Ánh mắt anh ta dời xuống, rơi vào trên ngực tôi. Tôi có thể cảm giác được, hô hấp của anh ta đang dần trở nên dồn dập.

“Nếu bệ hạ không có ở đây, không có ai quấy rầy, chúng ta hãy làm chuyện ngày hôm qua chưa làm, nhanh chóng làm cho xong đi.”

Dứt lời, anh ta túm cổ áo của tôi, dùng sức xé nát quần áo, da thịt trắng nõn như ngọc của tôi lộ ra ở bên dưới.

Tôi nổi giận: “Đồ khốn, nếu như anh dám đụng đến tôi một chút, tôi nhất định sẽ băm vằm anh ngàn đao.”

Khoé môi Đồng Dự cong lên một nụ cười nham hiểm, nói: “Hiện tại cô cùng lắm cũng chỉ là cá thịt ở trên thớt thôi, tôi muốn bóp dẹp thì bóp, muốn nặn tròn thì nặn. Ngược lại để tôi nhìn một chút xem, rốt cuộc cô có cái bản lĩnh gì mà khiến cho hai quỷ đế vĩ đại của địa ngục phải chết mê chết mệt cô.”

Dứt lời, cả người anh ta đè ép xuống, quay mặt tôi qua định hôn môi tôi.

Ngay lúc sắp hôn, cơ thể anh ta bỗng nhiên cứng đờ, cái đầu bay ra ngoài như một quả bóng da.

Tôi bị máu của quỷ văng khắp người, ngẩng đầu nhìn lên, chính là Vân Kỳ.

“A!” Cái đầu của Đồng Dự hét lên một tiếng giận dữ, hai lỗ tai chợt lớn lên, bay ra ngoài cửa sổ. Mà cơ thể của anh ta lại nhào tới Vân Kỳ, định làm tự nổ cơ thể để ngăn cản sự truy đuổi của Vân Kỳ.

Vân Kỳ cười lạnh một tiếng: “Muốn chạy sao? Không dễ dàng như vậy đâu.”

Tay anh ta vạch một cái, trực tiếp cắt cơ thể Đồng Dự từ trên xuống dưới thành hai nửa, sau đó đưa tay một cái. Cái đầu kia giống như bị thứ gì đó hút vào vậy, rơi vào trong tay anh ta.

“Quỷ vương ngàn năm cũng chỉ như vậy mà thôi. Tư chất như mày, có thể tấn thăng đến cấp bậc quỷ vương là đã gặp may rồi.” Ánh mắt Vân Kỳ lạnh như băng: “Loại như mày xứng đáng đụng vào tướng quân Phi Viêm sao?”

Anh ta nhấc tay một cái, cái đầu lâu bay đến giữa không trung, hoảng sợ cầu xin tha thứ: “Tha mạng, thưa ngài, xin hãy tha mạng. Chỉ cần các người chịu bỏ qua cho tôi, tôi lập tức đưa các người ra khỏi thành. Hơn nữa, hơn nữa tất cả những thứ tôi cất giữ, các người có thể lấy hết đi.”



Biểu cảm trên gương mặt Vân Kỳ lạnh lẽo như băng. Cái đầu kia bắt đầu hoà tan từng chút từng chút một, lộ ra máu thịt ở bên trong. Máu thịt tan hết, lộ ra xương trắng, cho đến khi không còn gì có thể tan nữa. Tay Vân Kỳ dùng sức bóp, cái đầu lâu khô “răng rắc” một tiếng vỡ vụn.

Toàn bộ quá trình, Đồng Dự cũng phải chịu đựng nỗi đau vô cùng to lớn.

Vân Kỳ đi tới, ôm ngang tôi lên. Tôi nôn nóng hỏi: “Nguyệt Hy thì sao?”

“Yên tâm đi, Nguyệt Hy đã có Mạc Thiên Phàm và Tống Anh chăm sóc, com bé không có việc gì.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đồng Dự chỉ cần có một miếng máu thịt nhỏ còn tồn tại ở đời sau, là có thể sống lại vô số lần. Cho nên anh ta sẽ luôn cắt một miếng thịt, giấu ở một chỗ nào đó, để phòng ngừa lỡ như.”

Trong mắt Vân Kỳ loé lên ánh sáng trong suốt, cười nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không để cho anh ta có cơ hội sống lại đâu.”

Anh ta ôm tôi ra khỏi phòng ngủ, bên ngoài ồn ào một trận, tôi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Là Ngô Băng Nhi.” Vân Kỳ ôm tôi cao lên một chút, tôi giương mắt nhìn lên, thấy Ngô Băng Nhi mặc áo da màu đen, tựa như một sát thần, trong tay cô ta đang cầm một cây gai.

Gai là một loại vũ khí thời cổ đại, dài ba mét, vừa nhọn vừa nhỏ. Cây gai của Ngô Băng Nhi toàn thân đen nhánh, bên trên chạm trổ phù văn, chắc là một món pháp khí thượng cổ lực lượng cường đại.

Ngô Băng Nhi đi qua chỗ nào, tất thảy chỗ đó đều biến thành bột mịn.

Chẳng trách cô ấy cuồng ngạo như vậy, hoá ra là có vốn liếng để kiêu căng.

Uông Lạc và Hàn Vũ Sâm đi theo sau lưng cô ấy, đi sâu vào trong Vương phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play