Khi chúng tôi đi đến chỗ vòng đu quay thì đúng lúc một chiếc buồng lái trượt đến khu vực xuống tàu, một cặp tình nhân trẻ bước xuống, vẻ mặt thất thần.

“Quái lạ, vừa rồi rõ ràng có rất nhiều người ngồi đu quay, sao bây giờ chỉ còn mỗi chúng ta thế này?” Cô gái kia nói bằng tiếng địa phương.

Mấy hôm nay ở biệt thự xem phim Cảng Đảo nên tôi có thể nghe hiểu một ít.

Chàng trai kia bước đến hỏi chúng tôi, Thẩm Tinh Diệp lưu loát dùng tiếng địa phương để nói với bọn họ rằng chúng ta có thể đã vào một không gian khác. Hai người bật cười, đầy vẻ không tin, cho rằng đó là trò đùa của ngày cá tháng tư mà thôi.

Trong lòng tôi yên lặng mắng thầm một câu “ngu ngốc”, bây giờ đã tháng sáu rồi, cá tháng tư chẳng phải đã qua từ lâu rồi hay sao?

Đột nhiên, tiếng của chương trình phát sóng trong công viên trò chơi vang lên: “Trong công viên trò chơi này có người nào còn sống hay không? Tôi tên là Bành Gia Khiêm, đang ở phòng phát thanh, nếu có ai nghe được quảng cáo này thì hãy mau chạy đến phòng phát thanh đi, tôi phát hiện ra một thứ rất kinh khủng ở đây, hãy đến đây càng sớm càng tốt!”

Đó là một người đàn ông, giọng nói anh ta run run, liên tiếp lập lại nhiều lần, ở lần nói cuối cùng, khi anh ta mới nói được một nữa thì bỗng một tiếng “rắc” vang lên, chương trình phát sóng bị chấm dứt.

Chúng tôi vội đi đến khu hành chính của công viên trò chơi, đây là một tòa nhà ba tầng, thoạt nhìn có chút cũ kỹ.

Cặp tình nhân trẻ kia tên là Trần Quân và Diệp Anh, bọn hò vẫn còn đang cười đùa với nhau, lấy điện thoại ra chụp tự sướng.

Phòng phát thanh ở tầng trệt, cửa không khóa. Tôi đang định đẩy cửa bước vào thì bị Ôn Diệu Noãn cản lại: “Cô Khương, hãy để tôi làm cho.”

Cô ấy rút súng ra, nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa mở, một mùi máu tanh xộc thẳng vào mặt, dạ dày tôi quay cuồng một trận, thiếu chút nữa là nôn mửa tại chỗ.

Một cái xác đang ngồi trước microphone, đầu không còn, máu tươi phun lên bức tường phía sau anh ta, tạo nên một hình vẽ chú hề kinh dị.

Cặp tình nhân theo sau chúng tôi thét chói tai, hoảng sợ ôm lấy nhau.

Ôn Diệu Noãn cầm súng, cẩn thận tiến vào. Cô ấy kiểm tra xác chết rồi nói: “Anh ta đã chết được một lúc rồi, máu đã bắt đầu khô lại rồi.”

Tôi biến sắc, từ lúc chúng tôi nghe thấy chương trình phát song kia đến khi phát hiện ra xác chết này cũng chỉ mới năm sáu phút mà thôi.

Vậy người đã nói trong chương trình phát sóng lúc nãy là ai?

“Giết người!” Một tiếng thét chói tai vang lên, tôi quay đầu nhìn lại, năm vị khách du lịch khác cũng đi đến đây, trên mặt họ đều tràn đầy sự hoảng sợ.

Ôn Diệu Noãn nhanh chóng lấy ra giấy chứng nhận: “Đừng hoảng loạn, tôi là cảnh sát.”

Tôi có chút kinh ngạc, cô ấy nháy mắt với tôi, tôi hiểu ra tờ giấy chứng nhận cảnh sát kia có tám chín phần là giả.

“Cảnh sát, rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra thế?” Một người đàn ông mập mạp lau mồ hôi trên trán: “Công viên trò chơi này có chuyện gì vậy? Tại sao chúng tôi lại không rời khỏi nơi này được chứ? Có phải chúng ta gặp ma quỷ gì đó hay không?”

Ôn Diệu Noãn nói bọn họ có thể đang lạc vào một chiều không giác khác, nhưng cô ấy cũng không rõ ràng lắm, chỉ mong bọn họ cẩn thận một chút.

Trong lúc Ôn Diệu Noãn ứng phó với những vị khách du lịch kia, tôi đi vào phòng phát thanh, nhìn khắp xung quanh, đột nhiên, tôi phát hiện ra trong tay người chết hình như đang nắm chặt một vật gì đó.

Tôi bẻ các ngón tay của anh ta ra, từ bên trong lấy ra được một tờ giấy đã thấm đẫm máu.



Trên tờ giấy chỉ ghi chú một câu nhưng lại khiến tôi sởn tóc gáy.

“Một trong số các người là quỷ.”

“Cô phát hiện ra điều gì rồi?” Thẩm Tinh Diệp bước đến lên tiếng hỏi.

Tôi lập tức cất tờ giấy vào: “Không có gì cả.”

Tôi đi ra khỏi cửa, lạnh lùng nhìn Thẩm Tinh Diệp, cậu ta đột nhiên xuất hiện ở nơi này, điều này thật sự quá kỳ lạ, ai biết rốt cuộc cậu ta có thật sự là Thẩm Tinh Diệp hay không?

Tôi nhờ Ôn Diệu Noãn nói với những vị khách du lịch đó, yêu cầu bọn họ lấy vé ra xem. Những tấm vé mà mọi người đã mua ở phòng vé hình nấm đều là phiếu ma.

Điều này càng khiến cho Thẩm Tinh Diệp khả nghi hơn bởi cậu ta là người duy nhất lấy ra một tấm vé bình thường.

Người đàn ông mập mạp kia tên là Trương Viễn Trì, anh ta từ nãy đến giờ vẫn cứ lau mồ hôi trên trán, nói: “Tôi nhớ rõ rằng ở trung tâm của công viên trò chơi này có một bức tượng chú hề, chúng ta có nên đi tới đó xem không?”

Mọi người đồng ý, đoàn người chúng tôi đến trung tâm khu vui chơi, quả nhiên, từ xa đã thấy được một bức tượng chú hề, bức tượng có kích thước như người bình thường, mặc một bộ quần áo chú hề màu đỏ.

Trương Viễn Trì lấy làm lạ nói: “Trước kia tôi đã từng đến công viên trò chơi này rồi, chẳng phải bức tượng chú hề này mặc đồ màu trắng hay sao?”

Thẩm Tinh Diệp tiến lên sờ sờ, nói: “Đây là máu.”

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ sợ hãi, Diệp Anh – cô gái trong cặp tình nhân trẻ kia hoảng hốt nói: “Cái người trong phòng phát thanh ban nãy không phải là bị bức tượng này giết chứ?”

“Khoan đã” Thẩm Tinh Diệp nói: “Trong miệng chú hề có thứ gì đó.”

Có một lỗ hở trên miệng chú hề, cậu ta từ lỗ hở kia rút ra một tờ giấy đẫm máu.

Mở ra thì thấy có một dòng chữ viết bằng máu trên tờ giấy: Người đầu tiên đi ra khỏi mê cung tử thần sẽ nhận được một tấm vé.

Vé?

Nó có nghĩa là người đầu tiên ra khỏi mê cung có thể rời đi cái công viên trò chơi quỷ quái này hay sao?

Trương Viễn Trì vội vàng nói: “Ở phía đông công viên trò chơi có một mê cung tử thần, đó là nơi nổi tiếng nhất trong các hạng mục giải trí. Bên trong mê cung có rất nhiều cơ quan, cũng chẳng khác nhà ma là mấy, đi được một lúc, sẽ có một con ma không biết từ đâu ra nhảy đến dọa bạn. Tôi đã đến đó một lần, bị dọa đến thót tim.”

Thấy sắc mặt mọi người xấu đi, anh ta nhanh chóng nói thêm: “Mọi người đừng lo lắng, những con ma kia chỉ là ma cơ canh bằng nhựa hoặc là do nhân viên hóa thân thành mà thôi, không phải là ma quỷ thật đâu.”

Sắc măt mọi người càng thêm tái nhợt, công viên trò chơi này kinh khủng như vậy, ai biết được đó có phải là ma quỷ thật sự hay không?

Nhưng bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác, công viên trò chơi không có đồ ăn, nếu cứ ở lại đây mãi thì sớm hay muộn gì cũng sẽ bị đói chết.

Một vị du khách ăn mặc diêm dúa nói: “Trương Viễn Trì, cái mê cung kia ở đâu, anh mau dẫn bọn tôi đến đó đi.”

Trương Viễn Trì lau mồ hôi: “Đi theo tôi nào.”

Chúng tôi đi đến phía đông của công viên trò chơi, một cánh cổng kỳ dị xuất hiện trước mắt mọi người. Trên cánh cổng kia được lấp kín bằng những con rắn bằng nhựa, chằng chịt, từng con đan chéo vào nhau, thoạt nhìn trông đặc biệt dọa người.



Trên cổng có bốn chữ lớn được ghép lại từ những con rắn: Mê cung tử thần.

“Em không muốn vào đâu, nơi này thật kinh khủng.” Diệp Anh ôm chặt lấy cánh tay của bạn trai, thì thầm.

Bạn trai của cô ta là Trần Quân có chút mất kiên nhẫn: “Nếu em không muốn đi thì cứ ở lại ngoài mê cung đi, cũng chẳng ai bắt ép em cả.”

Diệp Anh nhìn anh ta đầy vẻ không tin được, từ lúc hai người bắt đầu yêu nhau cho đến nay, anh ta vẫn luôn chiều chuộng, nghe lời cô ta, thế mà bây giờ mới gặp chút khó khăn, anh ta thế mà lại bắt đầu chán ghét cô ta rồi hay sao?

“Trương Viễn Trì.” Người phụ nữ ăn mặc diêm dúa đứng đằng trước hỏi: “Anh có biết cách để ra khỏi mê cung không?”

Trương Viễn Trì gật đầu: “Mọi người cứ đi theo sau tôi, tôi sẽ mang mọi người ra ngoài.”

Nét mặt của các du khách khác nhau, trên tờ giấy có nói người đầu tiên ra khỏi mê cung mới có thể nhận được vé, khi đến lối ra, chắc hẳn sẽ nổi lên một cuộc tranh giành điên cuồng đây.

Trương Viễn Trì dẫn đầu đoàn người bước vào cổng lớn của mê cung. Vừa vào cửa, chúng tôi lập tức cảm thấy nhiệt độ xung quang giảm xuống, bầu trời vốn dĩ chỉ có chút âm u thì nay lại hoàn toàn tối sầmlại.

Tôi xem giờ trên điện thoại, rõ ràng là mới 3 giờ rưỡi chiều mà trời đã tối mịt như đang giữa đêm khuya.

Trong mê cung có đèn, nhưng tất cả đều được dùng để tạo nên bầu không khí kinh dị, khiến toàn bộ mê cung càng trở nên đáng sợ và kỳ lạ.

Các du khách nữ không khỏi dựa sát vào người đàn ông đang đi bên người. Ôn Diệu Noãn đi sát bên cạnh tôi, thấp giọng nói: “Cô Khương đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”

Thẩm Tinh Diệp khinh thường cười nhẹ một tiếng, không nói gì.

Chúng tôi vừa mới vòng qua mấy cái khúc ngoặt, bỗng nhiên trên bức tường xuất hiện một hang động hình con dơi, bên trong tối đen như mực, chẳng thấy được gì.

“Hình như có tiếng gì đó ở bên trong?” Diệp Anh thì thào.

Còn chưa dứt lời thì đột nhiên một tiếng “rầm” vang lên, một đàn dơi từ trong hang động ồ ạt xông ra. Các du khách lập tức rối loạn trận tuyến, hoảng sợ la hét, bỏ chạy tán loạn.

Tôi vừa đề phòng bầy dơi đó vừa la lớn: “Mọi người bình tĩnh một chút, đừng chạy lung tung!”

Nhưng căn bản không ai nghe lời tôi cả, đợi đến lúc đàn dơi này bay đi, tôi ngẩng đầu nhìn quanh, có ba người đã biến mất.

Một trong số đó là người phụ nữ loè loẹt kia, một ông chú trung niên và một chàng trai trẻ khoảng mười sáu mười bảy tuổi.

Không ai nguyện ý đi tìm bọn họ cả. Dù sao lúc trước mọi người cũng chẳng quen biết gì nhau, bây giờ lại còn trở thành đối thủ cạnh tranh nữa.

Tôi cũng không dám tùy tiện hành động, bảo mọ người tụ tập lại, tiếp tục đi theo Trương Viễn Trì.

Mà lúc này, người phụ nữ loè loẹt kia chạy trốn như bay, đến lúc cô ta mệt đến không thở nổi mới dừng lại, tựa lưng lên tường thở dốc.

“Thật là xui xẻo.” Cô ta lẩm bẩm: “Bà đây chỉ là đột nhiên nảy lên ý tưởng muốn đến công viên chơi một chút, thế mà lại gặp phải mấy chuyện thế này. Sớm biết như thế, bà đây đã ở nhà tiếp khách, còn có thể kiếm thêm được chút tiền.”

Người phụ nữ ăn mặc loè loẹt này tên là Uông Đan Ni, là một “lâu phượng”, chính là loại phụ nữ chuyên làm nghề nghiệp đặc thù đó. Ở Cảng đảo cho phép phụ nữ làm nghề nghiệp đặc thù, nhưng không cho phép bọn họ dựa vào nghề này để kiếm kế sinh nhai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play