Tôi phát hiện lúc cậu ta nói câu này, ánh mắt đang len lén nhìn tôi. Lòng tôi hơi hồi hộp, không lẽ thắng nhóc này có ý đồ gì với tôi? Cậu ta mới lớn chừng nào cơ chứ?

Chờ chút, tôi nhớ hôm qua tôi mới dạy dỗ cậu ta một trận tàn nhẫn cơ mà, vậy mà cậu ta lại có hứng thủ với tôi?

Tính cách như vậy có phải là có chút không tự trọng hay không?

Thiếu niên bây giờ, thực sự là không đoán ra được bọn họ đang suy nghĩ cái gì.

Cổ Long đi từ cửa sổ đến nhìn một chút, ngạc nhiên nói: “Trùng bên trong cũng không thấy nữa.”

Tôi nhìn một chút, bên trong trống rỗng, không để lại dấu vết gì cả.

Cổ Long dẫn tôi đến phòng làm việc của hiệu trưởng, cửa không khoả, chúng tôi vừa đẩy cửa ra, cả hai đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Hiệu trưởng bị treo cổ trên trần nhà. Có lẽ là vừa mới bị treo, ông ta vẫn chưa tắt thở, không ngừng giãy giụa. Tôi xông tới đỡ lấy ông ta, gọi Cổ Long: “Nhanh, mau cắt dây thừng!”

Cổ Long cầm lấy cái kéo ở trên bàn làm việc, leo lên cắt dây thừng. Hiệu trưởng rơi xuống, nằm trên mặt đất không ngừng họ khan.

Một bóng người cao lớn đi vào, kéo hiệu trưởng dậy, nằm lấy cằm của ông ta, từ trong miệng ông ta móc ra một con Quỷ trùng, ngón tay vẫn về một cái, quỷ trùng biến thành khí đen.

“Đông Phương Lân?” Tôi kinh ngạc hỏi.

Anh ấy chỉ chỉ Cổ Long, nói: “Cậu có thể đi rồi.

Tính tình Cổ Long lập tức nổi lên: “Anh là cái thứ gì? Dựa vào cái gì mà tôi phải đi?”

Đông Phương Lân bóp cổ cậu ta một cái, nhấc cậu ta lên, bóp đến nỗi sắc mặt cậu ta tím bầm, đôi mặt trắng dã, tôi xông tới nói: “Anh làm gì vậy, mau thả cậu ta xuống

Đông Phương Lân nhìn tôi một chút, ném thiếu niên kia xuống mặt đất. Cậu ta bò dậy từ dưới đất, hung dữ trừng mắt nhìn Đông Phương Lần, quay người chạy đi.

Tôi rất bất mãn: “Từ trước tới giờ anh làm việc đều qua loa thô bạo như vậy sao?”

“Đúng, đây chính là phong cách làm việc của tôi. Anh ấy nói như thể mình có lý chẳng sợ.

Tôi tức giận đến mức muốn bật ngửa.

Hiệu trưởng Lý mờ mịt nhìn tôi một cái: “Sao tôi lại ở đây? Đúng rồi, hình như tôi mời cô Khương giúp tôi điều tra về sự kiện linh dị của trường học? Nhưng mà chuyện sau đó tôi không nhớ rõ nữa rồi.”

Ông ta quay đầu nhìn Đông Phương Lân một chút: “Anh là ai vậy?”

Đông Phương Lân cầm thẻ chứng nhận cảnh sát đưa cho ông ta xem: “Tôi là cảnh sát, đến để điều tra các vụ án mất tích gần đây của trường học”

Hiệu trưởng Lý vội vàng bắt tay anh ấy “Xin chào cảnh sát Đông Phương, tôi không biết anh muốn qua đây, sơ suất rồi, đến đây, mời anh ngồi.”



Ông ta sở sở cổ mình, họ hai tiếng: “Thật ngại quả, có lẽ tôi bị viêm họng rồi, cuống họng hơi đau.”

Tôi nhíu mày: “Hiệu trưởng Lý, ông thật sự không nhớ gì sao?”

Hiệu trưởng Lý mờ mịt nhìn tôi một cái, tôi chỉ chỉ sợi dây thừng trên trần nhà: “Vừa nãy, ông đã bị treo cổ ở trong phòng làm việc.

“Hả?” Hiệu trưởng Lý kinh ngạc đến mức con người ông ta như muốn lồi ra ngoài: “Sao, tại sao lại như vậy? Tôi không có lý do gì để treo cổ cả

“Hiệu trưởng Lý, ông cũng đừng căng thẳng Tôi lấy một tấm bùa hộ mệnh từ trong lòng ra đưa cho ông ta: “Lúc trước ông đi theo tôi đến phòng thể dục thì bị trúng tà, ông mang cái này theo bên người, có thể trừ tà

Hiệu trưởng Lý vội vã nhận lấy: “Vậy thì cảm ơn cô Khương.” Nói xong lại có chút lúng túng, ông ta nhìn Đông Phương Lân, như thể sợ anh ấy chỉ trích ông ta phong kiến mê tín

Đông Phương Lân cười cười: “Xem ra cô Khương đây là người chuyên nghiệp, không sao cả, để cô ấy hỗ trợ tôi điều tra là được rồi.”

Hiệu trưởng Lý thở phào nhẹ nhõm: “Được được, có hai người hợp tác, tôi yên tâm rồi. Không làm chậm trễ hai người điều tra nữa, tôi đi trước. Tôi còn phải đến bệnh viện kiểm tra một hồi, miễn cho để lại di chứng gì.

Ông ta như chạy trốn ra khỏi văn phòng, vừa đi còn vừa làu bàu: “Sao mình lại tìm một cô gái nhỏ đến điều tra chuyện trong trường chứ? Thật là kỳ lạ”

Đông Phương Lân nhìn tôi một chút: “Cô cũng thật hào phóng, một lá bùa hộ mệnh, nói đưa là đưa. Cô biết một lá bùa như thế, ở bên ngoài có thể bán được bao nhiêu tiền không?”

Tôi khó hiểu hỏi: “Cái đó còn có thể bán lấy tiền sao?”

Đông Phương Lân cười nói: “Quả nhiên cô chẳng biết cái gì cả. Những thương nhân có tiền, làm nhiều việc trái với lương tâm, muốn mua một lá bùa hộ mệnh. Chỉ cần là bùa thật, mà không phải đồ giả, ba trăm triệu hay sáu trăm triệu, bọn họ đều đồng ý bỏ ra.”

Tôi vừa nghe, hối hận đến xanh cả ruột. Tự nhiên tôi lại cho không một lá bùa có giá trị lên đến mấy trăm triệu.

Tôi không nhịn được hỏi: “Bùa trấn tà bao nhiêu một lá?”

Anh ấy nói: “Bùa trấn tà còn đắt hơn, rẻ nhất là bốn trăm năm mươi triệu.

Lòng tôi đau muốn chết, vừa nãy tôi dùng hai mươi, ba mươi tấm. Tính ra tôi đã vứt đi bao nhiêu tiền của cơ chứ.

Đông Phương Lân không hề đùa giỡn với tôi, anh ấy nghiêm túc nói: “Ba chỗ xảy ra chuyện ma quái kia cô đều đi xem, có phát hiện gì?”

Tôi kể lại chuyện gặp phải Quỷ trùng trước đó một lần, sau đó nói: “Một số Quỷ trùng được nuôi cây và ấp ra từ trong xác chết, tôi nghi ngờ ba học sinh mất tích kia chính là nguyên liệu dùng để nuôi dưỡng Quỷ trùng. Thế nhưng tôi không nghĩ ra, người này nuôi nhiều Quỷ trùng như vậy rốt cuộc là muốn làm gì.”

Đông Phương Lân híp mắt: “Nhiều Quỷ trùng như vậy, đủ để huỷ diệt toàn bộ trường học rồi.”

Đột nhiên dường như tôi nghĩ đến cái gì, nhìn tờ lịch treo trên tường một chút, sắc mặt có chút thay đổi: “Không được, thứ hai tuần sau là ngày lấy thư thông báo thi học kỳ, học sinh và phụ huynh đều sẽ tới tham gia.

Đông Phương Lân tối sầm mặt lại: “Xem ra, có một người nào đó ẩn trong chỗ tối, muốn làm một trận tàn sát cỡ lớn.

Tôi cau mày: “Việc cấp bách bây giờ là phải biết rõ đó là loại Quỷ trùng nào. Đông Phương Lân, anh biết không?”

Đông Phương Lân xua xua tay: “Tôi không hiểu rõ về Quỷ trùng”



Tôi xin số điện thoại của anh ấy, nói: “Vậy tôi đi về tra tư liệu trước, tra được thì tôi sẽ liên lạc với anh”

Đông Phương Lân nhìn bóng lưng của tôi, đảm chiêu.

Tôi trở lại cửa hàng vòng hoa, lục tìm sách bài nội để lại, bên trong có một cuốn viết riêng về Quỷ trùng.

Khi bà nội tôi còn trẻ, có một tay nghề đặc biệt, đó là trừ trùng.

Có rất nhiều vấn đề có liên quan đến Quỷ trùng, ví dụ như trẻ con khóc lóc cả đêm, dỗ làm sao cũng không dỗ được, tám chín phần mười là bị một loại Quỷ trùng có tên là “Trùng Cáu kỉnh” bám vào người.

Loại trùng này nếu bám vào người trẻ con thì sẽ khiến đứa trẻ khóc lóc không ngừng, bám vào người trưởng thành thì sẽ khiến người đó cực kỳ hay gây hãn.

Có lúc, người đó bình thường rất nhã nhặn, đột nhiên vì một chút chuyện nhỏ mà đánh nhau với người ta, đó cũng là bị loại trùng này bám vào người.

Muốn trừ bỏ trùng Cầu Kinh cũng rất dễ dàng, chỉ cần đọc một đoạn thần chủ, sau đó bảo người bị bám mở bàn tay phải ra, trong lòng bàn tay sẽ lộ ra đầu trùng, dùng đũa làm bằng gỗ đàào gắp đầu nó rút ra là được.

Trong sách ghi lại rất nhiều loại Quỷ trùng, mỗi một loại đều được vẽ miêu tả tỉ mỉ. Tôi lật xem nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được.

Loại trùng này, có hình dáng giống con bọ rùa bảy đốm, nhưng mà hoa văn trên lưng nó có hình não người.

Nó tên là trùng ăn não, sống ở tầng thứ ba của Địa Ngục. Nếu như muốn loại trùng này sinh sôi nảy nở ở nhân gian, cần phải đem trùng mẹ đặt trên cơ thể người sống để đẻ trứng, một lần có thể đẻ ra hàng ngàn, hàng chục ngàn trứng trùng. Tất cả những trứng trùng này đều ở trong não người, sau khi ăn sạch đại não thì chúng sẽ nở, tiếp đó chúng lại ăn hết tất cả nội tạng của xác chết, trở thành trùng trưởng thành.

Đồ ăn của bọn chúng sau khi thành trùng là não người, một khi thả ra, sẽ ở lại trong đầu người, có thể điều khiển loài người, sau đó ăn mất bộ não của bọn họ.

Cũng may sau khi những con trùng này sinh sôi thì không có năng lực sinh sôi lần thứ hai. Vì vậy, nếu muốn diệt trừ trùng ăn não, biện pháp duy nhất chính là tiêu diệt trùng mẹ.

Nếu trường học có ba học sinh mất tích, vậy thì chắc là có ba con trùng mẹ.

Tôi lấy điện thoại di động ra, đang định gọi cho Đông Phương Lân, đột nhiên nghe được âm thanh róc rách truyền ra từ trong bồn cầu.

Tôi hoảng hồn sợ hãi, đi đến mở cửa ra nhìn xem, phát hiện trong bồn cầu có một đám gì đó đen sì nổi lên, sau đó đùng một cái nổ tung, vô số con trùng mãnh liệt tuôn ra.

Vậy mà lại bị đuổi đến tận nhà rồi!

Tôi lấy ra mấy lá bùa trấn tả, niệm thần chú, bẩm một cái pháp quyết, sau đó ném đi, bao vây xung quanh bồn cầu,

Trùng Ăn não bám vào vòng tròn do bùa trấn tà tạo thành, sau đó không có cách nào đi về phía trước được nữa. Nhưng mà bùa chú cũng sẽ bị đốt, một khi đốt xong, đám trùng sẽ phá lời niệm chú mà tràn ra ngoài.

Trong sách nói, trùng ăn não sợ lửa.

Tôi lại dán hai vòng bùa chú, đi ra bên ngoài tìm một cái chai làm mát không khí và cái bật lửa, quấn vào nhau làm thành một cái thiết bị phun lửa đơn giản. Thời điểm trở lại nhà vệ sinh, vòng bùa trấn tà cuối cùng cũng sắp bị đốt xong rồi.

Tôi lập tức ấn bật lửa, chất khí phun ra từ chai làm mát không khí lập tức bốc cháy. Tôi dùng lửa đó thiêu cháy tất cả những con trùng ở dưới đất. Thiếu đủ mười phút, mới thiệu xong tất cả những con trùng ăn não.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play