“Con gái? Nguyên Hạo, anh đã có con gái rồi sao.” Mộ Ngọc Khiết ngạc
nhiên nói: “Sao chuyện lớn như thế này lại không thông báo với nhà em
một tiếng chứ, anh cũng quá vô tâm rồi đó.”
Nói rồi cô ta thuận thế mà tiến lên, vỗ nhẹ lên vai Chu Nguyên Hạo vô cùng thân mật, Chu Nguyên Hạo lạnh nhạt, nghiêng người qua tránh đi.
Mộ Ngọc Khiết tuyệt nhiên không cảm thấy xấu hổ dù chỉ một chút, cười nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, phải có một phần quà ra mắt mới được.”
Cô ta lấy từ trong túi ra một chiếc giày pha lê áng chừng lớn bằng
ngón tay cái, đưa cho Nguyệt Hy: “Cô bé nhỏ, đây là quà cô tặng con,
thích không?”
Mấy bé gái đều thích những đồ vật sáng lấp lánh như thế này, con bé
vui vẻ đưa tay muốn nhận, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại nhìn về
phía chúng tôi: “Bố mẹ nói, không thể tùy tiện lấy đồ của người khác
được.”
Mộ Ngọc Khiết cười nói: “ Nhưng cô thì đâu có tính là “người khác” đâu nhỉ? Cô là cô họ của con mà.”
Chu Nguyên Hạo thấy con bé thích như vậy, bảo: “Nếu đã như vậy thì con nhận đi.”
Nguyệt Hy hào hứng nhận lấy, say mê không rời mắt.
Mộ Ngọc Khiết cũng không quấn lấy lâu hơn nữa, sau khi trò chuyện
việc nhà cùng chúng tôi một hồi liền từ biệt, còn bảo khi nào có cơ hội
sẽ đến nhà chúng tôi chơi nữa.
Chu Nguyên Hạo nói, từ trước đến nay anh chưa bao giờ có thiện cảm
đối với người nhà họ Mộ, Mộ Ngọc Khiết này từ nhỏ đã thích đến nhà họ
Chu của anh chơi, mỗi lần đều quấn lấy chơi cùng anh, anh không để ý tới hay là đe dọa cô ta thì cô ta đều bỏ ngoài tai, cũng không biết là thần kinh thép hay da mặt dày nữa.
Chúng tôi đẩy Nguyệt Hy vào nhà vệ sinh nữ, quả nhiên trong một phòng vệ sinh có một quỷ nam, cũng là cấp bậc oán quỷ, trên người đẫm máu,
cảm nhận về con quỷ này không tốt chút nào. Nhưng ở trong mắt Nguyệt Hy
thì con quỷ này lại là mỹ vị tuyệt đỉnh.
Con oán quỷ kia muốn chạy, bị tôi dùng một lá bùa giữ chặt, Nguyệt Hy mở to miệng, a ô một tiếng rồi nhanh chóng nuốt xuống, còn thỏa mãn ợ
ra một hơi nữa.
Kiếm ăn hoàn tất, chúng tôi về đến nhà thì ôm Nguyệt Hy đặt vào cái
nôi, cẩn thận từng li từng tí, con bé rất thích chiếc giày thuỷ tinh
kia, ngủ thiếp đi còn nằng nặc ôm vào trong ngực nữa.
Chăm sóc cho con gái xong, Chu Nguyên Hạo ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, bỗng nhiên có chút phiền muộn.
Tôi tiến lên tựa vào trên vai của anh, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy? Có
phải là gặp Mộ Ngọc Khiết thì anh lại nghĩ tới chuyện của nhà họ Chu
không?”
Chu Nguyên Hạo khẽ thở dài một tiếng, nói: “Bố anh từng kể cho em câu chuyện kia rồi. Lúc mẹ anh sinh con, ông ấy vội vã chạy tới bệnh viện,
cho nên đã đâm chết một con chó.”
Tôi nhẹ gật đầu.
Anh nói tiếp: “Lúc ấy tôi vừa thông qua con đường địa ngục mà xâm
nhập vào trần gian, mà bởi vì thực lực của tôi quá mạnh, cho nên thiên
đạo lập tức liền phát hiện ra tôi, hạ lôi kiếp xuống, tôi chỉ có thể
nhanh chóng tìm một vật sống, đúng lúc phó thác vào vật đó.”
Tôi kinh ngạc nói: “Lúc đó anh liền nhập vào cơ thể con chó đó?”
Chu Nguyên Hạo gật đầu nói: “Không sai. Anh đã sớm chọn xong xuôi một vật chủ để đầu thai chuyển thế, nhập vào cơ thể con chó đó chạy đến
bệnh viện, không ngờ mới được nửa đường lại bị xe của bố anh đâm chết.”
Thực tình tôi nói không nên lời, cái này cũng quá là trùng hợp đi.
“Thiên đạo sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu.” Anh ấy cười khẽ một
tiếng: “Anh đã bắt cóc đứa con gái thiên đạo cưng chiều nhất mà.”
Mặt tôi xám xịt lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT