“Đừng có gấp gáp vậy chứ.” Ông ta đi tới chỗ này, nắm lấy tay của
tôi: “Người đẹp à, chỉ cần cô đồng ý phục vụ tôi một đêm, giá cả rất dễ
thương lượng.”
Tôi lập tức nổi giận, Nguyệt Hy trong lòng ngực cũng quay đầu, nổi
giận đùng đùng quát lên với ông ta: “Khốn nạn, không cho phép ông chạm
vào mẹ của tôi!”
Ánh mắt ông chủ trừng lên: “Mày! Cái con tạp chủng này, ông mày đúng là muốn chạm vào mẹ mày đấy.”
Sắc mặt tôi trầm xuống, túm lấy đầu ông chủ kia, hung hăng nện lên trên mặt bàn, đập vỡ nát cả một cái bàn gỗ.
“Cô, cô dám đánh tôi đấy à?” Ông chủ hung ác kêu gào: “Cô có biết tôi và tướng quân tuần tra thành phố này có quan hệ gì hay không?”
Tôi một phát bắt được cánh tay của ông ta, dùng kỹ năng hấp thụ tinh lực hút hết toàn bộ linh khí trong cơ thể ông ta.
Ông ta chẳng qua chỉ là một con lệ quỷ cấp bậc quỷ vật, không tới
mười giây, linh khí trên người ông ta đã bị tôi hút rỗng rồi. Sau khi
ông ta bị hút khô linh khí, thân thể hoàn toàn xẹp xuống, té ngã trên
mặt đất, hóa thành một đống cát đen, gió thổi qua lập tức biến mất vô
tung vô ảnh.
Dám nói con gái của tôi là thứ tạp chủng sao, ông ta đúng là ngại mạng quá dài mà.
Tôi từ sân sau lén lút rời đi, Nguyệt Hy lặng lẽ hỏi tôi: “Mẹ ơi, tạp chủng là cái gì vậy?”
Tôi dịu dàng nói: “Đó là những lời chỉ có kẻ khốn nạn mới nói thôi, đứa trẻ ngoan không thể học theo.”
Nguyệt Hy tỉnh tỉnh mê mê gật nhẹ đầu.
Đúng lúc này, phía ngân hàng tư nhân bên kia bắt đầu rối loạn, những
quỷ binh võ trang hạng nặng bắt đầu trắng trợn lục soát từng người.
Tôi cúi đầu nhanh chóng đi về phía trước, vừa mới đi tới trước một
con hẻm nhỏ, đột nhiên một đôi tay từ bên trong hẻm nhỏ duỗi ra ngoài,
kéo tôi đi vào.
Trong lòng tôi hốt hoảng, đang muốn ra tay, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên: “Khương Lăng, là anh đây.”
“Vân Kỳ đúng không?”
Anh ta khẽ gật đầu, đúng lúc ở bên ngoài có một đội quỷ binh đi ngang qua, anh ta đặt tôi lên trên vách tường, cúi đầu hôn xuống.
Tôi lập tức mờ mịt.
Quỷ binh nhìn thoáng qua bên trong ngõ nhỏ, cũng không để ý, nhanh chóng đi lướt qua.
Chờ bọn họ đi xa, Vân Kỳ vẫn còn đang không ngừng hôn tôi. Mặt của tôi lập tức đỏ lên, dùng sức đẩy anh ta ra.
Trên mặt Vân Kỳ mang theo nụ cười thuần khiết thiện lương, nói: “Tôi chỉ muốn mê hoặc đám quỷ binh kia mà thôi.”
Chẳng lẽ mê hoặc quỷ binh thì cần phải hôn môi sao? Tôi có phải con nít ba tuổi đâu chứ?
Nguyệt Hy mờ mịt hỏi tôi: “Mẹ, chú Vân, vừa rồi các người làm gì vậy? Vì sao phải ăn môi của nhau?”
Ách, cái này bảo tôi phải trả lời ra sao đây?
Vân Kỳ xoa đầu con bé, nói: “Chú chỉ là đang chơi trò chơi với mẹ con mà thôi.”
Nguyệt Hy ngây thơ gật gật đầu, nói: “Chú Vân, cháu cũng muốn chơi trò chơi.”
“Đây là trò chơi của người lớn, con nít không thể chơi được.”
Con bé hơi tủi thân nói: “Vậy thì chờ cháu trưởng thành, chú Vân phải chơi với cháu đó.”
“Được rồi.” Tôi lập tức cắt ngang cuộc đối thoại hài hước giữa hai người này, nói: “Vân Kỳ, những người khác đâu rồi?”
Vân Kỳ trả lời: “Từ sau khi sương mù nổi lên, anh lập tức bị tách ra khỏi những người khác rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT