Hai người ước chừng ngủ chưa đến hai canh giờ, tiếng gõ cửa đã vang lên. Tịnh Lan đứng bên ngoài cung kính nói, “Điện hạ, Phò mã, bữa trưa hôm nay Bệ hạ thiết yến ở điện Thái Hòa, Người nên thức dậy rồi ạ”
Lý Dung nghe thế liền dùng hết sức lực mở hai mắt, nàng đẩy đẩy Bùi Văn Tuyên, “Thức dậy, thức dậy mau”
Bùi Văn Tuyên đưa tay che mắt, thống khổ nhíu mày, sau vài phút, hắn mới chống người dậy lắc đầu nói, “Dậy đi thôi”
Hai người cổ vũ nhau ngồi dậy bước xuống giường, nhưng Lý Dung vừa nhúc nhích một tấm lụa màu trắng liền rơi trên đất. Tầm mắt hai người cùng đặt vào vật đó, Lý Dung ngẩng đầu nhìn Bùi Văn Tuyên, “Ngươi xử lý đi”
Bùi Văn Tuyên bất đắc dĩ bước đến nhặt tấm lụa lên. Hắn tự rạch một đường trên tay, quẹt máu lên tấm lụa xong liền ném lại trên giường. Hắn gọi với ra bên ngoài, “Các ngươi tiến vào hầu hạ đi”
Tịnh Lan đẩy cửa bước vào, một nhóm nha hoàn tiến lên, hầu hạ bọn họ chải đầu. Sau khi thay xong cung trang, hai người cùng ngồi xe đi vào Hoàng cung.
Trên đường, bọn họ buồn ngủ đến không chịu được. Ai nấy tự dựa vào một góc nghỉ ngơi, đợi đến khi vào cung rồi, cảm nhận được xe ngựa đã dừng lại, hai người mới hoảng hốt hồi thần.
Ngồi trong xe hòa hoãn hồi lâu, hai người mới một trước một sau bước xuống. Lúc này, điện Thái Hòa đã ngồi chật cứng người.
Lý Dung và Bùi Văn Tuyên suốt đường đi đến phía sau Hậu viện không ngừng chào hỏi với các quan viên trong điện. Phía sau Hậu viện có một gian phòng nhỏ, Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng người trong Hoàng thất đang đơn độc khai yến ở đó. Lý Dung và Bùi Văn Tuyên bước vào tiểu điện, trước hành lễ với Hoàng thượng, Hoàng hậu. Sau khi tặng lễ vật, Hoàng thượng cho phu thê hai người đứng lên đến ngồi bên cạnh ông.
Lần cung yến này vô cùng náo nhiệt, người trong Hậu cung đều đến đây, không ai nói gì, chỉ âm thầm đánh giá Bùi Văn Tuyên. Bùi Văn Tuyên sắc mặt bất biến, giả vờ như không biết đến ánh nhìn của những người xung quanh, chỉ cùng Lý Minh câu được câu không nói chuyện.
Lý Minh cũng xem như thân thuộc với Bùi Văn Tuyên, bình thường đều nói công việc, rất hiếm khi bàn đến sinh hoạt hằng ngày, hiện tại cũng chỉ hỏi mấy chuyện vặt vãnh. Nhưng sự chiếu cố của Lý Minh dành cho Bùi Văn Tuyên trong mắt mọi người lại mang một hàm nghĩa khác.
Lý Minh nói với Bùi Văn Tuyên vài câu, lại hỏi Lý Dung về tình hình ở phủ Công chúa. Lý Dung thuận theo trả lời, trò chuyện chẳng bao lâu, thời gian khai yến đã đến.
Từng món từng món được dọn lên, vì lúc trước Lý Dung đã “dạy dỗ” các vị công chúa nhỏ một trận, hiện tại các nàng ấy cũng không dám gây chuyện. Bữa cơm này không khí có thể xem là hòa thuận, đợi đến khi dùng xong, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm. Các vị quý phi lần lượt hỏi Bùi Văn Tuyên rất nhiều vấn đề, hắn đều không chút sơ hở trả lời bọn họ. Đợi hắn đáp xong, Nhu phi khẽ cười nói, “Thật không ngờ đến vừa chớp mắt mà bọn trẻ đã lớn nhường này. Hiện tại Bình Lạc Điện hạ hôn sự đã xong, tỷ tỷ”, Nhu phi quay đầu nhìn Hoàng hậu, dịu dàng hỏi, “Không biết hôn sự của Thái tử Điện hạ, tỷ đã có chuẩn bị gì chưa?”
