Bì Bì cứ tưởng rằng, đến nhà ga lấy
hành lý chỉ là chuyện nhỏ, chẳng tốn bao nhiêu thời gian, nhưng cô quên
mất một điều, hiện tại là giờ cao điểm, giao thông cả thành phố đang
trong tình trạng tắt nghẽn nghiêm trọng. Khó khăn lắm cô mới chen lên
được một chuyến xe buýt đông nghẹt người, hành khách bị nhét như thú
nhồi bông. Năm phút sau, chiếc xe rẽ vào đại lộ trung tâm, chính thức
gia nhập vào phái đoàn kẹt cứng. Người dân ở thành phố C có thói quen ăn sáng bên ngoài, trên xe buýt lẫn lộn nhiều thứ mùi của sữa chua, giò
quẩy và bánh bao nhân thịt... Phía sau chỗ cô ngồi có hai người trung
niên, nói giọng Bắc Kinh, họ đang phàn nàn với nhau về bữa ăn không đạt
tiêu chuẩn tối qua: "Còn nói đầu bếp học nghề ở nhà hàng Thiên Hưng nữa
chứ, mùi vị của món gan xào chẳng giống tí nào!"
Từ khi gặp gỡ Hạ Lan, biết được thói quen ăn uống của tộc Hồ, từ "Gan"
đã trở thành một từ vô cùng nhạy cảm với Bì Bì. Dù trong những năm Hạ
Lan không có ở đây, Bì Bì chưa bao giờ lơi lỏng sự cảnh giác, tấm gương
làm từ Thạch chiếu cũng luôn mang theo bên người. Nhưng rốt cuộc ở thành phố này, có bao nhiêu cư dân đang sinh sống là người của tộc Hồ, cô
không biết. Thỉnh thoảng cô cũng thường gọi điện thoại nói chuyện với Tô Mi, để hỏi thăm tình hình trong tộc, nhưng nửa năm trước, Tô Mi có bạn
trai và đã dọn đi nơi khác. Thế là sợi dây liên hệ giữa Bì Bì và tộc Hồ
chính thức bị cắt đứt. Sau khi Triệu Tùng chết, cô đến Bắc Cực giải
quyết chuyện của Hạ Lan, mọi chuyện xong xuôi thì không còn bất cứ vị
nào trong tộc Hồ đến tìm cô hoặc đến yêu cầu một thứ gì đó ở cô nữa. Một mình sống ở phố Nhàn Đình, coi ngó căn tứ hợp viện rộng lớn ấy, đôi khi cô cảm thấy rất trống vắng và cô độc. Người đàn ông cô yêu nhất là
người của tộc Hồ, mà tộc Hồ lại hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cô.
Giờ thì Hạ Lan đã quay về, Thiên Hoa cũng vậy. Một người ở ngoài sáng,
còn một người trong bóng tối. Nếu họ cùng nhau xuất hiện trước mặt cô,
Bì Bì thà lựa chọn tin tưởng Thiên Hoa. Tuy Thiên Hoa có thể có một
nghìn khuyết điểm khiến cô ghét, nhưng Thiên Hoa không biết giả vờ. Chưa bao giờ giả vờ. Thiên Hoa muốn thứ gì, thì sẽ trực tiếp nói ra, cho dù
có một nghìn người cho rằng chuyện đó rất đáng xấu hổ. Nếu đem ra so
sánh, cả Hạ Lan của trước đây và Hạ Lan của hiện tại đều thích ăn nói
vòng vo. Nói chuyện với anh vất vả chẳng khác gì đang thẩm vấn tội phạm
vậy.
Bì Bì chen chúc trên chuyến xe chật chội nghĩ vẫn nghỉ vơ, chiếc xe
giống như một con kỳ đà châu phi, lắc lư luồn lách giữa rừng xe cộ chật
cứng, chậm chạm nhích từng chút một. Bì Bì bị người ta lấn đến độ suýt
nữa đã ngã ngửa ra. Cánh tay vịn vào thanh xà ngang gồng đến mỏi nhừ, cô bèn đổi sang tay khác, bỗng dưng phát hiện, chiếc nhẫn trên tay chẳng
biết từ lúc nào đã chuyển sang màu hồng nhạt.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Bì Bì là: chắc chiếc nhẫn bị hư rồi. Hiếm ai đang sống trong thế kỷ 21 này lại tin rằng, trên đời tồn tại
một đồ vật có thể phát sáng liên tục mà không cần dùng điện, ngoại trừ
mặt trời. Chiếc nhẫn này đã được Kim Địch đeo cả trăm năm, năng lượng ở
đâu giúp nó phát sáng? Nguyên lý hoạt động như thế nào? Là cảm ứng
nhiệt? Hay cảm ứng độ ẩm? Cảm ứng điện? Hay cảm ứng từ? Hoặc có lẽ là
cảm ứng ánh sáng?... Tất cả đều không phải, Hạ Lan đã nói, nó chỉ phản
ứng khi có người thuộc tộc Sa Lan bị đói.
Mấy năm trước, lúc Hạ Lan và Bì Bì còn ở bên nhau, anh từng nhắc đến vài thị tộc trong tộc Hồ. Hạ Lan thuộc tộc Thiên Tinh, là dòng dõi đế
vương; Khoan Vĩnh, Tu Nhàn, Triệu Tùng đều thuộc tộc Liễu Đăng, là tộc
hung mãnh và hiếu chiến nhất; Thiên Hoa thuộc tộc Côn Lăng, tộc này say
mê tu luyện thuật luyện đan, bồi dưỡng sức khỏe. Mỗi tộc đều có một thủ
lĩnh riêng, có phong tục và lịch sử riêng. Sau thời kỳ loạn lạc Chân
Vĩnh, mối quan hệ giữa các thị tộc lại càng thêm rối rắm, quần tộc có xu hướng phân ly. Lời hiệu triệu của Hồ đế ở xa không còn hiệu quả như
thời trước của Thanh Mộc nữa. Có điều, tộc Sa Lan đã bị nữ vu trục xuất
khỏi bộ tộc này... Hạ Lan chưa bao giờ kể với cô. Bì Bì bỗng nhớ đến
hiện tượng "Bão từ" xuất hiện mấy ngày nay do hoạt động khác thường của
mặt trời gây ra. Có khi nào chiếc nhẫn này bị ảnh hưởng bởi biến động
của vũ trụ không?
Bì Bì miên man suy nghĩ, mười giây trôi qua, chiếc nhẫn đã chuyển sang
màu đỏ tươi như được nhỏ vào một giọt máu, thoắt cái đã trở nên sáng
chói! Tim Bì Bì bắt đầu đập loạn xạ, hơi thở cũng ngày càng dồn dập hơn, toàn thân nổi cơn run rẩy. Cô dáo dát nhìn quanh. Không còn nghi ngờ gì nữa, trên chiếc xe này, ngay gần chỗ cô, có người của tộc Hồ.
Bì Bì giả vờ bình tĩnh, liếc mắt một lượt xung quanh, không phát hiện ra người nào đặc biệt. Chiếc xe chật cứng người, có các vị công nhân viên
chức quần áo chỉnh tề, có các cô cậu học sinh trung học ăn mặc thời
thượng, có các anh chị công nhân lao động với gương mặt xanh xao thiếu
sức sống, cùng những hành khách khác muốn đến ga tàu. Mỗi gương mặt đều
mang một dáng vẻ khác nhau, gương mặt nào cũng rất bình thường, không có bất cứ hứng thú gì đối với Quan Bì Bì - cô. Cô vẫn nhớ những lời của Hạ Lan, anh nói: Vì yêu cầu của việc tu luyện, người trong tộc Hồ sẽ có
ngoại hình rất đẹp, bẩm sinh đã hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Trên xe cũng có vài người có diện mạo kha khá: một thanh niên trẻ chừng
ngoài hai mươi mặc đồ thể thao, đang nghe ipod rất say mê, cơ thể khẽ
lắc lư nhịp nhàng theo điệu nhạc, gương mặt nhìn nghiêng khá giống Tiêu
Kính Đằng, nhưng thần sắc có vẻ hồng hào hơn, chắc không phải là người
đang đói bụng nhỉ? Sát bên có hai nữ sinh trung học chân dài, đang thì
thầm to nhỏ nói chuyện với nhau rất hăng say, trông rất nhiều chuyện,
vừa nói vừa ăn sô cô la, chắc cũng không phải là người đang đói bụng
nhỉ? Vị cán bộ công nhân viên chức người Bắc Kinh phía sau cô, khóe môi
mím chặt, vẻ mặt khá là thần bí, nhưng chẳng phải vừa mới ăn gan sao,
vậy chắc cũng không phải đang đói bụng nhỉ?
Rốt cuộc thì ai trên chiếc xe đông nghẹt này mới là kẻ đang đói chứ? Bì
Bì đoán không ra, bắt đầu cuống lên, cô vội vàng gọi điện cho Hạ Lan.
Nhưng máy báo bận!!!
Cô liền gửi cho anh một tin nhắn: "Chiếc nhẫn chuyển sang màu đỏ rồi!
Mau đến cứu em!" Đã một phút trôi qua, mà Bì Bì vẫn chưa nhận được tin
nhắn phản hồi. Cô cảm thấy, không thể trông đợi gì được vào Hạ Lan, nên
lập tức tìm cách xuống xe.
Bì Bì cố gắng len lỏi đến gần tài xế, thương lượng với anh ta: "Bác tài à, tôi muốn xuống xe ngay!"
Tài xế là một người đàn ông trung niên tầm ngoài 30 tuổi, anh ta quay
qua nhìn cô một cái, lên tiếng phản đối: "Vài phút nữa là tới trạm kế
tiếp, dừng giữa đường không an toàn, tới trạm rồi hãy xuống đi!"
"Không được, không được đâu! Đường kẹt như vậy, đừng nói là vài phút,
tôi sợ vài chục phút nữa cũng chưa tới được. Tôi muốn xuống bây giờ!
Trong người tôi đang rất rất khó chịu, phải đến bệnh viện kiểm tra! Bác
tài làm ơn du di một chút đi!"
Nhìn thấy Bì Bì mặt mày tái me tái mét, mồ hôi túa ra đầm đìa, hơi thở
dồn dập, khiến tài xế có vẻ sợ, liền ngừng xe, mở cửa cho cô.
Bì Bì vội vàng bước xuống xe, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì phía sau
vang lên tiếng bước chân hối hả. Xuống xe không phải chỉ có mình cô.
Ngoài cô ra còn có hai nam một nữ, cả ba đều mặc áo thun xám có mũ trùm
đầu, thảo nào mà mình không chú ý đến họ. Bì Bì cúi thấp đầu bước đi,
đưa mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay, nó vẫn có một màu đỏ bóng bẩy.
Ba người đó cùng tiến thẳng về phía cô, khoảng cách giữa họ quá gần, cô
có chạy cũng không thoát. E rằng lúc này, lối thoát duy nhất là leo lên
một chiếc xe nào đó. Tộc hồ luôn hành động kín đáo và bí mật, nên khả
năng họ ra tay giết người trên phương tiện công cộng, giữa đại lộ thế
này sẽ rất thấp. Hạ Lan nhận được tin nhắn sẽ tới ngay thôi. Bì Bì đi
như chạy về phía một chiếc taxi gần đó, nhưng cũng chính lúc ấy, chiếc
taxi đóng cửa rồi chạy đi. Một trong số hai người đàn ông đưa tay chặn
cô lại. Bì Bì tuyệt vọng ngừng bước, xoay người.
Người đó bề ngoài chừng hai bảy hai tám tuổi, vóc dáng cao ráo, tóc để
húi cua, cằm lún phún râu. Trông y hệt mấy chàng cao bồi miền Tây, vô
cùng nam tính. Bì Bì cho rằng một người để tóc húi cua mà còn đẹp như
vậy, thì vẻ đẹp của anh ta chắc chắn cực kì kinh người. Nhưng đôi mắt
lạnh lùng và hà khắt, hoàn toàn cách ly mọi người của anh ta khiến Bì Bì âm thầm ớn lạnh. Nếu bạn bị người đàn ông ấy nhìn chăm chú, thì vấn đề
không phải chết hay không chết, mà là làm thế nào để chết được thoải mái hơn.
Người đàn ông có tóc húi cua thản nhiên nhìn cô, bỗng nói: "Bệnh à? Cần đi bệnh viện hả? Để chúng tôi đưa cô đi."
"Cứu..." Bì Bì vừa cất tiếng hét, thì bị người ta vỗ cho một cái, cô liền bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, Bì Bì phát hiện mình đang ở trong rừng, người bị trói vào
một gốc cổ thụ. Cô ngửi thấy có một mùi tanh tanh, vì đầu cô đang chảy
máu, máu men theo lông mày rồi nhỏ từng giọt xuống quần áo cô. Cạnh gốc
cổ thụ có một đống lửa đang cháy, một nam một nữ và một bé gái chừng tám chín tuổi ngồi xung quanh, mỗi người cầm một cành cây đang nướng kẹo
đường trên lửa. Bỗng sau gốc cây có tiếng bước chân, người đàn ông có
mái tóc húi cua xách theo một cái thùng nước đi tới, đặt xuống đất,
trong thùng có một chiếc khăn trắng.
Người đàn ông có mái tóc húi cua mặc một chiếc áo thun có mũ trùm đầu,
một chiếc quần jean, nếu bình thường anh ta không dùng ánh mắt quái dị
nhìn chằm chằm người khác thì rất ra dáng người đàn ông của gia đình.
Người thanh niên còn lại thoạt nhìn có vẻ nhỏ hơn anh ta vài tuổi, mặt
mũi hai người có vài phần tương tự. Anh chàng ấy có một mái tóc dài,
bóng mượt như tơ, phong thái ôn hòa và mang chất nữ tính, tựa như một
thi sĩ u buồn. Người con gái bên cạnh anh ta có một thân hình đầy đặn,
một đôi chân thon thả, chiếc eo nhỏ nhắn, mắt to, môi chúm chím hoa đào, má lúng liếng đồng tiền, giống hệt nhân vật Xuân Lệ trong Chiến Binh
Đường Phố[2]... Cô ta có một mái tóc dài, buông xõa, hơi rối, trên tóc
còn vương mấy nhành cỏ khô, bộ quần áo mặc trên người dường như mấy ngày rồi chưa đổi.
[2] Chiến binh đường phố là một loại game tên gốc là Street Fighter.
Xuân Lệ là phiên âm tên của một nhân vật nữ búi tóc, xinh đẹp trong
game.
Đầu óc Bì Bì vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cô khẽ nhắm mắt lại, rồi mở ra, cô
bé tám tuổi kia đang dùng nhành cây khẽ chọt chọt vào người cô, bàn tay
nhỏ bé còn lại chỉ chỉ lên phần kẹo đường ở trên, nhỏ giọng hỏi: "Chị
ơi, chị đói chưa? Em có kẹo đường nè, chị có muốn ăn không?" Cô bé giống như người bị suy dinh dưỡng, sắc mặt tái nhợt, tóc lơ thơ mấy sợi, lông mày thưa thớt đến không nhìn ra. Cô bé tựa như một bức tranh màu nước
nhợt nhạt, nếu dùng cọ nhấn nhá thêm một tí, thì nhất định sẽ trở thành
một người hết sức xinh đẹp.
Bì Bì lắc đầu: "Chị không đói, cảm ơn em."
Cô bé lấy que kẹo về, từ từ thưởng thức.
Người đàn ông tóc húi cua đứng khoanh tay đánh giá Bì Bì: "Tôi họ
Phương, tên Phương Tôn Mi. Đây là em trai tôi tên Phương Tân Lai." Anh
ta chỉ vào cô bé: "Em gái tôi, Phương Lê Hoa." Anh ta chỉ vào cô gái
trẻ: "Bạn của chúng tôi, Chung Nghi."
Nhìn vẻ ngơ ngác của Bì Bì, anh ta bổ sung thêm: "Sa Lan Phương thị[1], ắt hẳn cô đã nghe nhắc đến rồi chứ?"
[1] Dòng họ Phương thuộc tộc Sa Lan.
"Chưa bao giờ."
Ánh mắt của Phương Tôn Mi di chuyển về phía chiếc nhẫn trên tay Bì Bì: "Cô quen Kim Địch?"
Bì Bì không trả lời, cô không biết việc quen biết Kim Địch sẽ khiến hệ
số nguy hiểm của cô tăng lên hay giảm xuống, vì vậy cô hỏi ngược lại:
"Các người muốn làm gì? Thả tôi ra đi!"
Không ai nói gì, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bụng của cô thay cho câu trả lời.
"Tôi đoán chắc khoảng một nghìn hai trăm gram, cô thì sao?" Phương Tân Lai hất hàm về phía Chung Nghi, nói.
"Cũng xấp xỉ, nếu chia đều thành bốn phần, mỗi người được chừng ba trăm gram." Chung Nghi nói.
"Đi vội quá, quên đem theo cân mất rồi."
Chung Nghi mỉm cười: "Không cần. Làm nhiều quen tay. Chỉ cần một dao hạ xuống, chênh lệch tối đa chỉ chừng hai gram."
Phương Tôn Mi lạnh lùng hừ một tiếng: "Người lớn một người hai trăm, còn lại để cho Lê Hoa. Anh chị cái kiểu gì thế, không biết nhường nhịn em
út à."
Cô bé nghe thấy nhắc đến tên mình, thì phấn chấn liếm môi tựa như sắp được ăn đại tiệc.
Bì Bì suýt ngất đi lần nữa. Từ lúc biết gan mình có "hiệu quả" đặc biệt
với người trong tộc Hồ, cô cũng đã tìm hiểu không ít. Trọng lượng của lá gan một người bình thường thường từ một nghìn đến một nghìn năm trăm
gram, gan phụ nữ thì nhẹ hơn, trung bình khoảng một nghìn hai trăm gram. Tất nhiên cô biết mấy người này đang bàn bạc với nhau cách chia lá gan
của cô đây mà!
"Đợi đã!" Bì Bì quát lên, "Đừng đụng đến tôi! Hạ Lan Huề sẽ không tha cho mấy người đâu!"
Bì Bì cho rằng, nếu nhắc đến ba chữ "Hạ Lan Huề", chắc chắn sẽ có tác
dụng răn đe với người trong tộc Hồ. Nào ngờ, Phương Tôn Mi chẳng hề có
phản ứng, chỉ ơ hờ cười khẩy: "Hạ Lan Huề làm sao biết được nơi này?
Chẳng phải anh ta vẫn đang bế quan ở vườn Súc Long sao?"
"Tôi là vợ của Hạ Lan Huề!"
Lần này đến lượt Chung Nghi cười lớn: "Hạ Lan Huề vẫn luôn ở cùng với
Thiên Hoa kia mà? Từ khi nào lại mọc ra một kẻ như cô chứ?"
Phương Tân Lai nói: "Cô ta có khả năng là băng nô trước đây của Hạ Lan."
"Thật thế không, em gái?" Chung Nghi đánh giá Bì Bì, chừng như cảm thấy
bề ngoài của Bì Bì không được xinh đẹp lắm, cô ta nói, "Con mắt của Hạ
Lan hình như hơi thấp thì phải. Dù cô có là băng nô của Hạ Lan hay
không, tốt nhất đừng để cho Thiên Hoa biết. Cô chết trong tay chúng tôi
so với chết trong tay Thiên Hoa thì hạnh phúc hơn nhiều đấy."
"Đừng làm ẩu! Các vị, các vị có chuyện gì từ từ nói!" Bì Bì sắp khóc đến nơi, "Hiện giờ tâm trạng của tôi không tốt lắm, tức giận sẽ ảnh hưởng
đến chất lượng gan, nếu các người muốn ăn gan của tôi, thì chúng ta
chuyển sang một thời gian khác, nhé!"
"Anh ơi, em đói." Phương Lê Hoa khẽ rên rỉ.
Phương Tôn Mi cúi người xuống, vuốt ve gương mặt Lê Hoa: "Đừng nôn nóng, sắp được rồi." Dứt lời, anh ta ném cho Phương Tân Lai một ánh mắt. Tân
Lai đi đến trước mặt Bì Bì, vén lớp áo cô lên, để lộ ra phần bụng. Anh
ta sờ sờ tìm vị trí của lá gan, hài lòng gật đầu: "Ăn bữa này xong, ít
nhất ba tháng nữa không cần đi săn."
Bì Bì muốn hét lên, thì "bộp" một tiếng, Phương Tôn Mi đã dán lên miệng
cô một miếng băng dính. Bì Bì điên lên ra sức giãy dụa, quằn quại đấu
tranh. Dù cô từng nghĩ đến một nghìn kiểu chết kinh khủng dành cho mình, nhưng tuyệt đối không bao gồm kiểu chết này. Tại thời điểm này, cô chỉ
hận bản thân mình, tại sao lại quen biết Hạ Lan! Tại sao lại quen biết
tộc hồ! Cô thà rằng mình là một con giun hay một con bọ cánh cứng còn
tốt hơn, bởi vì chúng không có gan... Bì Bì mở to hai mắt, tìm mọi cách
giãy dụa trong cơn hoảng sợ cùng cực.
Phương Tân Lai làm như không thấy. Anh ta dùng một chiếc khăn lau lên
bụng Bì Bì một cách bài bản, tựa như đang tiến hành thủ tục khử trùng.
Sau khi lau xong, anh ta giơ tay lên, ước lượng kích thước lá gan của Bì Bì, như thế đang cân nhắc xem nên hạ dao xuống vị trí nào thì mới lấy
lá gan ra được nguyên vẹn. Làm xong mọi chuyện, anh ta mới rút từ thắt
lưng ra một con dao.
Mình tiêu đời rồi! Bì Bì dường như không còn cảm giác được nhịp tim,
cũng không cảm giác được hơi thở của mình nữa, cô buộc mình nhắm mắt
lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT