*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên xe, Tiểu Dương cẩn thận chuẩn bị găng tay giữ ấm, nước ấm cho Lâm Vãn Kỳ. Tiểu trợ lý một bên lái xe một bên vẻ mặt đưa đám nói: "Lâm ca em sai rồi, anh mau ủ ấm cơ thể đi, ngàn vạn lần đừng cảm lạnh......"

"Được rồi, anh không sao." Lâm Vãn Kỳ mở bình giữ nhiệt ra uống nước, lúc này mới cảm thấy cơ thể hồi sinh, chậm rãi nhắm mắt nghỉ ngơi. Cậu để ý Tiểu Dương cứ một lúc lại quay ra nhìn mình, cười cười trấn an: "Cậu tập trung lái xe, trở về rồi nói."

Tới khách sạn, Tiểu Dương vội vội vàng vàng mà chạy theo Lâm Vãn Kỳ. Thẳng đến khi vào phòng đóng cửa lại, cậu mới một hơi xả giận nói: "Ngô Du thật sự rất đáng ghét! Hắn nhất định là cay cú vụ lúc trưa cho nên cố ý trả thù!"

Tiểu Dương đầu tiên là đem Ngô Du chửi đến gà bay chó sủa, sau đó lại điên cuồng hướng đến Lâm Vãn Kỳ mách tội, cuối cùng mới bình tĩnh lại mà đem sự việc buổi chiều kể lạ một lượt.

Buổi chiều bắt đầu quay, Tiểu Dương đưa Lâm Vãn kỳ đến tổ A của phim trường. Cùng lúc tổ B có đạo cụ cần mang qua, cần tìm một vài người sang trợ giúp.

Bởi vì buổi chiều diễn cũng không khó, cho nên người phụ trách sắp xếp đồ đạc đến cũng không nhiều, nhất thời bị thiếu nhân lực. Lâm Vãn Kỳ nghĩ trong lúc quay phim cũng không cần trợ lý làm gì, dứt khoát để Tiểu Dương đi trợ giúp.

Nhưng Tiểu Dương sau khi hoàn thành nhiệm vụ, lại bị người trong tổ B kêu đi kiểm kê đồ đạc. Lâm Vãn Kỳ không nổi tiếng lắm, ở đoàn phim cũng không quá nổi bật, cho nên Tiểu Dương ở đây cũng không có địa vị gì. Cậu tưởng Lâm Vãn Kỳ quay xong cần thời gian nghỉ ngơi lấy sức, cho nên cũng không ngần ngại đi làm.

Cho đến khi xong hết mọi việc, Tiểu Dương chuẩn bị rời đi, lại bị Ngô Du chặn lại. Hắn nói tổ A phải quay bổ sung, không chừng là phải quay đến tối muộn.

Tiểu Dương tỏ vẻ không nhận được tin tức, muốn đi cầm điện thoại kiểm tra.

Nhưng Ngô Du cố tình không cho cậu rời đi, gọi mấy trợ lý trong tổ B tới phân công nhiệm vụ cho Tiểu Dương.

Tiểu Dương tức đến đỏ mặt, thế nhưng đối phương người đông thế mạnh, ý tứ rõ ràng là muốn khi dễ tiểu trợ lý, cậu thật sự không có cách nào từ chối.

Thẳng đến lúc đạo diễn bảo mọi người trong tổ B tan làm, Tiểu Dương mới thoát nạn, lập tức lấy điện thoại báo tin cho Lâm Vãn Kỳ.

"Tên khốn này chính là muốn khi dễ em, em chỉ hận không thể lột mặt nạ của nó ra!" Tiểu Dương tức đến thở dốc, tay quơ loạn hết lên, chỉ muốn xé xác Ngô Du ra.

Nghe Tiểu Dương kể lại xong, Lâm Vãn Kỳ cau mày. Trước kia Ngô Du nói lời phạm tiện với cậu, cậu có thể bỏ qua không để ý tới. Nhưng hôm nay động tới người của cậu, nếu cứ nhẫn nhịn thì tương lai còn bị ức hiếp nhiều hơn nữa.

Cậu trước hết báo tin này cho đạo diễn, chấn chỉnh hành vi khi dễ bắt nạt ỷ lớn hiếp bé trong phim trường. Sau đó, cậu mang theo Tiểu Dương đến trước của phòng Ngô Du gõ cửa.

Một lúc sau cửa mở, Ngô Du khoanh tay tựa người vào khung của, khoa trương "Oa" một tiếng, nói: "Hôm nay thật kỳ lạ nha, ngọn gió nào thổi Lâm ca của chúng ta tới đây vậy?"

Lâm Vãn Kỳ không rảnh cùng hắn nói lời vô nghĩa, vào thẳng vấn đề: "Tại sao buổi chiều cậu khi dễ bắt nạt trợ lý của tôi? Lại còn cố ý truyền sai tin tức cho cậu ấy?"

Nhìn thấy Lâm Vãn Kỳ giận dữ, Ngô Du càng cực kỳ vui vẻ, hắn cười hì hì nói: "Đâu có đâu, đồng nghiệp gian khổ hỗ trợ lẫn nhau thôi...... Còn cái tin tức kia, tôi nghe tin vỉa hè, chưa chắc là sự thật mà."

"Anhh...!" Tiểu Dương ở phía sau Lâm Vãn kỳ, nghe xong lời này tức giận đến trán nổi gân xanh, chỉ muốn vọt tới trước mặt Ngô Du.

"Ngô Du." Lâm Vãn Kỳ giữ Tiểu Dương lại, vỗ vỗ trấn an, ánh mắt vẫn bình thản mà nói chuyện với hắn: "Vai của tôi mấy nữa là đóng máy, tôi cũng không muốn tranh cãi với cậu. Nhưng đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, đừng có làm mấy cái chuyện hèn hạ tiểu nhân đấy! Nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không để yên cho cậu đâu."

"Oa, rất đáng sợ nha." Ngô Du chớp chớp mắt, lộ ra một bộ ủy khuất ghê gớm: "Có kim chủ chống lưng đúng là lợi hại mà......"

Lâm Vãn Kỳ không ngờ hắn lại lôi chuyện này ra nói, chỉ hít thật sâu một cái nói: "Nơi này là đoàn phim, không phải là địa bàn riêng của cậu. Tôi hy vọng cậu sớm hiểu rằng, sẽ có ngày cậu phải chịu trách nhiệm vì lời nói của mình."

Nói xong, Lâm Vãn Kỳ lôi Tiểu Dương đang hung hằng trừng mắt với Ngô Du đi.

Buổi sáng quay phim khó khăn đã tiêu tốn của Lâm Vãn Kỳ một phần lớn tinh lực, buổi chiều lại xảy ra quá nhiều vấn đề, còn bị lạnh. Cậu quá đau đầu, không muốn ăn uống gì, khuyên vài lời với Tiểu Dương xong cậu liền quay về phòng.

Cậu nằm ngửa trên giường, nhìn trần nhà trắng xóa, thở dài một hơi. Điện thoại rung mấy cái, đạo diễn hồi âm lại, nói sẽ giải quyết chuyện này. Nhưng mà bộ phim sắp đóng máy, vẫn là mong Lâm Vãn Kỳ bao dung hơn một tí, không cần làm lớn chuyện, tránh nội bộ xích mích, tạo ảnh hưởng không tốt.

Cậu là một minh tinh nhỏ không nổi tiếng cũng không có chống lưng, không có ai đem lời của cậu để trong lòng.

Thật tàn nhẫn, thật khó khăn, nhưng cũng là hiện thực cuộc sống.

Chỉ khổ Tiểu Dương, chỉ là một trợ lý nhỏ, còn đi theo mình để phải chịu phiền phức.

Lâm Vãn Kỳ hôm nay quá mệt mỏi, nằm trên giường một lúc đã mơ mơ màng màng mà ngủ. Nhưng trong mơ cũng không yên, đủ loại âm thanh hình ảnh ồn ào cứ xếp chồng lên nhau làm cậu khó chịu vô cùng......

Người đại diện nghiêm khắc, nhà đầu tư đùa giỡn, còn có Ngô Du trào phúng cãi lộn ầm ĩ...... Trong đầu trong chốc lát lại xuất hiện bộ dáng lạnh như băng lúc chia tay của Hạ Hằng, rồi lại hiện ra cái lúc mà Hạ Hằng cầu xin cậu tha thứ......

Đầu óc Lâm Vãn Kỳ muốn nổ tung, trong bóng đêm chợt trợn mắt.

Cậu cảm thấy cổ họng bị cái gì chặn lại, đầu ong ong đau nhức, cả người đều nóng ran lên. Nhìn đồng hồ thì thấy mới 12h đêm, cũng chẳng ngủ được bao lâu.

Mở điện thoại ra, Tiểu Dương nhắn tin hỏi muốn ăn gì không, hiện tại cậu mới trả lời là không ăn. Cậu định thoát màn hình, lại thấy một tin nhắn chưa đọc từ Hạ Hằng.

Gia hỏa này được add Wechat cũng không spam linh tinh, chỉ là hơn 10h tối đã gửi một cái tin nhắn thật dài ——

Vãn Kỳ, buổi chiều anh đứng đứng lâu trong thời tiết lạnh, ngàn vạn lần đừng để bị ốm nha! Em tìm cho anh mấy cái phương pháp này nè:

1. Uống nhiều nước ấm, nghỉ ngơi nhiều, tránh ra gió.

2. Tắm nước nóng, hoặc là lấy nước ấm ngâm chân, mực nước tốt nhất không quá tam âm giao huyệt*.

3. Nên dùng một số loại thảo dược trị cảm, ví dụ như Bản Lam Căn**.

4. Bổ sung vitamin C.

Lâm Vãn Kỳ đọc được mấy dòng câu nệ cứng nhắc, chỉ cảm thấy như là được báo cáo lại, hoặc là tên này đã mất công tìm hiểu mấy cái phương pháp trị cảm.

Nhưng mà mấy cái phương pháp này được sao chép y nguyên từ trên Baidu!

Một chút cũng không để tâm......

Cậu cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, không quan tâm mấy cái phương pháp của Hạ Hằng, nhưng vẫn là lết thân xác nặng nề đi uống hai viên thuốc cảm.

Thở dài một hơi, Lâm Vãn Kỳ quay lại giường cuộn mình trong chăn, nhắm mắt lại......

- -------------

(*) Tam âm giao huyệt: Đại loại nó là vị trí cách mắt cá chân khoảng 5-6 cm í.

(**) Bản Lam Căn: "Bản lam căn" là tên trong Y học cổ truyền của rễ cây tùng lam, loại cây thường mọc hoang thành bụi ven đường (Nguồn: VietFarm)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play