Lý Dung nghe xong liền biết Bùi Văn Tuyên đang hỏi đến Hoa Lạc. Nàng không chút bận tâm cười đáp, "Chỉ xây xát một chút thôi, làm gì có chuyện ta bị nàng ta đánh được?"
Bùi Văn Tuyên lại không tiếp lời mà chỉ nhìn nàng, một lát sau, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vết thương của nàng.
Nụ hôn kia khiến làn da nàng có chút ngứa, cả người Lý Dung không kiềm được hơi run lên, vô thức lùi về sau một bước.
Nàng vừa lùi lại Bùi Văn Tuyên lập tức đuổi theo, còn thuận thế đè nàng lên ván cửa. Môi hắn xẹt qua mặt nàng, sau đó dừng trên môi nàng.
Hắn ôm lấy eo nàng, hận không thể khiến nàng hòa làm một với mình. Lý Dung phát hiện sức lực của hắn, khẽ đẩy hắn ra, ậm ờ nói, "Còn phải vào cung đó"
Bùi Văn Tuyên hiểu ý nàng, một khi sổ con vào được hoàng cung, nàng phải vào cung đi tìm Lý Minh. Nếu lúc này hắn để lại dấu vết gì kì lạ, đến lúc đó dù nàng có mười cái miệng cũng chẳng biết giải thích thế nào.
Vì thế hắn đứng thẳng người dậy, ôm ghì nàng vào lòng, hít sâu một hơi nói, "Để nàng chịu thiệt rồi"
"Mới bao nhiêu đây sao có thể xem là chịu thiệt chứ?", Lý Dung mỉm cười, nâng tay chọc lên vai Bùi Văn Tuyên, "Ta còn tưởng chàng định hỏi chuyện của Tô Dung Khanh cơ đấy?"
Nghe thấy cái tên Tô Dung Khanh, Bùi Văn Tuyên hừ lạnh, cúi đầu hôn nàng một cái thật mạnh, "Còn dám nói nữa hả?"
"Vừa gặp nàng ta liền ngửi được một mùi lạ"
"Mũi chàng là mũi chó sao?", Lý Dung phì cười thành tiếng, "Ngoài xe ngựa cũng ngửi ra được à?"
Nàng ngồi gần Tô Dung Khanh nên chuyện ngửi được mùi hương kia là bình thường, nhưng Bùi Văn Tuyên vừa gặp đã phát hiện ngay, thật sự có chút khiếp người.
Nhưng việc khứu giác của Bùi Văn Tuyên thính như vậy, nàng cũng không thấy lạ vì dù sao Bùi Văn Tuyên cũng am hiểu điều chế hương. Nếu khứu giác hắn không nhạy cũng không học được môn này.
Bùi Văn Tuyên xụ mặt không đáp, Lý Dung biết hắn đang giận lẫy liền nâng tay vòng lấy cổ hắn, cả người đều treo trên người hắn, giải thích nói, "Ta nằm trên xe ngựa giả vờ ngủ, y chỉ đơn thuần đắp cho ta một chiếc áo thôi", nàng lộ vẻ bi thương, dựa vào lòng Bùi Văn Tuyên, "Bùi ca ca, ta bị vấy bẩn rồi, làm sao bây giờ?"
Bùi Văn Tuyên bị nàng chọc cười, cúi đầu hôn nàng một cái, "Thế sao? Vậy đến đây nào, ca ca giúp ngươi rửa sạch lại"
Hai người đùa giỡn một lát, chơi đùa từ cửa đến tận lên giường, Bùi Văn Tuyên biết trong cung tin tức thời khắc sẽ đến, cũng không làm gì quá đáng, nên đến phút cuối, hắn chỉ đơn giản cởi áo ngoài, quần áo vẫn còn nguyên, Lý Dung nằm cong người rúc vào hắn, như thể cơ thể đều tan chảy thành nước.
Bùi Văn Tuyên đứng dậy đi lấy nước giúp nàng lau mồ hôi, mồ hôi cũng không nhiều lắm, sau khi nghỉ ngơi một chốc thì nàng đã khôi phục lại bộ dáng như bình thường.
Bùi Văn Tuyên nằm bên cạnh, nâng tay vuốt ve cánh tay của nàng, để nàng cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Sau khi cân nhắc hồi lâu, hắn chợt hỏi, "Tô Dung Khanh đến tìm nàng làm gì?"
"Y sợ Hoa Lạc bị thiệt thòi", Lý Dung lười biếng đáp, "Ngay cả chàng còn đoán được ta là kẻ chủ mưu, y dù thế nào cũng theo hầu ta lâu như vậy, chẳng lẽ không đoán được sao?"
Tay Bùi Văn Tuyên hơi chững lại, nhưng trước khi Lý Dung kịp phát hiện, hắn lại tiếp tục vuốt tóc nàng, bình thản nói, "Có lẽ y đang lo nàng sẽ bị thiệt bởi Nhu phi và Hoa Lạc? Bọn họ chịu đủ trăm cay nghìn ngàn đắng mới đuổi được nàng khỏi Đốc tra ti, hẳn cũng có ý định móc nối chuyện nàng giết Trần Hậu Chiếu có liên quan đến Thái tử. Nếu nàng rơi vào tay bọn họ, ai cũng sẽ bất an"
Lý Dung vẫn im lặng, hai mắt nhắm lại, Bùi Văn Tuyên rũ mắt, thấp giọng nói, "Ta vốn cũng định lập tức đến chỗ nàng, nhưng vì sợ sẽ quấy nhiễu kế hoạch của nàng, cho nên ta đã thu xếp chuyện này đâu vào đấy rồi..."
"Chàng làm rất tốt"
Lý Dung nâng tay, nắm lấy tay hắn, dịch người sát lại gần hơn một chút, hiện tại, cả người nàng đều dán sát trước ngực hắn, "Chàng không cần giải thích mấy chuyện này với ta đâu, những gì chàng làm vô cùng hợp ý ta"
Bùi Văn Tuyên không nói gì, việc Lý Dung dựa vào lòng hắn đã đủ mang đến một sự trấn an to lớn cho hắn rồi.
"Ta không thể đến đó đầu tiên...", Bùi Văn Tuyên thở dài, "Khiến lòng luôn thấy áy náy"
Lý Dung duỗi tay ôm lấy eo hắn.
Thật ra nàng biết, hắn không chỉ đơn thuần thấy áy náy, mà còn thấy sợ hãi.
Sợ mình lại chậm một bước, sợ mình không cho nàng nhiều như Tô Dung Khanh, sợ mình không làm tốt bằng Tô Dung Khanh.
🌸Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé🌸
Nàng cũng không biết mình nên khuyên Bùi Văn Tuyên thế nào, nàng từng nói với hắn vô số lý lẽ nhưng hắn lại là người hiểu chúng hơn bất kỳ ai trên thế giới này, và mọi vết thương đều chỉ có thể dựa vào thực tiễn và kinh nghiệm để đưa ra thay đổi.
Nàng không nói gì, chỉ ôm lấy Bùi Văn Tuyên. Bùi Văn Tuyên nghĩ một chốc, hiểu được nếu mình tiếp tục bàn vấn đề này sẽ chỉ khiến mình biến thành kẻ cố chấp, nên hắn đã đổi sang đề tài khác, "Nàng nói gì với y vậy?"
"Ta hỏi y dừng lại được không"
Lý Dung thở dài, "Y làm tất cả những chuyện này chủ yếu là vì y không tin Xuyên nhi. Nếu y có thể như chúng ta, phụ tá Xuyên nhi đăng cơ, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều"
"Rồi y trả lời thế nào?"
Vì đã biết sẵn đáp án nên thái độ của Bùi Văn Tuyên có chút hờ hững.
