Lưu y nữ nghe thấy lời Hoài Vương nói, nàng cúi đầu, hành lễ qua cửa rồi xoay người rời đi.

Tuy nàng là phụ nữ, nhưng Lưu gia hành y qua bao thế hệ, cứu chữa biết bao nhiêu người, xưa nay vẫn luôn được mọi người tôn sùng, chưa từng có người nào vô lễ như Hoài Vương.

Người hành y luôn mang theo trái tim nhân từ cứu người chữa bệnh, nhưng không có nghĩa là họ để mặc cho người khác nhục nhã.

Dược đồng tiến cung cùng Lưu nữ y xách cái hòm thuốc chạy lúc cúc theo sau nàng, không dám hó hé nửa lời.

Lúc đến thì tiền hô hậu ủng, khi ra về lại vắng vẻ cô quạnh, Hoài Vương cư xử thật quá đáng.

Dược đồng lo nữ y nóng giận hại thân, định chạy lên an ủi nàng, nhưng dưới chân chợt vấp một cái, ngã oạch xuống đất.

"Cậu nhóc này, đi đường phải cẩn thận chứ." Có người ở phía sau xách bổng cậu lên, tay chân cậu nhỏ quơ quào trên không mấy cái mới được thả xuống mặt đất.

Vừa ngẩng đầu lên, cậu trông thấy một tiên nữ tỷ tỷ mặc đồ rất xinh đẹp.

"Sợ hả?" Cửu Châu thấy thằng nhỏ vừa béo vừa lùn ngơ ngác nhìn mình, nàng mò vào túi lấy ra một món đồ ăn vặt đặt vào tay cậu bé, "Nè, ăn đi cho đỡ sợ."

Dược đồng đỏ mặt nắm chặt món đồ trong tay, len lén quay lại nhìn Lưu nữ y.

"Đa tạ quý nhân." Lưu nữ y nhìn người vừa đến có hơi lạ lẫm, sau lưng còn có cung nữ, thái giám theo sau hầu hạ, thầm đoán thân phận người này hẳn là cao quý, nàng nhún gối hành lễ.

"Không cần phải cảm tạ." Cửu Châu bật cười, quay sang nhìn Lưu nữ y, "Cô nương là đại phu ư?"

Lưu nữ y vừa mới bị Hoài Vương nghi ngờ năng lực ngạc nhiên hỏi, "Sao quý nhân lại biết?"

"Trên người cô nương có mùi thuốc." Cửu Châu rất nhạy cảm với mùi thuốc, "Từ nhỏ đã học y lý, nhận biết thảo dược, cô nương giỏi thật đấy."

"Không dám nhận lời khen của quý nhân." Gương mặt Lưu nữ y lộ nét cười, "Ta cũng chỉ kế thừa nghề y của tổ tông thôi."

"Huống hồ..." Lưu nữ y cười tự giễu, "Ta là nữ nhi, tuổi còn trẻ, y thuật chỉ ở mức bình thường, có gì mà giỏi."

"Phụ nữ có liên quan gì đến y thuật?" Cửu Châu mò thấy bánh kẹo trong túi, lại lấy một viên kẹo cho dược đồng, "Sư phụ của ta cũng là phụ nữ, bà không những tinh thông y lý mà còn tự mình trồng thảo dược, rất rất giỏi đấy."

Lưu nữ y nhoẻn miệng cười, "Nói thế quý nhân cũng biết y thuật ư?"

"Ta chỉ biết sơ sơ thôi, không thể trị bệnh cứu người." Cửu Châu rất sùng bái những người biết y thuật.

"Vì sao?" Lưu nữ y ngạc nhiên.

"Sư phụ ta nói, người chỉ biết sơ sơ như ta nếu xem bệnh cho người khác thì không phải là cứu người, mà là hại người." Cửu Châu ngại ngùng cười, "Ta không có thiên phú theo nghề y."

Sư phụ nói, mỗi người đều có một sở trường riêng, nhưng cũng có chuyện mà mình không giỏi, vì thế Nhị sư phụ chưa bao giờ trách nàng chậm lụt trong việc học y.

Đại sư phụ sợ nàng buồn, thường xuyên an ủi nàng, bảo tay nghề của Nhị sư phụ dù có học cũng không có đất dụng võ.

Nhưng nàng lại thấy Nhị sư phụ vẫn có chút y thuật, ít nhất là hồi bé mỗi khi nàng bị bệnh đều là nhờ Nhị sư phụ chữa cho.

Lưu nữ y có hơi ngạc nhiên, đám quý nhân ở trong cung này có ai lại bái sư học nghệ?

"Sư phụ của quý nhân chắc hẳn là một đại phu rất giỏi." Lưu nữ y nghĩ, nếu không thì sao quý nhân lại khách sáo với một nữ y như nàng đến thế?

"Bà ấy chỉ là người bình thường, cứ đến cuối tháng sẽ xuống núi, bắt mạch bốc thuốc miễn phí cho các thôn dân ở thôn trang gần đó." Cửu Châu cười, "Nhưng trong mắt ta, bà ấy quả thật là một đại phu giỏi."

Xuống núi?

Thôn dân?

Lưu nữ y đã phần nào đoán được thân phận của vị quý nhân trước mắt này.

Hóa ra là Thần Vương phi.

Ban đầu có người đồn rằng, Thần Vương phi được gửi nuôi ở đạo quán từ bé, chưa từng trải sự đời, vì vinh hoa phú quý mà luồn cúi, nịnh nọt trước mặt hai mẹ con Thần Vương.

Về sau, lời đồn dần dần thay đổi, dân gian bắt đầu có người khen Thần Vương phi và Thần Vương là cặp đôi trời sinh, Thần Vương là tiên quân hạ phàm, Thần Vương phi là tiên nữ giáng trần, bọn họ là duyên trời định.

Tổ phụ từng nói với nàng, Hoàng thượng và Hoàng hậu rất thích nàng dâu này, sau khi Thần Vương đính hôn với nàng ấy thì đã biết chăm chỉ vươn lên, còn khiến rất nhiều quan viên phải thay đổi cách nhìn về hắn.

Nàng từng tò mò không biết một cô gái lợi hại thế nào mới có thể làm Thần Vương thay đổi. Nhưng không ngờ đối phương còn... trong sáng hơn nàng nghĩ.

Trong sáng đến mức... không hề phù hợp với tòa cung điện này.

Có lẽ vì là đại phu nên nàng rất thích những người tràn đầy sức sống thế này.

"Vương phi nói rất đúng, trị bệnh cứu người không phân cao thấp, có thể bắt mạch chữa bệnh miễn phí cho thôn dân, dù thiên hạ không biết đến thì vẫn là một đại phu giỏi." Lưu nữ y mỉm cười vẫy tay với dược đồng, "Đồng nhi, vừa nãy Thần Vương phi đã giúp con, mau tạ ơn Vương phi đi."

"Tạ ơn Vương phi." Dược đồng ngoan ngoãn hành lễ tạ ơn.

"Không có gì." Cửu Châu mỉm cười, "Ta không phải cứu ngươi, mà là cứu một đại phu tương lai cho thiên hạ bách tính."

Dược đồng đỏ mặt nhìn Vương phi tiên nữ trước mặt, Vương phi nghĩ cậu sẽ trở thành một vị đại phu giỏi trong tương lai thật sao?

"Vâng!" Cậu gật đầu thật mạnh, "Ta nhất định sẽ chăm chỉ học hành, không làm Vương phi thất vọng."

"Thằng bé này có thiên phú, nhưng còn nhỏ ham chơi nên không chịu chăm chỉ." Lưu nữ y xoa đầu cậu nhóc, "Hôm nay được Vương phi cổ vũ, sau khi trở về nhất định nó sẽ tiến bộ lên nhiều."

***

Thần Vương đến Minh Nguyệt cung thưa với mẫu hậu chuyện Hoài Vương mời Lưu thái y. Trên đường về, từ xa đã nhìn thấy Cửu Châu đang đứng dưới tường cung, hắn tăng tốc rảo bước đến sau lưng Cửu Châu, khi đang định đưa tay bịt mắt nàng lại, Cửu Châu đã xoay người, mỉm cười nhìn hắn.

"Điện hạ."

"Không phải nàng nghỉ ngơi ở Kỳ Lân cung sao, sao lại ở đây?" Thần Vương vắt tay ra sau lưng, "Không buồn ngủ à?"

"Không ngủ được nên ta ra ngoài dạo một vòng." Cửu Châu nhìn sang Lưu nữ y, "Vừa khéo gặp được nữ y đại nhân này nên hàn huyên vài câu."

"Hạ quan bái kiến Thần Vương điện hạ."

Lưu nữ y có địa vị cao trong nhóm thái y, đồng vị với ngũ phẩm viện phán, vì thế dù là phụ nữ nhưng xưng hạ quan ở trước mặt hoàng tử cũng không hề sai.

Cửu Châu nhìn thấy vẻ kiên nghị và mạnh mẽ trên gương mặt nàng.

Thần Vương quay đầu nhìn Cửu Châu, phất tay nói, "Miễn lễ."

"Bổn vương trông ngươi có hơi quen mắt." Thần Vương nắm tay Cửu Châu, nhét tay nàng vào tay áo của mình, "Lưu lão thái y là gì của ngươi?"

"Ông ấy là tổ phụ của hạ quan." Lưu nữ y chắp tay thưa, "Tổ phụ tuổi đã cao, dạo này lại không khỏe trong người. Nghe nói Từ Phi nương nương bệnh nặng, tổ phụ lo lắng không thôi, nhưng vì sức khỏe không cho phép nên không thể tiến cung bắt mạch cho nương nương, đành để hạ quan vào xem bệnh cho nương nương."

"Bệnh tình của Từ Phi sao rồi?" Nể tình huynh đệ như nước lã giữa hắn và Hoài Vương, Thần Vương hỏi thăm.

"Xin Vương gia thứ tội, vì Hoài Vương điện hạ hoài nghi hạ quan trẻ tuổi lại là con gái nên không muốn để hạ quan bắt mạch cho Từ phi nương nương, hạ quan vẫn chưa gặp được Từ phi nương nương."

"Chậc." Thần Vương tặc lưỡi, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt không đồng ý của Minh Tiểu Trư, hắn lên tiếng, "Y thuật nào phân nam nữ, nữ y đại nhân chớ để việc này ở trong lòng."

Lưu nữ y chắp tay hành lễ, "Hạ quan không dám."

Không dám và không là hai chuyện khác nhau.

"Nếu đại nhân đã tiến cung, xin mượn bước đại nhân đến bắt mạch cho mẫu hậu." Cửu Châu mở miệng, "Thời tiết dạo này chợt nóng chợt lạnh, xin đại nhân khai một đơn thuốc cho mẫu hậu."

"Hạ quan tuân mệnh." Lưu nữ y cúi gập người chào Cửu Châu.

Nếu để chuyện nàng bị Hoài Vương nghi ngờ y thuật truyền ra ngoài cung, nhất định sẽ có nhiều người không tin vào y thuật của nàng. Phụ nữ hành nghề y đã khó, nhưng chỉ cần một câu nói của người bên trên cũng dễ dàng hủy hoại sự cố gắng của nàng suốt bao năm nay.

Thần Vương phi mời nàng đến bắt mạch cho hoàng hậu chính là muốn giải vây giúp nàng.

"Cái tính này của Đại ca đúng là bao năm không đổi." Vào thời khắc mấu chốt, Thần Vương vứt bỏ Đại ca mình không chút do dự, dẫu sao thì tình huynh đệ bọn họ còn mỏng hơn cả tờ giấy, "Ta không giống Đại ca đâu, từ nhỏ ta đã không thích suy nghĩ này của hắn."

"Đất trời phân âm dương, con người cũng chia ra nam nữ, binh sĩ trong thiên hạ có ai không phải do phụ nữ mang nặng đẻ đau sinh ra?" Thần Vương vươn tay véo mặt Cửu Châu, "Ví dụ như Minh Tiểu Trư nhà chúng ta đây, xinh đẹp, lương thiện lại mạnh mẽ, ngửi hương phát hiện độc, binh sĩ trong thiên hạ nào sánh bằng nàng."

"Còn mẫu hậu nữa, mẫu hậu vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, lại còn lương thiện nữa chứ." Cửu Châu ngoan ngoãn đứng đấy mặc Thần Vương véo má mình, "Điện hạ, ngứa quá."

"Ngốc ạ." Thần Vương không nỡ dùng sức, đỡ mặt Cửu Châu rồi hôn lên trán nàng một cái, "Đi thôi, cùng ta về đọc sách."

"Điện hạ, ta không thích đọc sách đâu."

"Chỗ ta có thoại bản mới nhất, có muốn đọc không?"

"Về Vương gia bá đạo hả?"

"..."

"Điện hạ, điện hạ ơi." Cửu Châu lay lay cánh tay hắn, "Ta muốn đọc truyện về Vương gia bá đạo cơ."

Thần Vương cúi đầu nhìn nàng, "Truyện Vương gia bá đạo có gì hay mà đọc, chi bằng ngắm ta này."

Cửu Châu quay mặt sang chỗ khác, "Thế ta không đi đọc sách với chàng nữa, ta đến giúp mẫu hậu chọn trang sức."

"Quay lại đây." Thần Vương kéo eo nàng, "Để ta bảo Dương Nhất Đa mua về cho nàng, Vương gia bá đạo, thiếu gia bá đạo, võ lâm minh chủ bá đạo đều mua về đây hết."

"Ta không cần thiếu gia và minh chủ võ lâm, ta chỉ cần vương gia thôi."

Thần Vương, "...!"

"Được!"

Người đàn ông khác thì lo mẹ chồng nàng dâu hục hặc với nhau, còn hắn lại lo bọn họ thân nhau quá sẽ vứt hắn sang một bên,

Thôi, đàn ông mà, co được dãn được.

Vì đễ dỗ nương tử, mua thoại bản Vương gia bá đạo có là gì, lúc cần thiết thì đóng vai Vương gia bá đạo luôn còn được nữa là.

"Điện hạ là tốt nhất." Cửu Châu dụi vào lòng Thần Vương, giọng nói ngọt ngào càng thêm nũng nịu.

"Hừ." Thần Vương quay đầu đi, phụ nữ chỉ biết dùng miệng gạt người ta thôi.

Nhưng tay hắn vẫn cẩn thận ôm lấy bờ vai nàng, tránh nàng bất cẩn té ngã,

"Điện hạ, ta nhớ chàng từng nói Hoài Vương rất có hiếu với mẫu phi mà?" Cửu Châu chợt nhớ ra, ngóc đầu khỏi lòng Thần Vương, "Một người con trai có hiếu như thế, vì sao đương lúc mẫu thân bệnh nặng lại từ chối đại phu?"

Con người khi đang trong cơn lo lắng cực độ sẽ không nỡ buông tha bất cứ khả năng nào.

Từ phi bệnh nặng, nhưng Hoài Vương vẫn còn có tâm trạng bắt bẻ giới tính của đại phu, đây không phải là chuyện của một hiếu tử nên làm.

Dù Lưu nữ y không trị hết bệnh cho Từ Phi, hắn cũng có thể gọi một thái y khác đến, vì sao lại không cho Lưu nữ y gặp Từ phi?

"Đúng thế, một đứa con trai hiếu thuận vì sao lại bắt bẻ đại phu vào ngay lúc này?" Thần Vương vỗ lưng Cửu Châu, thở dài một tiếng, "Đại ca quả thật rất có hiếu."

"Điện hạ." Một thái giám áo xanh bước tới bên cạnh Thần Vương, khẽ nói, "Lúc này Hoài Vương điện hạ vẫn còn ở bên Từ phi nương nương trong Triệu Tường cung."

"Hắn có mời thái y khác đến bắt mạch cho Từ Phi không?"

"Trước khi hạ nô rời khỏi thì bên Triệu Tường cung vẫn chưa mời thái y khác."

"Tiểu Trư, nàng thấy đấy." Thần Vương thở dài, "Lòng người đúng là khó dò."

Vừa dứt lời, sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi của An Vương.

"Ngũ đệ." An Vương trông thấy Thần Vương, chạy chậm đến trước mặt hắn, "Khéo ghê, lại gặp nhau rồi."

Cửu Châu muốn nói rồi lại thôi.

Vừa nãy nàng có nhìn thấy bóng dáng của An Vương ở sau cánh cửa tường cung bên cạnh, lướt qua lướt lại chẳng biết bao nhiêu lần.

Hình như không thể tính là khéo được.

"Chỗ ta vừa mới nhận được một mẻ thịt hươu tươi, tối nay mấy huynh đệ chúng ta quây quần nướng thịt uống rượu nhé?" An Vương cười đến trông là thật thà, "Ta nhớ hồi còn bé đệ rất thích ăn thịt nướng, không biết khẩu vị bây giờ của đệ có thay đổi không."

Vì nịnh bợ đệ đệ, An Vương đã rất cố gắng.

"Được đấy." Thần Vương cụp mắt, "Gọi thêm Đại ca nữa, mấy huynh đệ chúng ta tụ họp một bữa."

Hoài Vương được các huynh đệ mong nhớ vẫn đang trong trạng thái ngỡ ngàng, hắn nhìn mẫu thân đang dựa lên đầu giường, trầm mặc một lúc lâu nhưng vẫn không thể nói nên lời.

***

Tác giả:

Thần Vương: Ta ghét vương gia bá đạo, nhưng để dỗ vợ, ta có thể linh động ứng phó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play