Lý Xuyên nhỏ hơn Lý Dung hai tuổi, hiện Lý Dung đã thành thân, ánh mắt mọi người đều rơi trên người Lý Xuyên.
Hoàng hậu mỉm cười, bình tĩnh nói, “Xuyên nhi còn nhỏ, tạm thời không nghĩ đến vấn đề này”
“Thái tử điện hạ cũng không nhỏ nữa”, Mai phi ngồi bên cạnh tiếp lời, “Không phải năm đó Bệ hạ cũng chỉ bằng Thái tử mà đã định xong hôn sự với Hoàng hậu rồi sao?”
Hoàng hậu nghe thế liền không chút dấu vết liếc nhìn Mai phi một cái, mang theo vài phần cảnh cáo nói, “Muội thật quan tâm đến chuyện của Thái tử nhỉ?”
“Chuyện của Thái tử”, Nhu phi ngồi bên cạnh cười nói, “Ai mà chẳng quan tâm ạ? Chỉ là tỷ tỷ nói cũng đúng, Thái tử còn bốn năm nữa mới gia quán*, hiện tại thật ra vẫn chưa thành thục. Nhưng bốn năm này cũng không thể cứ thế trôi qua, tỷ phải chậm rãi lựa chọn, nhìn xem nữ tử nhà ai thích hợp mới được”
(*cột mốc để chỉ nam tử đã trưởng thành, dùng để nói nam nhân 20 tuổi)
“Nàng nói như vậy”, Hoàng đế nghe Nhu phi nói vô cùng nhiệt tình liền dời ánh mắt sang bà, trên mặt không mang theo vui vẻ hay giận dữ, “Là có suy nghĩ thế nào?”
“Chuyện của Thái tử”, Nhu phi có chút ngại ngùng nói, “Đều phải từ tỷ tỷ làm chủ, thần thiếp sao dám có suy nghĩ gì?”
“Thái tử tuy là nhi tử của Hoàng hậu nhưng nàng cũng là người tận mắt nhìn nó trưởng thành”, Hoàng thượng bưng ly trà, khẽ phất tay, “Cứ nói không cần sợ”
“Thần thiếp có suy nghĩ thế này”, Nhu phi vén tóc ra sau tai, nâng mắt nhìn Lý Xuyên. “Thái tử Điện hạ thân phận cao quý, nếu luận về thân phận, thế gian này hiếm có nữ tử nào có thể xứng với ngài ấy. Cho nên không nên lấy thân phận làm ưu tiên hàng đầu trong việc xem xét mà quan trọng nhất vẫn là phẩm chất. Trong nhà thần thiếp có một cháu gái, tính tình hiền lương thục đức, tuổi tác xấp xỉ Điện hạ. Thần thiếp cả gan tiến cử, cảm thấy cháu gái của mình là một lựa chọn thích hợp”
Lời này vừa nói ra, Lý Xuyên lạnh lùng quét mắt nhìn sang, thần sắc Hoàng hậu cũng trở nên vô cùng khó coi. Hoàng thượng nâng mắt nhìn Lý Xuyên một cái, thấy sắc mặt cậu không vui liền chau mày, quay đầu nhìn Lý Dung. Khi thấy Lý Dung đang cúi đầu thổi lá trà trong tách, bày ra bộ dáng bình thản ung dung, ông không khỏi cảm thấy kì quái lên tiếng hỏi, “Bình Lạc, hôn sự của đệ đệ, con không hỏi han gì sao?”
Lý Dung bị điểm danh liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt nói, “Chuyện này phải hỏi han gì ạ?”
“Chuyện lớn nhường này”, Lý Minh bị Lý Dung chọc cười, “Con cũng không quan tâm sao?”
“Phụ hoàng”, Lý Dung buông tách trà, vô cùng nghiêm túc đáp, “Trong cung có quy củ trong cung, Nhu phi nương nương không biết cũng thôi, nhi thần sao có thể như bà ấy? Xuyên nhi tuy rằng là đệ đệ của con song cũng là trữ quân* của một nước. Hôn sự của đệ ấy, trừ Phụ hoàng Mẫu hậu có thể làm chủ, còn ai dám nhiều lời? Hơn nữa Phụ hoàng anh minh nhường này, nhất định có thể tìm cho Xuyên nhi một mối lương duyên, không cần con bận lòng vì mấy chuyện vặt vãnh thế này”
(*cách gọi khác của Thái tử, người kế vị)
Nói rồi, nàng nâng mắt nhìn Nhu phi, híp mắt cười nói, “Nhu phi nương nương cũng thế, ngài quản nhiều quá để làm gì”
Nhu phi nghe thế không có thái độ gì, thế nhưng Hoa Lạc lại cướp lời, “Tỷ tỷ nói vậy là không đúng rồi. Chúng ta đều là người một nhà, mẫu phi của muội cũng vì muốn tốt cho Thái tử Điện hạ. Tỷ nói như thế thật sự khiến bà ấy đau lòng”
“Ôi, muội muội một hai phải ép ta nói trắng ra hết sao?”, Lý Dung than một tiếng, nàng quay đầu sang nhìn Lý Minh nói, “Phụ hoàng, nhi thần cũng không muốn làm tổn thương Nhu phi nương nương vì bà ấy cũng nhìn nhi thần trưởng thành. Nếu nói theo những gia đình bách tính thường dân, vị trí của nương nương trong lòng nhi thần, chẳng khác gì nhũ mẫu, kế mẫu. Chỉ là có vài lời nói, nhi thần nói ra thật không tốt, không biết Phụ hoàng cảm thấy nhi thần có nên nói không?”
Khi nghe nàng dùng “nhũ mẫu, kế mẫu” hai từ này, Hoa Lạc nhất thời biến sắc, Lý Minh nhìn các nàng vài lần sau đó nói, “Con nói đi”
“Xuyên nhi là người thừa kế của một nước, việc tuyển thê có can hệ vô cùng quan trọng, bất kể là gia thế, dung mạo, phẩm chất đều không thể thiếu. Nữ tử trong nhóm quý tộc nhiều như nêm hà tất phải chọn một cô nương từ một hộ nhỏ bé không tên tuổi? Nếu thật sự nghênh đón cháu gái của Nhu phi nương nương làm Thái tử phi sẽ khiến triều thần nghĩ thế nào? Còn bách tính nữa, họ sẽ có cách nhìn ra sao? Cô nương mà Xuyên nhi cần cưới, ít nhất phải giống con”, Lý Dung cười, khoác tay Bùi Văn Tuyên nói, “Là đích tiểu thư đến từ các đại gia tộc, đúng không?"
Những lời nói này của Lý Dung vô cùng ngây thơ, vốn dĩ trước đó sắc mặt Lý Minh không mấy tốt lắm. Song khi Lý Dung khoác tay Bùi Văn Tuyên, tâm trạng của Lý Minh mới dần hòa hoãn lại, ông cảm thấy đứa con gái này của mình từ tận sâu trong lòng, chỉ là đang xem thường xuất thân của Nhu phi mà thôi.
Chuyện này tuy khiến ông cảm thấy buồn bực nhưng vẫn có thể hiểu được. Dù sao xuất thân của Nhu phi không cao, với tính cách của Lý Dung, nàng nhìn không thuận mắt cũng là lẽ thường tình. Còn chuyện Nhu phi muốn đem cháu gái mình làm Thái tử phi, ngay cả Lý Minh cũng thấy không thỏa đáng.
Lý Minh gật đầu, cố ý nói tránh sang vấn đề khác, “Xuyên nhi còn nhỏ, chuyện này ngày sau hãy bàn. Nếu có cô nương nào thích hợp thì lưu ý một chút rồi thông báo cho Hoàng hậu là được”
Nghe Lý Minh nói thế, sắc mặt Hoàng hậu mới tốt hơn đôi chút, mọi người lại trò chuyện thêm chốc lát, lúc này thái giám từ ngoài bước vào, thấp giọng nói gì đó bên tai Lý Minh. Ông đáp một tiếng sau đó nhìn mọi người nói, “Cũng đã đến giờ rồi, trẫm còn có việc, mọi người giải tán đi”
Lý Minh nói xong, mọi người quỳ xuống cung tiễn ông. Khi ra ngoài điện, nói vài câu với quần thần xong, Lý Minh liền rời đi.
Đợi ông đã đi xa, Hoàng hậu mới tuyên bố tàn tiệc. Lý Dung bước lên phía trước tạm biệt bà và Lý Xuyên sau đó cùng Bùi Văn Tuyên ra ngoài.
Hai người một đường vừa chào tạm biệt vừa rời khỏi điện. Vừa tiến vào thùng xe, Lý Dung liền thở phào một hơi, cả người đều tựa vào chiếc bàn bên cạnh, dường như mất hết sức lực. Bùi Văn Tuyên ngồi đối diện với nàng, cũng có chút mệt mỏi, hắn vừa rót trà vừa nói, “Cùng người nhà cô ăn cơm thật sự quá mệt mỏi. Một bữa cơm cảm giác chẳng khác gì một buổi thượng triều, còn toàn nói mấy vấn đề của phụ nữ nữa chứ. Ta khó chịu chết đi được”
“Ngươi nghĩ ta thoải mái lắm sao?”
Lý Dung nhận lấy tách trà từ Bùi Văn Tuyên, có chút tức giận nói, “Nhu phi bà ta là cái thá gì! Chỉ bằng đứa cháu gái mà muốn dựa thế Xuyên nhi? Cũng không tự xem lại mình, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, hôm nay quá dễ dãi cho bà ta rồi!”
“Vậy cô còn muốn thế nào?”, Bùi Văn Tuyên nhấp trà, nghiêm túc hỏi, “Độc chết bà ta?”
“Ta thật sự nghĩ như thế”, Lý Dung quay đầu nhìn hắn, “Ngươi có thể làm điều đó không? Nếu ngươi làm được, ta nguyện ra ngàn lượng vàng mua đầu bà ta”
“Đầu của quý phi nương nương có giá ngàn lượng vàng?”, Bùi Văn Tuyên bật cười, Lý Dung cũng trào phúng cười một tiếng, quay đầu sang nơi khác, “Ngàn lượng vàng đã tính là cao giá với bà ta rồi”
“Chỉ là”, Bùi Văn Tuyên ngẫm lại rồi nghiêm túc nói, “Hôn sự của Điện hạ, thật sự nên xem xét”
Kiếp trước hôn sự của Lý Xuyên chính là vào đầu mùa xuân năm sau, cũng là lúc đã lựa chọn được ứng cử viên thích hợp. Trong lòng Hoàng hậu nương nương bây giờ ắt hẳn đã có người thích hợp cho vị trí Thái tử phi, những đối tượng khác chẳng qua là trắc phi mà thôi.
Lý Dung lâm vào trầm tư, Bùi Văn Tuyên tiếp tục nói, “Không biết hôn sự của Thái tử Điện hạ, Công chúa có tính toán thế nào? Cô tính làm theo kiếp trước, lấy việc liên hôn củng cố địa vị hay còn có kế hoạch khác?”
"Còn ngươi, ngươi nghĩ sao?”, Lý Dung nâng tách trà nhấp một ngụm.
Thật ra hai người đều hiểu rõ, thứ bọn họ đang bàn đến không phải là hôn sự của Lý Xuyên mà chính là ngôi vị Thái tử của cậu, rốt cục nên tranh giành như thế nào.
“Kiếp trước, Hoàng hậu nương nương vì Thái tử tuyển chọn một vị chính phi, bốn vị trắc phi, thật sự đã ổn định được mối quan hệ giữa Thái tử cùng các Thế gia. Nếu Điện hạ cảm thấy, kiếp này Thái tử vẫn như cũ mượn sức của thế gia, thêm việc củng cố binh quyền Tây Bắc, dùng nó để đối đầu với Bệ hạ, đây cũng có thể xem là một con đường”
Lý Dung không nói gì, nàng gõ nhẹ chiếc quạt tròn màu vàng vào lòng bàn tay, “Con đường khác thì sao?”
“Điện hạ có nhớ ở kiếp trước vì sao Thái tử Điện hạ bị phế không?”
Bùi Văn Tuyên bất ngờ hỏi ra câu này, Lý Dung biết hắn sẽ không tùy tiện đặt ra một vấn đề nào đó. Chính vì thế nàng nghiêm túc nghiền ngẫm mới đáp, “Trong tay Xuyên nhi không có binh quyền, quyền lực toàn bộ dựa vào thế gia. Phụ hoàng lại dùng Túc Vương làm bù nhìn, âm thầm ủng hộ sĩ tộc bình dân, thậm chí những thế gia ngầm dựa vào Túc Vương đều có thể nhận được đề bạt. Ông ấy chính dùng cách này để đối kháng với Xuyên nhi”
Lý Minh là một Hoàng đế có tính kiên nhẫn cực cao.
Cách ông tiêu trừ vây cánh của Lý Xuyên gần như là hoàn toàn triệt để nâng đỡ sĩ tộc bình dân, âm thầm giúp đỡ những thế gia trung lưu bắt tay với các thế gia hàng đầu, chèn ép sự ủng hộ đối với Lý Xuyên trong triều.
Hoàng đế mưu tính chiếm đoạt binh quyền của Dương gia rồi trao cho cậu của Túc Vương, giúp Túc Vương có thứ để chống lại quân quyền của Lý Xuyên.
Đồng thời, ông tiến hành châm ngòi ly gián quan hệ giữa các phi tử trong hậu cung của Lý Xuyên, lấy cái chết của một đứa trẻ do trắc phi sinh ra, làm trầm trọng thêm sự chia rẽ giữa Lý Xuyên và gia tộc cậu liên hôn.
Từ nội trạch đến triều đình, dường như không có nơi nào là an toàn.
“Tuy Thái tử Điện hạ bị gắn chặt với các đại gia tộc nhưng lòng của Điện hạ lại hướng về thiên hạ chứ không phải là một thế gia nào. Vì thế sau này Thái tử cùng những thế gia kia bằng mặt không bằng lòng, hai bên nổi lên tranh chấp. Từ khi Thượng Quan Thừa tướng chết bệnh, Thượng Quan gia theo đó suy sụp, Thái Tử lại bị bắt cùng các thế gia khác gắn chặt quan hệ, song những sĩ tộc này không hề hoàn toàn nghe lời Điện hạ. Từ sau khi Tần Lâm đánh thắng trận ở biên quan, sự nghi kị của Bệ hạ đối với Thái tử đã lên đến đỉnh điểm, vì thế liền có vụ án Thái Châu”
Bùi Văn Tuyên dùng giọng điệu bình thản nhắc lại những chuyện đã xảy ra trong kiếp trước cho Lý Dung.
Vụ án Thái Châu chính là nguyên nhân trên danh nghĩa khiến Lý Xuyên bị phế. Một trong những trắc phi của Thái tử xuất thân từ Nhiếp gia, gia tộc này lấy danh nghĩa Thái tử, ở quê nhà Thái Châu vì chiếm đoạt gần ngàn mẫu ruộng tốt đã tàn sát xấp xỉ trăm mạng người. May mắn trong đó có một người mau mắn chạy thoát đã nhanh chóng lên Hoa Kinh báo án.
Vụ án này đã chấn động cả Đại Hạ. Người trong thiên hạ vô cùng phẫn nộ, thêm việc trước đó, những việc làm trái pháp luật đến từ các quý tộc có liên hệ với Lý Xuyên đã có nhiều. Vì thế cộng thêm vụ án kia, bách tính khắp Đại Hạ oán giận sôi trào, tấu chương xin trách phạt Lý Xuyên từ thư sinh các nơi ùn ùn được trình lên, hơn trăm vị đủ loại quan viên, quỳ gối trước cửa Ngự thư phòng, mong lấy cái chết can gián cầu phế truất Thái tử. Lý Xuyên tay không binh quyền, lại mất đi nhân tâm nên việc bị phế cũng hợp với lẽ thường.
Sau khi Lý Xuyên bị tống giam, Lý Minh vì thể hiện sự công chính của mình tuyên bố tra xét Thượng Quan gia. Do đó Lý Dung cũng bị bắt vào ngục, Tần Chân Chân chạy trốn đến Tây Bắc, Bùi Văn Tuyên đi khắp nơi thuyết phục mọi người.
Cuối cùng, Bùi Văn Tuyên thành công đả động những đại gia tộc, khiến những quý tộc kia không tiếp tục ủng hộ một Túc Vương bình dân đăng cơ nhưng đổi lại là họ muốn một lợi tức lớn. Bọn họ rốt cục cũng liên hiệp được với các thế gia, thêm việc Tần Lâm tấn công vào Hoa Kinh, từ đó thành công nâng đỡ Lý Xuyên đăng cơ.
Bại vì thế gia, thành cũng vì thế gia. Sau lần đó Lý Xuyên đã nhìn thấu được cách các thế gia dùng để tồn tại. Họ chẳng khác gì những con quái vật hút máu khổng lồ ẩn mình trong các triều đại và hoàng đế chỉ con rối trong tay họ, họ có thể lập hắn, cũng có thể phế hắn.
Vì thế sau này, Lý Xuyên lại bước lên con đường của Lý Minh, dùng cả đời đối nghịch với các thế gia.
“Cho nên kiếp này, sao không để Thái tử cách xa thế gia một chút?”
“Cách xa thế gia?”, Lý Dung nhíu mày, “Vậy sau này ai sẽ giúp Xuyên nhi?”
“Không phải còn có ta và cô sao?”, Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn về phía Lý Dung, “Hiện giờ chúng ta đã đưa Tần Lâm đến Tây Bắc, y bắt tay với Thôi Thanh Nguyên, chúng ta lại âm thầm hỗ trợ một chút, giúp họ khống chế quân quyền ở Tây Bắc”
“Sau đó thì sao?”
“Ta đầu quân cho Bệ hạ, phối hợp đào tạo ra một gia tộc bình thường để đối kháng Thượng Quan gia mà ông ấy muốn. Về Thái tử điện hạ, ngài ấy không cần làm gì cả mà chỉ cần làm tốt vai trò của một Thái tử, không kết bè kết phái, không có bất kì vết nhơ, thắng được dân tâm, như thế đã đủ rồi.”
“Nhưng nếu Phụ hoàng vẫn rắp tâm muốn hại đệ ấy, chẳng phải đệ ấy tứ cố vô thân?”
Lý Dung có chút lo lắng hỏi, nhưng nghe được lời này, Bùi Văn Tuyên lại không khỏi bật cười.
“Điện hạ vẫn chưa nhìn ra vì sao Bệ hạ lại muốn phế Thái Tử ư?”
Nghe Bùi Văn Tuyên nói thế, Lý Dung không trả lời ngay. Nàng nhìn Bùi Văn Tuyên trầm tư hồi lâu, sau đó lại hỏi, “Ngươi cảm thấy lý do là gì?”
“Thứ Bệ hạ muốn phế không phải là Thái tử mà chính là quý tộc trong tay Thái tử”
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói chỉ rũ mắt, chuyển động cây quạt trong tay.
Có rất nhiều việc khi còn trẻ nhìn không thấu triệt, chỉ đến khi già rồi mới có vài phần rõ ràng.
Năm đó Lý Minh chấp nhất với việc phế truất Thái tử đến vậy, không phải đơn thuần chỉ vì không hy vọng Thượng Quan gia ngày càng lớn mạnh. Có lẽ do ông đã ý thức được áp lực mà các thế gia mang đến ảnh hưởng quyền lực của mình thế nào.
So với Lý Xuyên, Lý Minh càng là một hoàng đế hiếu chiến. Việc thống nhất biên giới phía Bắc chính là tâm nguyện cả đời của ông. Nhưng nếu muốn khai mào chiến tranh thì việc làm thế nào để đối phó những quý tộc luôn hướng đến hòa bình, một mực chiếm giữ quyền lực mới chính là vấn đề cốt lõi khó giải quyết nhất trên chiến trường.
Lý Xuyên khi còn niên thiếu tôn sùng việc lấy nhân đức trị thế, do xuất thân từ Thượng Quan gia, thứ cậu gọi là nhân đức càng là hình mẫu quân chủ mà những thế gia thích nhất. Lý Xuyên càng có quan hệ chặt chẽ với thế gia bao nhiêu, Lý Minh càng xem cậu là một con rối do thế gia bồi dưỡng, một Thái tử hoàng gia bị thế gia dưỡng phế bấy nhiêu.
Lý Dung đại khái hiểu được suy nghĩ của Bùi Văn Tuyên, nàng nâng mắt nói, “Cho nên, ngươi hy vọng Xuyên Nhi có thể thoát ra khỏi cuộc chiến giữa thế gia cùng Hoàng Thượng, không cần trở thành bia ngắm giữa hai phương”
“Đúng vậy”, Bùi Văn Tuyên khẳng định nói, “Sau đó ta sẽ làm thanh đao của Bệ hạ, giúp Bệ hạ diệt trừ những thế gia thối nát kia. Khi đó ánh mắt của ông ấy sẽ chỉ lo đặt trên các thế gia mà không phải trên người Thái tử. Như vậy Thái tử tạm thời có thể an toàn”
“Nhưng Xuyên nhi không thể không có ai dưới quyền được”, Lý Dung như cũ không yên tâm, “Đệ ấy phải có người làm việc cho mình”
“Không phải đã có chế độ khoa cử sao?”
Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung khiến nàng có chút sửng sốt.
Nếu không phải sống lại một đời, khi Bùi Văn Tuyên nói ra ba chữ này, e rằng Lý Dung cũng sẽ bật cười.
Từ khi chế độ khoa cử được thi hành đến nay, chưa nói đến việc tuyệt đại đa số người được chọn đều là con em quý tộc, liền tính ngẫu nhiên có chân chính hàn môn, cũng đều sẽ bị phân cho các chức quan nhỏ nhoi ở xó xỉnh nào đó, căn bản không tiến vào được bên trong vòng xoáy đấu tranh quyền lực.
Nhưng Lý Dung đã thấy được cách Bùi Văn Tuyên lợi dụng chế độ này, cũng thấy được hiệu quả mà lực lượng mới sinh ra từ nó mang lại cho quân vương. Vì thế sau khi trầm ngâm hồi lâu, nàng tổng kết nói, “Xuyên nhi chỉ việc chiếu cố bản thân, tạm tránh mũi nhọn, âm thầm đề bạt các sĩ tộc hàn môn nhằm chiếm dân tâm. Ngươi sẽ trở thành người lãnh đạo của những quý tộc bình thường, đấu tranh cùng các thế gia hàng đầu, làm suy yếu quyền lực của Phụ hoàng cùng thế gia hiện tại. Ta thì liên hệ Thượng Quan gia cùng các đại gia tộc khác nhằm cân bằng quan hệ hai bên, nếu có một ngày, Phụ hoàng lại có ý định thanh trừ Thái tử…”
“Cả triều đình từ thế gia hàng đầu đến những sĩ tộc từ khoa cử xuất thân hàn môn, hơn nửa đều sẽ là người của Điện hạ”
Bùi Văn Tuyên cắt ngang lời Lý Dung, nghiêm túc nói “Không chỉ như thế, Thái tử ngày sau không cần phải cùng thế gia đấu tranh đến mức quyết liệt. Tình cảnh Thái tử Điện hạ ban đầu cường ngạnh thanh trừng thế gia, cũng sẽ không tái diễn”
Lý Dung trầm mặc, Bùi Văn Tuyên thấy nàng không nói gì. Hơi chút phỏng đoán, hắn liền biết nàng đang do dự điều gì.
“Cô vẫn không thích người xuất thân hàn tộc?”
“Người xuất thân hàn vi”, Lý Dung nâng mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc bén, “Đại đa số đối quyền lực có một sự tham luyến đến khát máu. Một khi trao cho họ quyền lực, bọn họ liền không thể khống chế được dục vọng với tiền bạc. Những gia tộc cao quý đã vậy huống hồ người hàn môn?”
“Con người đều như nhau”, Bùi Văn Tuyên bình tĩnh đáp, “Nào phân cao quý sang hèn?”
“Mấy lời này ngươi nói với ta bao nhiêu năm rồi nhỉ?”, Lý Dung cười mỉa, “Ngươi đã tham ô, hối lộ bị tra xét bao nhiêu lần, còn chờ ta nhắc lại sao?”
“Vậy cô ngồi không ăn bám, dối trên lừa dưới dẫn đến thất bại, cũng cần ta nhắc lại?”
Bùi Văn Tuyên vô thức phản bác, Lý Dung liền lạnh lùng quét mắt nhìn hắn. Đón nhận ánh mắt của nàng, Bùi Văn Tuyên khẽ khựng lại, không biết vì sao, hắn đột nhiên có chút hụt hơi.
Hắn khẽ ho một tiếng, xoay đầu đi, nhẹ giọng nói, "Thần chẳng qua là đưa ra đề nghị, kết quả cuối cùng đều do Điện hạ quyết định. Người muốn chọn con đường thứ nhất, chúng ta liền cứ theo lệ cũ mà làm, sau này, Thái tử Điện hạ có giống với kiếp trước cũng là chuyện dĩ nhiên”
Lý Dung không nói gì chỉ khẽ vỗ lòng bàn tay. Bùi Văn Tuyên liếc nhìn nàng tiếp tục nói, “Hoặc là, chúng ta cứ thử đi con đường thứ hai. Nó không có nguy hiểm gì, hơn nữa một khi thành công, Thái tử Điện hạ ngày sau đăng cơ, cũng sẽ chẳng có chướng ngại. Ngài ấy không cần đấu đá với các thế gia, Người cũng không cần cực khổ bảo vệ Thượng Quan gia cùng mối quan hệ với Bệ hạ. Bệ hạ vui vẻ, quan hệ giữa hai người cũng có thể tốt hơn một chút…”
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên liều mạng liệt kê những điểm tốt trong tương lai, nhịn không được cúi đầu bật cười thành tiếng. Bùi Văn Tuyên thấy nàng cười, hơi rướn người sang hỏi, “Điện hạ nghĩ như thế nào?”
“Bùi Văn Tuyên”, Lý Dung quay đầu nhìn hắn, “Không đưa ngươi tiến cung hầu hạ người khác quả thật uổng phí cái miệng lanh lợi của ngươi”
“Không uổng phí”, Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung cười, “Hầu hạ Điện hạ cũng giống nhau mà”
“Trước cứ theo cách ngươi nói làm đi”, Lý Dung nhàn nhạt lên tiếng, “Nhưng nếu như vậy, hiện tại Xuyên nhi không thể thành hôn, cho dù có thành hôn tuyệt đối cũng không thể cưới quý tộc. Những vị trắc phi kia còn dễ nói, nhưng Thượng Quan gia thì…”
Bùi Văn Tuyên biết tình cảm giữa Lý Dung và Thượng Quan Nhã sâu nặng, hắn nhướng mày hỏi, “Vậy cô tính giải quyết thế nào?”
“Ta phải đi gặp Thượng Quan Nhã”, Lý Dung nâng mắt, gấp quạt lại, bình tĩnh nói, “Chuyện này phải do Thượng Quan gia chính mình nhắc đến”
Bằng không, Thượng Quan gia hao phí tâm tư hỗ trợ lớn như vậy mà Lý Xuyên lại lật lọng, ngày sau e rằng không còn ai dám giúp Lý Xuyên.
“Vậy cứ quyết định thế đi”, Bùi Văn Tuyên khôi phục sắc mặt ngày thường, hắn nâng ly trà lên ung dung nói, “Ta phụ trách ở bên cạnh Bệ hạ giúp đỡ Bệ hạ, cô phụ trách liên lạc Thượng Quan gia, Tô gia cùng những thế gia khác, để bọn họ không có suy nghĩ Thái tử muốn hoàn toàn tách biệt với mình”
Nói rồi, Bùi Văn Tuyên như nhớ đến điều gì, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lý Dung, che giấu một sự chua xót mơ hồ trong lòng, “Điện hạ cũng nên nhân cơ hội này cùng Tô đại nhân bồi dưỡng một chút cảm tình”
“Ta đây cũng phải nhờ vả ngươi”, Lý Dung thần sắc bình đạm, “Liên hệ với Tần nhị tiểu thư, bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn. Nàng ta cùng Xuyên nhi là nghiệt duyên, không cần gặp mặt nữa”
Bùi Văn Tuyên nghe thế liền đau đầu, nhất thời hận chính mình lắm lời, vì thế vội vàng chuyển đề tài, “Chờ chút nữa đến Bùi phủ gặp người nhà của ta, nếu có điều gì không vui cô đừng để trong lòng là được”
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nhắc tới người nhà của hắn, do sớm đã có chuẩn bị nên chỉ gật đầu.
Hai người thoáng chốc đều không nói gì, im lặng ngồi trong xe ngựa. Sau hồi lâu, không biết vì sao, Lý Dung bỗng nhiên nhớ đến những lời nói đêm qua của Bùi Văn Tuyên.
Nàng không dám cùng Bùi Văn Tuyên nói đến đề tài kia, cho nên khi Bùi Văn Tuyên đột nhiên nhắc đến nó, nàng chỉ có thể lấy sự đùa giỡn, giả vờ như không quan tâm mà tránh đi.
Nhưng Bùi Văn Tuyên lại quá chấp nhất, hắn cứ buộc nàng phải suy nghĩ, phải đi xem.
Lý Dung dùng quạt vàng vén màn lên liền thấy bên ngoài có chim chóc đang bay qua.
“Bùi Văn Tuyên”
Nàng đột ngột gọi tên Bùi Văn Tuyên, hắn mờ mịt ngẩng đầu liền thấy Lý Dung đã quay lại lẳng lặng nhìn hắn, “Kiếp này ta chỉ tin ngươi một lần. Nếu ngươi khiến ta đi nhầm đường, ta lập tức sẽ kéo ngươi ra ngoài chém sau đó làm thức ăn cho chó”
Bùi Văn Tuyên nhất thời có chút khó hiểu, hắn không biết Lý Dung nói là nói tin hắn điều gì.
Hắn suy nghĩ chốc lát, thầm nghĩ có lẽ nàng đang nói đến phương án đoạt vị của mình, vì thế tự tin bật cười, vô cùng tiêu sái đặt tay trước người khẽ gật đầu nói, “Điện hạ yên tâm, mọi thứ ta đều đã nghĩ qua, tuyệt đối không có vấn đề gì”
Lý Dung nhìn nụ cười tràn đầy tự tin của Bùi Văn Tuyên nhất thời không biết hắn là thật sự nghĩ qua hay nghĩ sai nữa…
Nhưng Lý Dung cũng không muốn so đo với hắn.
Việc Bùi Văn Tuyên ở vài chi tiết nào đó luôn làm người khác bất ngờ, nàng vốn đã quen rồi.
♪Góc tám nhảm♪
Hi, dạo gần đây khá bận nên không đăng đều, các tình yêu thông cảm 😆
Truyện đã được viết hoàn, tổng cộng 170 chương, bản thân thấy có lẽ tác giả đã mệt mỏi nên mới sửa lại 6 chương gần nhất để kết cho mau lẹ. Mỗi tuần 1 chương ráng lết chắc cuối năm nay cũng đến được chương 50 😌
Chưa thấy phiên ngoại của anh Khanh, mong idol nhanh chóng được lên sàn 🤭. Ngoài ra Tây cũng thích phiên ngoại giữa Thượng Quan Nhã cùng Lý Xuyên, haha, đừng trách mị nha, có bao nhiêu ngược ở cặp đôi này, mình thật BT😂
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT