Trong đó có một người cầm gậy bóng chày, đập phá vào cửa kính xe.
Choang!
Một tiếng vang thanh thuý vang lên, cửa sổ không hề nhúc nhích.
Người đàn kia lộ ra vẻ mặt khó hiểu, sau đó lại đập mạnh thêm một
trận nữa, những người khác cũng cầm theo ống thép các loại xông lên đập
vào xe, nhưng chiếc xe vô cùng rắn chắc, trên thân xe cũng chỉ xuất hiện một chút vết xước nhỏ.
Nói đùa đấy à, chiếc xe này là do nhà họ Chu đặc biệt chế tạo ra, tất cả đều dùng vật liệu cao cấp mà chế tác ra, các người lấy chút gậy gộc
như thép mà muốn đánh nát được sao?
“Mẹ ơi, bọn họ đang làm cái gì vậy?” Nguyệt Hy lôi kéo tay áo của tôi, hỏi.
Tôi sờ lên đầu cô bé: “Những chú này là người xấu, bọn họ muốn đập xe của mẹ đó.”
Nguyệt Hy mở to đôi mắt ngập nước lên, dùng vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhìn tôi: “Mẹ ơi, Nguyệt Hy muốn ăn hết bọn họ được không?”
Tôi xám mặt lại: “Ngay cả người mà con cũng muốn ăn sao?”
Nguyệt Hy nhìn ngoài cửa sổ một chút, gật đầu nói: “Có thể ăn nha,
nhưng mùi vị chắc không ngon lắm, Nguyệt Hy không thích đâu ạ.”
Tôi vội vàng nói: “Cục cưng à, con nhớ kỹ nè, con không thể ăn người, bọn họ không phải đồ ăn, con có biết không?”
Nguyệt Hy gật nhẹ đầu: “Nguyệt Hy là bé ngoan, Nguyệt Hy nghe lời mẹ.”
Tống Anh xoay đầu lại, chớp chớp với cô bé rồi nói: “Nguyệt Hy, dì Tống Anh đi đánh người xấu có được không?”
Nguyệt Hy gật nhẹ đầu, dùng biểu tình cực chờ mong nhìn qua cô ta.
Tống Anh mở cửa xe ra, đi xuống, có lẽ vì khí thế trên người cô ta
quá mạnh, những tên mặc đồ tây trang đen bên ngoài, đều không tự giác mà lùi về sau một bước.
Đúng lúc này, trong xe của đối phương cũng có một người nữa đi xuống, người đó chính là cậu Hạ vô cùng phách lối kia.
Trên miệng cậu Hạ kia vẫn ngậm một điếu thuốc, vẫn là dáng vẻ cà lơ
phất phơ kia, nhìn vào tôi trên xe, rồi cười ha ha hai tiếng: “Tôi đã
nói rồi, các người sớm muộn gì cũng rơi vào tay của tôi.”
Tống Anh cười lạnh một tiếng, nói: “Anh gọi nhiều người như vậy, tới cùng là muốn làm gì hả?”
Cậu Hạ cười ha ha, nói: “Vậy còn cần tôi nói ra à? Tôi muốn, đương nhiên là khối ngọc pha lê đế vương kia rồi.”
Khóe miệng Tống Anh cong lên: “Nói như vậy, chỉ cần chúng tôi đưa
khối ngọc pha lê đế vương kia cho anh, thì anh sẽ buông tha chúng tôi
à?”
Ánh mắt cậu Hạ kia hơi âm trầm liếc qua tôi một chút, rồi nói: “Nếu
như là vừa rồi, tôi còn có thể thả các người rời đi, nhưng bây giờ, các
người để tôi điều động binh lực nhiều như vậy tới, nếu như tôi không lấy lại chút lãi thì sao được?”
“Vậy anh muốn thế nào?” Tống Anh hỏi.
Cậu Hạ cười ha ha, nói: “Cô gái trên xe kia, cho tôi chơi đùa, về phần cô thì cho các anh em của tôi…”
Lời anh ta còn chưa nói hết, đột nhiên cậu Hạ đã ngửi được mùi hương
hoa xộc thẳng vào mũi, sau đó dưới mắt thường có thể thấy thân thể của
anh ta, bắt đầu nhảy múa lắc lư.
Những tên thuộc hạ của anh ta lập tức ngây ngẩn cả người.
Cậu Hạ nhảy múa vô cùng điên cuồng, nhảy như đang ở vũ trường nửa
đêm, vừa nhảy còn vừa thoát quần áo trên người ra, chạy tới ôm một người thuộc hạ của mình, không ngừng vặn vẹo thân thể.
Sắc mặt tên thuộc hạ kia của anh ta trắng bệch một mảnh, không dám
nhúc nhích, tôi vội vàng che kín mắt Nguyệt Hy, Tống Anh lấy điện thoại
di động ra, nét mặt tươi cười, bắt đầu ghi hình lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT