Vẻ mặt của anh lại càng kỳ lạ hơn: “Em vẽ thất bại bao nhiêu lần rồi?”
Tôi nói: “Không thất bại lần nào hết, đây là lần đầu tiên tôi vẽ.”
Chu Nguyên Hạo dùng ánh mắt như nhìn yêu quái nhìn tôi, tôi khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Chu Nguyên Hạo im lặng một lúc rồi mới nói: “Trước đây tôi không tin
trên đời có thiên tài vừa sinh ra đã hiểu biết, bây giờ thì tôi tin
rồi.”
Tôi có chút đắc ý, lại vẽ thêm mấy tờ bùa chú khác, sau đó bỏ tất cả
vào trong bọc nhỏ trên vai, đi đến xe của một người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi này tên là Thẩm Tinh Diệp, chủ tịch tập đoàn Chiêu Hoà.
Tôi vừa nghe thấy tập đoàn Chiêu Hoà thì lập tức trợn tròn mắt, tập
đoàn Chiêu Hoà là xí nghiệp nổi tiếng trong thị trường toàn quốc, nghe
nói giao thương hàng hóa lên đến giá trị trăm tỷ, bao gồm nhiên liệu,
nguyên liệu thường ngày, ăn uống, văn hoá và các phương diện nghiệp vụ.
Năm ngoái nổi bật nhất là biên soạn lại bộ phim điện ảnh cải biên từ
Tây Du Ký, do tập đoàn Chiêu Hoà đầu tư quay, bộ phim này có giá trên
thị trường Hoa Quốc xắp xỉ sáu mươi nghìn tỷ.
Quả nhiên là người giàu có, còn là người giàu có nhất trong những người giàu có nữa chứ.
Cậu ta cố ý đích thân đi từ Hoàn Châu tới mời tôi, coi như là đã cho tôi mặt mũi rồi.
Mắy ngày trước, một lần Thẩm Tinh Diệp bị tắn công, lúc ấy cậu ta đến công ty đi họp, ở trong phòng làm việc của chủ tịch một mình xem hợp
đồng lại cảm thấy sau gáy có chút lạnh lo.
Phòng làm việc của cậu ta sửa thành phong cách hiện đại, vách tường
phía sau bàn làm việc gắn hoa văn trang trí bằng vàng, mỗi ngày đều có
bảo vệ đền lau chùi sáng bóng, có thể nhìn rõ bóng người qua lớp vàng.
Cậu ta quay đầu lại nhất thời mặt biến sắc.
Rõ ràng cậu ta đã xoay người, nhưng bóng dáng của cậu ta trong đồ
trang trí bằng vàng ấy vẫn đưa lưng về phía cậu ta, không hề quay đầu
lại.
Bóng người trong đồ trang trí vàng kia bỗng nhiên chuyển động cổ, đầu quay một trăm tám mươi độ nhìn cậu ta mà cười.
Cậu ta cũng không quá hoảng sợ, lập tức đi ra ngoài, ngay lúc đi tới
cạnh cửa thì bóng dáng của cậu ta cũng hiện lên trên cửa, bóng dáng đó
cười rất kinh khủng, nâng cánh tay lên đưa từ trong cửa ra ngoài bóp cỗ
cậu ta.
“AI” Bóng dáng trong kính kêu thảm thiết, trên tay bốc khói xanh rồi
lập tức rụt trở về, sau đó khôi phục lại như ban đầu giống như chuyện
vừa rồi căn bản chưa từng phát sinh qua, chẳng qua chỉ là ảo giác.
Thẩm Tỉnh Diệp lấy tấm bùa đeo ở trên cỗ ra, tắm bùa được bao bọc
trong một túi vải nhỏ màu đỏ, nhiều năm trước mẹ cậu ta lúc còn sống đi
núi Lương Sơn du lịch đã cầu bình an cho cậu ta.
Cậu ta biết nhất định là có chuyện bí ẩn gì đó tìm tới mình rồi.
Người giàu có Thẩm Tinh Diệp đã bao một chiếc máy bay loại nhỏ đưa
chúng tôi bay về Hoàn Châu, nhà họ Thẩm ở ngoại ô Hoàn Châu có một toà
nhà lớn, nghe nói là đời nhà Thanh có một vị quan lớn xây.
dựng khu vườn, phong thuỷ vương thịnh, không gian đẹp đế lại thêm
phần tĩnh mịch, vừa đến đây như thể chuyển kiếp đến thời nhà Thanh vậy.
Một toà nhà như vậy có tận mấy chục người giúp việc.
Tôi không kìm nén được xúc động, đây chính là cuộc sống của người có tiền đó mà.
Nơi ở của Thẩm Tỉnh Diệp ở sâu bên trong, là một toà nhà độc lập nhỏ, trong sân trồng đầy trúc, chỉ là tôi cảm thấy những cây trúc kia có
chút kỳ quái nhưng lại không thể nói ra được lạ ở chỗ nào.
Khi chúng tôi đến đã qua giờ cơm tối, người giúp việc đã chuẩn bị bữa tối phong phú hợp khẩu vị của tôi, còn chuẩn bị rất nhiều món cay Tứ
Xuyên, tay nghề của đầu bếp không thể chê được, ngậm trong miệng dễ tan, lưu hương vị đến tận chân răng, khiến tôi ăn đến no căng bụng.
Chắc hẳn Thẩm Tinh Diệp đã được giáo dục ăn uống từ nhỏ, ăn cơm rất
ưu nhã, so sánh với cậu ta thì vừa rồi tôi ăn cực kỳ thô tục, cũng may
cậu ta không nói gì, ngược lại hai người làm nữ ở bên cạnh thỉnh thoảng
dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi.
Cơm nước xong, Thẩm Tinh Diệp phải đi xử lý chuyện của công ty, tôi
ngồi ở trong sân uống trà thưởng thức vườn trúc, cuộc sống này thật sự
quá sung sướng, tôi lén nói với Chu Nguyên Hạo: “Chờ giải quyết xong vụ
án này, tôi cũng sẽ mua một toà nhà như vậy, trải nghiệm cuộc sống địa
chủ xã hội xưa.”
“Năm ngoái ở Tôn Châu cũng có bán ra một tòa nhà theo kiến trúc thời
Thanh.” Chu Nguyên Hạo vô tình đả kích tôi: “Giá sau cùng là bảy mươi
tỷ.”
Tôi thiếu chút nữa phun nước trà ra ngoài.
“Đến lúc đó, em có thể đến nhà tôi ở.” Anh nói: “Nhà của tôi so với toà nhà này còn lớn hơn nhiều.”
“Nhà anh ở đâu?” Tôi không nhịn được hỏi.
Anh lại không nói gì.
Tôi liếc mắt, ai thèm biết chứ!
Thẩm Tinh Diệp xử lý xong chuyện của công ty cũng đã sắp đến mười hai giờ, cậu ta tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ trên chiếc giường chạm khắc hoa văn cổ, đám vệ sĩ canh giữ ở ngoài cửa, còn tôi ngủ trên giường nhỏ ở phòng bên ngoài.
Thời cỗ đại, đây là nơi ngủ của nha hoàn thân thiết bên người chủ nhân.
Chu Nguyên Hạo có chút không vui: “Người phụ nữ của tôi lại làm nha
hoàn thân thiết cho anh ta, lá gan Thẩm Tinh Diệp cũng lớn thật đáy.”
Đầu tôi hiện đầy vạch đen, ở thời cổ đại, mười nha hoàn thân thiết
thì có tám đến chín người muốn phục vụ chủ nhân ngủ, không trách được
anh lại ghen tuông.
“Đừng làm ồn.” Tôi hạ thấp giọng nói: “Lại không phải nha hoàn thật, đừng ăn giấm lung tung nữa.”
Chu Nguyên Hạo hừ lạnh, không nói thêm gì nữa.
Tôi cầm “Bùa trấn hung trong nhà” từ trong túi xách ra, mở cửa ra bên ngoài, hai người vệ sĩ canh giữ ở ngoài cửa nhìn tôi bằng đôi mắt kỳ
lạ. Trong ánh mắt ấy mang theo mấy phần mập mờ, đoán chừng những người
này đều xuất thân từ lính nên không tin một cô gái nhỏ mới hai mươi tuổi như tôi có thể bảo vệ Thẩm Tinh Diệp được, cho dù tôi có thần thông đến mức nào cũng nói không chừng chỉ là một kẻ lấy sắc đẹp đi lừa gạt người khác mà thôi.
Tôi cũng không đề ý bọn họ, nắm lầy bùa chú sau đó thì thầm trong
miệng: “Thái thượng có lệnh, mạng tôi thi hành, quét sạch yêu ma, trấn
áp quỷ ác, tất cả tà ma đều không được phép hoành hành, nếu dám làm sẽ
nỗi trận lôi đình!”
Đọc xong lại bắm vài pháp quyết, ném bùa chú bay lên cửa, phía trên tạo thành một tầng ánh sáng vàng.
Hai người vệ sĩ đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng nhiều hơn chính là
nghỉ ngờ, căn bản không cho rằng đây là pháp thuật, mà cảm thấy tôi đang dùng ảo thuật để qua mắt bọn họ.
Tôi vào phòng, Thẩm Tinh Diệp ở gian trong đã ngủ say, có thể nghe
thấy tiếng hít thở đều đều. Vốn trong phòng và ngoài phòng ngăn cách một tắm rèm dày, lúc này đã treo lên để tôi thuận lợi tuỳ lúc chú ý tình
huống bên trong.
Tôi phát hiện cậu ta ngủ có chút không đứng đắn, còn đá chăn, chăn
trên giường bị tuột xuống khỏi người cậu ta, mà một cánh tay cậu ta đưa
ra ngoài, rủ xuống bên mép giường.
Tôi liếc mắt, chẳng qua tôi chỉ là người bảo vệ cho tính mạng cậu ta, cũng không phải nha hoàn thân thiết bên cạnh cậu ta thật, cậu ta không
đắp kín chăn bị cảm hay không thì cũng không liên quan đến tôi.
Tôi đang muốn trở về trên giường ngủ thì bỗng nhiên cảm giác được quỷ khí xuất hiện, chợt thấy bên mép giường dưới sàn nhà có một cái tay với lên bắt lầy tay Thẩm Tinh Diệp, kéo cậu ta xuống dưới đất.
Thẩm Tinh Diệp ngủ rất say, cậu ta không có tỉnh lại.
Tôi phản ứng rất nhanh, rút thanh kiếm gỗ ra lao vào đâm vào trong mu bàn tay kia.
Bàn tay kia run lên hoá thành khói mù màu đen rồi biến mắt.
Nhưng quỷ khí vẫn không biến mắt, ngược lại càng đậm đặc hơn, tôi
tiền lên bảo vệ Thẩm Tinh Diệp, vỗ mặt cậu ta: “Cậu Thẩm, cậu mau tỉnh
lại.”
Thẩm Tinh Diệp vẫn không có phản ứng.
Tôi nhíu mày, hung hăng cho cậu ta một cái tát khiến gương mặt như trẻ con của cậu ta sưng lên, cậu ta mới mơ màng tỉnh lại.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Giọng cậu ta uễ oải, tôi lo lắng nói: “Anh mau dậy đi, có chuyện rồi!”
Cậu ta khó khăn ngồi dậy, nói: “Tôi bị đường huyết thấp, khi ngủ không dễ dàng tỉnh lại.”
Bỗng nhiên dưới chân tôi cảm thấy căng thẳng, cúi đầu nhìn xuống thấy bàn tay kia bắt được chân tôi, tướng quân Kim Giáp từ bàn chân tôi chui ra lập tức cắn vào bàn tay kia.
Bàn tay kia lại hoá thành một làn khói mù biến mắt.
Hai người vệ sĩ ở ngoài cửa nghe tháy tiếng động cũng xông vào, mặt tôi liền thay đổi, nói: “Đừng vào, mau đi ral”
Lời còn chưa dứt thì hai bàn tay từ dưới đất chui lên bắt lầy chân một người vệ sĩ sau đó kéo đi.
Tôi vốn muốn đi cứu nhưng khoảng cách quá xa, khi tôi chạy đến có lẽ
bọn họ đã bị kéo một nửa vào trong đất rồi, tôi và Thẩm Tinh Diệp chỉ có thể bắt lấy tay một người vệ sĩ, nhưng căn bản không làm được chuyện
gì.
“Tránh ra.” Giọng Chu Nguyên Hạo truyền tới, tôi vội vàng tránh ra,
chiếc roi đen của anh hát lên đất phía trước mặt hai người vệ sĩ, chui
vào lòng đất, dường như đã đánh trúng được thứ gì đó rồi thu hồi lại.
Mặt đất không có bắt kỳ hư hại gì.
Hai người vệ sĩ không bị rơi xuống nhưng chỉ có một nửa thân ở bên
ngoài, máu tươi ở dưới người bọn họ tuôn ra ngoài, bọn họ thê thảm hét
lên cầu xin chúng tôi mau cứu bọn họ.
Chu Nguyên Hạo lắc đầu nói: “Cho bọn họ nhanh thoải mái đi, từ hông
trở xuống trên người bọn họ đều tan nát rồi, không cứu sống nỗi nữa.”
Tôi khẳng định không xuống tay được, chỉ có thể nhìn Thẩm Tinh Diệp,
Thẩm Tinh Diệp im lặng một chút rồi rút cây súng lục từ bên hông ra
hướng về phía đầu của hai người đó, mỗi người một phát súng, hai người
mềm nhũn gục xuống ra đi.
Tôi có chút không dám tin, bắn vỡ đầu trong khoảng cách gần như vậy
là khảo nghiệm thể chất tâm lý mà cậu ta không hề chần chừ xuống tay.
Tôi hơi híp mắt, trước kia chắc chắn cậu ta đã từng giết người, hơn nữa không chỉ một người đâu.
Thẩm Tinh Diệp cất súng đi, quay đầu nhìn Chu Nguyên Hạo: “Vị này là?”
“Anh là quỷ hồn tôi mà nuôi.” Tôi nói.
Ánh mắt Thẩm Tinh Diệp có chút thay đổi: “Anh là quỷ sao?”
“Không cần lo lắng, tôi và anh có khế ước, anh chỉ nghe theo lệnh của tôi mà thôi.” Tôi vội vàng nói: “Muốn đối phó với quỷ giấu người thì
không thể thiếu anh được.”
Thẩm Tinh Diệp gật đầu, có vẻ không hề sợ quỷ hồn.
Ra khỏi phòng, Chu Nguyên Hạo lại trở về trong bảng gỗ đào, tôi nói:
“Anh Thẩm, dưới đất của căn phòng này chắc chắn có đồ, anh gọi mấy người nữa tới đào ra nhìn một chút đi.”
Quản gia của Thẩm Tinh Diệp đã tới từ sớm, cậu ta giao nhiệm vụ cho
quản gia, ông ta nhanh chóng gọi công nhân chuyên nghiệp đến.
Mặc dù là kiến trúc nhà Thanh nhưng cũng đã trải qua máy lần tu sửa,
sàn nhà trong phòng đều dùng xi măng, sau đó mới là lớp gỗ bên trên.
Những người công nhân phá sàn gỗ, sau đó phá vỡ xi măng, đào sâu
xuống dưới đất thêm năm mét cũng chưa thầy đồ gì, các công nhân hỏi còn
tiếp tục đào nữa sao, Thẩm Tinh Diệp gật đầu nói: “Tiếp tục đào.
Lại thêm thêm mấy mét, bỗng nhiên một người công nhân nói: “Đào được đồ rồi.”
“Hình như là một thi thể!”
“Đổi một cây chổi tới đây.”
Những người công nhân dùng cây chỗi quét bụi đất bên trên, lộ ra
khung xương trắng, thi thể kia cũng phải ít nhất trên trăm năm, trên đầu bị vỡ, chắc hẳn bị người ta đánh chết.
Tôi kinh ngạc nói: “Quả nhiên là vậy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT