"Uy,nhóc con,ta không phải chó,ngươi mua đống thức ăn kia là ý gì hả?"Kurama chui đầu ra khỏi ba lô xù lông,gào thét.


"A,vậy Kurama muốn ăn cái gì?"Ninh Uyên cúi đầu nhìn bao thức ăn cho chó trong tay,lại bỏ về chỗ cũ.


"Ta muốn ăn như mấy ngày qua a,có thịt gà càng tốt."Kurama nói xong,chui trở về trong ba lô mà ngủ.


Ninh Uyên nhìn nhìn,rốt cuộc vẫn là ôm lấy mấy bao thức ăn cho chó kia bỏ vào xe đẩy,cùng ông Yamamoto đi tính tiền.


Hiện tại ly mạt thế chỉ còn 3 ngày,cảm giác lo lắng trong lòng ngày càng tăng lên.


Ông Yamamoto cũng cảm nhận được tâm tình của Ninh Uyên,chỉ im lặng mà khẽ đưa tay vuốt đầu cô mà thở dài.


Một đứa nhỏ hiểu chuyện như thế lại phải sống trong thế giới sắp biến thành chiến trường tàn khốc trường kì này,ông cũng cảm thấy thương tiếc cho con bé.


Ngày hôm qua,Ninh Uyên đã để cho dì Trương nghỉ vài ngày,trở về quê cùng con trai,cô cũng khẽ nhắc nhở một chút dì Trương mua ít đồ dự trữ trong nhà sẵn vì nghe nói sắp tới giá hàng tăng vì đột biến khí hậu cùng bạo loạn.


Còn có nghe hay không,cũng không phải là chuyện của cô rồi.


Ninh Uyên đi cùng ông Yamamoto về nhà,lúc đi qua con hẻm thì nghe thấy tiếng động lạ trong hẻm,vừa đi qua liền thấy một cục bông màu trắng nho nhỏ như trái cầu,trên thân còn dính vết máu khô cùng rác bẩn do nằm trong thùng rác.


Cô đi tới nhẹ nhàng khẽ nhấc lên,cảm nhận được chút hơi ấm từ vật nhỏ,dù cô không biết đây là con gì nhưng lại là vật sống.


Nhìn ra nó là đang bị thương nặng,không đành lòng để ở chỗ này nên phải lấy ra cái khăn mềm từ không gian cuốn lấy nó rồi ôm vào lòng cùng ông Yamamoto về nhà.


[Ting,nhiệm vụ chính:bảo hộ con thú kia,tìm cách chữa trị hoàn toàn cho nó.Thưởng:1 thẻ tinh linh,100 điểm tích luỹ,20 bình máu cấp C,20 bình mana cấp B.]


Ninh Uyên vừa nghe tới nhiệm vụ chính,tay ôm cái cục bông xù xù.Cái con này thưởng cũng quá cao đi a,nhiệm vụ này cô làm định rồi,100 điểm tích luỹ đó a~.


Ninh Uyên không biết làm sao với thú nhỏ bị thương nặng kia,cô đành phải lấy một chút trong lọ máu cấp E đút cho nó uống,khi thấy vết thương trên người dần dần khép lại mới thấy an tâm đi tìm cái khăn sạch lau đi vết bẩn trên bộ lông trắng kia.


Vũ Quân Ly cảm giác cả người cực kì đau đớn,sau đó lại trong lúc mơ hồ cảm giác được bản thân được người đút thứ gì đó,năng lượng ấm áp đó lại đi khắp cơ thể hắn chữa trị những chỗ bị thương tổn.


Kế tiếp,hắn như cảm nhận được ai đó dùng động tác rất nhẹ nhàng mà chà lau cơ thể hắn,ân,cảm giác rất thoải mái.


Chờ đã,đậu phộng,thằng ôn nào dám động vào người hắn hả?


Hắn đường đường là một thượng tướng của đội 7 thuộc quân đoàn Thiên Phạt,dù hắn có bị thương thì không lí nào có gan đi chà lau thân thể hắn a.


Vũ Quân Ly cố gắng mở mắt ra,vừa mở liền đập vào mắt là một cái mặt loli tái nhợt gầy gò đang nằm ngủ bên cạnh.


Đợi hắn phản ứng lại thì phát hiện chuyện rất quan trọng,hắn sao lại bị biến thành thú rồi?


Hắn nhớ rõ mình lái phi thuyền đi thăm dò dao động xảy ra gần một tinh vực hẻo lánh,sau đó hình như phi thuyền bị một lực hút,hút thẳng vào lỗ đen,kế tiếp hắn chính là hoàn toàn bất tỉnh đi.


Hiện tại vừa tỉnh dậy lại thấy một đứa nhỏ gầy gò nằm bên cạnh,hắn thì bị biến thành một con thú,đùa giỡn gì vậy a?!!


Đường đường một kẻ không sợ trời không sợ đất,ngay cả thủ đô tinh cũng dám tạc như hắn lại bị biến thành thú,còn là ấu thú,cái này lớn chuyện rồi a.


Vũ Quân Ly nhíu mày,nhắm mắt cảm nhận dị năng của mình,khi cảm nhận được dù rất yếu nhưng vẫn là có.Hắn tình trạng hiện tại tinh thần lực cũng đã tiêu hao quá độ,suy yếu cực kì.


"A,Bông Bông tỉnh rồi."Trong lúc Vũ Quân Ly đang suy nghĩ tình trạng của mình,bị tiếng gọi cắt đứt suy nghĩ.


Bông Bông?


Ai là Bông Bông?


Vũ Quân Ly vừa ngước đầu liền thấy đôi mắt đen sáng như bảo thạch xinh đẹp của Ninh Uyên làm cho giật mình,ngây ngẩn mà nhìn chằm chằm quên luôn phản ứng.


"Sao thế,chẳng lẽ vết thương vẫn còn đau sao?"Ninh Uyên lo lắng,ôm Vũ Quân Ly lên,nhìn thử.


"Ta không sao."Vũ Quân Ly lại lắc đầu,nhẹ giọng nói,cuối cùng phát âm ra lại là..."Chít chít chít."


Vũ Quân Ly:"...."Hắn cảm nhận được từ đại vũ trụ ác ý,bây giờ đến nói cũng không nói được,vô pháp chịu đựng a.


"Uống cái này một chút đi,thương thế có lẽ sẽ tốt hơn chút đi."Ninh Uyên có nghe con hệ thống sau khi kiểm tra con thú kì lạ này,nói là bị thương ngoài da cùng tổn hao tinh thần lực cực độ dẫn tới suy yếu.


Cô chỉ cầm thử xem có tác dụng hay không,bình mana cấp E này đủ cho cô bổ sung 20 điểm mana,không biết đối với con thú nhỏ này có tác dụng không nữa.Dù sao cũng có nhiệm vụ chữa trị cho nó,phải nghĩ cách mới tốt a,tinh thần lực tiêu hao cô cũng chả biết phải chữa trị làm sao a.


Vì nhiệm vụ hệ thống ban cho,cô cũng thật bỏ ra vốn gốc a.


Vũ Quân Ly nhìn cái bình nhỏ màu xanh trong tay Ninh Uyên,mày khẽ nhíu lại,hắn cảm nhận được chút lực lượng trong cái bình nhỏ kia,dù rất nhỏ yếu nhưng chính là thứ tốt.


Nhưng hắn lại thấy ngượng ngùng,đường đường một thượng tướng như hắn lại lấy đồ của một đứa nhỏ gầy yếu không có tí sức tấn công nào,rất cảm thấy thẹn a.


Cuối cùng,sau khi dằn vặt một hồi thượng tướng đại nhân vứt hết mặt mũi,đưa đầu qua mà uống hết bình mana trong tay Ninh Uyên.


Vũ Quân Ly uống xong,hắn nhanh chóng cảm nhận được tinh thần hải được chữa trị một chút,dù rất ít nhưng vẫn là có.


Sau hồi lâu suy nghĩ,hắn cuối cùng quyết định tạm thời đi theo cô bé này.


Nếu mỗi ngày có một bình năng lượng kia dùng,vậy không lâu tinh thần của hắn sẽ được chữa trị hoàn toàn,sau đó thì tìm cách liên lạc với quân đoàn số 7 hoặc là Vũ gia là xong.


Hắn thông qua quan sát căn phòng này,đều tràn ngập hương vị cổ xưa,hắn đoán có lẽ đây là một hành tinh còn chưa có liên kết với văn minh tinh tế đi.


Ninh Uyên nhìn thấy Vũ Quân Ly nhắm mắt lại như đang ngủ thì cũng khẽ tắt đèn,đem hắn ôm vào trong lòng rồi chui vào chăn.


Cả người Vũ Quân Ly đều cứng đờ,cực độ không tự nhiên mà muốn giãy dụa.


Hắn cả đời chưa gần nữ nhân,cũng chưa từng ai ngoài mẫu thân ôm hắn khi còn nhỏ a.


"Ngoan,ngủ đi Bông Bông.Ngủ ngon,Bông Bông."Ninh Uyên giữ lấy Vũ Quân Ly,nhẹ nhàng nói,sau đó vì mệt mỏi mà chìm nhanh vào giấc ngủ.


Vũ Quân Ly nghe tiếng hít thở đều đều bên cạnh,không dám làm động tác gì nữa,im lặng cứ thế để Ninh Uyên ôm ngủ.


Không biết vì sao,hắn cũng không đến nỗi chán ghét đứa nhỏ này ôm mình,thôi bỏ đi,chỉ là ôm ngủ qua đêm thôi mà,hắn cũng mệt rồi.


Vũ Quân Ly cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ,hoàn toàn không phát giác được có thứ đang rà quét linh hồn của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play