"Đương nhiên là không đồng ý rồi", Lý Dung lười biếng đáp, "Y bảo tất cả quân vương đều sẽ không tha cho thế gia, y không còn con đường nào để chọn cả"
"Con đường tốt nhất của y chính là phụ tá Túc Vương. Túc Vương xuất thân hàn môn, Tiêu Túc lại không có năng lực gì, sau khi đăng cơ đương nhiên phải ỷ lại vào thế gia đời tiếp theo. Hiện tại cậu ta mới mười một tuổi, dù hai năm sau mới đăng cơ thì cũng chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi non nớt. Đến lúc đó cứ bỏ mẹ lấy con, còn phải xem xem cậu ta có chịu nghe lời họ hay không. Nếu nghe lời thì giữ lại, nếu không nghe lời ấy à, cứ sinh thêm một đứa con nối dõi rồi thay thế là được"
Lý Dung nói xong, nhàn nhạt bình luận, "Kế hoạch này thật sự hoàn hảo"
Bùi Văn Tuyên nghe vậy khẽ gật đầu, "Đã vậy nàng cũng không cần ép buộc y nữa. Y không giống chúng ta, cũng không còn lựa chọn nào khác"
"Cái gì mà không còn lựa chọn nào khác chứ?", Lý Dung cười một tiếng, "Chẳng qua vì y luyến tiếc ích lợi đang có mà thôi"
Bùi Văn Tuyên không nói gì, sau khi do dự một chốc, hắn rốt cuộc nói, "Điện hạ, Tô gia khác với Thượng Quan gia và Bùi gia. Thượng Quan gia vốn là một gia tộc đang xuống dốc, mà Bùi gia cũng có nguồn gốc từ hàn môn, cả hai đều nhờ vào hoàng thất mới có được ngày hôm nay. Cho nên chúng ta không có nhiều sự lựa chọn, dù là đổi Thái tử hay chấp hành theo lệnh hoàng gia, tổn thất đều tương đương nhau. Nhưng Tô gia lại khác. Họ chính là vọng tộc đứng đầu Giang Nam, với những thế gia tuổi đời trăm năm thế này, đừng nói là đổi hoàng tử, hơn trăm năm nay, dù triều đại đã thay đổi, họ lại chưa từng bị chút ảnh hưởng nào"
"Thì sao?", dù hỏi vậy nhưng Lý Dung lại thừa biết ẩn ý của Bùi Văn Tuyên. Nàng cười khổ nói, "Dù Tô Dung Khanh có ra mặt đấu tranh hay không, Tô gia và đại đa số người trong các nhánh nhỏ khác của Tô gia đều sẽ không chịu lùi bước. Thay vì để mặc Xuyên nhi thành công đăng cơ, họ trực tiếp chọn phế truất Xuyên nhi, để tránh phát sinh những tổn thất lớn hơn nữa, đúng không?"
Bùi Văn Tuyên không đáp, Lý Dung quay sang nhìn hắn, cười như không cười nói, "Không ngờ chàng lại thấu hiểu lòng người đến vậy đấy, chẳng phải chàng ghét y sao, cớ gì mỗi ngày đều nói tốt cho y vậy?"
"Ta đúng là không thích y", Bùi Văn Tuyên dịu dàng cười, nâng tay giúp nàng vuốt lại mớ tóc rối trước trán, "Nhưng ta lại mong Điện hạ thấy được, trên đời này có rất nhiều người thích nàng hơn"
Hắn muốn Lý Dung được nhìn thấy một thế giới tốt hơn, ấm áp hơn, hắn không muốn mỗi lần nhìn nhận một chuyện gì đó, nàng đều dùng thái độ cực kì cực đoan.
Trên thế giới này, có quá nhiều người dạy nàng phải dùng ác ý để đọc vị người khác, nhưng hắn lại muốn dạy nàng cách dùng chính hai mắt mình tìm kiếm sự tốt đẹp trên thế gian.
Dù đối phương có là Tô Dung Khanh đi chăng nữa.
Lý Dung hiểu ý của hắn, nàng duỗi tay qua, ôm lấy Bùi Văn Tuyên, nằm trong lòng hắn làm nũng.
"Ta biết Bùi ca ca là người tốt nhất mà"
Bùi Văn Tuyên phì cười, nhìn cô nương ngày càng thích làm nũng trước mặt, cúi đầu khẽ hôn nàng, "Nàng biết được thì tốt"
Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng truyền đến giọng của Tịnh Lan, "Điện hạ, người trong cung truyền tin đến, báo rằng Bệ hạ xem sổ con rồi, còn Hoàng hậu nương nương thì chạy đến tận nơi gây náo loạn ạ"
Lý Dung nghe vậy nhanh chóng ngồi dậy, phân phó Tịnh Lan, "Chuẩn bị xe ngựa, ta sẽ lập tức vào cung"
Bùi Văn Tuyên cũng đứng lên, giúp nàng sửa lại quần áo. Lý Dung nhanh chóng trang điểm, quay đầu nói với hắn, "Chàng cũng đừng nán lại phủ Công chúa lâu quá, trở về đi"
Bùi Văn Tuyên cười khổ đáp, "Biết rồi"
Lý Dung thấy hắn dường như không vui, nhón chân hôn hắn một cái xem như trấn an, sau đó nàng cầm cây quạt của mình lên, cất bước đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, Lý Dung lập tức thay đổi vẻ mặt vui vẻ khi đối diện với Bùi Văn Tuyên, nàng vừa lạnh mặt dẫn theo người hầu đi về phía trước vừa hỏi Tịnh Lan, "Hoàng hậu nương nương đến đó làm gì, ngươi có hỏi không?"
