Tôi cúi đầu chào ông ta một cái thật sâu, sau đó mới sải bước đi ra
ngoài, ông cụ Chu hình như muốn gọi tôi lại, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn
không mở miệng, chỉ là cúi đầu thở dài một tiếng.
Lúc này, Mạc Thiên Phàm ở nơi cách xa Hà Thành, anh ta đang cưỡi Đa Đa, đi vào bảo tàng lịch sử Hà Thành.
Bên trong bảo tàng này cất giấu không ít văn vật quý giá, hôm nay vừa đúng là ngày đóng cửa, bọn họ nhân lúc nhìn thấy ông chú canh cửa không chú ý, nhẹ nhàng đi vào bên trong, đi đến gian bảo vật ở tầng ba.
Tất cả những sản phẩm được trưng bày trong bảo tàng kho báu, đều là
những di vật văn hóa được khai quật vào thời kỳ Xuân Thu chiến quốc, đều là bảo vật cấp quốc gia.
“Chính là cái này.” Mạc Thiên Phàm nhảy xuống từ trên cơ thể của Đa
Đa, trên khung thuỷ tinh trước mặt anh ta là một miếng ngọc bích, năm
tháng lâu dài đã cất giấu đi vẻ rực rỡ của nó, những hoa văn thô sơ chạm khắc trên đó cũng có chút mơ hồ, không còn đẹp đẽ như ngày xưa nữa.
Trong lời giải thích ở phía dưới nói khối ngọc bích này là được khai
quật từ mộ một vị thiếp thất của quốc vương nước Ba, vị thiếp thất kia
bị đầu độc, có thể sau khi uống rượu độc thì không lập tức chết, mà cô
ấy lại bị người ta dùng hung khí hung hăng đánh vào mặt, phá vỡ toàn bộ
xương cốt trên mặt, cuối cùng lại dùng dây thừng bóp chết cô ấy.
Khi cô ấy chết, mặt ngọc bích này được cô ôm thật chặt trong lòng.
Mạc Thiên Phàm lập tức trèo lên chiếc tủ thuỷ tinh, nhìn miếng ngọc
bích thật lâu, dòng suy nghĩ giống như bị đưa về rất nhiều năm trước,
thiếu nữ xinh đẹp kia đưa anh ta khi đó đang bị thương về nhà, chữa
thương cho anh ta, còn cho anh ta uống thuốc.
Vào thời điểm đó, anh ta vẫn là một con hồ ly, cô ấy thích đặt anh ta lên trên bụng của mình, sau đó nằm trong sân để tắm nắng.
Về sau, cô ấy phải gả cho quốc vương nước Ba, lúc rời khỏi quê hương, cô thả anh ta về rừng sâu, khóc lóc cùng anh ta nói lời tạm biệt, lần
này sau khi tách rời, kiếp này sẽ không thể gặp lại nữa.
Sức khoẻ của cô vốn đã rất kém, chỉ sợ sống không được mấy năm, Mạc
Thiên Phàm phân ra một phần ba yêu đan của mình, bao ở trong ngọc bích
đưa cho cô, chỉ cần cô ấy mang theo nó thì có thể kéo dài tuổi thọ.
Mạc Thiên Phàm nhìn dòng giải thích phía trên nói, khi cô ấy chết, mới chỉ mười chín tuổi.
Anh ta không bao giờ có thể thay đổi được số phận của cô ấy.
Anh ta vươn móng vuốt ra, nhẹ nhàng vỗ lên trên thuỷ tinh, ngọc bích
chậm rãi bay lên, trôi nổi giữa không trung, trong đó có ánh sáng hoa
lưu động mang theo ánh ngũ sắc hội tụ ở giữa.
Ánh sáng càng ngày càng nhiều, điểm sáng cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng khi trở nên có kích thước như ngón tay cái, nó chậm rãi bay ra
khỏi tủ thuỷ tinh.
Khối ngọc bích rơi xuống, sau đó xuất hiện một vết nứt, vết nứt lan tràn ra, ngọc bích nứt thành hai nửa.
Mạc Thiên Phàm đang muốn nuốt hạt ngọc đó, bỗng nhiên một luồng gió
thơm thổi qua, một bàn tay mảnh khảnh cướp đi hạt ngọc, rơi cách đó vài
mét.
Mạc Thiên Phàm kinh ngạc, khi anh ta nhìn rõ người nọ thì lại lộ ra
vẻ vui mừng: “Tiếu Dao! Thật sự là em sao, anh không nằm mơ đấy chứ.”
“Hừ.” Thái Tiếu Dao lạnh lùng hừ lạnh, nói: “Mạc Thiên Phàm, đã lâu không gặp.”
Mạc Thiên Phàm vô cùng kích động nhào tới: “Tiếu Dao, anh nhớ em nhiều lắm.”
“Cút đi.” Thái Tiếu Dao đá một cước qua, đá anh bay ra ngoài: “Anh
cho rằng tôi đến đây hàn huyên ôn lại chuyện cũ với anh sao? Tôi tới lấy đi viên ngọc châu này, có thể đem một phần yêu đan của mình chia cho
một người phụ nữ loài người, anh thật đúng là người phong lưu đa tình
đấy.”
Mạc Phi Phi lăn lộn đứng dậy, nói: “Anh đó là báo ân thôi mà, Thương Cầm đã cứu mạng anh nên anh mới cho cô ấy thứ này cơ mà.”
“Thương Cầm? Gọi nhau thân mật quá đấy nhỉ.” Thái Tiếu Dao nâng cằm
lên nói: “Mạc Thiên Phàm, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay, không sai, hôm nay tôi đúng là mang tâm trạng vui sướng đến nhìn người khác gặp
họa đây, xem anh thảm hại tới cỡ nào.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT