đầu nói, "Đóng quan tài lại đi"

Nói xong, Tạ Lan Thanh liền mang người quay về. Trên đường về vô cùng náo nhiệt, triều thần nghị luận sôi nổi, phỏng đoán xem việc hoàn hồn này là thật hay giả.

Lý Xuyên đi đến bên cạnh Lý Dung, cậu nhíu chặt mày, nhỏ giọng nói, "A tỷ, Tần Chân Chân nàng..."

Lý Dung nâng mắt nhìn cậu, mỉm cười nói, "Hôm nào đến phủ của tỷ uống chén rượu đi"

Nói xong, Lý Dung liền đi lướt qua Lý Xuyên. Bùi Văn Tuyên bước lên, sóng vai đi cạnh nàng, thấp giọng nói, "Ta không nói sai chứ?"

"Nếu sai, ta liền làm thịt ngươi"

Lý Dung hé môi, khẽ nói.

Sau khi quan viên trở lại triều đình liền báo cáo kết quả cho Lý Minh.

Lý Minh đang nghe hát ở chỗ Nhu phi, biết được kết quả cũng có vài phần nghi hoặc. Ông vốn không tin quỷ thần, nhưng nghĩ lại, bất luận thế nào, chuyện này cũng có liên quan đến Lý Dung, không thích hợp tiếp tục điều tra.

Nhu phi ngồi bên cạnh lắng nghe, Lý Minh thấy bà không nói lời nào, quay đầu sang hỏi, "Nghe nửa ngày trời, ái phi có cảm tưởng gì?"

"Thiếp cảm thấy chuyện này thật khiến người khác phải kinh ngạc"

Nhu phi mỉm cười, "Một người đã chết mượn xác hoàn hồn giết người, còn ngay bên trong Hoàng thành. Việc này... thật nằm ngoài sức tưởng tượng"

Nói xong, Nhu phi ngồi lên đùi Lý Minh, dựa vào lòng Lý Minh, có chút sợ hãi nói, "Bệ hạ, oan hồn kia chắc sẽ không tìm đến hoàng cung đâu nhỉ?"

"Làm gì có oan hồn chứ", Lý Minh bật cười, "Nếu trên đời này thật sự có quỷ, trong cung e rằng là nơi nhiều nhất"

"Ý của Bệ hạ là, không phải quỷ?"

Nhu phi nâg mắt nhìn Lý Minh, Lý Minh đặt sổ con sang một bên, ôm nữ nhân, chậm rãi nói, "Không có người biến thành quỷ, chỉ có người giả làm quỷ thôi"

"Vậy thì...", Nhu phi có chút nghi hoặc, "Sao Bệ hạ không điều tra?"

"Điều tra?", Lý Minh cười nhạo, "Trẫm điều tra con quỷ này thì có ý nghĩa gì? Mấy kẻ nàng ta giết vốn đáng chết. Nếu không phải những trưởng bối trong nhà chúng dùng việc lập Đốc tra ti uy hiếp trẫm, con quỷ kia không gây phiền phức cho chúng, trẫm cũng không tha cho chúng!"

Nhu phi dựa vào lòng Lý Minh, suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi nói, "Bệ hạ, việc Đốc tra ti thật sẽ giao cho Bình Lạc Điện hạ?"

"Nếu không thì sao?", Lý Minh nhìn bà, lạnh lùng nói, "Ái phi cảm thấy giao cho ai mới thích hợp?"

"Bệ hạ đừng giận", Nhu phi biết Lý Minh đa nghi liền thở dài, "Tấm lòng Bệ hạ dành cho thần thiếp, thần thiếp hiểu rất rõ, sẽ không vì tranh sủng mà gây chuyện. Thần thiếp chỉ là lo lắng, Đốc tra ti tồn tại để giám sát thế gia, Điện hạ dù sao cũng là Công chúa xuất thân từ Thượng Quan gia..."

Dù Nhu phi do dự không nói tiếp, Lý Minh vẫn nghe ra được. Ông từ tốn nói, "Trẫm biết nàng lo lắng điều gì, nhưng hiện tại không có ai thích hợp làm Ti chủ của Đốc tra ti hơn con bé. Nàng nói nếu ta giao cho Hoa Lạc hay cho nàng, các ngươi ngồi vững được vị trí này sao?"

Lý Minh nói, cười lạnh thành tiếng, "E rằng sớm đã bị mấy con sói già kia ăn đến xương cốt cũng chẳng còn. Bình Lạc hiện tại đang nội đấu với bọn họ, chúng ta chỉ cần đứng một bên quan sát là được. Nếu Bình Lạc nương tay với thế gia, trẫm liền thu hồi quyền lực trong tay con bé. Nếu con bé vẫn làm việc suông sẻ..."

Lý Minh suy nghĩ lại thở dài, "Con bé dù sao cũng là con gái của ta, là con cháu của Lý gia. Nếu lòng hướng về phía trẫm, trẫm cũng sẽ không bạc đãi nó"

"Bệ hạ nói phải", Nhu phi mỉm cười, suy nghĩ một chốc lại nói, "Chỉ là, Đốc tra ti quyền đại thế đại, Bệ hạ phải cẩn thận một chút"

"Được rồi", Lý Minh bật cười, "Những việc này, nàng không cần nhọc lòng, trẫm đều hiểu rõ"

"Thần thiếp cũng vì lo cho Bệ hạ"

Nhu phi nâng tay ôm lấy Lý Minh, "Bệ hạ dù sao cũng là phu quân của thần thiếp, cả đời thần thiếp đều phải dựa vào Bệ hạ nha"

Lý Minh nghe Nhu phi nói như vậy, trong lòng cũng mềm vài phần, ông ôm Nhu phi, thở dài nói, "Nàng yên tâm, trẫm còn sống ngày nào liền sẽ che chở mẹ con nàng ngày đó"

Nhu phi nhẹ giọng đáp một tiếng, không nói thêm gì. Lý Minh ôm lấy nàng, trong lòng thầm tính toán.

Đợi đến khi trở về, Lý Minh đi qua Ngự hoa viên, Phúc Lai đi phía sau ông. Lý Minh suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi nói, "Ngươi nói sổ con của Bình Lạc bị người khác giấu đi?"

"Vâng", Phúc Lai thấp giọng đáp, "Sổ con hiện tại đã lấy lại được, Bệ hạ có muốn xem không ạ?"

Lý Minh đáp một tiếng, cầm sổ con từ tay Phúc Lai. Sau khi nhìn thoáng qua, ông liền bật cười thành tiếng, "Học cái gì không học, lại học đám lão già kia uy hiếp trẫm. Thôi, người cũng đã chết rồi, nàng muốn xen vào thì cứ làm! Ngươi soạn chỉ đi, vụ án quân lương và vụ án Tần gia đều sẽ do Đốc tra ti quản lý, Đốc tra ti chính thức được xây dựng, Ti chủ là Bình Lạc, bên cạnh đó chọn một giám sát Phó ti chủ"

Phúc Lai nghe thấy thế có chút nghi hoặc, "Giám sát Phó ti chủ?"

"Nhu phi nói cũng đúng", Lý Minh chắp tay sau lưng, chậm rãi nói, "Cho Bình Lạc quyền lực lớn như vậy, dù sao cũng phải có người quản chế nó. Ngươi cảm thấy Tô Dung Hoa thế nào?"

"Tô đại công tử ạ?"

Phúc Lai suy nghĩ chốc lát chợt mỉm cười, "Tô đại công tử là thầy của Túc vương, lại là con cháu thế gia, tất nhiên sẽ giám sát Điện hạ gắt gao"

"Tuy gã nhìn không đàng hoàng nhưng chuyện gì cũng hiểu rõ", Lý Minh giơ tay nói, "Cứ như vậy đi, bảo Trung thư tỉnh soạn ý chỉ, Bình Lạc tự chọn một ngày, chính thức xây dựng Đốc tra ti"

"Thưa vâng"

Phúc Lai đáp một tiếng, sau một chốc lại cung kính nói, "Bệ hạ, phong thưởng Điện hạ cũng đã làm rồi, ngài từ trước đến nay luôn xem trọng Phò mã, tại sao không nhắc đến ngài ấy một câu vậy?"

"Bùi Văn Tuyên à", Lý Minh bật cười, "Muốn ban thưởng hắn thế nào còn phải xem khối thịt mà Bình Lạc cắn được lớn bao nhiêu"

Phúc Lai ngẩn người, đợi sau khi hiểu được liền đuổi theo phía sau Lý Minh trên hành lang, cười nói, "Bệ hạ đối với Phò mã, quả nhiên ân sủng có thêm"

"Đao rất dễ gãy", Lý Minh nhìn tuyết trắng bao trùm cả hoa viên, chậm rãi nói, "Thêm vài viên đá quý trang trí cũng là lẽ dĩ nhiên"

Ý chỉ của Lý Minh do Trung thư tỉnh soạn, sau khi Môn hạ tỉnh xét duyệt liền đưa đến tay Lý Dung.

Lý Dung mang người trong phủ Công chúa ra ngoài tiếp chỉ, tin tức nàng chính thức thành lập Đốc tra ti, tiếp nhận vụ án Tần gia và quân lương nhanh chóng lan truyền.

Tin tức này truyền rộng khắp Hoàng thành, bá tánh bàn tán say sưa, vì đã có chuyện nữ quỷ hoàn hồn đòi mạng, mọi thứ đều trở nên kì ảo.

Danh tiếng của Lý Dung trong dân gian danh tăng nhanh chưa từng có, một nữ tử bảo vệ tính mạng cho dân thường, vì trung lương sửa lại án sai, từ đây trở thành Ti chủ của Đốc tra ti đứng trên cả thế gia. Một kỳ án chết đi sống lại, sinh ra liền mang theo vài phần truyền kỳ.

Lý Dung một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, nàng bảo Khâm thiên giám chọn giúp mình một ngày tốt để tổ chức đại điển xây dựng Đốc tra ti ở giáo trường Minh Thịnh.

Ngày hôm ấy trời trong nắng ấm, Lý Dung dậy rất sớm, thị nữ hầu hạ nàng thay lễ phục thêu hoa mẫu đơn đỏ rực như lửa, đầu mang mão hoa màu vàng. Bùi Văn Tuyên cũng mặc quan phục, mỉm cười nhìn bộ dáng trang điểm lộng lẫy của nàng.

Đợi nàng trang điểm xong, Bùi Văn Tuyên hơi khom người, nâng tay lên cười nói, "Công chú, mời"

Lý Dung nhìn hắn không kiềm được bật cười, "Bùi Văn Tuyên, dáng vẻ này của ngươi thật giống một tên chó săn"

"Có thể làm chó săn của Điện hạ", Bùi Văn Tuyên cũng mỉm cười, "Chính là vinh hạnh của hạ quan"

"Bùi Văn Tuyên, ta hiện tại đã biết vì sao quân vương nào cũng thích ngươi rồi"

Lý Dung đặt tay lên tay Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên đỡ nàng ra khỏi cổng. Lý Dung nhìn bầu trời gần đây hiếm khi được trong trẻo nói, "Nếu quyền thế có thể khiến con người khom lưng uốn gối đến trình độ này, vậy nó quả thật là thứ đáng để người ta yêu thích"

"Điện hạ nói sai một điều", Bùi Văn Tuyên đi cạnh nàng, "Không phải ai vi thần cũng nguyện ý khom lưng"

"Ồ?"

Bùi Văn Tuyên khẽ cười, "Điện hạ là đặc biệt"

Lý Dung dừng một chút, sau đó cúi đầu cười, giả vờ như không biết gì và dời mắt đi.

Hai người lên xe ngựa, từ phủ Công chúa đi thẳng đến giáo trường Minh Thịnh. Sau khi đến nơi, mọi người sớm đã đợi sẵn.

Hiện tại Đốc tra ti từ số hiệu, cờ xí, y phục, công sở, biên chế đều đã chuẩn bị tốt, cờ xí với hoa mẫu đơn màu đen viền vàng đại biểu cho Lý Dung cắm xung quanh. Lý Dung bước xuống xe ngựa, cả quãng đường đều được Bùi Văn Tuyên dìu lên chỗ cao nhất.

Sau đó Bùi Văn Tuyên lùi về dưới, nhìn Lý Dung một mình đứng ở nơi cao.

"Thuận theo ý trời, nhận được thánh ân, hôm nay chúng ta hội tụ tại đây để thành lập Đốc tra ti. Bảo vệ kỷ cương triều chính, giữ gìn pháp đạo luân thường. Gốc rễ của Ti, chính ở hai chữ công chính"

Lý Dung nhìn bốn phía, ánh mắt đặt trên khuôn mặt của những thanh niên.

Hôm nay bá tánh đến xem náo nhiệt cũng rất nhiều, bọn họ đứng bên ngoài giáo trường, từ xa ngắm nhìn Lý Dung, lắng nghe thanh âm trong trẻo của nàng vang dội trong giáo trường.

Tuân Xuyên và Tô Dung Hoa đứng trên hàng đầu tiên của nhóm thị vệ, Thượng Quan Nhã và Bùi Văn Tuyên đứng bên cạnh họ, ngẩng đầu nhìn lên nữ tử dưới ánh mặt trời.

"Bất luận các vị là dòng dõi hay gia thế thế nào, trong Đốc tra ti, người có tài sẽ được trọng dụng. Chúng ta nguyện làm đao, trảm phá tà nịnh; Chúng ta là đuốc, chiếu sáng nhân gian. Thấy người gặp bất công trả họ lại công bằng; thấy chuyện bất bình sẽ đưa ra ánh sáng. Từ hôm nay trở đi, Đốc tra ti được thành lập, kiếm hộ Đại Hạ, bút hộ thương sinh"

Nói xong, Lý Dung nâng tay áo rộng lên, tay cầm ba cây nhang, khom lưng vái chào phía trước một cái sau đó cắm nhang vào trong lư hương.

Tuân Xuyên, Tô Dung Hoa cùng nhóm binh lính cùng nhau quỳ xuống lạy.

"Từ hôm nay trở đi, chúng thần đều do Đốc tra ti quản lý, toàn bộ nghe theo phân phó của Ti chủ"

"Kiếm hộ Đại Hạ, bút hộ thương sinh!"

Mọi người tiếng hô như sóng dậy, Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu, nhìn về phía nữ tử đứng ở nơi cao dưới ánh mặt trời chẳng khác gì phượng hoàng.

Thượng Quan Nhã nhìn theo tầm mắt của Bùi Văn, không kiềm được hỏi, "Phò mã không cảm thấy áp lực sao?"

"Hửm?"

Bùi Văn Tuyên quay đầu sang, có vài phần kỳ quái, "Thượng Quan tiểu thư ám chỉ điều gì?"

"Thê tử quá cường, Phò mã không thấy áp lực rất lớn sao?", Thượng Quan Nhã bật cười, "Ta nghe nói, nam nhân đều rất sợ những nữ tử như vậy, họ đều thích nữ tử dịu dàng như nước, vì như thế làm một hiền nội trợ là tốt nhất. Nhưng với bộ dáng hiện tại của Điện hạ...", Thượng Quan Nhã suy nghĩ phút chốc lại nói, "E rằng là muốn Phò mã làm hiền nội trợ"

"Làm hiền nội trợ thì có làm sao?", Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung, tầm mắt không hề dịch chuyển nửa ly.

"Phò mã không sợ người ta nói ngài là thứ nhu nhược, không bản lĩnh sao?"

"Chỉ những kẻ không có bản lĩnh mới muốn thê tử yếu kém hơn để làm nổi bật bản lĩnh của mình", Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn Thượng Quan Nhã, khẽ cười nói, "Mà ta chỉ hy vọng, thê tử của ta, có thể sống như ý nguyện của nàng"

"Nếu nàng muốn thiên hạ, ta có thể cho nàng. Nếu nàng muốn một khoảng trời yên bình, ta cũng có thể cho nàng. Thân là trượng phu, sự sủng ái ta dành cho thê tử không phải cho nàng một lồng son"

"Mà là bất kể nàng làm gì...", Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn về phía Lý Dung, nhẹ nhàng cười, "Ta đều có thể tùy theo ý nàng"

Thượng Quan Nhã ngẩn người, một lát sau, nàng thử dò hỏi, "Ngươi nói nghe hay ho vậy nhưng hai người chẳng phải là bạn bè sao?"

Bùi Văn Tuyên nghe thế thân thể cứng đờ, Thượng Quan Nhã không kiềm được bật cười thành tiếng, "Xem ra con đường bạn bè mà Phò mã phải đi còn rất dài nha"

"Chuyện này chưa chắc", thần sắc Bùi Văn Tuyên lạnh nhạt, lúc này Lý Dung đang trao tặng quan ấn cho Tuân Xuyên. Hắn nhìn Lý Dung, có vài phần không phục nói, "Nói không chừng sắp đi xong rồi thì sao?"

Thượng Quan Nhã cố nén cười, không tiếp tục kích thích Bùi Văn Tuyên.

Đại điển kết thúc, Lý Dung liền mời những người làm việc chủ yếu trong Đốc tra ti đến phủ Công chúa dùng bữa.

Tuân Xuyên bị nàng bổ nhiệm làm Tuần sát sử, chuyên phụ trách giám sát Đốc tra ti ở địa phương. Nàng vốn dĩ sớm phải khởi hành, nhưng gần đây vì trên người có thương tích, lại thêm đại điển kiến ti, liền bị giữ lại.

Lý Dung bày mấy bàn, ở trong sân ăn uống vô cùng náo nhiệt. Tô Dung Hoa là người biết ăn nói, gã rủ mọi người chơi vung quyền uống rượu*, ném thẻ vào bình rượu, đấu thơ.

(*Hai người tùy ý chìa ngón tay, đồng thời nói ra một con số, ai đoán trúng hoặc gần với tổng số thì thắng, ai thua phải uống rượu)

Bùi Văn Tuyên lúc trước từng thắng Tô Dung Hoa một lần, Tô Dung Hoa cả đêm liền bám chặt lấy Bùi Văn Tuyên không tha, một hai muốn cùng hắn so tài. Bùi Văn Tuyên bị gã làm ồn đến đầu óc phát đau, liền kéo theo Lý Xuyên và Tần Lâm, bốn người một phen hỗn chiến, uống đến trời đất tối tăm.

Thượng Quan Nhã, Lý Dung, Tuân Xuyên ba người thì bày một bàn nhỏ, ngồi một bên xem những người kia náo loạn. Thượng Quan Nhã thích tán gẫu, trước tiên là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của mình ở U Châu, nói tới nói lui lại nói đến chuyện ở Hoa Kinh. Nàng thở dài than thở, "Nhắc đến chuyện này, thật ta chỉ thấy ta tiêu rồi. Điện hạ, chúng ta đêm nay nói lời thật lòng, Người tuyệt đối đừng để bụng nha"

Thượng Quan Nhã nói, nâng tay khẽ vỗ Lý Dung, Lý Dung phất tay nói, "Nói đi nói đi, ta là người nhỏ mọn như vậy sao?"

"Vậy ta nói đây. Lúc ấy ta nghe bảo mình phải làm Thái tử phi, ta liền nghĩ, xong rồi, đời này thế là xong rồi. Cừ nhìn vị cô cô kia của ta xem, làm Hoàng Hậu cả đời, đáng thương biết bao nhiêu. Tỷ nói đi, quyền thế nhiều như thế cũng được ích gì? Ta làm tiểu thư Thượng Quan gia, có gì ta ăn không được, chơi không nổi? Vào cung rồi, không bài bạc, không cá cuộc, không uống rượu, ngay cả muốn cùng bạn bè câu cá, leo núi, đánh mã cầu cũng không được. Vậy sống trong cung làm gì? Xem người khác dập đầu cúi lạy mình sao?"

"Ngươi nói rất đúng", Lý Dung uống một ngụm rượu, gật đầu nói, "Là đạo lý này"

"Ừm", Tuân Xuyên cũng đáp một tiếng, "Ta cũng thấy vậy, cho nên buổi tối cung yến ngày đó, ngươi khiến ta sợ muốn chết"

"Xin lỗi", Thượng Quan Nhã vỗ vai Tuân Xuyên, "Lúc ấy không ngờ cũng có người không muốn làm Thái tử phi"

"Ngươi đáng ra phải nghĩ có ai nguyện ý làm Thái tử phi", ngữ khí của Tuân Xuyên đầy chán ghét.

"Đứa cháu gái của Nhu phi", Thượng Quan Nhã lắp bắp nói, "Tên là gì nhỉ?"

"Chuyện này không quan trọng", Lý Dung khoát tay, "Dù sao cũng không thể làm em vợ của ta, đệ đệ của ta là một người rất tốt"

"Đúng vậy", Thượng Quan Nhã gật đầu, "Là một người tốt, bị kiềm hãm bởi vị trí Thái tử"

Tuân Xuyên cũng gật đầu, "Thượng Quan tiểu thư nói đúng"

Ba nữ nhân thấp giọng nói chuyện, Thượng Quan Nhã uống khá nhiều, sớm chống cằm ngồi một bên ngủ gật. Lý Dung nhìn nàng lại chính tay rót rượu cho Tuân Xuyên, hai người chạm cốc, Lý Dung thấp giọng hỏi, "Ngày mai xuất phát?"

"Vâng", Tuân Xuyên nhẹ giọng đáp, "Không thể cáo biệt Điện hạ đàng hoàng"

"Được rồi", Lý Dung gật đầu, "Không phải chuyện gì to tát. Không biết ngày gặp lại sẽ là khi nào nữa"

"Vậy có lẽ phải đợi đến khi Điện hạ nắm được quyền to", Tuân Xuyên mỉm cười, "Điện hạ yên tâm, ti chức bên ngoài, sẽ tận tâm giúp Điện hạ làm việc"

"Ta biết, nhưng ngươi cũng phải sửa lại tính tình một chút, đừng quá bộc trực", Lý Dung chạm cốc với Tuân Xuyên, Tuân Xuyên đáp một tiếng, "Điện hạ yên tâm, những chuyện ta không hiểu ta nhất định sẽ cẩn thận"

Lý Dung không nói gì. Tuân Xuyên uống rượu, một lát sau, nàng chậm rãi nói, "Điện hạ, về những lời nói ngày đó, ta muốn xin lỗi Người"

Lý Dung nghe thế liền ngẩn người, sau đó nàng mắt, bật cười đáp, "Chẳng phải chuyện to tát, ngươi không cần xin lỗi"

"Thật ra hôm đó, ta cũng chỉ vì không muốn tăng thêm phiền toái cho Điện hạ. Lòng tốt của Điện hạ, Tuân Xuyên rất rõ ràng"

"Ngươi nói cũng không sai", Lý Dung nhàn nhạt nói, "Ta cũng không phải người xử trí theo cảm tính, giúp ngươi thật sự vì có tư tâm, ta sẽ không phủ nhận"

"Điện hạ nói vậy, ta không tin", Tuân Xuyên nói, nâng mắt nhìn về phía Lý Dung, "Thật ta trong lòng Điện hạ có công đạo, cũng sẽ không xem người khác thành quân cờ. Cái gọi là tranh quyền đoạt lợi, đối với Điện hạ mà nói, thật chất phần nhiều chỉ để tự bảo vệ mình, nhưng ngoài ra, Điện hạ vẫn còn vài phần nhiệt huyết. Ta biết, trong lòng Điện hạ có thế giới mà Điện hạ mong muốn, mà đó cũng là thế giới mà Tuân Xuyên mong muốn"

Lý Dung lẳng lặng nhìn Tuân Xuyên, Tuân Xuyên nâng ly lên, "Thật ra, Tần Chân Chân chết chưa chắc không phải chuyện tốt. Khoảng thời gian được đi theo Điện hạ, Tuân Xuyên thật sự rất vui vẻ"

"Tuân Xuyên kính Điện hạ một ly, tạ Điện hạ ân cứu mạng"

Lý Dung không nói gì, nhìn Tuân Xuyên uống một hơi cạn sạch.

Sau đó nàng lại rót đầy ly, tiếp tục nói, "Ly rượu thứ hai, tạ ân tri ngộ với Điện hạ. Gặp được Điện hạ, Tuân Xuyên mới biết, trời đất dành cho nữ tử rất rộng lớn, vốn dĩ cũng có một cách sống khác"

"Ngươi khách khí"

Tuân Xuyên uống cạn ly, sau đó nàng lại rót đầy, tiếp tục nói, "Ly rượu thứ ba này, nói ra cũng không sợ Điện hạ chê cười, ly rượu này là cảm kích có thể gặp gỡ Điện hạ, A Nhã. Tuy thời gian bên nhau không dài, nhưng Tuân Xuyên đã xem hai vị là bạn của mình. Một ly rượu này, xem như tình nghĩa giữa bằng hữu, mong rằng con đường tương lai, chúng ta ba người, không phụ kiếp này"

"Ly này ta cũng uống"

Thượng Quan Nhã vốn đang ngủ, đột nhiên tỉnh lại. Tuân Xuyên nhìn sang, thấy Thượng Quan Nhã nâng cao ly, vui vẻ nói, "Nào, uống xong ly rượu này, ta cũng phải đi rồi"

"Các ngươi đều uống, sao ta có thể không uống?"

Lý Dung bật cười, nàng nâng ly lên, nhẹ nhàng chạm vào ly của hai người còn lại.

Thời điểm vành ly khẽ chạm vào nhau, Lý Dung trong lòng hơi xao động, đây là thứ tình cảm mà kiếp trước nàng chưa bao giờ được trải nghiệm.

Khác với tình yêu triền miên lâm li, khác với tình thân sâu sắc thâm trầm.

Không thể nói rõ đây là cảm giác gì, nhưng tựa như một chén rượu này, trong sự sảng khoái tươi mát mang theo vài phần ngọt lành khiến cả người vô cùng thoải mái.

Ba người uống xong, Tuân Xuyên liền đứng dậy, thấp giọng nói, "Ta đi tìm ca ca nói chuyện"

"Ca ca ngươi biết ngươi còn sống?"

Thượng Quan Nhã có chút tò mò, Tuân Xuyên gật đầu, "Ừm"

Nói xong, Tuân Xuyên liền nâng chén rượu, đi về phía Tần Lâm.

"Ta có chút mệt", Lý Dung cũng đứng lên, "Đi dạo tỉnh rượu đây"

Thượng Quan Nhã gật đầu, phất tay nói, "Được rồi, ta cũng phải đi"

Bọn họ từng người tan đi. Lý Dung trở về hành lang dài, không biết vì sao, nhân lúc men say còn đó, nàng dùng ống tay áo phủi phủi bậc thang sau đó ngồi xuống.

Đêm nay trăng sáng sao thưa, là một thời tiết không tồi. Lý Dung ngồi được một chốc Bùi Văn Tuyên đã tìm đến. Khi thấy Lý Dung ngồi trên bậc thang ngắm trăng, hắn cười khẽ gọi, "Điện hạ"

"À", Lý Dung quay đầu, nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, "Người bên ngoài đều tiễn về hết rồi?"

"Vâng"

Bùi Văn Tuyên đáp, đi đến bên cạnh Lý Dung, dịu dàng nói, "Trên đất lạnh, Điện hạ đứng lên đi"

"Ta sắp nóng chết rồi đây này", Lý Dung nâng tay, vỗ vỗ bên cạnh nói, "Ngươi bảo ta đứng lên, chi bằng ngươi ngồi xuống"

Bùi Văn Tuyên khẽ cười, thản nhiên ngồi xuống cạnh Lý Dung, "Điện hạ đang làm gì vậy?"

"Đêm nay Tuân Xuyên sẽ đi"

"Điện hạ không đi tiễn nàng ấy sao?"

Việc Bùi Văn Tuyên bồi Lý Dung có chút kỳ quái, Lý Dung khẽ cười, "Tiễn đưa làm gì? Biệt ly dễ sinh bi thương, những lúc thế này tốt nhất đừng gặp"

"Điện hạ không phải người giỏi che giấu cảm xúc"

Bùi Văn Tuyên cười khẽ, hai người im lặng ngồi trong chốc lát. Lý Dung nhìn vầng trăng trên trời, nhẹ giọng nói, "Bùi Văn Tuyên, ta có bạn rồi"

Bùi Văn Tuyên quay sang nhìn Lý Dung, Lý Dung bật cười, gương mặt có vài phần sung sướng, "Ta có bạn, có người nhà. Kiếp này, ta cảm thấy vô cùng vui vẻ. Tuy không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng hiện tại, những thứ ta cảm thấy nên có, ta đều có cả rồi"

"Điện hạ còn thiếu một thứ", Bùi Văn Tuyên khẽ khàng lên tiếng. Lý Dung có chút kỳ quái nhìn hắn, Bùi Văn Tuyên quay đầu, mỉm cười nhìn nàng, "Điện hạ còn thiếu một trượng phu"

Lý Dung không đáp.

Khoảng cách giữa họ vô cùng gần, Bùi Văn Tuyên nhìn vào mắt nàng, ánh nhìn kia như thể một tấm lưới chứa đầy sự dịu dàng, nhẹ nhàng bay xuống, bao lấy cả người nàng.

Nàng cúi đầu cười, sau đó xoay mặt đi.

Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung không nói gì cũng không giận. Hắn ngước nhìn ánh trăng, trong lòng bắt đầu vẽ ra một phương án.

Mọi việc đều phải có kế hoạch.

Bùi Văn Tuyên thầm cân nhắc.

Thời điểm đẩy Lý Dung ra xa, có kế hoạch, hiện tại muốn lần nữa theo đuổi Lý Dung...

Cũng cần có một kế hoạch chỉnh thể mới được.

Khi tâm trí của Bùi Văn Tuyên còn đang bay đến tận đâu, Thượng Quan Nhã được Tô Dung Hoa dìu ra khỏi phủ.

"Ta không có say", Thượng Quan Nhã vẻ mặt nghiêm túc, nhấn mạnh với Tô Dung Hoa, "Ta một mình đi cũng không vấn đề, ngươi xem"

"Được rồi được rồi", Tô Dung Hoa nhìn bộ dáng loạng choạng, bước đi không vững của Thượng Quan Nhã, thỏa hiệp nói, "Cô không say, cô đang vô cùng tỉnh táo, sau này uống ít chút được không?"

"Tỷ muội của ta sắp đi", Thượng Quan Nhã khoa tay múa chân nói, "Chuyện lớn như này này, sao ta có thể không uống chứ?"

"Cô uống đúng là không sao", Tô Dung Hoa dở khóc dở cười, "Nhưng có thể đừng lôi lôi kéo kéo ta được không, biết bao người đang nhìn kìa"

"Bình thường không phải ngươi đều dính lấy ta sao?", Thượng Quan Nhã nhíu mày, "Hiện tại ngươi trốn tránh cái gì?"

"Ta không phải muốn trốn tránh", Tô Dung Hoa khẽ liếc nhìn thị vệ đi theo phía sau, "Vấn đề là, một cô nương như cô cứ kéo ta thế này, chẳng ra thể thống gì cả"

"Ta chính là muốn gây phiền cho ngươi", Thượng Quan Nhã dừng bước, nghiêm túc nói, "Ta mỗi lần uống rượu xong luôn phiền như vậy đấy"

"Ta thấy được"

"Cho nên ta muốn dày vò ngươi! Ta muốn cho ngươi mất hết mặt mũi, bị trăm ngàn người chỉ trỏ, khiến ngươi thân bại danh liệt để sau này ngươi không thể đến phiền ta nữa"

Tô Dung Hoa thấy Thượng Quan Nhã nói nghiêm túc đến vậy, gã cười không ngừng được.

Gã vốn chỉ cảm thấy Thượng Quan Nhã là một người thú vị hài hước, hiện tại lại phát hiện thêm vài phần đáng yêu.

Gã nhìn thoáng qua thị vệ phía sau, họ đều là người của Thượng Quan gia và Tô gia. Gã rút ngắn khoảng cách giữa hai người, nhỏ giọng nói, "Thượng Quan tiểu thư, thật ra ta có một cách có thể khiến ta lập tức mất hết mặt mũi"

Thượng Quan Nhã nhíu mày, Tô Dung Hoa vươn tay ra, "Cô dắt tay ta đi ra ngoài, ta chính là người của cô. Mà cô không cần ta nữa, mặt mũi của ta liền mất hết"

Thượng Quan Nhã vì say nên đầu óc có chút xây xẩm. Nàng nhíu mày suy nghĩ một chốc, cảm thấy Tô Dung Hoa nói có vài phần đạo lý. Do đó, nàng vươn tay, nắm lấy tay Tô Dung Hoa, nghiêm túc nói, "Được, đi thôi"

(Tây: rồi xong, không biết ai mất hết mặt mụi nữa, lol. Anh thật biết gài bẫy người khác, tội chị)

Tô Dung Hoa thấy nàng thật sự tin, cười đến cả người run bần bật.

Thị vệ phía sau tiến lên muốn khuyên can, Tô Dung Hoa lại khoát tay, lắc đầu nói, "Đừng truyền ra ngoài là được"

Tô Dung Hoa bị Thượng Quan Nhã lôi lôi kéo kéo đến cổng phủ, người Thượng Quan gia tiến lên, dưới sự giúp đỡ của Tô Dung Hoa cuối cùng cũng đỡ được Thượng Quan Nhã lên xe ngựa.

Sau khi Thượng Quan Nhã lên xe, Tô Dung Hoa quay đầu liền thấy xe ngựa nhà mình ngừng ngay bên cạnh. Tô Dung Khanh đứng cạnh xe, tay xách một chiếc đèn lồng, im lặng ngắm nhìn cổng phủ Công chúa.

Tô Dung Hoa nhìn thấy Tô Dung Khanh, không khỏi cười hỏi, "Sao đệ lại đến đây?"

"Sợ đại ca say"

Tô Dung Khanh mỉm cười, "Cho nên đến đây đón huynh"

"Ta tự có chừng mực"

Tô Dung Hoa vừa nói vừa đi đến xe ngựa, Tô Dung Khanh nâng tay đỡ Tô Dung Hoa lên xe, Tô Dung Hoa xua tay nói, "Ta thật sự không say"

Tô Dung Khanh đáp một tiếng, giao đèn cho hạ nhân, sau đó cùng lên xe.

Sau khi lên xe, y quay đầu, ngước nhìn bảng hiệu phủ Công chúa. Tô Dung Hoa nhấp một ngụm trà, vừa quay sang đã phát hiện ánh mắt của Tô Dung Khanh. Gã do dự hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không nói một câu.

Tiệc tan, ai về nhà nấy.

Sau khi Tuân Xuyên từ biệt với Tần Lâm, nàng tự thu thập hành lý ra ngoài.

Nhưng khi vừa mở cửa, nàng đã thấy một thiếu niên đang đứng đợi. Tuân Xuyên ngẩn người, sau đó mới hồi thần, khàn khàn thưa, "Thái tử Điện hạ"

Lý Xuyên nhìn thấy Tuân Xuyên nhất thời có chút xấu hổ. Cậu đứng đó, cũng không biết nên nói gì. Tuân Xuyên đợi một lát mới bình tĩnh nói, "Nếu Thái tử Điện hạ không có việc gì, Tuân Xuyên xin đi trước"

"Ừ thì...", Lý Xuyên gọi nàng lại, vội hỏi, "Ừ thì, cô phải đi ngay trong đêm nay?"

"Vâng"

"Thương thế của cô đã tốt hơn chưa?"

"Vâng, đa tạ Điện hạ quan tâm"

"Ừm", Lý Xuyên gật đầu, Tuân Xuyên lại đợi một lát, thấy Lý Xuyên không nói gì liền ôm quyền hành lễ, xoay người rời đi.

Nhưng mới đi được vài bước, Lý Xuyên cuối cùng không thể kiềm được, gọi nàng lại, "Tần cô nương!"

Tuân Xuyên dừng bước, Lý Xuyên nhìn bóng lưng của nàng, mím môi, cuối cùng nâng tay áo lên, hơi khom người nói, "Thật xin lỗi"

Tuân Xuyên không nói gì, sau hồi lâu, nàng khôi phục chất giọng trong trẻo của thiếu nữ.

Nàng như thể vẫn là vị cô nương trên núi Cửu U mà cậu gặp gỡ, từ đầu đến cuối vẫn duy trì sự lạnh lẽo, cách xa người khác ngàn dặm, thấp giọng nói, "Không sao cả"

Nói xong, nàng liền nhấc chân rời đi.

Lý Xuyên đứng thẳng người, nhìn cô nương với hắc y trường kiếm, đạp lên ánh trăng bước đi.

Đó là lần cuối cùng khi Lý Xuyên còn làm Thái tử được nhìn thấy nàng.

Sau khi Tuân Xuyên hoàn toàn rời khỏi, hạ nhân đến báo cáo với Lý Dung, "Điện hạ, Tuân đại nhân đi rồi"

Lý Dung dời mắt khỏi ánh trăng, chống người muốn đứng dậy, nhưng chỉ vừa nhúc nhích, Bùi Văn Tuyên đã đến gần, không tiếng động dìu nàng.

Lý Dung nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên, lại nghe thấy Bùi Văn Tuyên cười nói, "Đi thôi"

Bùi Văn Tuyên trượt tay xuống, cầm lấy tay Lý Dung.

Lý Dung nhìn hắn chằm chằm, Bùi Văn Tuyên giả vờ không phát hiện ánh mắt của nàng. Hắn như cũ dắt tay nàng, nhẹ nhàng nói, "Điện hạ, ngày mai Người muốn ăn gì?"

Lý Dung không đáp, yên lặng để mặc Bùi Văn Tuyên dắt đi, sự thấp thỏm trong lòng hắn cũng dần tan biến.

Hắn nghĩ kỹ rồi, việc theo đuổi Lý Dung không thể nóng vội mà nên chia làm ba bước.

Đầu tiên là thói quen, hắn muốn Lý Dung dần dầnquen với việc có hắn bên cạnh cũng như sự thân mật của hắn.

Đợi sau khi Lý Dung đã quen rồi, hắn sẽ vờ như thờ ơ, dùng chiêu lạt mềm buộc chặt để Lý Dung bị hắn hấp dẫn.

Cuối cùng khi Lý Dung đã có tình cảm với mình, hắn lại dựng lên một màn kịch lớn, anh hùng cứu mỹ nhân để Lý Dung cùng hắn tỏ rõ nỗi lòng.

Viễn cảnh mà Bùi Văn Tuyên tưởng tượng quá mức hoàn mỹ khiến hắn suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Lý Dung liếc nhìn hắn, chỉ cảm thấy khó hiểu.

So với Bùi Văn Tuyên, suy nghĩ của Lý Dung lại tương đối đơn giản...

Chỉ cần không nói đến chuyện tình cảm, những thứ khác đều có thể.

♪Góc tám nhảm♪

Chương này dài, cảm xúc cũng nhiều, haiz, nói ra cũng khá tiếc nuối CP của Lý Xuyên và Tần Chân Chân, nhưng biết sao đước, nếu đến với nhau định sẵn là đau khổ, thôi thì nhất đao lưỡng đoạn, dao sắt chặt đay rối, đau một lần rồi thôi.

Các bạn thấy Dung Hoa khá cute nhỉ, nhưng mà vì biết được tình tiết sau này, biết là bất đắc dĩ và nhiều thứ khác nhưng Tây vẫn không thể cảm được cái CP này nha, *khóc*.

Tình hình bệnh dịch vẫn đang trong giai đoạn không mấy khả quan, các tình yêu chú ý giữ gìn sức khỏe nà

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play