"Có báo lại", Tịnh Lan đi theo Lý Dung, vén màn xe lên giúp Lý Dung đi vào, thấp giọng nói, "Hoàng hậu nương nương qua đó là vì chuyện của Người, bây giờ e rằng đang cãi nhau rồi"
Lý Dung gật đầu, không nói gì nữa, mẫu thân nàng cưa hễ gặp chuyện gì liên quan đến tỷ đệ bọn họ, thái độ sẽ luôn cứng rắn.
Lý Dung cầm chiếc gương nhỏ lên, khẽ quan sát vết thương trên mặt, sau đó vội vàng vào cung.
Lý Minh không ngờ Lý Dung sẽ vào cung ngay trong đêm, ông đang cãi nhau với Thượng Quan Nguyệt, khi nghe thấy Lý Dung đến, người có phản ứng đầu tiên chính là Thượng Quan Nguyệt. Bà khẽ hít mũi, ra vẻ trầm ổn nói, "Bảo Điện hạ vào đi"
Lý Dung đứng bên ngoài ấp ủ cảm xúc trong chốc lát, sau đó nàng mang theo năm phần phẫn nộ năm phần oan khuất tiến vào phòng.
Thượng Quan Nguyệt thấy Lý Dung bước vào, ngay ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy được vết máu trên mặt nàng. Bà không kiềm chế được nữa, quay đầu nhìn về phía Lý Minh, khẽ quát một tiếng, "Bệ hạ, ngài nhìn xem trên mặt Dung nhi là cái gì! Ngài còn dám nói không có gì sao?!"
Lý Minh nhìn thấy vết máu trên mặt Lý Dung, nhất thời cũng nghẹn lời. Lý Dung biết mẫu thân mình đã ầm ĩ nãy giờ nên nàng chỉ quỳ xuống, cung kính nói, "Tham kiến Phụ hoàng"
"Bình Lạc, con trễ thế này còn vào cung là có chuyện gì sao?"
Lý Minh giả vờ không biết cuộc cãi nhau trước đó giữa họ, một mực im lặng không nói gì. Vẻ mặt Lý Dung bình tĩnh, nhàn nhạt đáp, "Nhi thần vào cung là vì muốn bàn chuyện điều tra án của Đốc tra ti hiện tại với Phụ hoàng ạ"
Lý Minh trầm ngâm vài giây, ông vốn tưởng rằng Lý Dung sẽ khóc nháo bước vào, không ngờ Lý Dung lại trầm ổn như thế. Sau khi bình ổn một lát, ông chậm rãi nói, "Vậy thì... Hoàng hậu, nàng hãy lui ra trước đi, trẫm và Bình Lạc tâm sự một chút, nhất định sẽ trả lại công bằng cho Bình Lạc"
Thượng Quan Nguyệt hết nhìn Lý Dung lại nhìn hoàng đế, khi thấy Lý Dung dường như cũng không muốn bà ở lại, bà cũng chẳng nấn ná thêm. Sau khi hít mũi vài cái, bà đứng dậy và rời khỏi.
Thấy Thượng Quan Nguyệt đi rồi, Lý Minh nhanh chóng bước đến, nâng Lý Dung dậy nói, "Bình Lạc, con bị sao vậy, nói cho Phụ hoàng nghe nào"
"Phụ hoàng chắc cũng nghe báo lại rồi", Lý Dung khắc chế sự tức giận, nâng mắt nói, "Hôm nay Hoa Lạc dẫn người xông vào phủ của nhi thần, sau đó xảy ra ẩu đả với binh lính trong phủ. Muội ấy ngay trước mặt mọi người tranh chấp với nhi thần, nhi thần nghỉ ngơi đến bây giờ, vừa đỡ lại một chút liền vào cung ngày"
"Hoa Lạc dám làm vậy với con à?", Lý Minh ra vẻ phẫn nộ, "Trẫm lập tức sẽ gọi nó đến, mắng dạy một trận mới được"
"Phụ hoàng", Lý Dung nâng mắt nhìn ông, bình tĩnh nói, "Chuyện của nhi thần chỉ là việc nhỏ, nhi thần tiến cung vào đêm khuya thế này cũng không phải vì chút chuyện cỏn con này. Mục đích nhi thần đến tìm Phụ hoàng là vì lo nếu Thành đệ làm việc thế này, e rằng sẽ không giữ được Đốc tra ti đâu ạ"
Lý Minh nghe Lý Dung nói vậy hơi chững lại, sau hồi lâu mới chậm rãi hỏi, "Con nói không giữ được là muốn ám chỉ cái gì?
"Phụ hoàng, Hoa Lạc chấp hành công vụ thế này, hôm nay vào chỉ là phủ của nhi thần, nhưng sau này, nếu đổi thành một vị đại thần nào đó, muội ấy chỉ dùng lý do có liên quan đến vụ án mà ẩu đả với binh lính nhà người ta, Phụ hoàng cảm thấy mọi chuyện có thể giải quyết êm thấm vậy sao?"
"Mà cho dù có được đi chăng nữa...", Lý Dung tiếp tục nói, "Nếu hôm nay không phải là nhi thần mà là một vị đại thần bất kì nào đó, Phụ hoàng cho rằng, Hoa Lạc có thể giải đối phương khỏi phủ không? E rằng người của Đốc tra ti sẽ bị người ta chém chết ngay tại chỗ"
"Không thể nào", Lý Minh mỉm cười, "Là con lo lắng thái quá thôi"
"Phụ hoàng", vẻ mặt Lý Dung bình tĩnh, "Đốc tra ti, là do nhi thần một tay lập nên, nếu xét về sự gian nan, nhi thần hiểu rõ hơn bất kì kẻ nào. Nhi thần là Công chúa, trưởng tỷ của Thái tử, là con của Hoàng hậu, phía sau có Thượng Quan gia làm hậu thuẫn, ấy vậy mà trong quá trình điều tra còn phải đối mặt với vô số lần ám sát và những tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc. Nếu đổi lại là Hoa Lạc làm những chuyện như nhi thần từng làm, e rằng muội ấy sẽ phải đối diện với nguy hiểm cực lớn"
"Nhi thần chỉ muốn hỏi, trong nhóm thế gia đại tộc, ai sẽ chịu nhẫn nhịn sự càn quấy của Hoa Lạc đây ạ?"
Lý Minh không nói gì, âm thầm nghiền ngẫm những gì Lý Dung nói. Lý Dung tiếp tục, "Nhi thần biết Phụ hoàng không tín nhiệm nhi thần. Ước nguyện ban đầu khi nhi thần lập Đốc tra ti, đương nhiên nhi thần cũng có lòng riêng, nhưng bên cạnh đó, nhi thần cũng hy vọng triều đình có ai đó có thể quản thúc quyền lực của thế gia. Hiện tại tuy nhi thần đã rời khỏi Đốc tra ti, nhưng nơi này vĩnh viền đều là tâm huyết của nhi thần", giọng Lý Dung mang theo chút khổ sở, "Nếu nó cứ vì chuyện này mà sụp đổ, nhi thần sẽ thấy vô cùng đau lòng"
"Con nói có lý lắm"
🌸Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé🌸
Lý Minh nghiền ngẫm đáp, "Vậy ý của con là bảo Hoa Lạc lúc làm việc nên bớt cứng rắn lại, sau này cũng đừng mượn thế ép người như thế nữa đúng không?"
"Những lúc nên cứng rắn Hoa Lạc vẫn nên cứng rắn, nhưng muội ấy không thể tiếp tục làm mất mặt người khác như vậy nữa", Lý Dung trịnh trọng nói, "Ngoài việc này ra, Phụ hoàng còn cần tăng thêm nhân thủ ở Đốc tra ti, một là đảm bảo Nhu phi và thuộc hạ của bà ấy được an toàn, hai là giúp Đốc tra ti khi làm việc cũng được hiệu quả hơn. Các thế gia đều có binh lính riêng trong phủ, nếu Hoa Lạc không có cấp dưới đông hơn họ, có lẽ sẽ chẳng bắt được ai, càng đừng nói chi đến chuyện phá án"
Lý Minh nghe Lý Dung nói xong liền hiểu ẩn ý của nàng là gì.
Trước kia Đốc tra ti chỉ cần một chút người là vì Lý Dung có hậu thuẫn, dù thế gia muốn làm gì bất kính với nàng, cũng phải nể mặt Lý Xuyên.
Hiện giờ Nhu phi lên nắm quyền, bà không có hậu thuẫn, đương nhiên chỉ có thể dựa vào số lượng người nhiều để bù đắp lại.
Lý Minh cho là Lý Dung đang tranh công, nhưng khi nghe xong, trong lòng lại có một ý tưởng khác.
Thế gia đều có binh lính riêng trong phủ.
Hiện tại, ông hết thành lập Đốc tra ti đến sửa chữa chế độ khoa cử, số binh mã mà thế gia ở hữu đã biến thành một sự tồn tại cấm kỵ trong lòng ông. Không một ai biết được liệu sau này các thế gia có bắt tay nhau và lật đổ ông khỏi ngôi vị hay không.
Khả năng kia khiến Lý Minh có chút âu sầu, từ đó khát vọng tăng thêm số binh lính và quân lương cho quân đội chính thức của ông không ngừng cao hơn.
Nhưng muốn thực hiện chúng cần rất nhiều tiền.
Khiến binh mã trong tay mình mạnh hơn là chuyện cực kì hao phí tiền của.
Ban nãy Ngự sử đài dâng sổ con, báo rằng Tần Lâm ở Tây Bắc không được chia quân lương, mùa thu năm nay e rằng lại sắp khai chiến. Năm ngoái không có trồng trọt, dân tị nạn quá nhiều, yêu cầu trấn an lòng dân, phải chi tiền.
Hiện tại Đốc tra ti muốn tăng số lượng binh lính, cũng cần chi tiền.
Đều là tiền với tiền.
Lý Minh vừa nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy đau đầu. Ông nâng tay lên khẽ xoa ấn đường, Lý Dung nhìn ông hồi lâu mới cẩn thận hỏi, "Phụ hoàng đang có điều gì băn khoăn sao ạ?"
"Con nói rất có lý, nhưng muốn tăng số lượng binh lính cho Đốc tra ti là một chuyện vô cùng hao phí tiền của. Từ ngày thành lập Đốc tra ti đã tiêu phí không ít, hiện tại còn muốn tăng thêm binh lính, e rằng Hộ bộ sẽ không đồng ý"
Lý Dung nghe vậy liền nhẹ nhàng gõ quạt nhỏ vào lòng bàn tay, thong thả nói, "Phụ hoàng nói cũng đúng, thật ra lúc trước khi còn làm ở Đốc tra ti, nhi thần cũng phải âm thầm trợ cấp không ít tiền"
Lý Minh nghe Lý Dung nói vậy, trong lòng không khỏi có chút chột dạ.
Nhưng sau đó Lý Dung cũng không nói thêm gì nữa, nàng quay đầu ngẫm nghĩ nói, "Chi bằng như vậy đi, Phụ hoàng hãy đưa cho Thành đệ một đạo lệnh trưng binh. Đến lúc đó, nếu số binh lính trên thực tế không đủ dùng, Thành đệ có thể trực tiếp điều động một ít dân chúng. Năm ngoái xảy ra chiến loạn, trong thành cũng có không ít dân tị nạn. Số tiền điều động dân tị nạn rất rẻ, chỉ cần cho họ cơm ăn là được, như vậy, vừa có thể ổn định dân sinh, Đốc tra ti cũng có thêm được binh lính. Về vấn đề tiền bạc, Thành đệ dù sao cũng là thân vương rồi, không thể việc nào cũng bắt Phụ hoàng lấy tiền riêng giải quyết được, Phụ hoàng nghĩ sao ạ?"
"Lệnh trưng binh?", Lý Minh nghe xong khẽ lắc đầu, "Đây chính là thứ chuyên dùng cho quân đội, sao có chuyện đưa nó cho Đốc tra ti được?"
"Đây là tình huống đặc thù nên phải dùng cách đặc thù giải quyết thôi ạ"
Lý Dung khẽ cười, sau khi do dự một chốc, nàng nhắc thêm một câu, "Suy cho cùng, việc thay đổi chế độ khoa cử đã bước vào thời điểm mấu chốt"
Lý Minh nghe Lý Dung nói vậy, tâm trạng chợt trầm xuống, sau đó khẽ đưa mắt nhìn Lý Dung một cái. Khi thấy Lý Dung đang ngẩn người, ông không khỏi thở dài, thử dò hỏi, "Con là tỷ tỷ ruột của Xuyên nhi, trẫm không ngờ con lại quan tâm Thành nhi đến vậy"
"Đều là anh chị em trong nhà mà", Lý Dung mỉm cười nhìn Lý Minh, "Đệ ấy còn nhỏ, còn nhận lệnh quản lý Đốc tra ti của nhi thần, sao nhi thần có thể ngó lơ không màng chứ?"
"Nó...", sau khi do dự một chốc, Lý Minh chậm rãi nói, "Bình thường, trẫm luôn có chút thiên vị Thành nhi và Hoa Lạc, trẫm còn tưởng trong lòng con ít nhiều gì cũng sẽ thấy bất mãn"
"Phụ hoàng nghĩ nhiều rồi ạ", Lý Dung thở dài, "Lúc còn nhỏ đúng là như thế thật. Nhưng sau khi trưởng thành rồi, cũng hiểu được sự khó xử của Phụ hoàng. Xuyên nhi là Thái tử, con lại là đích trưởng công chúa. Những gì bọn con được hưởng thụ đã rất nhiều rồi, nên việc Phụ hoàng yêu thương những đệ đệ muội muội khác hơn cũng chỉ vì không muốn bọn con bị thù ghét mà thôi"
Ngữ điệu Lý Dung vô cùng chân thành, Lý Minh nghe xong nhất thời có chút xấu hổ. Lý Dung mỉm cười, vẫn giữ vững lòng chân thành nói, "Dù sao Phụ hoàng sẽ không phế Xuyên nhi, tấm lòng của Phụ hoàng, sao con và Xuyên nhi không biết được?"
"Con nói đúng", Lý Minh gật đầu, nụ cười có chút gượng ép. Lý Dung bình thản nhìn ông nói, "Hôm nay con vào cung cũng chỉ để chia sẻ chút chuyện bản thân lo lắng, về những chuyện khác..."
Vẻ mặt Lý Dung lộ ra chút đau lòng, "Con cũng không tiện truy cứu. Hoa Lạc mới nhậm chức, nếu con cứ một hai muốn truy cứu chuyện này, sau này muội ấy sẽ rất khó làm việc với mọi người"
"Con thật sự rộng lượng, mà con nhóc Hoa Lạc kia thật là...", Lý Minh có chút hận sắt không thành thép than, "Có chút quá đáng"
Lý Dung mỉm cười, cúi đầu không đáp.
Sau khi im lặng hồi lâu, Lý Minh thầm nghĩ, mọi chuyện đến mức này cũng không thể cứ thế cho qua, nếu không trấn an Lý Dung, Hoàng hậu chắc chắn sẽ tiếp tục làm mình làm mẩy với ông. Hơn nữa Lý Dung nói cũng không sai, hiện tại dù phía sai có là Hoa Lạc đi chăng nữa, ông cũng không thể trực tiếp khiến nàng ta bẻ mặt, nếu không sau này trong quá trình phá án, mọi người đều sẽ không làm theo ý nàng ta.
Lý Minh ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói, "Đã khiến con chịu thiệt rồi, nếu con có muốn gì cứ nói, Phụ hoàng sẽ ban thưởng cho"
"Thứ con muốn, e rằng sẽ khiến Phụ hoàng khó xử"
Lý Dung cười khổ, Lý Minh nghe thấy Lý Dung chịu xuống nước, hiểu được nàng cũng có chuyện cầu cạnh nên lập tức nói, "Con cứ nói đi, Phụ hoàng nhất định sẽ đồng ý"
"Phụ hoàng", vẻ mặt Lý Dung lộ vẻ bi thương, "Phò mã... Ngài có thể bảo chàng trở về được không ạ?"
Lý Minh không ngờ nàng sẽ yêu cầu chuyện này, nhìn vẻ mặt ảm đạm của Lý Dung, ông cũng có chút đau lòng, nhưng nghĩ lại những lo lắng trong lòng, chỉ có thể nói, "Bình Lạc à, dưa hái xanh không ngọt, chi bằng bỏ đi"
Sắc mặt Lý Dung dần ảm đạm, Lý Minh nghĩ một chốc lại hỏi, "Con còn có yêu cầu gì khác không?"
"Cũng không có gì, chỉ là gần đây tài chính có chút eo hẹp. Lúc trước con đổ không ít tiền vào Đốc tra ti, đều là dùng tiền của Phò mã. Hiện tại Phò mã hòa ly với con, như vậy nguyên một tòa phủ Công chúa rộng thênh thang, chi phí ăn mặc đi lại, mọi thứ đều hao phí không ít tiền. Một năm mấy trăm lượng vàng, nháy mắt đã bay sạch"
"Sao con không nói với Phụ hoàng sớm hơn chứ"
Lý Minh lĩnh ngộ được ý của Lý Dung, nhanh chóng nói, "Chẳng lẽ Phụ hoàng sẽ để con chịu thiệt sao? Phúc Lai", Lý Minh quay đầu gọi Phúc Lai đến, "Bảo Nội vụ phủ kiểm kê kho hàng lại xem, rồi bưng..."
Lý Minh hơi khựng lại, thấy Lý Dung quay đầu nhìn sang, Lý Minh cắn chặt răng, rốt cuộc miễn cưỡng cười nói, "Một trăm lượng vàng, đưa cho Bình Lạc Điện hạ"
"Phụ hoàng tốt quá"
Lý Dung vừa nghe thấy một trăm lượng hoàng kim, tâm trạng lập tức sung sướng, nàng đứng lên nói, "Vậy nhi thần không quấy rầy Phụ hoàng nữa, con xin được phép cáo lui trước ạ"
"Đi đi"
Nụ cười của Lý Minh cực kì miễn cưỡng, "Cũng không còn sớm nữa"
Lý Dung cao hứng lui ra, Lý Minh gọi nàng lại, "Ừ thì, về chuyện Hoa Lạc, con nhớ cho nó chút mặt mũi. Con bé cũng chỉ vì muốn điều tra phá án, dù có giả vờ, phong cái phủ đi."
Này một trăm lượng vàng không phải tặng không, Lý Dung biết. Lý Dung cười, cung kính nói: "Nhi thần hiểu rồi ạ"
Nói xong, Lý Dung lui ra ngoài.
Lý Dung vô cùng vui sướng mang theo tiền trở về, Lý Minh thì ngồi một mình trong điện hồi lâu, nhớ lại chuyện một trăm lượng vàng, lại nghĩ đến hết Tần Lâm, Tiêu Túc đến Đốc tra ti đều chìa tay đòi tiền, ông càng nghĩ càng giận, tâm trạng hậm hực, đầu âm ỉ đau.
Phúc Lai bưng trà đến, giúp Lý Minh xoa đầu, an ủi khuyên, "Bệ hạ cũng đừng quá tức giận, tức giận sẽ tổn hại sức khỏe, như vậy chính là tai ương của xã tắc"
"Cả đám, mỗi ngày đều đến đòi tiền, cả đám cẩu tặc thế gia, quân lương nhiều như vậy mà lại không lương tâm nuốt trọn. Đã khi dễ người khác, đưa Tần Lâm ra tiền tuyến, vậy mà không cho binh lương, người ta biết sống sao!"
"Vậy...", Phúc Lai do dự nói, "Chi bằng bảo Tiêu tướng quân..."
"Sao bảo Tiêu Túc nhúng tay vào được?!", Lý Minh ngồi trên ghế, vỗ tay vịn mắng, "Hiện tại đang sửa chế độ khoa cử, ai biết đám người khốn kiếp kia sẽ làm ra chuyện gì chứ! Tiêu Túc ra tiền tuyến, binh mã chết đều là binh mã của trẫm, nếu đám thế gia kia có ý đồ gì, trẫm phải dùng thứ gì để chống lại đây?"
Phúc Lai không nói gì nữa, Lý Minh đang trái lo phải nghĩ, lúc này Phúc Lai thấp giọng nhắc nhở, "Vậy thật sự không có cách nào vừa không cần tốn tiền quốc khố vừa giúp Tần tướng quân có sức chống địch và chăm lo cho bá tánh sao ạ?"
Lý Minh đột nhiên trầm ngâm, một lát sau, ông thong thả đáp, "Có một cách"
"Bệ hạ có chủ ý gì ạ?"
Lý Minh không nói gì, ngón tay trong vô thức vuốt ve ngọc ban chỉ.
Những lời Lý Dung nói ban nãy, như vẫn còn vang vọng bên tai ông, "Trong thành cũng có không ít dân tị nạn. Số tiền điều động dân tị nạn rất rẻ, chỉ cần cho họ cơm ăn là được, như vậy, vừa có thể ổn định dân sinh, Đốc tra ti cũng có thêm được binh lính..."
Xử trí dân tị nạn, thiếu tiền, gia tăng binh lực.
Đốc tra ti không thể dùng biện pháp này, nhưng Tần Lâm lại là lựa chọn thích hợp hơn cả.
Lý Minh lạnh giọng, chậm rãi nói, "Lệnh trưng binh"
9/2/2024 (Quà 30)
Lì xì ít hay nhiều cũng là lì xì nhé 😂
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT