“Nếu cô không biết gì cả, thì cô cũng không cần thiết phải sống sót
nữa.” Chu Nguyên Hạo lạnh nhạt chỉ một cái vào trán cô ta, trên mặt cô
ta dại ra một tí, tiếp theo làn da toàn thân bắt đầu rách ra, giống như
lột vỏ một quả chuối vậy, từ trên người cô ta lột ra.
Cô ta hét to, rơi xuống Thái Bình Dương, gió lốc thổi qua những bắp
thịt lộ ra của cô ta, đau đến mức cô ta muốn hét cũng hét không được.
Nhưng mà, ý thức của cô ta vẫn luôn tỉnh táo.
Ùm!
Cô ta rơi vào trong nước biển, cơ thể chia năm xẻ bảy, nhưng mà cơn đau dữ dội, vẫn như cũ không hề giảm bớt.
Cô ta mở to hai mắt nhìn, từng chút chìm vào đáy biển.
Cứu tôi… Cứu tôi…
Chu Nguyên Hạo nhìn mặt biển khôi phục lại sự yên lặng, giọng nói
giống như dao găm: “Tôi đã giam cầm linh hồn của cô ở trong cơ thể vĩnh
viễn, cho dù máu thịt của cô có bị các loại cá ăn hết, chỉ còn lại có
khung xương, cô cũng sẽ không bao giờ được giải thoát đâu.”
Lúc này, tôi đang ở trong nhà, ôm Nguyệt Hy trong lòng ngực, Tống
Anh, Đông Phương Lân, Cao Thanh Hoàng và Tướng quân Cao đều đang trợn
mắt há miệng nhìn tôi.
“Đây là…” Cao Thanh Hoàng thử thăm hỏi.
“Con gái của tôi.” Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Nguyệt Hy, trên tay Nguyệt Hy cầm một cây kẹo que, không ngừng liếm cây kẹo.
Mọi người cùng lúc hít ngụm khí lạnh, Cao Thanh Hoàng kinh ngạc thật
lâu nói không ra lời: “Của Chu Nguyên Hạo sao? Chuyện xảy ra khi nào?”
Tôi cười mà không đáp, Đông Phương Lân lắc đầu nói: “Không thể nào,
lúc trước tổ bốn chúng tôi đã điều tra những gì cô đã trải qua, ba bốn
năm trước cô vẫn còn ở trường học, hoàn toàn không có mang thai, chắc
chắn là nhận nuôi rồi?”
Tôi tiếp tục cười mà không đáp.
Cao Thanh Hoàng nghe nói là nhận nuôi, giống như nhẹ nhàng thở ra,
Tống Anh ngồi xổm xuống, sờ đầu Nguyệt Hy: “Thật là đáng yêu, dì là dì
Tống Anh của con đây, mau gọi tiếng dì nghe một cái.”
Nguyệt Hy ngọt ngào cười: “Chào dì Tống Anh ạ.”
Mấy người đều bị sự đáng yêu của con bé làm cho mềm nhũn, Tống Anh
thậm chí còn lộ ra đôi mắt lấp lánh: “Quá đáng yêu, em chưa từng gặp đứa trẻ nào đáng yêu như vậy.” Cô ta lấy ra một viên kẹo từ trong túi:
“Nguyệt Hy, cái này là kẹo mà dì thích ăn nhất, cho con ăn đó.”
Đầu tôi đầy vạch đen: “Nguyệt Hy còn nhỏ, không thể ăn cái này được.”
Tống Anh buồn rầu một tí, lại móc ra một hạt ngọc nhỏ, hạt ngọc có
kích thước lớn bằng hạt nhãn, vô cùng xinh đẹp, cầm trên tay có màu sắc
sặc sỡ, vậy mà lại là một viên linh yêu cấp bậc yêu đan: “Vậy dì Tống
Anh chỉ có thể cho con cái này, tuy rằng ăn không ngon như kẹo kia đâu,
nhưng chơi thì vẫn rất vui.”
Ánh mắt Nguyệt Hy sáng lên, vui vẻ mà cầm lấy yêu đan, nói: “Con cảm ơn dì Tống Anh ạ.”
Mặt tôi tối sầm lại, con nhóc tham ăn này không lẽ cả yêu đan cũng muốn ăn, cái đó chính là yêu đan của linh yêu đấy.
Cấp bậc của yêu quái phân chia rất qua loa, giống như chỉ có tiểu yêu, linh yêu và đại yêu mà thôi.
Nhưng mà đừng xem thường linh yêu, nói như vậy, vì phần lớn yêu quái
trên thế gian, đều chỉ là tiểu yêu mà thôi, linh yêu là nhân vật lợi hại có mấy trăm năm công phu tu luyện. Đông Phương Lân nhìn viên yêu đan
kia, đau lòng đến vò đầu bứt tóc, giống như đang nói, thứ tốt như vậy mà mấy người lại đưa cho đứa trẻ để chơi, quá là uổng phí của trời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT