Chu Nguyên Hạo nhận được tin tức thì vội vàng trở về, nhìn thấy
Nguyệt Hy đang ngủ say thì sắc mặt anh cứng ngắc, trầm đến mức có thể
nhỏ ra nước.
“Là do lúc trước anh nhân từ.” Chu Nguyên Hạo nói: “Lần sau nếu gặp lại Phong Sơ, anh nhất định sẽ lấy mạng cậu ta.”
“Mẹ ơi?” Nguyệt Hy cong mắt, chúng tôi lập tức vây quanh, Nguyệt Hy nói: “Mẹ ơi, con vừa mơ một giấc mơ.”
“Con mơ cái gì?” Tôi dịu dàng hỏi.
Nguyệt Hy nói: “Con mơ thấy một bàn thức ăn rất ngon, chỉ là bây giờ
con còn nhỏ quá, ăn không hết. Khi nào con lớn, con nhất định sẽ ăn sạch sẽ nó luôn!”
Tôi nở nụ cười, thế mà con bé lại coi Phong Sơ là thức ăn, tôi nhẹ
vuốt ve khuôn mặt bánh bao mềm mịn của con bé, sau khi con bé lớn lên,
có thực lực mạnh như thế nào, có lẽ thật sự có thể một ngụm nuốt trọnn
luôn Phong Sơ cũng không biết chừng.
Dỗ Nguyệt Hy ngủ tiếp, tôi trộm hỏi Chu Nguyên Hạo, lũ người đồng
minh phản nhân loại kia đã điều tra thế nào rồi, anh để tôi tựa vào lòng anh, nói: “Khương Lăng, chuyện đồng minh phản nhân loại kia, anh đã tra ra manh mối rồi, anh dự định phải xa nhà một chuyến.”
Anh cười lạnh một tiếng: “Chưa từng có ai sau khi gây tổn thương cho anh mà còn có thể sống bình yên được.”
Tôi nói: “Em cũng đi với anh.”
Chu Nguyên Hạo ôm tôi, nhẹ hôn một cái lên trán tôi: “Không được, em phải ở lại bảo vệ Nguyệt Hy.”
Tôi khẽ thở dài, đè ngực anh lại: “Em biết rồi, Nguyên Hạo, anh phải bảo trọng đấy.”
Ngày hôm sau, ông cụ Diệp ra mặt, tuyên bố đuổi Chu Văn Mộc ra khỏi
nhà, tịch thu họ của ông ta, không cho ông ta dùng họ Chu nữa, từ nay về sau, tất cả những việc ông ta làm đều không liên quan gì đến nhà họ Chu nữa.
Ban đêm, Chu Nguyên Hạo rời khỏi nhà họ Chu, đi đến Thiểm Vực.
Những cao thủ của nhà họ Chu đều không có tác dụng gì cả, tôi gọi Tống Anh đến đây giúp tôi.
Nguyệt Hy còn quá nhỏ, nếu chúng tôi luôn giam cầm cô bé trong nhà,
không cho phép cô bé ra ngoài là bóp chết bản tính của cô bé, điều này
không tốt cho cô bé chút nào.
Bởi vậy mỗi ngày tôi đều đưa con bé ra ngoài mua sắm, ngắm nhìn thủ
đô phồn hoa. Nhưng thật ra Tống Anh có phần nuông chiều cô bé, chỉ cần
cô bé làm nũng là Tống Anh sẽ mua hết, nuông chiều cô bé không có giới
hạn.
Đi dạo xung quanh, chúng tôi dạo đến một con phố lát đá, ở đây có rất nhiều cửa hàng đá quý, ngoài cửa hàng bày biện không ít đá, đều là đá
gốc, đá ở thủ đô đương nhiên kém đá ở bên tỉnh Vân Mộc, nhưng nghe nói
thời gian trước có người khai quật được một khối phỉ thúy màu hoa tử la
lan, nước đá đều là hàng thượng phẩm, bán ra giá đến chín mươi tỷ.
Trò cược đá ở con phố này cũng dần trở nên phổ biến lên, rất nhiều
cửa hàng trước kia không làm cái này cũng bắt đầu lấy một ít đá gốc về
bán.
“Mẹ ơi mẹ ơi, bên trong có đồ ăn ngon.” Nguyệt Hy chỉ về phía phố Ngọc Thạch.
Chẳng lẽ bên trong có oán quỷ hay sao?
“Được, mẹ mang con đi ăn.” Tôi ôm con bé đi về phía đó, bên trong có
rất nhiều người, một số cửa hàng bày biện máy cắt đá ngoài cửa, một số
cửa hàng thì khách khứa đứng đầy trước mặt tiền để xem cắt đá, chỉ tiếc
phần lớn đá cắt ra chỉ là phỉ thuỷ cấp thấp mà thôi.
“Mẹ ơi.” Nguyệt Hy tiến đến bên tai tôi, thấp giọng nói: “Trong tảng đá kia có đồ ăn ngon.”
Tôi hơi sửng sốt, trong tảng đá có quỷ sao?
Tôi tập trung nhìn vào, cửa hàng đối diện tên là Cửa hàng đá quý
Chung Lạc, bên ngoài cửa bày một đống ngọc thạch. Tảng đá mà Nguyệt Hy
chỉ rất bình thường, mặt ngoài gồ ghề, rất bẩn thỉu, nhìn giống như mới
đào ra khỏi bùn đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT