Nguyệt Hy cao hứng gật nhẹ đầu: “Ngoéo tay nhé mẹ.”
Mạc Thiên Phàm ngạc nhiên hỏi: “Cô cũng có túi Giới Tử à?”
“Cái của tôi đã cất trong phủ tướng quân được bốn năm rồi.” Tôi nói:
“Có điều bây giờ không gian hai giới bất ổn, loại pháp khí không gian
này vẫn nên bớt sử dụng thì hơn.”
Mạc Thiên Phàm lập tức ỉu xìu.
Tôi nén cười, vỗ vỗ bả vai anh ta: “Có điều lần này anh làm không tệ.”
Anh ta thoáng cái giống như lập tức được hồi máu.
Trong lòng tôi cảm thán, thật đúng là dễ dỗ dành mà.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, chúng tôi ngồi trên một chiếc xe tải
quân dụng, Ngô Băng Nhi lạnh lùng nghiêm mặt đánh giá từ trên xuống dưới tôi một lần, trầm giọng nói: “Không phải cô có chuyện gì gạt tôi đó
chứ?”
Tôi tỉnh bơ hỏi: “Cô muốn ám chỉ cái gì đây?”
Giọng điệu cô ta lại càng lạnh thêm vài phần: “Lúc đầu tôi đã không
đồng ý cho các người tham gia, nhưng đây là ý tứ cấp trên, tôi từ chối
cũng không hay lắm. Tôi đã dễ dàng tha thứ cho các người dẫn theo một
đứa nhỏ, nhưng mà cô là thành viên của nhóm chúng tôi, có chuyện gì thì
cũng không được gạt tôi. Nếu như để cho tôi biết thì đừng trách tôi
không khách khí.”
Mạc Thiên Phàm nằm trên mặt đất, hai tay gối ở sau đầu, cà lơ phất phơ cười nói: “Cô đã bao giờ khách khí đâu nhỉ?”
Ngô Băng Nhi hơi nheo mắt lại.
Tôi trầm giọng nói: “Thiên Phàm, không được vô lễ.”
Bây giờ không phải là lúc để đấu tranh nội bộ, cho dù chúng tôi có
bất mãn với cô ta thì cũng phải chịu đựng mà thôi. Mạc Thiên Phàm kiêu
căng hừ một tiếng, không thèm lên tiếng.
“Tính tình anh ta không được tốt cho lắm, còn xin đội trưởng Ngô rộng lòng tha thứ.” Tôi cười nói: “Đội trưởng cứ yên tâm, chúng tôi cũng là
vì sinh tử tồn vong của hàng nghìn hàng vạn sinh linh trên thế gian,
tuyệt đối sẽ không gây ra cản trở đâu.”
Ngô Băng Nhi lạnh lùng nói: “Tốt nhất là như vậy.”
Lúc này chúng tôi cũng không hề biết, thiếu tá Hà đã dẫn theo chiến
sĩ xuất phát trở về, vừa mới đi được nửa đường, toàn bộ trang bị máy móc lập tức giống như bị hỏng, kim đồng hồ trên thiết bị chuyển động lung
tung.
“Thiếu tá, tình huống thật sự không hay rồi, không chỉ máy móc bị hư, ngay cả xe cũng không thể khởi động được nữa rồi.” Một tên sĩ quan sắc
mặt trắng bệt báo cáo.
“Bình tĩnh lại một chút.” Thiếu tá Hà lớn tiếng nói: “Nơi này cách thị trấn không xa, mọi người bỏ xe lại, chúng ta đi bộ đi!”
“Thiếu tá, anh nhìn bên kia kìa, bão cát!” Đột nhiên, một chiến sĩ chỉ vào sa mạc sợ hãi kêu lên.
Thiếu tá Hà quay đầu lại, nhìn thấy bão cát màu đen giống như hai con rồng khổng lồ đang dùng tốc độ nhanh nhất kéo tới chỗ bọn họ.
Các chiến sĩ liều mạng chạy trốn, nhưng trước sau vẫn không có cách
nào nhanh hơn bão cát được, không đến mười phút đồng hồ bão cát đã lập
tức đuổi tới, cuốn một đám chiến sĩ bay lên, cảnh tượng trong lúc nhất
thời giống hệt như ngày tận thế vậy.
Thiếu tá Hà nhìn thấy bão cát cách anh ta càng ngày càng gần, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
“Tướng quân Cao, tôi tới gặp ngài đây.”
Bão cát tới nhanh mà đi cũng nhanh, không qua bao lâu, chỗ này lại
một lần nữa biến thành trời trong nắng ấm, ánh nắng tươi sáng, giống như trận bão cát mới vừa rồi cho tới bây giờ đều chưa từng xuất hiện qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT