Hai năm trước, Lâm Vãn Kỳ vẫn là nghệ sĩ mới, không có hậu trường, không có nhân mạch. Khi đó công ty không coi trọng cậu, tùy tiện đem cậu ném cho một người đại diện ham danh lợi. Người kia còn quên luôn Lâm Vãn Kỳ là nghệ sĩ của mình, không để ý sắp xếp lịch trình cho cậu.

Cho đến khi có một buổi tiệc, hắn mới nhớ ra mình có một nghệ sĩ mới cũng khá đẹp, muốn nở nang mặt mũi, liền mang Lâm Vãn Kỳ đi theo.

Cũng chính vào ngày đó, Lâm Vãn Kỳ lần đầu tiên gặp Hạ Hằng.

Lúc ấy Hạ Hằng mới hai mươi tuổi mà đã hào hoa phong nhã, khí chất hơn người, Lâm Vãn Kỳ liếc mắt một cái liền thấy được hắn. Trong bữa tiệc sang trọng này có rất nhiều tổng tài, con nhà giàu ăn chơi trác táng cũng rất nhiều, nhưng Lâm Vãn Kỳ liếc mắt một cái liền bị Hạ Hằng hấp dẫn. Hắn cao lớn đẹp trai, lễ nghi khéo léo, là một phú nhị đại không tầm thường, cả người đều tỏa ra mùi tiền.

Đây chính là quý tộc nha. Lâm Vãn Kỳ nghĩ trong lòng.

Cậu không có kinh nghiệm đối phó với trường hợp này, người đại diện lại cùng người khác chạy ra chỗ khác chơi đùa, đã sớm đem cậu vứt ra một góc. Lâm Vãn Kỳ bưng một ly champagne, cô độc đứng trong góc hội trường. Cậu hâm mộ nhìn đám người đứng quanh Hạ Hằng, hắn mỉm cười cùng mọi người nói chuyện phiếm, không khí cực kì tự nhiên.

Lâm Vãn Kỳ bất tri bất giác ngắm tới ngây ngốc, tim đập bịch bịch. Cuối cùng cậu nhận ra, mình đối với Hạ Hằng chính là nhất kiến chung tình.

Khi nào cậu mới có thể chân chính đứng bên cạnh hắn, ngắm hắn nói cười ôn nhu nha.

Vào lúc bữa tiệc kết thúc, Lâm Vãn Kỳ rốt cuộc lấy hết can đảm đi tới bên người Hạ Hằng, muốn mở miệng chào hỏi một cái. Cậu trong lòng vừa thẹn thùng lại vừa chờ mong, nhưng lại sợ thân phận mình thấp kém, không vừa mắt Hạ Hằng.

Nhưng mà cậu không ngờ rằng, Hạ Hằng thế mà lại tới bắt chuyện trước: "Anh nhìn tôi nửa ngày rồi, muốn nói gì à?"

Giọng nói hắn trầm thấp mà chậm rãi, tim Lâm Vãn Kỳ đập liên hồi, lập tức ngây người: "À... Tôi......"

Cậu lắp bắp, não đột nhiên ngưng hoạt động, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Nhưng thật ra Hạ Hằng cười cười: "Nhìn chằm chằm tôi như vậy, anh thích tôi à?"

Đúng vậy, thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Não bộ Lâm Vãn Kỳ đã hoàn toàn ngưng hoạt động, không chút suy nghĩ liền buột miệng thốt ra: "Đúng vậy."

Đôi mặt cậu sáng lấp lánh, gương mặt vì thẹn thùng mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua đáng yêu cực kỳ.

Hạ Hằng đã từng gặp qua vô số người muốn làm quen hắn, những người đó phần lớn đều là đưa đẩy trơn tru khéo léo, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy một người ngốc nghếch như Lâm Vãn Kỳ.

Vì thế hắn hứng thú đùa thử: "Làm sao? Muốn cầu bao dưỡng?"

Bao dưỡng?

Lâm Vãn Kỳ đầu óc ngơ ngác, lập tức không hiểu từ này nghĩa là gì. Trong lòng cậu bây giờ đều là Hạ Hằng, chỉ muốn nhanh nhanh nghĩ cách tới gần Hạ Hằng. Nếu mà Hạ Hằng bao dưỡng mình có phải là ngày nào cũng có thể nhìn thấy hắn không?

Vì thế cậu hơi mở to hai mắt, chờ mong nói: "Có thể sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Hạ Hằng nháy mắt liền trầm xuống. Hắn vốn tưởng rằng tiểu minh tinh này so với những người khác sẽ không giống nhau, không nghĩ tới vẫn là làm hắn thất vọng rồi. Những người này tiếp cận hắn không có mục đích chẳng được mấy ai, đòi tiền hoặc là muốn tài nguyên. Hắn trong lòng khinh thường, từ trên xuống dưới đem Lâm Vãn Kỳ đánh giá mấy lần, nhìn ra ý đồ đối với danh lợi khát vọng.

Hắn trong lòng cười lạnh, Lâm Vãn Kỳ thế mà lại che giấu rất tốt.

Ngay buổi tối đó, Hạ Hằng ma xui quỷ khiến mà đem Lâm Vãn Kỳ đi.

Thẳng đến khi vào trong phòng tắm đứng trước vòi sen, nhìn phòng tắm hơi nước mù mịt, hắn mới chậm rãi ý thức được thế mà mình lại ngủ cùng tiểu minh tinh.

Thật là điên rồi!

Nhưng mà, thực ra Lâm Vãn Kỳ cũng khá vừa ý hắn, ngoan ngoãn đến không thể tin được, ở trên giường hắn muốn tư thế gì cậu liền bay ra tư thế đó.

Sau khi kết thúc, tiểu minh tinh còn liếc mắt đưa tình mà ngượng ngùng nhìn hắn, phảng phất như là thực sự yêu hắn.

Hạ Hằng nghĩ ngợi xem Lâm Vãn Kỳ thích cái gì, chắc cũng là danh lợi tài nguyên thôi nhỉ, mình cũng không phải là không cho được.

Suy nghĩ một đêm, Hạ Hằng cuối cùng cũng đem một bản hợp đồng bao dưỡng đặt trước mặt Lâm Vãn Kỳ.

Bây giờ nghĩ lại, Lâm Vãn Kỳ cảm thấy lúc trước mình ngu không chịu được. Nếu đêm đó tim mình bớt đập loạn một chút, nhìn kĩ người kia một chút là có thể nhìn ra trong lòng hắn đối với mình chả có tí cảm tình nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play