"Đại nhân, nếu không thì nên nghỉ ngơi một chút đi."
Cùng với cơn mưa nặng hạt, những tia chớp xuất hiện xé ngang bầu trời hiện tại, hắt ánh sáng lên hai người đang cheo leo trên vách núi.
Triệu Trọng Cửu và Bùi Văn Tuyên sớm đã bị nước mưa xối ướt nhẹp, trên người hai người đều cột dây thừng, trên lưng có mang những loại dược liệu thường dùng để cứu mạng, băng vải, những mồi lửa được gói cẩn thận.
Bùi Văn Tuyên sắp xếp xong mọi việc, sau khi ra lệnh cho mọi người từ bên ngoài vào trong núi, tiến xuống đáy vực thì cho người chuẩn bị dây thừng, cố ý phải tự mình xuống dưới.
Đi vòng qua giáo trường để yên ổn xuống dưới đáy vực, cần thời gian ít nhất một đêm, nếu trực tiếp leo từ vách núi xuống, nếu giữa lúc đó không ngừng lại nghỉ ngơi, chỉ không đến hai canh giờ thì có thể xuống đến đáy vực. Nhưng bởi vì không có dây thừng dài đến như vậy, cần rất nhiều dây thừng cột cại mới đủ một người đi xuống, như vậy, nếu như dây thừng có gặp vấn đề gì, hoặc là lực người leo xuống vực rớt xuống vượt qua sức chịu của dây thừng thì đều cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng Bùi Văn Tuyên không yên tâm để cho những người khác leo xuống, hắn sợ bọn họ không để tâm, ngại bọn họ không đủ nhạy bén, sợ lỡ trong đám họ có người làm phản, trong khoảnh khắc sinh tử này, Bùi Văn Tuyên không yên tâm giao Lý Dung cho bất kỳ kẻ nào.
Vì vậy hắn và Triệu Trọng Cửu cùng nhau leo xuống vực.
Bọn họ từ đỉnh núi trèo xuống một đường, mặc dù không thấy rõ chiều sâu đến đáy vực, nhưng tay Bùi Văn Tuyên vẫn bám trên vách đá, làm rớt đá vụt trên đó, cảm nhận tiếng gió đêm gào thét thổi qua, khi không nghe được tiếng hòn đá rơi xuống, ngược lại hắn có một cảm giác yên tâm khó hiểu.
Hắn đang bước trên đường Lý Dung đã từng đi, nếu sinh mệnh Lý Dung đã đi đến bước cuối, như vậy, hắn cũng đang bước đi trên con đường không có lối về.
Vì vậy, vừa vào đêm hắn bắt đầu đi xuống, tốc độ leo xuống vực của hắn được khống chế rất đều đặn, từ đầu đến cuối hắn không nói một câu nào, cả người giống như đã bị rút hết cảm xúc ra, chỉ tính toán tỉ mỉ, bước tiếp theo nên đặt chân lên tảng đá nào, sau đó thì khi nào nên buông tay ra.
Đi được một nửa, tay hắn đã bị những vụn đá cứa đến mức đầy những vết thương, đã trầy da từ sớm, bhưng sắc mặt hắn vẫn chẳng hề thay đổi.
Triệu Trọng Cửu nhìn thấy dáng vẻ như vậy của hắn, mặc dù không nhìn ra điều gì nhưng vẫn không kiềm lòng được mà nhắc nhở: "Đại nhân, có thể nghỉ ngơi một chút."
"Ta ổn." Bùi Văn Tuyên lặp lại: "Ta không sao. Tiếp tục đi."
Nói xong, hắn lùi chân xuống, giẫm lên một tảng đá.
Tảng đá vừa bị giẫm lên kia không chịu nổi trọng lượng của hắn, rơi mạnh ra, cả người hắn quẹt ngang qua vách đá thẳng tắp, những tảng đá sắc nhọn ma sát y phục qua hắn, vẽ lên những mết thương nóng rát trên da thịt hắn. Dây thừng nhanh chóng trợt xuống, người ở phía trên hoảng hồn, đám người nhanh chóng cùng nhau bắt lấy dây thừng, Triệu Trọng Cửu cũng không nhịn được mà hô to một tiếng: "Đại nhân!"
Bùi Văn Tuyên không nói gì, vào khoảnh khắc hắn rơi xuống rất nhanh, hắn vẫn quan sát vách đá giống như một con sói, sau đó bỗng giơ tay ra, túm chặt lấy một chỗ nhô ra hắn đã sớm nhìn thấy, sau khi ổn định cơ thể, hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, bình tĩnh giống như không phải người lần đầu tiên leo vách núi: "Ta không sao, tiếp tục."
Hắn sẽ không chết ở đây.
Lý Dung vẫn chưa biết sống chết thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không chết ở chỗ này.
Lúc Bùi Văn Tuyên đang trèo vách núi xuống, trong sơn động, ánh sáng tia chớp chiếu rọi lên khuôn mặt của Tô Dung Khanh.
Lý Dung nhìn hắn, cũng không nói lời nào, sắc mặt nàng không hề thay đổi, giống như đây là điều nàng đã sớm chấp nhận, hiểu và đồng ý, giống như một chuyện không thể bình thường hơn.
"Lý do thì sao?"
Lý Dung mở miệng, giọng nghèn nghẹn: "Xuyên nhi... không nên giết ta."
Nàng đã phụ tá Lý Xuyên cả đời.
Nàng là tỷ tỷ của hắn, sau khi phụ mẫu ra đi, họ là những người có quan hệ thân mật nhất, là người cùng chảy chung dòng máu.
Cho dù hắn lo lắng nàng có quyền hành quá mức, cũng không nên trực tiếp ra sức hạ sát thủ như vậy.
"Năm Đức Húc thứ hai mươi lăm, điện hạ đi dạo bên ngoài, tình cờ gặp được một vị luyện đan sư, nghe đồn là trên người có mang tuyệt kỹ. Điện hạ tìm hiểu nhiều mặt, cũng lên núi thỉnh xuống nhiều lần mới mời được luyện đan sư xuống núi, đưa đến cho bệ hạ."
Giọng Tô Dung Khanh rất nhẹ, Lý Dung từ từ mở bừng mắt.
"Năm Đức Húc thứ hai mươi tám, bệ hạ bắt đầu thường cảm thấy sức khỏe không ổn, bắt đầu điều tra trong cung nhưng cũng không giải quyết được gì. Không lâu sau đó, vị luyện đan sư mà điện hạ dâng lên đã say rượu ngã xuống hồ chết."
"Luyện đan sư kia có vấn đề?"
"Luyện đan sư kia..." Tô Dung Khanh mím chặt môi: "Là người thế gia chọn lựa tỉ mỉ, do một tay Thượng Quan Nhã sắp xếp, cố ý dẫn đường để cho điện hạ tình cờ gặp."
"Cho nên Xuyên nhi cho rằng ta muốn giết hắn?"
Lý Dung cảm thấy khá mắc cười: "Vì sao hắn không hỏi ta chứ? Hỏi một câu..."
"Nếu luyện đan sư đó thật sự là do điện hạ cố tình sắp xếp bên cạnh bệ hạ, điện hạ sẽ thừa nhận sao?"
Tô Dung Khanh hỏi lại, Lý Dung nói không lên lời.
Hắn nói đúng.
Cho dù có phải nàng có thật sự muốn giết Lý Xuyên hay không, Lý Xuyên cũng không thể hỏi được chân tướng từ chỗ nàng. Hỏi không ra thì còn mở miệng làm gì?
"Sau đó thì sao?"
Lý Dung khống chế cảm xúc của mình: "Nếu lúc ấy đã điều tra ra, vì sao không trực tiếp điều tra ta? Người ta tặng có vấn đề, nếu như hắn muốn truy cứu thì có thể ra tay."
"Hắn phải ra tay thế nào đây?"
Tô Dung Khanh lập tức hỏi lại: "Lúc ấy ngài là Trưởng công chúa, là người đại diện của thế gia, là giám quốc Trưởng công chúa tay nắm quyền cao, nếu như hắn gióng trống khua chiêng muốn ra tay với ngài, thì có thể nắm chắc được bao nhiêu phần?"
"Vậy cho nên?"
"Cho nên hắn chọn hạ độc. Mỗi bảy ngày ngài lại vào cung một lần đánh cờ với hắn, trên quân cờ chính là Hương Mỹ Nhân. Tích tụ qua tháng ngày đã sớm ngấm tận xương tận tuỷ, cho nên sau năm Đức Húc thứ hai mươi tám, sức khỏe ngài vẫn không ổn."
"Kể từ lúc đó, ngươi đã biết." Lý Dung nhìn Tô Dung Khanh: "Biết ta đã trúng độc."
"Đúng." Tô Dung Khanh buông mắt xuống: "Ta đặt thuốc giải vào trong túi hương, để cho mọi người đeo để trì hoãn độc tính."
"Vì sao không cứu ta?"
Lời này vừa hỏi ra miệng giống như một câu hỏi không thể trả lời, một lúc lâu sau hắn vẫn trầm mặc.
"Nói đi."
Lý Dung siết chặt nắm tay: "Đã đến lúc này rồi còn có chuyện gì không thể nói?"
"Là Thượng Quan Nhã và ta cùng nhau quyết định."
Tô Dung Khanh nói đến đây, giọng hắn khẽ mang theo chút run rẩy: "Thật ra bọn ta đều biết, điều quan trọng nhất trong lòng ngài chưa bao giờ là thế gia. Một khi bọn ta và Lý Xuyên có xung đột, ngài sẽ lập tức phản chiến. Cho nên bọn ta quyết định đứng ngoài nhìn xem, có thuốc giải Hương Mỹ Nhân trong tay, nên chuyện giải độc cho ngài cũng có thể làm bất cứ lúc nào, giết ngài cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay."
"Sau đó thì sao? Cuối cùng là ai quyết định giết ta?"
"Sau đó, bệnh Lý Xuyên càng lúc càng nặng, vào buổi sáng trước khi ngài chết một ngày, Lý Xuyên không ngừng nôn ra máu trong cung, hắn triệu Bùi Văn Tuyên vào cung muốn hạ di chiếu. Sau khi Bùi Văn Tuyên có được di chiếu, Lý Xuyên hỏi hắn một chuyện."
"Hắn hỏi Bùi Văn Tuyên, sau khi hắn chết, nếu ngài mưu phản thì Bùi Văn Tuyên sẽ làm thế nào."
"Bùi Văn Tuyên nói với hắn, ngài là tỷ tỷ của hắn, vĩnh viễn ngài sẽ không bao giờ làm như vậy."
Lúc lời này vừa nói ra, Lý Dung bình tĩnh nhìn hắn nhưng cuối cùng nước mắt cũng đã trào ra khỏi vành mắt.
Tô Dung Hoa khẽ ngừng lại, Lý Dung chỉ nói: "Nói tiếp đi."
"Vì vậy Lý Xuyên biết, chắc chắn Bùi Văn Tuyên sẽ không thể giết ngài. Bởi vì ngài trong lòng hắn, vĩnh viễn sẽ không bao giờ phản bội."
"Chờ đến khi Bùi Văn Tuyên rời đi, Lý Xuyên rơi vào hôn mê, trước khi hắn hôn mê hắn đã hạ một tử lệnh, yêu cầu hạ độc giế t chết ngài. Mà khi Thượng Quan Nhã biết được hắn đã hôn mê thì đầu tiên là khóa cửa cung, ngăn mọi người ra vào, sau đó báo cho ta biết đây là cơ hội tốt nhất."
"Cơ hội gì?" Lý Dung không nhịn được nở nụ cười.
Tô Dung Khanh cũng cười: "Cơ hội nắm lấy quyền khống chế phủ công chúa trong tay."
"Cho nên, Bùi Văn Tuyên đến tìm ta là bởi vì hắn cầm được di chiếu, muốn nói chuyện một lần cuối cùng với ta. Lúc đó ngươi còn chưa biết chuyện khóa cửa cung nên vẫn giống như trước đó, lo lắng Bùi Văn Tuyên bị Lý Xuyên lợi dụng mang độc Hương Mỹ Nhân trên người nên ngươi đưa cho hắn túi hương chứa thuốc giải. Sau đó ngươi lại được Thượng Quan Nhã truyền tin, khi Lý Xuyên cho người hạ độc ta, rõ ràng ngươi có thể giải độc thì lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn."
"Phải."
Tô Dung Khanh không phủ nhận, Lý Dung gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Nhưng ngươi vẫn không hiểu, vì sao Lý Xuyên phải giết ta vào giây phút cuối cùng. Hắn có thể giết sớm một chút, vì sao phải đợi đến khắc cuối cùng?"
"Bởi vì trong lòng bệ hạ, cả cung đình, triều đường đều chỉ là một ván cờ. Trách nhiệm lớn nhất cả đời hắn chính là giữ cân bằng cho ván cờ này."
"Năm đó thế gia hưng thịnh, bệ hạ cắt máu cổ tay, giết hơn nửa người của Thượng Quan thị, ngay cả cữu cữu của hắn đều bị hắn chính miệng hạ lệnh chém giết. Sau đó lại diệt toàn tộc Tô thị để đe dọa các nhà. Thật ra lúc đó, thế gia đã ngầm liên kết với nhau có ý định mưu phản, nhưng mà đột nhiên bệ hạ lại tuyên bố lùi vào trong cung, tu tiên vấn đạo, điện hạ trở thành giám quốc Trưởng công chúa, thế gia mới được trấn an, quyết định nhẫn nại. Thật ra đây là thủ đoạn cân bằng của bệ hạ."
"Sau đó bệ hạ lại âm thầm nâng đỡ Bùi Văn Tuyên. Bùi Văn Tuyên và Tần Lâm, một văn một võ chống đỡ hàn tộc, tạo thành thế đối lập với điện hạ, như vậy điện hạ nghĩ thử xem, nếu bệ hạ chết đi thì thế cân bằng này có còn nữa hay không?"
"Vì sao không được chứ?" Lý Dung không rõ: "Bùi Văn Tuyên thân là người đứng đầu hàn tộc..."
"Nhưng nếu ngài muốn giết hắn thì sao?"
Tô Dung Khanh ngắt lời Lý Dung, Lý Dung có chút ngỡ ngàng, Tô Dung Khanh cười khổ: "Điện hạ, tâm ý của Bùi Văn Tuyên đối với ngài như thế suốt ba mươi năm, khi hắn nói với bệ hạ ngài là tỷ tỷ của bệ hạ, tuyệt đối sẽ không bao giờ mưu phản vẫn còn chưa rõ ràng sao? Hắn là đối thủ của ngài nhiều năm như vậy, nhưng đến lúc cuối cùng, cũng chưa hề nghĩ tới ngài sẽ phản bội."
"Bùi Văn Tuyên sẽ không giết ngài, nhưng sau lưng ngài còn có ta, có Thượng Quan Nhã, nếu ngài muốn giết hắn thì rất dễ dàng."
"Một quân cờ đổi một quân cờ, trong lòng Lý Xuyên, người áp chế ngài cũng không phải là Bùi Văn Tuyên mà là chính hắn. Nếu hắn đã chết nhưng ngài vẫn còn sống thì ván cờ này sẽ mất cân bằng."
"Giữ lại Bùi Văn Tuyên và Tần Lâm để phụ tá Lý Bình, đối kháng với thế gia do Thái tử đứng đầu, sau khi tàn sát tranh đoạt thì ván cờ mới có thể cân bằng. Như vậy quân chủ tiếp theo mới không gặp tình huống bị một phương cản tay như lúc hắn đăng cơ."
"Nếu ngài còn sống, chỉ cần ngài ra tay giết Bùi Văn Tuyên thì hàn môn không còn lực chống cự gì nữa, mà ngài thân là Trưởng công chúa, quyền lực cao đến mức nào, quân chủ mới sẽ không chấp nhận ngài, mà ngài cũng không thể chấp nhận một tân quân mới sẽ kiềm chế bản thân mình."
"Cho nên điện hạ…" Trong mắt Tô Dung Khanh mang theo vẻ xót thương: "Thật ra, dù có chuyện luyện đan sư kia hay không, ngài và Lý Xuyên đều phải có kết cục là chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi."
Lý Dung không thể thốt lên lời.
Mỗi một câu Tô Dung Khanh nói, thật ra cũng chẳng hề sai.
Phú quý che mờ con mắt, năm đó nàng nhịn Lý Xuyên là bởi vì Lý Xuyên là đệ đệ nàng, nếu như là một người trong Lý Bình hoặc Lý Tín đăng cơ, dám làm trái ý nàng như Lý Xuyên, nàng cũng không biết bản thân mình có thể nhẫn nại đến lúc nào.
Lý Xuyên cũng không nhìn lầm nàng, nếu như hắn chết, kéo nàng theo để tránh gây trở ngại cho tân quân sắp lên thì vô cùng đúng đắn.
Ở trên địa vị cao đã quen, không còn gì cả, cũng chỉ có thể nắm chặt quyền lực.
Bây giờ hồi tưởng lại, người khác đã thay đổi hoàn toàn, chẳng phải nàng cũng vậy hay sao?
Luyện đan sư là ngòi nổ khiến Lý Xuyên không tin nàng, nhưng nếu Lý Xuyên là Lý Xuyên năm mười bảy tuổi thì đã sớm đạp cổng nhà nàng hỏi nàng là có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Lý Xuyên năm bốn mươi tám tuổi đã sớm chẳng còn tin tưởng ai nữa, là một quân vương có thể vứt bỏ bất cứ kẻ nào.
Lý Dung ngẫm nghĩ cặn kẽ những điều này, không nhịn được mà nở nụ cười, nàng cúi đầu: "Cho nên tất cả những chuyện ngươi làm bây giờ là vì báo thù sao?"
"Điện hạ." Tô Dung Khanh cười khổ: "Chuyện kiếp trước, đã sống lại một đời, còn nói chuyện báo thù gì nữa? Chỉ là Dung Khanh cảm thấy, cho dù sống lại thêm một đời nữa, Lý Xuyên cũng sẽ giẫm lên vết xe đổ."
"Lý Xuyên thích đao to búa lớn, lỗ m ãng cố chấp. Hắn không thể chấp nhận được thế gia, cũng không chịu được điện hạ trong tương lai. Điện hạ ngài không phải là một nữ tử cam tâm tình nguyện được nuôi trong thâm cung hậu viện, một nước không thể có hai vua, Lý Xuyên đăng cơ, sớm muộn gì cũng sẽ đến một ngày hai người phải đi đến con đường hướng đao kiếm về nhau."
"Ta biết điện hạ cảm thấy đã được sống lại một đời, nếu chúng ta có thể làm tốt hơn một chút thì có thể thay đổi được mọi thứ. Cần phải làm tốt đến mức nào chứ? Kiếp trước chúng ta đối xử với Lý Xuyên không tốt sao? Hắn bị Lý Minh phế, trở thành một Thái tử sa cơ, là thế gia đã tập hợp quân lực của mọi nhà tặng ngôi vị Hoàng đế cho hắn. Nhưng sau đó thì sao?"
"Hắn muốn Bắc phạt, quần thần không đồng ý nhưng hắn vẫn cố ý làm, vì vậy Bắc phạt thất bại, quốc khố trống rỗng, lại gặp lũ lụt phía Nam, không còn tiền bạc để cứu trợ thiên tai, đến mức xác chết la liệt khắp nơi, bá tánh lầm than."
"Hắn cho rằng đó là lỗi của thế gia, không chịu để ý đến thực tế mà thay đổi, đến mức khởi nghĩa nổi lên tứ xứ, ngọn lửa chiến tranh nổ ra khắp nơi."
"Sau này vì để nâng đỡ hàn môn, ở hậu cung thì độc sủng Tần phi, trước mặt thì chèn ép các thần tử thế gia, giết cữu cữu, nhốt mẫu thân, nhốt Thái hậu ở hành cung, rồi còn tạo án oan, hãm hại cả gia tộc Tô thị của ta. Đến lúc cuối cùng, còn vì quyền lực mà ngay cả ngài cũng không tha."
"Điện hạ, ngài còn muốn thay đổi thế nào?"
Tô Dung Khanh nhìn chằm chằm vào nàng, chất vấn: "Bản tính hắn vốn không phải là thô bạo, nhưng mà lại khờ dại, vô năng, độc đoán, ngang ngược. Chờ đến khi hắn trở thành Hoàng đế, ngài muốn cùng hắn Bắc phạt hay là cùng hắn cải tổ? Đại Hạ đã tích lũy trăm năm, cho dù là tùy tiện Bắc phạt hay là tùy tiện cải tổ cũng đều là những hành động liều lĩnh. Nếu điện hạ không làm bừa cùng hắn, ngài muốn khuyên can, vậy kiếp trước ngài không khuyên được, kiếp này ngài có khả năng khuyên được sao?"
"Cuối cùng cũng giống như kiếp trước." Tô Dung Khanh lên tiếng khẳng định: "Hắn không hài lòng ngài can thiệp khắp nơi, trong lòng sẽ sinh ra oán hận, cuối cùng tỷ đệ chĩa đao về phía nhau."
"Nếu kết cục chắc chắn sẽ là như vậy, ta có thể trơ mắt nhìn hắn đăng cơ sao?"
"Cho nên..." Lý Dung cố gắng ném hết những lời mắng chửi của Tô Dung Khanh ra sau đầu, nàng không muốn nghe, không muốn nghĩ, nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc, chỉ tiếp tục hỏi: "Ngay từ đầu, khi ngươi sống lại, ngươi đã hạ quyết tâm phải phế hắn."
"Đúng." Đã nói đến nước này, Tô Dung Khanh cũng không giấu giếm nữa: "Ngay từ đầu ta đã định phế hắn. Ta vốn nghĩ, ta không phải làm gì cả, chỉ cần giống như đời trước, chờ đến khi bệ hạ phế Lý Xuyên, ta không để thế gia nghe theo lời thuyết phục của Bùi Văn Tuyên, ta thuyết phục phụ thân chấp nhận cho Lý Thành đăng cơ. Lý Thành bây giờ chẳng qua cũng chỉ mới mười một tuổi, Tiêu Túc yếu đuối không có năng lực, Nhu phi tham tài thiển cận. Sau khi Lý Thành đăng cơ, chúng ta có thể tước quyền lực biến Lý Thành thành con rối, chờ đến khi hắn sinh con nối dõi thì giết hắn, nâng đỡ ấu đế. Đến lúc đó ta sẽ cầm quyền rồi nghênh đón điện hạ quay về kinh."
"Vậy vì sao ngươi phải đến gần ta, còn giả bộ gia nhập vào phe Thái tử?"
"Gần đây muốn tiếp xúc với điện hạ, kiếp này điện hạ thay đổi quá nhiều, cần phải quan sát. Thứ hai, nếu như cần thiết, ta nguyện ý làm nội ứng, ra tay lật đổ Lý Xuyên."
"Nếu kiếp trước là Lý Xuyên hạ lệnh giết ta, ngươi vừa vặn cũng đối địch với hắn, vì sao không nói sớm cho ta biết? Còn phải để ta hỏi ngươi có phải ngươi là hung thủ không thì ngươi lại nhận?"
Tô Dung Khanh không nói lời nào, Lý Dung cất tiếng cười trào phúng: "Chẳng lẽ là sợ ta đau lòng sao?"
"Cả đời của điện hạ chỉ có một người thân là Lý Xuyên. Cho dù ta có nói hay không, điện hạ sẽ không vì thế mà quay đao về phía hắn. Một khi đã như vậy thì còn phải nhiều lời làm gì?"
"Nếu như chuyện của ta thành công, điện hạ hận ta là được. Nếu như ta thất bại, cũng không ảnh hưởng đến tình nghĩa tỷ đệ của điện hạ."
Lý Dung nghe xong, ngược lại cũng không ngạc nhiên cho lắm, nàng im lặng. Bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng người, Tô Dung Khanh nhìn về phía cửa sơn động, giọng nói rất bình tĩnh: "Điện hạ còn gì muốn hỏi không?"
Lý Dung lặng im, nàng ngồi trên mặt đất, lẳng lặng ngắm ánh lửa đang nhảy nhót trước mặt.
Coi như nàng vẫn còn bình tĩnh, giống như tất cả những gì vừa mới nói xong gần như đều không lọt vào trong tai nàng. Nhưng Tô Dung Khanh biết, dưới sự bình tĩnh cực hạn mới là sự đau khổ khôn cùng.
Lý Dung nhìn ngọn lửa kia một lúc lâu, sau đó nàng mới cúi đầu lên tiếng: "Xuyên nhi không tin ta, cảm thấy ta sẽ vì quyền thế mà giết hắn và đứa bé của hắn, nhưng ngươi và A Nhã, vì sao cũng không tin ta?" Lý Dung dứt lời, ngước mắt lên nhìn hắn, bình tĩnh nhìn hắn rất chăm chú: "Trơ mắt nhìn thấy ta chết thì các ngươi sẽ nắm quyền thế trong tay sao?"
"Điện hạ hỏi vấn đề này là thật sự muốn biết sao?"
Tô Dung Khanh tựa vào vách đá, nhìn ngọn lửa phát ra một tiếng "tách" đột ngột, có một đốm lửa thổi bùng lên.
Bọn họ mơ hồ nghe thấy tiếng gọi, giọng nói kia rất xa, giống như từ thế giới bên kia, vượt qua muôn trùng sông núi truyền đến.
Lý Dung nghe thấy tiếng Tô Dung Khanh hỏi thì khàn tiếng trả lời: "Ngươi nói đi."
"Bởi vì Lý Tín." Tô Dung Khanh nói rất khó khăn: "Không phải là con trai của Lý Xuyên."
Nghe nói như vậy, Lý Dung ngây ngẩn cả người, nàng ngỡ ngàng không tin nổi nhìn về phía Tô Dung Khanh. Tô Dung Khanh cụp mắt xuống, nhìn bóng dáng đen bóng đang hắt trên mặt đất.
"Năm đó Thượng Quan Nhã và đại ca của ta yêu nhau nhưng bởi vì gia tộc không đồng ý nên bị buộc vào cung, trở thành Thái tử phi. Đại ca ta quyết định vì nàng ấy mà không thành thân. Sau đó Lý Xuyên và Tần Chân Chân yêu nhau, hắn không thích Thượng Quan Nhã nên thương lượng với nàng ấy, chỉ làm phu thê ngoài mặt với nàng ấy. Nhưng mà Thượng Quan Nhã vào cung là vì Thượng Quan gia, trở thành Hoàng hậu chính là vì bảo vệ vị trí Thái tử, nàng ấy có thể thủ tiết cả đời, nhưng nàng không cho phép bản thân mình thủ tiết cả đời trong tình huống không có con trai."
"Cho nên?" Lý Dung cảm thấy dạ dày của mình đang lộn nhào hết lên.
"Cho nên Thượng Quan Nhã tìm đến đại ca của ta, đúng lúc đó có Lý Tín."
Lý Dung không nói gì.
Nàng cảm giác như bản thân mình bị một người ấn cả đầu vào trong nước, tất cả sự ghê tởm, chán ghét, sợ hãi đều cùng xông lên.
Tất cả đều có lý do của nó.
Vì sao Tô Dung Hoa phải giết Tần Chân Chân, vì hắn phải bảo vệ đứa con của hắn và Thượng Quan Nhã.
Vì sao cuối cùng Lý Xuyên lại dùng cung hình* để làm nhục Tô thị như vậy, bởi vì hắn đã sớm biết Tô Dung Hoa và Thượng Quan Nhã cấu kết với nhau.
*Cung hình: hoạn, thiến.
Vì sao đến cuối cùng Tô Dung Khanh kết minh với Thượng Quan Nhã, ngay khi Lý Xuyên đã sắp chết đến nơi, nàng vẫn đứng về phía thế gia, thậm chí khi đó hắn vẫn còn yêu nàng nhưng vẫn quyết định nhìn nàng đi tìm chết... bởi vì hắn phải bảo vệ huyết mạch cuối cùng cho đại ca hắn.
Nàng chết, Bùi Văn Tuyên cũng chết, dựa vào thủ đoạn của Thượng Quan Nhã và Tô Dung Khanh, ngôi vị Hoàng đế gần như là dễ như trở bàn tay với Lý Tín.
Thật sự buồn nôn.
Thật xấu xa.
Lòng người xấu xa đan cùng lợi ích khiến cho kiếp trước trở thành một tấm lưới tỏa ra mùi tanh hôi nồng nặc, quấn quanh tất cả mọi người trong đó.
Phụ tử không phải phụ tử, tỷ đệ chẳng thành tỷ đệ, phu thê chẳng ra phu thê, bằng hữu cũng không còn là bằng hữu.
Tất cả kiếp trước chính là một cái đầm lầy thối rữa, bên trong đều là ung nhọt tởm lợm, từ đầu chỉ cho rằng đó là những cành lá hư thối, nhưng chờ đến khi gạt ra những thứ thối rữa chồng chất bên trên đầm lầy mới phát hiện, phía dưới mới là xương người khiến cho người ta buồn nôn hơn, nấu máu thịt thành tương đặc, lèo xèo, lèo xèo tỏa ra mùi tanh hôi.
Lý Dung cảm thấy trước mắt có vô số chuyện cũ lướt qua, những chuyện này bao vây nàng khiến nàng không thể thở nổi, gần như không thể động đậy được.
Nàng không kiềm chế được mà nhắm mắt lại, nở nụ cười, nàng muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói thành lời, chỉ có thể cười khẽ, nâng tay chỉ về phía Tô Dung Khanh.
"Tốt lắm." Nàng cất lời khen từ đáy lòng. "Thật sự rất tốt."
Nói dứt lời, tiếng cười của Lý Dung càng lúc càng lớn: "Người làm vua vô tình không màng tình thân, người làm hậu thì bỏ qua luân lý, người làm thần thì phạm thượng phản bội đạo nghĩa, vì sinh mệnh của con cái mà lấy thân làm cờ, Tô Dung Khanh…" Lý Dung cười, vỗ tay: "Cũng là các ngươi hiểu rõ sớm hơn, nước cờ cao hơn một bậc, bổn cung bội phục."
Tô Dung Khanh quỳ thẳng gối trước mặt Lý Dung, nghe những lời trào phúng của nàng, sắc mặt hắn tái đi, nhưng hắn vẫn giữ dáng vẻ vững vàng như từ trước đến nay, cất giọng khàn khàn nói tiếp: "Những lời này ta vốn không định nói với điện hạ, nếu bây giờ đã nói ra, vậy vi thần cả gan hỏi một câu..."
"Ngài đã vì Lý Xuyên mà bị chôn vùi một đời, đời này còn muốn bị chôn vùi tiếp tục nữa sao?"
Tô Dung Khanh nhìn Lý Dung thật kỹ: "Hoa Kinh không chấp nhận được tình cảm của điện hạ, sao điện hạ không đổi một con đường khác? Hoặc là liên thủ cùng ta phụ tá Lý Thành đăng cơ, sau đó lợi dụng thiên tử để ra lệnh chư hầu, hoặc là cùng Bùi Văn Tuyên rời đi? Cho dù ngài chọn đường nào, chỉ cần điện hạ không liều mạng vì Lý Xuyên nữa, điện hạ đều sẽ được vinh hoa phú quý, cả đời không phải lo lắng, tại sao phải tranh giành vũng nước đục này?"
"Vinh hoa phú quý, cả đời không lo?" Lý Dung nghe thấy những lời này giống như nghe được một câu chuyện cười, nàng mỉm cười quan sát Tô Dung Khanh: "Thật ra, trước đây ngươi vẫn không nói cho ta biết, chờ đến bây giờ mới nói ra chân tướng sự việc, chính là để ly gián ta và Lý Xuyên đúng không?"
Tô Dung Khanh nghe thấy lời này, hắn nhìn Lý Dung thật sâu, dường như hắn định giải thích gì đó, cuối cùng cũng chỉ giật giẩ khóe môi, không nói lời nào.
Lý Dung ngẩng đầu thở hắt ra một hơi thật dài, nhìn bóng dáng mờ ảo trước cửa sơn động, vỗ vỗ đùi mình, lên tiếng cảm khái: "Ngươi xem, ta cầm quyền đã mưu tính vì Lý Xuyên nhiều như vậy. Vì giúp ta diễn trò, Lý Xuyên đã đắc tội với không ít thế gia, ngươi vẫn không nói cho ta biết, chính là bởi vì chờ đến khi ta nắm quyền rồi mới nói, như vậy ta với Lý Xuyên sẽ có khoảng cách. Như vậy tương đương với việc rút đi sự trợ giúp lớn nhất của Lý Xuyên." Lý Dung đảo mắt nhìn về phía Tô Dung Khanh, lộ ra vẻ mặt khen ngợi, chắp tay hành lễ: "Tô đại nhân suy nghĩ sâu xa, tài trí phi phàm, người bình thường không sao sánh kịp."
Tô Dung Khanh không nói gì, hắn nhìn sự đau khổ thoáng qua trong mắt Lý Dung, nhưng hắn vẫn khàn khàn nói: "Điện hạ muốn nghĩ như vậy cũng được, không biết điện hạ quyết định như thế nào?"
Lý Dung không nói, nàng nhìn Tô Dung Khanh chằm chằm, chẳng hề chớp mắt.
Nàng ước gì giờ phút này có thể xé hắn ra, ước gì hắn vĩnh viễn dừng lại vào năm nàng hai mươi chín tuổi ấy, khiến cho hắn chết trong lao ngục.
"Ngươi đáng chết." Giọng nàng rất nhẹ: "Năm đó, ta không nên cứu ngươi."